Mạn Yêu mặt vô biểu tình, bình tĩnh dị thường nói: "Các hạ có phải là môn chủ Thiên Thù môn?" Không nghĩ tới ở dưới sự truy nã của Phó Trù, người này còn có thể tự do hành tẩu ở trong kinh thành, người này vô luận là võ công hay là mặt khác, đều không thể khinh thường. Từ sau khi chuyện ở điện Tuyên Đức, Phó Trù tiêu diệt Thiên Thù môn, chuyện có quan hệ với Thiên Thù môn, nàng đều đã biết. Cho nên đối mặt trước mắt cái tên đầu sỏ gây tội vẫn luôn ở sau bức màn, trong lòng nàng nói có bao nhiêu hận liền có bấy nhiêu hận, nhưng giờ phút này, không phải thời điểm báo thù. Cũng không biết bối cảnh người này đến tột cùng ra sao? Hắn muốn ngọc tỷ truyền quốc có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì ngăn cản không để Tông Chính Vô Ưu lấy được? Hắn trăm phương ngàn kế bày ra bố cục, thật là vì Phó Trù sao?
Người nọ từ trên xuống dưới đánh giá nàng, nói: "Không tồi! Ngươi nha đầu này chẳng những có chút nhãn lực, còn có chút định lực, là nhân tài có thể đào tạo, bất quá... Đáng tiếc!"
Hắn xem mình thành đấng tạo thế? Mạn Yêu lạnh lùng cười, nói: "Môn chủ theo dõi ta đến nơi đây, là muốn đồ vật trong tay ta, hay là... mạng của ta?"
Người nọ cười âm trầm nói: "Đồ vật, đương nhiên là muốn! Người, cũng muốn!"
Mạn Yêu trào phúng nói: "Xem ra ta đối với môn chủ còn có giá trị lợi dụng, nói như thế, tánh mạng của ta, tạm thời không có nguy hiểm?"
Người nọ cười ha ha nói: "Ngươi đối với hai cái tiểu tử kia mà nói quan trọng như bảo bối vậy, tác dụng của ngươi còn rất lớn. Chỉ cần ngươi đem đồ vật đưa ra, ngoan ngoãn đi cùng bổn môn chủ, bổn môn chủ tự nhiên sẽ lưu lại tánh mạng của ngươi, không cho ngươi ăn nhiều đau khổ. Nhưng nếu ngươi không chịu nghe lời, vậy bổn môn chủ cũng không dám bảo đảm ngươi còn có thể hay không còn sống mà nhìn thấy bọn họ."
Mạn Yêu nhíu mày, nói: "Ngươi đối phó không chỉ là Tông Chính Vô Ưu, còn có Phó Trù! Phó Trù không phải là người của Thiên Thù môn các ngươi sao? Ngươi hao hết tâm lực bồi dưỡng hắn, không phải vì giúp hắn báo thù, mục đích của ngươi đến tột cùng là cái gì?"
Người nọ dừng lại cười, trầm giọng nói: "Mục đích của ta, ngươi không cần biết, ngươi chỉ nên biết đến là, cái mạng nhỏ của ngươi, hiện tại ở trong tay bổn môn chủ. Mau đem đồ vật đưa qua đây!" Người nọ hướng nàng vươn tay, tay lại bị dấu ở dưới miếng vải đen.
Mạn Yêu nhíu mày, cùng người này nói nói mấy câu, nàng vẫn phân không ra hắn đến tột cùng là nam hay là nữ. Hắn thân hình trung đẳng hơi gầy, thân hình không tính là cao lại cũng không thấp, âm thanh xé rách bén nhọn, tựa như nam lại không phải nam, tựa như nữ lại không phải nữ. Người này đem chính mình làm đến thần bí như vậy, rốt cuộc có lý do gì? Nàng hơi hơi suy ngẫm, hỏi: "Ngươi biết trong tay ta cầm chính là vật gì? Ta chính mình còn không biết."
Người nọ cười nói: "Ngươi không biết? Vậy ngươi vì sao phải chọn đêm hôm khuya khoắc vô thanh vô tức mà chính mình một mình tới đây lấy? Sợ để lộ ra tiếng gió. Bệ hạ tâm tư chính là càng ngày càng thâm sâu, thế nhưng lại nghĩ đến đem đồ vật giao cho ngươi bảo quản, cũng đúng, chỉ có ngươi, Phó Trù mới sẽ không tra, càng sẽ không nghiêm hình bức cung. Bất quá, ta ngược lại thật cảm thấy rất kỳ lạ, lấy thân phận của ngươi, hắn(LTH) vì sao sẽ tin ngươi?"
Trong lòng Mạn Yêu cũng nghĩ không rõ, vì sao Lâm Thiên hoàng sẽ tín nhiệm nàng, đem đồ vật quan trọng như thế giao vào trong tay nàng?
Người nọ thấy nàng đứng bất động, đã không còn kiên nhẫn nói: "Kiên nhẫn của bổn môn chủ có hạn, mau đem đồ vật đưa ra!"
Trong mắt Mạn Yêu lãnh quang (ánh mắt lạnh lùng) chợt lóe, cười nói: "Nếu ta...... Không đưa thì sao?"
Người nọ cười lạnh nói: "Ngươi, không phải là đối thủ của bổn môn chủ! Vẫn là thức thời chút đi."
Mạn Yêu mắt nhìn cái tay bị thương của mình, nhợt nhạt cười nói: "Nhưng ngươi đừng quên, đây là địa phương của ta!" Hai chữ "địa phương" còn chưa nói ra miệng, nàng hăng hái trở tay về phía sau, một tay ấn lên một cái nút nhô ra trên tấm bình phong phía sau, miệng phượng hoàng trên bức điêu khắc "Trăm điểu triều hoàng" đột nhiên mở ra. Mấy viên đạn màu đen hướng tới phương hướng hắc y nhân bắn nhanh ra, hắc y nhân không dự đoán được có chút hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng lắc mình né qua, mấy viên đạn kia bắn lên trên cây cột thô to ở sau lưng hắn, "oanh" một tiếng nổ tung, một trận sương khói đen đặc sặc người nháy mắt tỏa ra tràn ngập, che khuất tầm mắt của hắc y nhân.
Liền tại cơ hội này, Mạn Yêu đã nhẹ nhàng lướt thân chạy như bay mà đi, nàng cũng không am hiểu nhiều về cơ quan, uy lực của mấy viên đạn này cũng không phải là rất mạnh, khi đó bất quá chỉ là vì phòng ngừa có một ngày nào đó sinh biến để lại một con đường lui cho mình, đối phó người bình thường có lẽ có thể, nhưng đối phó môn chủ Thiên Thù môn, cũng bất quá là dùng để tranh thủ một chút thời gian mà thôi. Cho nên, nàng muốn nhân lúc sương mù dày đặc chưa tan hết mau rời khỏi nơi đây, cùng mọi người họp mặt. Tuy có võ công trong người, nhưng cuộc đấu này không có nắm chắc, nàng sẽ không đi cậy mạnh, đặc biệt là giờ phút này, bảo vệ tốt đồ vật trong tay là quan trọng nhất.
Cái tráp này quan hệ đến Vô Ưu có danh chính ngôn thuận hay không! Phó Trù hiện giờ khống chế tình hình, ngọc tỷ đối với hắn tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không phải thiếu thì không thể, ngược lại, Tông Chính Vô Ưu trên người mang tội danh mưu nghịch, ngọc tỷ truyền quốc này quan trọng nhất đối với việc hắn hồi Giang Nam! Nàng cấp tốc phi thân nhảy lên nóc nhà, hắc y nhân sau lưng còn ở trong sương mù lại là không chút hoang mang, hừ cười một tiếng: "Ngươi trốn không thoát đâu!"
Mạn Yêu từ nóc nhà đi đến hậu viên, thả người nhảy xuống, rơi ở trên lưng ngựa, hai chân kẹp lại, roi ngựa gấp quất, "giá" một tiếng, ngựa liền hướng tới phương hướng Tây giao chạy như điên.
Bốn phía yên tĩnh, trên con đường nhỏ hẻo lánh chỉ có tiếng vọng kích động của vó ngựa khắc ở trong màn đêm, hai bên con đường rừng rậm cây lá lay động. Mạn Yêu rõ ràng cảm giác được một cổ nùng liệt sát khí xông thẳng lên, nhắm thẳng đỉnh đầu ập xuống. Sắc mặt nàng ngưng đọng, đem tráp bỏ vào ống tay áo trái, nắm chặt dây cương, cái tay bị thương cầm chặt chuôi kiếm, làm tốt chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Phía chân trời mây đen nồng đậm, ánh trăng trốn ở sau tầng mây, làm như không muốn nhìn thấy nhân gian này sắp gặp phải cảnh thảm thiết. Mặt đất cuồng phong tàn sát bừa bãi, cuốn lên lá rụng bay cuộn trong không trung, phất qua gò má nàng, lưu lại một vệt đỏ nhạt. Cả lá rụng cũng có thể đả thương người, có thể thấy được sát khí rất nặng.
Mạn Yêu ngưng thần (tập trung tinh thần) phóng ngựa chạy như điên, chung quanh có mấy đạo kiếm khí sắc bén phá không mà đến, nàng vành tai vừa động, nhắm mắt lại, trong bóng đêm, thính giác càng thêm nhanh nhạy. Đương lúc kiếm khí từ bốn phương tám hướng chỉ thẳng tới mấy huyệt lớn quanh thân nàng, nàng nhíu mày vỗ một cái lên lưng ngựa, cả người bay lên không trung, lại mượn thế, kiếm trong tay hướng xuống quét ngang một vòng, kiếm khí kiên quyết lạnh buốt thấu xương, mang theo mấy đạo máu tươi xung thiên(bốc lên trời), chỉ nghe "hừ" tiếng kêu rên chợt nổi lên, có vũ khí sắc bén leng keng rơi xuống đất. Nàng mày cũng không nhăn chút nào, phi thân về phía trước lại lần nữa rớt xuống trên lưng ngựa vẫn đang chạy. Quất mạnh một roi, con ngựa kia càng là chạy điên cuồng.
Mười trượng một đợt, liền như thế tiếp tục giằng co hơn trăm trượng, chuôi kiếm trong lòng bàn tay đã nhiễm đỏ, trên mặt lại là tái nhợt đến dọa người, xương ngón tay đau đến không còn cảm giác, nàng vẫn cứ cầm chặt kiếm cũng không nớ lỏng tay chút nào.
Thẳng đến một ngã rẽ, nhìn khu đất rộng lớn phía trước đầy người áo đen đang đứng đó, mặt đất trở nên đen nghìn nghịt, nàng vội vàng nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn lại, sau lưng cũng là như thế. Nàng bị vây quanh! Trước không có đường đi, sau không có đường lui.
"Bổn môn chủ nói qua, ngươi trốn không thoát đâu!" Tiếng nói xé rách lần thứ hai truyền đến, nàng cơ hồ dự kiến chính mình sắp phải rơi vào tay người khác, trở thành quân cờ khống chế Tông Chính Vô Ưu. Nàng không muốn! Nếu thật sự trốn không thoát, nàng tình nguyện chết, cũng không cần lại làm quân cờ! Ở lúc nàng quyết định lấy chết liều mình, xem có thể hay không lao ra khỏi vòng vây, bên trong một bên rừng rậm, truyền đến một đạo âm thanh:
"Thiên Thù môn làm việc thật vô sỉ, nhiều người như thế vây giết một nữ tử, nói ra, cũng không sợ tổn hại đến uy danh của môn chủ!" Theo tiếng người này nói ra, hai bên rừng rậm bỗng nhiên nhảy xuống hơn mười người, dừng ở xung quanh Mạn Yêu, đem nàng bảo hộ ở giữa.
Mạn Yêu hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu, thấy một nam tử huyền y đang đứng trên một ngọn cây, tên nam tử kia khuôn mặt vốn là thanh tú sạch sẽ, nhưng từ trán đến mũi có một vết sẹo nâu thật dài khiến bộ mặt của hắn trở nên dữ tợn, làm người nhìn qua một cái, liền nhiều thêm vài phần sát khí.
Môn chủ Thiên Thù môn cười nói: "Bổn môn chủ tưởng là ai? Thì ra là năm đó Trượng kiếm thiên nhai chỉ cầu nhất bại - Vô Tướng Tử, không thể tưởng được ngươi thế nhưng làm lâu chủ Vô Ẩn lâu, cam nguyện thần phục Tông Chính Vô Ưu!"
(Trượng kiếm thiên nhai chỉ cầu nhất bại: vác kiếm đi khắp chân trời góc biển chỉ cầu được thua.)
Vô tướng tử, người này vừa chính vừa tà, từng ỷ vào người mang tuyệt học, ở trong chốn giang hồ không có đối thủ, liền xuất cuồng ngôn, trượng kiếm thiên nhai chỉ cầu nhất bại, oanh động toàn bộ võ lâm, rất nhiều cao thủ võ lâm bất mãn với cuồng ngạo không coi ai ra gì của hắn, tiến đến khiêu chiến, kết quả không chết tức bị thương, từ đó tên tuổi hắn càng vang dội, nhưng mà bốn năm trước, không biết vì sao, người này đột nhiên mai danh ẩn tích trên giang hồ.
Huyền y nhân thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, cả y phục cũng chưa từng mảy may lay động, hắn khẽ cười nói: "Thần phục với ai, là chuyện của bổn tọa, nhưng có một chuyện, bổn tọa tuyệt sẽ không thần phục với ngươi cái loại hoạn quan nam không ra nam, nữ không ra nữ!"
Môn chủ Thiên Thù môn hai mắt mở thật to, trong mắt hung quang hiện lên, hắn hừ lạnh một tiếng: "Miệng lưỡi thật mau lẹ không phải là hành vi của người tài, Vô Tướng Tử, ngươi cho rằng chỉ bằng vài người của ngươi, liền vọng tưởng cản trở chuyện tốt của bổn môn chủ?"
Mạn Yêu ngẩn ra, người này lại là thái giám! Một cái thái giám vì sao không ở hoàng cung, mà đi làm môn chủ Thiên Thù môn?
Huyền y nhân nhướng mày, từ trong tay áo móc ra một chiếc quạt xếp chậm rãi mở ra, quạt hai cái, thong dong cười nói: "Cản trở hay không cản trở được, thử qua mới biết!"
Hắn dứt lời cây quạt bỗng dưng hợp lại, cùng môn chủ Thiên Thù môn cơ hồ là đồng thời ra tay, cổ sát khí sắc bén kia tức khắc che trời lấp đất, thổi quét toàn bộ thiên địa, khiến mây gió phải biến sắc, mọi người đình trệ hô hấp. Mây đen tụ hợp lại không tiêu tan, cuồng phong phần phật, trong không khí hơi thở áp lực làm người không tự giác nắm lấy tim, khẩn trương đến suyễn không hít thở kịp không khí.
Mạn Yêu ngồi trên lưng ngựa, thấy không rõ thân ảnh hai người giao đấu kịch liệt trên không trung kia. Mà bốn phía thân ảnh người của Thiên Thù môn cùng động, huy kiếm hướng tới nàng, hơn mười tên Huyền y nhân bên người nàng sắc mặt ngưng trọng, giơ kiếm nghênh địch, kiếm quang múa may, ngưng tụ thành một bức tường bảo vệ kiên cố không thể phá vỡ, đem nàng gắt gao hộ ở giữa, một tấc cũng không rời. Thiên Thù môn nhân số đông đảo, mỗi người đều là cao thủ khó gặp. Cuộc giao chiến này, tất nhiên là phi thường thảm thiết.
Chiến đấu giằng co gần nửa cái canh giờ, môn chủ Thiên Thù môn cùng lâu chủ Vô Ẩn lâu vẫn như cũ triền đấu kịch liệt, chưa phân ra thắng bại. Mà mặt đất đã là thi thể ngang dọc, máu tươi lan tràn. Người của Thiên Thù môn tử thương đông đảo, hơn mười người của Vô Ẩn lâu mỗi người đều bị thương, hoặc nhẹ hoặc nặng lại không ngã xuống qua một bên. Bọn họ chấp nhất mà huy động kiếm trong tay, một khắc đều không thể ngưng lại.
Mạn Yêu trong lòng chấn động, nàng muốn ra tay hỗ trợ cũng chen không được. Thiên Thù môn nhân số hơn bọn họ gấp vài lần, chiếu như vậy đi xuống, chỉ sợ có mạnh bao nhiêu cũng không chống đỡ được bao lâu! Nàng không muốn ở tại một chỗ chờ sự bảo hộ của người khác, như vậy sẽ chỉ làm nàng cảm thấy chính mình thực vô dụng. Nhìn thấy bọn họ người người tắm máu chiến đấu hăng hái, thân ở trong số mũi kiếm lại vì bảo hộ nàng mà sừng sững không ngã, tâm nàng sinh kính nể mặc dù bọn họ chỉ là phụng mệnh hành sự, cũng không phải là vì muốn bảo vệ cho nàng mà hết sức bảo vệ nàng.
Mạn Yêu lại lần nữa nắm chặt chuôi kiếm, nàng không để ý tới nếu lại dùng kiếm tay nàng có phải hay không sẽ phế đi. Đang định phi thân về phía trước, nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên có từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, âm thanh dồn dập mà kịch liệt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn đến vó ngựa mang theo bụi đất bay tán loạn, bảy con khoái mã đứng song song ở đằng trước, trên lưng ngựa bảy tên nam tử mang theo nửa bên mặt nạ quỷ đỏ, cầm trường kiếm trong tay, giục ngựa chạy như điên mà đến.
Cuồng phong mãnh liệt nghịch hướng thổi quét, mang đến sát khí cuồng liệt, nàng nhìn đến ánh mắt lãnh khốc thị huyết (ham thích máu) của bảy tên nam tử kia như Diêm La địa ngục, cầm kiếm quét ngang liền giống như động tác ngày đó tàn sát dã lang. Bọn họ dễ dàng mở ra một con đường thông đến nơi này của nàng, rồi mới tay nâng kiếm, nhanh chóng giải quyết địch nhân vây quanh ở quanh thân nàng, nàng thậm chí còn không thấy rõ đến tột cùng bọn họ nâng tay lên mấy lần. Nàng thấy được, chỉ là tròng mắt của những thi thể chảy máu, cổ họng còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã ngã trên mặt đất. Ngựa dưới thân bọn họ giẫm đạp lên trên những xác chết đó, nàng nghe được tiếng nứt xương, nhìn thấy những thi thể đó bị dẫm thành thịt vụn.
Mùi máu nồng liệt trong không khí khiến người ngửi thấy là muốn buồn nôn, người của Thiên Thù môn bị khí thế của Tu La Thất Sát đột nhiên mà đến làm cho chấn động tại chỗ, phản ứng trở nên có chút trì độn (chậm chạp). Môn chủ Thiên Thù môn quét mắt nhìn về phía trước thấy một tốp lớn người ngựa tùy theo mà đến, ánh mắt chợt lóe, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng chắn đối phương mấy chiêu, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, kêu một tiếng: "Rút!" Người của Thiên Thù môn lập tức rút lui về phía sau, động tác cực nhanh, mấy cái túng nhảy liền biến mất ở bên trong đêm tối.
Tu La Thất Sát phân tán ở chung quanh nàng, mặt vô biểu tình, mắt nhìn thẳng, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chưa từng phát sinh. Lâu chủ Vô Ẩn lâu nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng không sai người đuổi theo, chỉ sửa sang lại đầu tóc, đi đến trước mặt Mạn Yêu, làm cái động tác mời, sắc mặt nhàn nhạt nhưng trong tiếng nói lại có cung kính, nói: "Thỉnh công chúa lên xe!"
Đại đội nhân mã phía trước hướng hai bên phân khai, nhường ra một con đường, cuối con đường là một chiếc xe ngựa xa hoa khí phái. Nàng hơi hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi cái gì, nhảy xuống ngựa, theo Vô Tướng Tử đi về hướng xe ngựa. Giờ khắc này, nàng nói không nên lời tâm tình của mình đến tột cùng là loại nào!
Đi đến xe ngựa trước mặt, lập tức có người ngồi xổm xuống khom lưng làm ghế đạp chân cho nàng, nàng thoáng do dự, vẫn là không quen, liền vượt qua người nọ trực tiếp bước lên xe, người bên kia vội vàng thay nàng xốc lên màn xe, nàng khom người đi vào, xe ngựa thực rộng lớn, nàng vừa nhấc đầu, ánh mắt liền đâm vào một đôi mắt thâm thúy.
Nàng ngẩn ra, nhíu mày trực giác nói: "Ngươi tại sao cũng đến?" Thân thể hắn thương nặng như vậy, sao có thể dùng tốc độ chạy vội kịch liệt như vậy? Hắn không muốn sống nữa à?
Tông Chính Vô Ưu nghiêng người dựa vào đệm mềm, nhìn nàng không nói chuyện, vết thương trên người hắn đã xử lý qua, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, khuôn mặt vẫn là tái nhợt, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp.
Cho dù trong lòng Mạn Yêu có vạn loại tư vị, trên mặt lại là cực kỳ bình tĩnh. Nàng chậm rãi đi đến bên người hắn ngồi xuống, cúi đầu cũng không mở miệng.
Tông Chính Vô Ưu rũ xuống con ngươi, kéo tay phải của nàng qua nhìn một cái, ánh mắt kia tựa như ngọn lửa.
Mạn Yêu sửng sốt sửng sốt, cũng nhìn tay mình, giờ phút này băng gạc trên tay bị nhiễm máu đến đỏ tươi được Tông Chính Vô Ưu nhanh chóng gỡ xuống, xương trắng lộ ra dưới máu thịt hỗn loạn, cực kỳ kinh khủng, nàng đột nhiên hít vô một ngụm khí lạnh, lúc này mới cảm thấy một cổ đau đớn xuyên tim đánh thẳng vào tim phổi, làm nàng thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu đi.
Tông Chính Vô Ưu thấy nàng một khuôn mặt nhăn chặt lại, trong con mắt thịnh nộ, đau lòng từng chút dần dần tràn ra, hắn nhấp môi tái nhợt, cau mày, cúi đầu không nói một câu. Cứ việc nơi đây không nên ở lâu, nhưng động tác của hắn vẫn cứ mềm nhẹ mà thong thả, tận lực giảm bớt đau đớn khi giúp nàng bôi thuốc. Hắn tinh tế tỉ mỉ vì nàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc bao lại, một chút cũng không bởi vì tình cảnh bọn họ bây giờ mà có nửa điểm qua loa. Cả đời này của hắn, phỏng chừng cũng không có chuyện gì làm đến nghiêm túc như thế.
Đại khái là do có người để ý, Mạn Yêu liền cảm thấy đau đớn càng là kịch liệt, nàng gắt gao cắn môi, không dám phát ra âm thanh, nhưng trong mắt lại không tự giác mà nổi lên lệ quang(nước mắt), nàng biết hắn nổi giận! Giận nàng không yêu quý chính mình, giận nàng tự chủ trương, để chính mình bị vây hãm vào cảnh nguy hiểm. Nhưng mà lệnh bài cùng cái tráp đều rất quan trọng đối với hắn!
Tông Chính Vô Ưu giúp nàng xử lý thỏa đáng, lúc này mới đối bên ngoài phân phó nói: "Khởi hành."
"Vâng." Người bên ngoài lên tiếng, đại đội nhân mã hướng phương hướng phía tây khởi hành. Suy xét đến thương thế của Tông Chính Vô Ưu, tốc độ xe ngựa hành tẩu không phải đặc biệt nhanh.
Không khí bên trong xe ngựa có chút kỳ quái, đã trải qua sự tình nhiều như thế, hai người cuối cùng hiểu rõ tâm ý của đối phương, thoát khỏi sự trói buộc của thân phận, có thể ở bên nhau không hề cố kỵ, trong lòng rõ ràng có rất nhiều lời, đến thời khắc này lại là cái gì cũng nói không nên lời.
Mạn Yêu cúi đầu, hơi hơi nâng khóe mắt nhìn nam nhân bên cạnh, vừa lúc trông thấy đối phương đang vội vàng thu hồi tầm mắt, cùng với trong tầm mắt lúng túng che dấu không được tình cảm nồng liệt. Nàng càng cúi thấp đầu, hơi hơi dương môi, tựa hồ ngửi thấy được hương vị của hạnh phúc. Cuộc đời nàng đi đến hiện giờ, tuy rằng thân phận cao quý vẫn luôn khiến người hâm mộ, nhưng nàng chưa từng có được hạnh phúc chân chính, từng chịu qua thương tổn cùng với cảm giác xa lạ mà dị thế mang đến cho nàng, còn có thân phận mẫn cảm của nàng cùng với quá nhiều âm mưu quỷ kế tràn ngập chung quanh, đều khiến nàng không thể không sống hết sức cẩn thận. Mà trước đó, nàng cho rằng cuộc đời mình cứ như vậy, không thể tưởng tượng được, quanh co lòng vòng, mặc dù có rất nhiều oán hận trong lòng, mặc dù giờ phút này con đường phía trước của bọn họ mênh mông bát ngát, tình huống có thể khiến người lo lắng, nhưng nàng lại là an tâm xưa nay chưa từng có.
Từ nay về sau, nàng không hề chỉ có một mình, trong sinh mệnh của nàng, nhiều thêm một nam nhân gọi là Tông Chính Vô Ưu! Mà trong sinh mệnh của hắn, cái nữ tử gọi là Mạn Yêu, sớm đã tiến vào chiếm giữ.
Xe ngựa vững bước chạy về phía trước, Tông Chính Vô Ưu bỗng nhiên nhíu mày, âm thanh hình như có vẻ khó chịu, đối với bên ngoại kêu lên: "Tốc độ nhanh chút!"
Vô Tướng Tử cưỡi ngựa song hành ở một bên xe ngựa kinh ngạc, lo lắng nói: "Này...... Vương gia, thương của ngài......"
Mạn Yêu nhíu mày, ngẩng đầu trừng mắt với Tông Chính Vô Ưu một cái, người nam nhân này lại đang mắc phải bướng bỉnh rồi! Nàng dỗi nói: "Ngươi không muốn sống nữa à?" Nói xong ló đầu đối với người bên ngoài kêu lên: "Đừng để ý đến hắn, cứ đi như thế."
Vô Tướng Tử bên ngoài xe ngựa mỉm cười, cũng thật nghe theo lời nói của nàng, đáp: "Vâng." Từ lúc vị công chúa này kêu người cầm cây quạt của Vương gia xuất hiện ở trước mặt hắn, bắt đầu một khắc kia, hắn liền biết, nữ tử này sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một chủ tử khác của hắn.
Tông Chính Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, nàng nhanh như thế liền bắt đầu mệnh lệnh người của hắn, hơn nữa, người của hắn thế nhưng cũng nghe theo!
Mạn Yêu liếc mắt, thẳng tắp mà nhìn trở về, nửa điểm cũng không nhận thua, hai người liền như thế trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không mở miệng.
Gặp ngã rẽ, xe ngựa xoay một vòng cong, bỗng nhiên xóc một chút, Mạn Yêu không đề phòng, thân hình liền nghiêng qua hướng về phía hắn. Nàng nhíu mày, thật sự cảm giác rất mệt mỏi, rất muốn thôi thì cứ như thế dựa vào hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên người hắn có thương nặng như vậy, như vậy có đụng đến vết thương của hắn hay không?
Nàng muốn ngồi thẳng người lại, nào biết thân hình còn chưa động, Tông Chính Vô Ưu làm như nhận ra được trù tính của nàng, một đôi tay rắn chắc đã vòng qua, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, muốn động cũng không thể động. Nàng nhíu mày, người nam nhân này bị thương mà sức lực còn mạnh như thế!
Hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, làm như buồn bực, lại làm như tâm tình kích động. Đã hơn một năm, mấy trăm cái ngày đêm dày vò, mong mỏi cuối cùng cũng có được ngày này, bọn họ thật sự lại lần nữa ở bên nhau. Hắn cúi đầu, môi chống lên sợi tóc trắng như tuyết của nàng, đau lòng khôn kể. Những người mang đến cho bọn họ khuất nhục cùng thống khổ, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Mạn Yêu dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe thấy tim hắn đập không bình ổn, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vô Ưu." Tất cả tâm tình, tất cả tình ý, tất cả dĩ vãng, đều ở một tiếng nhẹ gọi này, có rất nhiều lời, nàng không nói, nàng tin tưởng hắn hiểu. Có rất nhiều lời, hắn không nói, nàng trong lòng cũng hiểu.
Tông Chính Vô Ưu thở dài một tiếng, tất cả buồn bã phiền não nghẹn ở trong lòng cứ như vậy bị một tiếng gọi nhẹ của nàng đánh tan, biến mất đến sạch sẽ. Hắn nắm thật chặt cánh tay, ôm nàng ở trong ngực, trong lòng tràn đầy thỏa mãn chưa từng có bao giờ.
Bên trong xe ngựa, viên dạ minh châu treo ở trên đỉnh xe, ánh sáng nhu hòa xua tan đêm tối bên ngoài, chiếu rọi lên hai người đang ôm chặt vào nhau. Nam tử nhắm mắt lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nữ tử, chỉ cảm thấy còn có thể sống ôm nàng như vậy, thật là một chuyện hạnh phúc!
"A Mạn, về sau...... Ta sẽ không buông tay nữa!"
Nữ tử nghẹn ngào, ở trong lòng ngực hắn nặng nề gật đầu, nước mắt như suối phun, không chịu khống chế mà dùng sức ôm lấy nam nhân dùng sinh mệnh để yêu nàng.
"A Mạn, con đường về sau, chúng ta sẽ cùng nhau đi."
"Được, cùng nhau đi."
****
Tháng mười, Vệ quốc đại tướng quân Phó Trù lấy kim ấn của Phó Hoàng hậu làm bằng chứng, khôi phục thân phận Lâm Thiên quốc hoàng thất đích trưởng tử, đổi tên là Tông Chính Vô Trù, nhận tổ quy tông. Cũng ở trong cùng tháng có được tin tức Phó Hoàng hậu năm đó táng thân trong biển lửa còn sống ở trên đời. Thì ra năm đó cung Sâm Diêm bị cháy, Phó Hoàng hậu được một người cung nữ cứu ra khỏi cung, Phó Hoàng hậu bởi vì bị xà ngang đánh trúng vào mặt bị hủy dung, kinh sợ điên khùng nhiều năm. Sau khi mẫu tử gặp nhau, được ngự y chẩn trị, ý thức dần dần thanh tỉnh. Tháng 11 cùng năm, Hoàng đế đời thứ năm của Lâm Thiên quốc bởi vì bệnh nặng thoái vị, Tông Chính Vô Trù đăng cơ trở thành hoàng đế Lâm Thiên quốc đời thứ sáu, nhân xưng Bắc Hoàng, tôn Hoàng đế đời thứ năm làm Thái Thượng Hoàng, Phó hoàng hậu làm Thái Hậu. Thê tử Dung Nhạc trưởng công chúa mất tích, hậu vị bỏ không, lục cung không một phi tần.
Cùng lúc đó, Ly Vương Tông Chính Vô Ưu lui thủ (lui về trấn thủ) Giang Nam, tuyên bố Vệ quốc đại tướng quân độc hại hoàng đế đời thứ năm, giả tạo chiếu thư mưu quyền soán vị. Trước mặt mọi người Ly Vương thề nhất định phải vì thiên hạ đòi lại công đạo, cũng lấy ra ngọc tỉ truyền quốc cùng với chiếu thư truyền ngôi, tự lập đế danh xưng Nam Đế. Hình thành cục diện Lâm Thiên quốc phân cách Nam Bắc. Nam Đế chỉ phong một nữ tử làm phi, nàng ấy tuyệt sắc khuynh thành, lại là hồng nhan tóc bạc. Đồn đãi hư hư thực thực Dung Nhạc trưởng công chúa mất tích, cũng chính là nữ tử trong lòng Nam đế yêu quý nhất, nhưng khiến người khó hiểu chính là, Nam đế chưa phong nàng ấy làm Hậu, mà chỉ phong làm Hoàng phi.
**********
Lời Yên Hoa:
Đã hết quyển hai, truyện hơi dài, các bạn cố gắng đọc hết quyển ba và phần ngoại truyện nha. Theo Yên Hoa thấy, quyển ba là quyển hay nhất trong ba quyển, vén lên tấm màn bí mật và lấy nước mắt của người đọc.
Có người tội nghiệp nhất đáng thương nhất. Chết đối với họ mà nói là sự giải thoát.
Có người đau khổ nhất. Cả đời sống trong hối tiếc, hối hận, bù đắp lỗi lầm của mình.
Có người cao thượng nhất. Yêu một người nào đó không nhất thiết phải có được người đó. Thấy người mình yêu hạnh phúc, mình sẽ hạnh phúc.
Có người bá đạo nhất. Quyết thống nhất thiên hạ, cho nàng vị trí cao quý nhất.