Lục Khánh Phong nghe vậy liền gật đầu:
-Được!Nếu thích tôi tặng cho mẹ chúng cả một biệt thự luôn. Tôi sẽ nuôi cả gia đình chúng đến cuối đời..à không,đến kiếp sau luôn, chỉ cần em theo tôi về là được!
Diệp Lan nghe vậy không khỏi cười nhẹ, cô gật đầu:
-Được!
Xuống được núi trên đường trở về,hôm nay Lục Khánh Phong liền lái xe, Diệp Lan ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt bình thản vô cùng.Đột nhiên Lục Khánh Phong lên tiếng:
-Em có thể giúp tôi việc này chứ?
-Việc gì?
…………………..
Diệp Lan vừa bước vào phòng khách của biệt thự thấy Mẫn Như đang ngồi ghế sofa xem tivi có vẻ cô ta đang rất vui. Mẫn Như vừa nhìn thấy Diệp Lan khuôn mặt liền thay đổi định nói đểu thì thấy Lục Khánh Phong bước vào, Mẫn Như đoán ra ngay Diệp Lan đi cùng Lục Khánh Phong thì tức giận không khỏi hiện ra nhưng lại được giấu đi nhanh chóng. Lục Khánh Phong để chìa khóa xe xuống bàn bảo với Diệp Lan:
-Cô đi lên phòng tắm rửa đi người gì mà bẩn như thế…
Lục Khánh Phong đến chỗ Mẫn Như liền đưa tay lên xoa bụng ả:
-Con vẫn đang ngủ sao?
Mẫn Như vừa vui mừng vừa kinh ngạc, ả ta liền diễn ngay trước mặt Diệp Lan:
-Chắc con vẫn đang ngủ. Tối qua chúng ta không ngủ chắc nó cũng vậy nên hôm nay phải ngủ bù.
Lục Khánh Phong cười nhẹ đi lên tầng, ả ta vội giữ tay Lục Khánh Phong lại:
-Đưa em lên trên đó được không?
Lục Khánh Phong do dự hồi lâu rồi cũng gật đầu, một tay đỡ sau lưng ả rồi dìu ả lên. Thấy Diệp Lan định bước vào phòng của Lục Khánh Phong, ả ta tức tối lên tiếng:
-Diệp Lan!
Diệp Lan liền quay qua nhìn Mẫn Như, ả ta lên tiếng:
-Phòng cô ở bên kia..Đi sang bên đấy ngủ đi.
Lục Khánh Phong thấy vậy cũng nói:
-Đi sang bên kia, đừng có ngủ ở phòng tôi.
Mẫn Như đắc chí nhoẻn miệng cười…Diệp Lan không nói gì liền trở về phòng cũ của cô.
Từ ngày hôm đấy Dung Thi Vân thường xuyên mang những đồ để Mẫn Như tẩm bổ, bà cho rằng cần phải để cháu của Lục gia được đầy đủ dinh dưỡng. Mẫn Như cũng vì thế mà như trở thành chủ nhân của cả biệt thự.Mọi thứ ả muốn Lục Khánh Phong liền đáp ứng, Diệp Lan ở lại biệt thự mấy ngày nay cũng như người thừa, thỉnh thoảng bị Mẫn Như mang những lời lẽ xúc phạm ra để nói với Diệp Lan nhưng Diệp Lan lại không hay để ý. Tuyết Nhi không hay đến đây nhưng nhìn thấy Mẫn Như khuôn mặt cũng có chút thay đổi. Liền một hai gọi Mẫn Như là chị em.
Buổi sáng hôm đó….
Khi Diệp Lan đã dậy từ sớm, Mẫn Như thường hay ngủ đến trưa mới dậy nhưng hôm nay ả ta như có hứng dậy từ sớm.Thấy Diệp Lan ả ta cũng mang cái giọng chủ nhân lên nói:
-Cô rảnh rỗi lắm sao?
Diệp Lan cũng đâu nhượng bộ:
-Vậy có liên quan đến cô?
Ả ta hừ lên một cái, kiêu căng nói:
-Tôi mang trong mình dòng máu của Lục gia phải làm cái gì sao? Nếu cô rảnh rỗi lên sắp xếp lại đồ sơ sinh và đồ chơi của con tôi ở trên phòng kia cho tôi…Cô ăn cơm của anh Phong thì cũng nên biết điều làm tốt phận của mình đi chứ…
Ả ta nói đểu rất tốt. Nhưng Diệp Lan cũng đâu phải nhịn ả:
- Con cô hay con tôi?
Mẫn Như tức không nói được lời nào thì Dung Thi Vân cầm ít thuốc bổ từ của bước vào:
-Diệp Lan..Mẫn Như nói đúng đấy, rảnh rỗi lên sắp đồ đạc cho cháu tôi đi.Cô chỉ có ăn với ngồi thôi sao?
Diệp Lan kiên quyết không đồng ý:
-Việc đó là của cô Lý.
Dung Thi Vân tỏ ra vô cùng tức giận:
-Nhưng con dâu tôi muốn thì cô làm đi, đừng để con dâu tôi tức giận lại ảnh hưởng đến cháu tôi. Cháu tôi có làm sao cô không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Diệp Lannghe vậy không nói gì nữa liền đi lên phòng,Mẫn Như nghe bà Dung Thi Vân nói mình là con dâu vui sướng vô cùng. Ả ta tự nhiên thay đổi xưng hô với Dung Thi Vân:
-Mẹ lại mang cái gì đến thế?
-Mẹ mang tí thuốc bổ đến đây…_Dung Thi Vân vui vẻ không kém
Mẫn Như liền nhíu mày:
-Ngày nào cũng mang thuốc bổ đến. Uống đến nóng cả người rồi đây.
Mẫn Như liền thay đổi giọng không phải là mẹ với con dâu nữa mà giống như chủ với đày tớ vậy.Nhưng Dung Thi Vân không những không tức giận mà còn tỏ ra quan tâm Mẫn Như:
-Mẹ biết, mẹ biết…Để mẹ sắc thuốc lên cho cháu mẹ uống nhé…
Mẫn Như không nói gì liếc bà một cái sau đó liền gọi điện cho bạn bè tán ngẫu. Dung Thi Vân ở trong bếp sắc thuốc rất nhanh sau đó mang ra chén thuốc cho Mẫn Như. Ả ta chảnh chọe cầm chén thuốc lên vì thuốc vừa mới sắc nên còn rất nóng, Mẫn Như vừa chạm đầu lưỡi đã không dính khỏi nóng. Ả ta tức giận cầm chén thuốc hất đi: