Nàng mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn nam tử đang nằm xuống ở bên cạnh nàng, chỉ thấy mái tóc bạc của hắn phủ kín gối nằm, một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân mang theo mệt mỏi lười biếng, một đôi mắt phượng tối tăm thâm thúy trong bình tĩnh mờ mịt giông bão không thể đoán trước. Người này chính là nam tử mà nàng ngày đêm tưởng nhớ lại tuyệt không nên xuất hiện tại nơi này.
Tông Chính Vô Ưu. Nàng nhíu mày, muốn hỏi hắn có phải điên rồi hay không?
Ngày ấy ở Nhạn Thành hắn cũng không nên đi đến đó, hiện tại thế nhưng đi theo nàng tới Vương Thành của Trần Phong quốc, còn mỗi đêm lẻn vào Vương cung! Lấy thân phận trước mắt của hai người bọn họ, một người là hoàng đế của một nước bị nghị luận bươi móc, một người là phi tử bị trục xuất, nửa đêm canh ba gặp gỡ như vậy, vạn nhất bị người phát hiện, há chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Tánh mạng của hắn còn có khả năng gặp nguy hiểm, cho dù hắn võ công cao cường, người bình thường khó có thể so, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác.
Nàng còn lâm vào trong khiếp sợ, đột nhiên, bên ngoài có người hỏi: "Công chúa, có gì phân phó?" Thị vệ ngoài cửa tẩm cung nghe được trong phòng hình như có người nói chuyện, liền đi vào cửa dò hỏi.
Mạn Yêu kinh hoảng, còn không có kịp phản ứng, ánh mắt nam nhân trên giường trầm xuống, vươn cánh tay dài ôm lấy người nàng, nàng liền nằm ở trong lòng ngực của hắn, chờ khi nàng hoàn hồn, chăn gấm đã đắp lên thân thể của hai người. Nàng bị hắn làm giật mình, ghé vào trên người hắn, có chút tức giận mà trừng mắt hắn, nhưng nam tử dưới thân nàng phảng phất như người không có việc gì, nhàn nhạt liếc mắt nơi cửa, nhắc nhở nàng, nơi cửa còn có người chờ nàng mở miệng.
Mạn Yêu vội vàng thu lại thần sắc, giương giọng đối với bên ngoài nói: "Không có việc gì, ta ngủ không được, đang nói chuyện cùng hài tử trong bụng ta."
Thị vệ bên ngoài thấy không có việc gì liền theo tiếng nói câu "Quấy rầy công chúa nghỉ ngơi!" Rồi trở lại vị trí của mình.
Mạn Yêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người thả lỏng đi. Nam nhân trên giường nghe được hai chữ "Hài tử", sắc mặt thay đổi, ánh mắt càng tối sầm, đáy mắt sôi sục tức giận, giơ tay vặn mặt nàng qua, một cái hôn mang theo tức giận ngập trời, lấy lực đạo trừng phạt hung hăng hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng, làm như liều mình phát tiết oán khí khó có thể giải trừ, đã hơn hai mươi ngày hậm hực ở trong lòng.
Đã gần ba tháng, khiến người tưởng niệm đến muốn điên cuồng, đôi môi triền miên, hắn gần như bá đạo cạy ra hàm răng nàng, chiếc lưỡi mang theo hơi thở vội vàng mà nóng rực của nam tử, tư thái gấp gáp không chờ nổi tiến quân thần tốc, chuẩn xác mà cướp lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hết sức dây dưa mút hôn, phảng phất như muốn nuốt hết mọi thứ của nàng.
Nàng bị hắn bất thình lình hôn một cách cuồng tình, hôn đến hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, thân mình vô lực mà xụi lơ ở trong lòng ngực hắn. Nam tử hơi thở dần dần thô nặng, nàng bỗng nhiên cảm giác được sự biến hóa trên thân thể hắn, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đẩy hắn ra, âm thanh bị đè thấp mơ mơ hồ hồ tràn ra từ giữa môi răng giao triền nhau của hai người: "Đừng...... Hài...... Hài tử......"
Tay của nam nhân duỗi hướng vào nội y của nàng tức khắc dừng lại, thân hình cứng đờ như sắt. Hắn nhíu mày, ảo não mà rủa thầm một tiếng, buông nàng ra, nhẹ nhàng đem nàng lật qua, làm nàng nằm ngay lại, rồi mới chống thân mình, từ trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nên là lúc tính sổ rồi!
Mạn Yêu rũ xuống lông mi, vẫn như cũ có thể cảm giác được cơn thịnh nộ nơi đáy mắt của nam nhân chống ở trên đỉnh đầu nàng đang trào dâng ra, nàng hơi hơi cúi đầu, nhắm chặt môi, không nói lời nào.
"Nàng không nói chuyện?" Nam nhân thấy nàng thật lâu không mở miệng, trong lòng cực kỳ buồn bực. Hơn hai mươi ngày, hắn không có lúc nào là không nghĩ chờ nắm được cơ hội, nhất định phải hung hăng giáo huấn nàng, nữ nhân này dám tự tiện quyết định, không cùng hắn thương lượng liền định ra mưu kế như thế, buộc hắn không thể không cùng nàng phối hợp!
Đêm đó, thu được bồ câu đưa thư của nàng, nàng đơn giản nói chuyện phát sinh ở tẩm cung cùng với kế hoạch của nàng, hắn lúc ấy liền không tán đồng, thế là suốt đêm ra roi thúc ngựa từ Tử Tường quan gấp gáp trở về, chỉ nghĩ sớm chút chạy về, ngăn cản hành động của nàng. Lại không nghĩ đến, người còn chưa tới Giang Đô, lời đồn đãi đã lan rộng, bá quan lại cùng can gián.
Vào đại điện, hắn dùng ánh mắt của hắn, nói cho nàng biết, hắn không đồng ý kế sách của nàng! Mà nàng lại dùng hành động của mình, nói cho hắn biết, sự kiên trì của nàng. Nàng có biết, khi hắn ngồi ở trên long ỷ, nghe những lời chửi rủa cùng vũ nhục của các đại thần đối với nàng, trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu? Hắn cần phải rất tự chủ mới có thể khống chế được chính mình không đem những người đó toàn bộ lôi ra chém đầu thị chúng! Cái này còn chưa tính, nàng thế nhưng vì muốn giống như thật không tiếc dùng kiếm trong tay hắn tự mình hại thân thể mình, để đạt tới mục đích thuận lợi rời khỏi Nam triều! Nàng chẳng lẽ không biết? Một kiếm kia đâm vào người nàng, so với đâm vào tim hắn càng khiển hắn khó chịu đau đớn hơn! Hắn là rất muốn báo thù, nhưng hắn tuyệt không muốn trả giá là làm thương tổn nàng!
Đây chỉ là một mặt, còn về mặt khác càng không thể làm hắn yên tâm. Ninh Thiên Dịch có tâm tư gì đối với nàng, hắn sớm ở trong bữa tiệc tuyển phi của hơn một năm trước đã nhìn ra, mà đợt chọn ngựa lần này, Phó Trù cùng Khải Vân đế sẽ đến, hai người này, đối với nàng mà nói, đều là nhân vật vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng vẫn muốn cùng một nhóm với bọn họ. Hắn sao có thể yên tâm? Vạn nhất nàng có bất trắc gì, vậy hắn cho dù là vì mẫu thân báo thù, cũng sẽ thống khổ cả đời.
Hơi thở của hắn lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm giận dữ, Mạn Yêu bất an mà há miệng thở dốc, ngước mắt nhìn thấy thần sắc trong mắt hắn không ngừng biến ảo, những nổi lo lắng, đau lòng, tức giận còn có sợ hãi cùng giãy giụa rối rắm ở bên nhau đủ loại cảm xúc chợt lóe mà qua, rõ ràng không nhầm lẫn mà đem sự để ý cùng khẩn trương ở đáy lòng hắn đối với nàng toàn bộ truyền đến trái tim nàng.
Hắn muốn hỏi, nàng có hiểu cho lòng hắn? Nàng có thể hiểu được ánh mắt của hắn, cũng hiểu lòng hắn. Hốc mắt hơi cay xót, nàng giơ tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ánh mắt thương tiếc mà không muốn xa rời ở trên dung nhan mệt mỏi của hắn trằn trọc lưu luyến, dùng ôn nhu như nước của nàng đi hóa giải nổi buồn bực tức giận trong lòng nam tử. Nàng hơi hơi mở miệng, âm thanh cực nhẹ cực nhạt, muốn nghe không thấy. Nàng nói: "Thiếp xin lỗi! Suy nghĩ trong lòng chàng, thiếp đều hiểu. Nhưng mà, suy nghĩ trong lòng thiếp, thiếp hy vọng, chàng cũng có thể hiểu."
Nàng hy vọng, làm một nữ nhân chân chính cùng hắn kề vai sát cánh. Vô luận trong sự nghiệp hay là trong cuộc sống, bất luận là thân thể hoặc là tâm linh, nàng đối với hắn mà nói, hẳn là một nữ nhân hữu dụng. Mà không phải vĩnh viễn đứng ở tại chỗ, chờ đợi nam nhân quay đầu lại, cho nàng sự yêu thương cùng che chở của hắn.
Tông Chính Vô Ưu nhìn ánh mắt quật cường mà kiên định của nàng, cùng với sự trông mong trong ánh mắt hi vọng hắn hiểu lòng nàng, tâm hắn một tấc tấc trở nên mềm mại đi. Nữ tử này, thật sự là khắc tinh trời sinh cho hắn, làm hắn vừa yêu vừa hận.
Hắn bất đắc dĩ phun ra một ngụm buồn bực ở trong lòng đã nhiều ngày, đáy lòng chậm rãi dâng lên một cổ cảm động ấm áp. Bởi vì chuyện này, làm hắn hiểu rõ, nữ tử này vì hắn, dám hi sinh hết thảy.
Mạn Yêu thấy cơn giận của hắn biến mất, đáy mắt toát ra thần sắc ôn nhu, nàng nở nụ cười, phảng phất giống như đánh thắng một trận.
Tông Chính Vô Ưu lập tức trở mặt, kéo tay phải nàng xuống nắm chặt, đè thấp giọng nói, "Nàng thật rất có thiên phú diễn trò." Ngày đó, tất cả cảm xúc nàng biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn đều rất chân thật, mặc dù hắn biết đó chỉ là một màn kịch, nhưng lại vẫn cứ ngăn không được vì nước mắt của nàng cùng với nàng toát ra sự bi thương mà cảm thấy đau lòng.
Mạn Yêu chậm rãi rũ mắt, trong lời nói, có thêm một tia nhàn nhạt đau thương, "Đó cũng không xem như là diễn trò." Nàng là thật sự cảm thấy tuyệt vọng cùng bi thương, lại nói: "Vô Ưu, thiếp không biết, con đường tương lai của chúng ta, còn phải trải qua bao nhiêu trắc trở? Phải tới khi nào, mới có thể qua những ngày tháng bình tĩnh yên vui?"
Nàng cảm thấy ở sau lưng bọn họ, có một bàn tay nhìn không thấy, trong bóng tối bí mật thao túng vận mệnh của bọn họ, không ngừng tạo ra gập ghềnh trắc trở, đưa bọn họ từng bước một hướng tới vực thẳm của số mệnh, làm người chạy trốn không thoát.
Đặc biệt là trải qua việc xương cốt của mẫu thân bị nghiền thành tro, đã chắn ngang ở giữa bọn họ, phảng phất như vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được rào cản, làm nàng cảm thấy cuộc sống ở tương lai, chung quy cũng nhìn không tới hy vọng.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu nhu hòa xuống, hắn giơ tay nhẹ vỗ về những sợi tóc mai tuyết trắng của nàng, "Sẽ không lâu lắm, tin tưởng ta!"
Ngữ khí của hắn kiên định phảng phất như có sức mạnh thẩm thấu vào trong tim người, nàng cứ như vậy mà tin tưởng, sẽ có một ngày như vậy, bọn họ có thể sống những tháng ngày chân chính bình tĩnh, hạnh phúc. Trong lòng có cảm giác trông mong chờ đợi, luôn là thực đẹp.
"Ân." Trong mắt nàng nở rộ ra tia sáng hy vọng, Tông Chính Vô Ưu lại bỗng nhiên đè xuống âm thanh, mang theo cảnh cáo nghiêm túc, đôi tay nâng lên khuôn mặt nàng, hơi hơi cúi người xuống, ở cách khuôn mặt nàng khoảng cách ba công phân (3 cm), nhìn mắt nàng, trầm giọng nói: "Nhưng mà, nàng cần thiết đáp ứng với ta, chuyện lần này...... chỉ một lần này, không có lần sau."
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ nghĩ, khẽ mỉm cười nói: "Sau này, thiếp sẽ cùng chàng thương lượng trước."
"Không cần thương lượng." Hắn quả quyết cự tuyệt. Nàng ngạc nhiên, lại nghe hắn dùng ngữ khí thực khẳng định nói: "Ta không đồng ý." Phàm là kế hoạch sẽ thương tổn hoặc là có khả năng thương tổn tới nàng, hắn sẽ không đồng ý.
Mạn Yêu nhíu mày, muốn nói: Chàng đừng tuyệt đối như thế. Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói ra, hắn cho nàng cảm giác áp bách quá lớn mạnh, tạm thời thỏa hiệp một lần, cũng không sao.
Thấy nàng lại gật đầu, Tông Chính Vô Ưu mới lộ ra thần sắc vừa lòng, rũ mắt, nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc, nhịn không được rung động trong lòng, lại muốn hôn lên. Gần ba tháng không chạm vào nàng, thật sự rất muốn.
Mạn Yêu nhạy bén nhận thức được thần sắc trong mắt hắn có sự biến hóa, trong lòng kinh động, vội vàng giơ tay che môi mà hắn sắp phải hôn lên, kiên quyết nói: "Không được." Nàng hơi hơi dịch thân mình ra, cúi đầu nhìn bụng của mình.
Tông Chính Vô Ưu rõ ràng có chút mất mát, vẫn luôn muốn có một hài tử, hiện giờ thực sự có được hài tử, lại bất tiện như thế.
Mạn Yêu nhìn thấy sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt buồn bực nhìn chằm chằm bụng nàng, nàng duỗi tay ở trước ngực hắn đấm một cái, giận hắn liếc một cái. Tông Chính Vô Ưu nhẹ nhàng thở dài một hơi, ở bên người nàng nằm xuống, một cánh tay duỗi đến dưới cổ nàng, một cánh tay khác ôm lấy nàng, né qua eo bụng của nàng, thực tự nhiên đem nàng đưa tới trong lòng ngực hắn.
Mạn Yêu gối đầu lên khuỷu tay hắn, tay nàng đặt ở phía trên bụng nhỏ, nơi đó hơi hơi phồng lên, không chú ý sẽ nhìn không ra. Nàng nhẹ nhàng vỗ về, thật giống như cảm nhận được một cái sinh mệnh nhỏ bé trưởng thành ở trong bụng nàng, khiến ở sâu trong nội tâm nàng tràn ngập vui sướng vô tận, hơn nữa, vui sướng qua đi, nổi sợ hãi sâu sắc lại không có lúc nào là không tra tấn nàng.
"Vô Ưu, chàng nói xem, đứa nhỏ này, sẽ là con trai? Hay là con gái? Nếu như nó có thể bình an đi đến thế giới này, nó lớn lên sẽ giống ai?" Giọng nói của nàng xa xôi mờ ảo, trông mong cùng lo lắng, lại nói: "Nếu...... nó không thể đi đến thế giới này, thiếp đây...... Thiếp nên làm sao bây giờ? Chúng ta, lại nên làm sao bây giờ?"
Nàng chỉ là một nữ nhân, không có hài tử, bất quá là thống khổ một mình, thiếu một phần vui sướng khi trở thành mẫu thân. Nhưng hắn thì khác, một vị hoàng đế, không thể không có con nối dõi.
Tông Chính Vô Ưu thấy nàng lo sợ không yên bất an như thế, xoay đầu nàng qua, đem mặt nàng dán lên lòng ngực hắn, an ủi nói: "Đừng lo lắng, hài tử, sẽ không có việc gì."
"Nhưng mà, vạn nhất......"
"Không có vạn nhất."
"Vô Ưu, thiếp...... "
"Đừng sợ, có ta."
Thời gian tĩnh mịch yên tĩnh, ở trong lời nói thì thầm nhỏ nhẹ của hai người chậm rãi trôi đi, sắp đến canh năm, nàng ở trong vòng ôm ấp rộng lớn ấm áp của hắn an tâm ngủ say.
Cứ như vậy qua ba ngày, ban ngày không có gì thay đổi, chỉ là ban đêm, nàng không còn cần thuốc an thần của ngự y, mỗi đêm nằm trong vòng tay của nam nhân mà mình yêu thương ngủ đến thơm ngọt vô cùng. Mà Tông Chính Vô Ưu tới một ngày so với một ngày sớm hơn, rời đi một ngày so với một ngày trễ hơn.
Buổi sáng hôm nay, trời đã sắp sáng, nàng sợ bị người phát hiện, thúc giục hắn, hắn mới rời đi.
Một canh giờ sau, nàng rời giường rửa mặt chải đầu, dùng xong bữa sáng. Trong lòng cân nhắc, còn không đến mười ngày đến kỳ chọn ngựa, quốc vương của các nước cũng đã sắp tới rồi, nhưng nàng đến bây giờ, cũng tìm không thấy cơ hội đơn độc gặp Ninh Thiên Dịch. Mỗi lần chỉ cần nàng ra cửa, tất nhiên có người đi theo, nàng không tiện bỏ rơi những người đó, mà một khi gặp được Ninh Thiên Dịch, hai người khác chắc chắn sẽ đến. Còn tiếp tục như vậy, chờ tới kỳ chọn ngựa, chỉ sợ đã chậm rồi. Xem ra nàng cần thiết phải suy ngẫm lại biện pháp khác, không thể lại tiếp tục chờ.
Nàng chậm rãi dạo bước ở hành lang đình trong vườn, đang trong lúc suy tư, chợt có một cung nữ bước nhanh tới, sau khi hành lễ, bẩm báo nói: "Công chúa, Hàm đại nhân lại kêu người mang một vị đại phu tiến cung chuẩn mạch cho ngài, nghe nói người này thực lợi hại, vừa đến Vương thành liền trị hết bệnh cho một người mà người khác đều trị không hết, rất nhiều người đều kêu hắn là thần y. Ngài mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ." Nói xong liền vui vẻ mà lại đây đỡ nàng.
Mạn Yêu sau khi nghe, cảm xúc không có thăng trầm biến hóa gì, sắc mặt nhàn nhạt, không hề giống như mấy ngày đầu ở trong lòng tràn đầy hy vọng. Mấy ngày này mỗi ngày đều có vô số đại phu tới vì nàng bắt mạch, mỗi người đều nói rất giống như là Hoa Đà tại thế, nhưng mà không một người dám cam đoan có thể giữ được hài tử của nàng. Nàng đều đã quen rồi, hy vọng lại thất vọng, đến cuối cùng, đơn giản không còn ôm hy vọng đối với bọn họ.
Lăn qua lộn lại trằn trọc, nằm rồi lại dậy, dậy rồi lại nằm, nàng cũng ngại phiền, dứt khoát không nằm, ngồi ở trên ghế. Nàng nhàn nhạt phân phó: "Dẫn hắn tiến vào."
Cung nữ đáp lại, vội đi ra ngoài dẫn một người vào phòng.
Mạn Yêu bưng một ly trà, nhẹ nhàng nhấm một ngụm, nhàn nhạt quét nhìn người nọ một cái. Chỉ thấy người tới ăn mặc như lang trung(thầy thuốc) trong giang hồ, dáng người nhỏ gầy, lại đeo một cái hòm thuốc lớn, hòm thuốc kia đè ép thân thể gầy yếu của hắn, khiến cho động tác đi đường của hắn nhìn qua tựa hồ thực cố hết sức, làm người không tự giác liền muốn giúp hắn một phen.
Mạn Yêu ý bảo cung nữ hỗ trợ dỡ hòm thuốc xuống, nhưng người nọ lại xua xua tay. Mà hắn ở trong lúc xua tay đầu cũng chưa nâng lên một chút nào, phải nói từ sau khi hắn đi vào phòng, vẫn luôn chưa nâng đầu lên quá mức. Mạn Yêu cảm giác người này có chút cổ quái, không cấm nhíu mày, muốn đánh giá hai mắt của hắn.
Người nọ được cung nữ đưa tới trước mặt Mạn Yêu, cung nữ hành lễ thối lui qua một bên. Người nọ cũng không giống như những đại phu trước đó, tiến vào phòng là nhanh buông hòm thuốc xuống lập tức bắt mạch cho nàng, xem xét hy vọng chính mình có được phong hầu hay không. Mà người này chỉ là đứng ở tại chỗ, lấy khóe mắt liếc mắt một cái cung nữ sau lưng, rồi mới hướng về phía Mạn Yêu chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng nhanh chóng hướng nàng nháy nháy mắt một cái.
Mạn Yêu giật mình, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trên mặt lại không có cảm xúc gì đối với cung nữ nói: "Trà này có chút đậm, ngươi đi pha lại một hủ lại đây. Nhớ rõ dùng tám phần nước sôi pha trà."
Cung nữ vội vàng đáp lời, lấy trà đem xuống, cung kính mà lui ra ngoài.
"Công chúa tỷ tỷ......"
"Suỵt!"
Người tới quả nhiên là Tiêu Khả!
Mạn Yêu ngăn lại nàng ta, hạ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút. Ở nơi này, khắp nơi đều là tai mắt mà chúng ta nhìn không thấy, mặc kệ chung quanh muội có người hay không, nói chuyện và làm việc đều phải thập phần chú ý."
Tiêu Khả bị biểu tình nghiêm túc của nàng làm cho sợ tới mức vội vàng im tiếng, chỉ mở to mắt, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mạn Yêu liếc mắt ngoài cửa, đem tay đặt tới trên bàn.
Tiêu Khả nhìn thấy, buông hòm thuốc xuống, ngồi xuống ở đối diện Mạn Yêu, tay nhẹ nhàng đáp lên mạch của nàng.
Mạn Yêu lúc này mới nghiêng người về phía trước, thấp giọng cười nói: "Sao tới nhanh như vậy? So với trong dự tính của ta sớm đến ba ngày!" Từ Giang Đô Nam triều đến Vương Thành Trần Phong quốc, mặc dù là bảo mã lương câu ngày đi sáu trăm dặm, nhưng nữ tử giống Tiêu Khả như vậy không có võ công, ít ra cũng đến mười ngày. Nhưng hôm nay cách ngày khám ra nàng mang thai, mới qua tám ngày.
Tiêu Khả lắc lắc đầu, nhỏ giọng oán giận nói: "Đều là bởi vì Lãnh Viêm hết! Trên đường chạy hết bảy ngày, khiến cho muội chỉ ngủ mấy cái canh giờ, hay là ngủ ở trên lưng ngựa. Ai da......," Tiêu Khả một tay đảo ngược ra sau sờ eo, đau đến nhe răng trợn mắt, nàng không có cưỡi ngựa như thế qua lần nào, lần này bị người mang theo chẳng phân biệt ngày đêm mà phóng ngựa chạy như điên, điên đến cả người khung xương tử đều muốn tan rã. Nàng cau mày bĩu môi, ủy khuất thấp giọng kêu lên: "Đau quá a!"
Biểu tình này, làm Mạn Yêu nhớ tới lão Cửu, bọn họ hai người càng náo càng giống nhau. Mạn Yêu không cấm nở nụ cười, vỗ vỗ tay Tiêu Khả nói: "Vất vả cho muội rồi!"
Tiêu Khả lập tức dương môi cười nói: "Không sao. Vì công chúa tỷ tỷ mà, muội cam tâm tình nguyện. Nếu đổi là người khác, muội mới không nghe cái Lãnh đầu gỗ kia nói đâu." Nàng nói chính là lời nói thật, lấy thủ đoạn hiện giờ của nàng thần không biết quỷ không hay hạ độc, nếu nàng không muốn, tự nhiên có biện pháp khiến cho Lãnh Viêm dừng lại nghỉ ngơi.
Mạn Yêu cảm kích cười cười, không còn nói nữa, nhìn Tiêu Khả chuyên tâm vì nàng chuẩn mạch, nhíu mày, khi nhíu chặt khi thả lỏng. Tim nàng không khỏi treo ngược lên, mấy ngày qua, nàng đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Tiêu Khả, nếu cả Tiêu Khả cũng không có biện pháp, vậy đứa nhỏ này là thật sự giữ không nổi.
"Khả nhi...... Thế nào?" Nàng hỏi có chút cẩn thận.
Tiêu Khả nhìn ra sự lo lắng của nàng, buông tay nàng ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ hòm thuốc nặng nề bị gác qua một bên, giãn mày, hướng về phía trước nghiêng người qua, tự tin lại kiêu ngạo mà thấp giọng cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây mà, hài tử của tỷ tỷ sẽ không có việc gì! Thời điểm lúc muội đi, còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều những dược liệu trân quý cần dùng đến. Tỷ nhìn xem!"
Tiêu Khả ngày thường cứ thích thu thập một ít dược liệu hi hữu (hiếm có), có rất nhiều là khả ngộ bất khả cầu có tiền đều khó có thể mua được trân phẩm. Nàng mở nắp hòm ra, bên trong dược liệu bị nhét đến tràn đầy, Mạn Yêu duỗi tay ước lượng cái hòm thuốc, thật đúng là nặng! Trách không được Khả nhi cả eo cũng không thẳng nổi, Mạn Yêu trong lòng cảm động, xin lỗi nói: "Làm khó muội rồi."
Tiêu Khả cười lắc đầu, cúi đầu viết đơn thuốc. Mạn Yêu thấy bộ dáng nàng ta có nắm chắc như thế, cục đá trong lòng xem như đã rơi xuống đất. Có thể giữ được hài tử, nàng lại không có gì phải lo lắng. Bất quá, Mạn Yêu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Khả nhi, muội vừa rồi...... Vì sao nhíu mày?"
Tiêu Khả dừng lại động tác, ngẩng đầu, trong mắt tự tin cùng chắc chắn dần dần nhạt đi, đáy mắt hiện ra chút nghi ngờ cùng bất an, "Muội là đang suy nghĩ a, mạch tượng của tỷ tỷ vì sao kỳ lạ như thế? Từ sau khi lần trước giúp tỷ tỷ bắt mạch, muội vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, chính là như thế nào nghĩ cũng nghĩ không ra. Muội khắp nơi đều giở y thư xem, cũng không có nhìn thấy có ghi lại về phương diện này. Cho nên, muội nghĩ chờ sau khi hài tử của tỷ tỷ bình an xuất thế, đi một chuyến về Tuyết Ngọc sơn, nhìn xem bên trong bản chép tay của sư phụ lưu lại có thể tìm được đáp án hay không."
Làm một người hành y, không thể xác định thân thể người khác rốt cuộc có ẩn chứa bệnh hoạn hay không, loại cảm giác này thật sự không tốt, đặc biệt người nọ vẫn là người mà nàng (TK) quan tâm, việc này khiến nàng(TK) cảm thấy thực bất an.
Thì ra là chuyện này! Ngự y trong Vương cung lần trước cũng nhắc tới mạch tượng của nàng, nói tạm thời đối với thân thể của nàng còn chưa có ảnh hưởng gì, không biết sau này, sẽ như thế nào? Mạn Yêu gật gật đầu, lúc này, cung nữ pha trà mới bưng tới, hai người bọn họ vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ra vẻ một bộ dáng không thân.
Tiêu Khả khai phương thuốc xong, đưa cho cung nữ, kêu nàng ta đi ngự dược phòng lấy chút dược lại đây, Mạn Yêu lại phân phó người thông tri Hàm đại nhân gỡ bỏ hoàng bảng, không lâu, Ninh Thiên Dịch biết được việc này lập tức đi đến đây.
"Li Nguyệt." Ninh Thiên Dịch người còn chưa bước vào phòng, ở rất xa liền kêu tên nàng, vẻ mặt hắn tươi cười sang sảng, giống như ánh nắng sáng lạn bên ngoài. Nghe nói cuối cùng tìm được một vị thần y có thể giữ được hài tử của Li Nguyệt, hắn là thiệt tình vui mừng cho nàng. Mấy ngày nay, nhìn ưu thương mà nàng cố tình che dấu ở đuôi mày khóe mắt, hắn vì chuyện này mà đau lòng, hắn cảm thấy, giống nàng một nữ tử tốt đẹp như vậy, trời sinh nên đạt được vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng nữ tử này lại bị người làm tổn thương tới chỉ có thể giả dạng vui vẻ.
Mạn Yêu đứng dậy tiếp đón, Tiêu Khả vội vàng thối lui qua một bên, trước kia thời điểm ở phủ Vệ quốc tướng quân, Ninh Thiên Dịch đã gặp qua Tiêu Khả, nàng ta làm ra một bộ dáng kinh sợ sau khi nhìn thấy hoàng đế, gấp gáp cúi đầu, không dám nhìn hắn, để tránh không cẩn thận lộ ra sơ hở.
Ninh Thiên Dịch đi nhanh vào phòng, không coi ai ra gì xông thẳng đến Mạn Yêu, một phen kéo tay Mạn Yêu qua cầm lấy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nói: "Thật tốt quá! Li Nguyệt, ta thật vui mừng cho nàng."
Mạn Yêu không thích ứng với động tác như vậy của hắn, hơi hơi nhíu mày, thấy hắn là thiệt tình thay nàng vui mừng, nàng cũng không muốn làm cho hắn mất mặt mũi, liền cười lại với hắn, nói: "Cảm ơn ngươi! May gặp được vị Kha thần y này, Thiên Dịch, để cho "hắn" ngụ tại điện Khuynh Nguyệt đi, có chuyện gì cũng đúng lúc kêu "hắn", được không?"
"Đương nhiên là được." Ninh Thiên Dịch khó có được nhìn thấy nàng thiệt tình cười một lần, vội không ngừng vui vẻ đồng ý, trong mắt đều là rực rỡ sáng lạn.
Mạn Yêu phân phó cung nữ, "Mang Kha thần y đi xuống nghỉ ngơi. Chờ sắc thuốc xong, các ngươi mang lại đây là được rồi."
Tiêu Khả cúi đầu sau khi hành lễ theo cung nữ rời đi. Ninh Thiên Dịch thật cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, động tác cực kỳ cẩn thận, như là đối đãi với đồ sứ dễ vỡ.
Mạn Yêu nhìn ngoài cửa, hỏi: "Hôm nay sao chỉ có một mình ngươi? Bọn họ luôn luôn là một người này tới, hai người kia nhất định sẽ đến, hôm nay thật kỳ lạ rồi."
Ninh Thiên Dịch hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Hay là Li Nguyệt muốn gặp hai người bọn họ?" Hắn là cái người thông minh, mặc dù bề ngoài Mạn Yêu ra vẻ một bộ dáng không có việc gì, nhưng hắn có thể nhìn ra, nàng không thích nhìn thấy hai người kia, hơn nữa là rất không thích. Từ sau một màn ám sát của hơn một năm trước kia, hắn cũng đã biết, Khải Vân đế cũng không phải là giống như trong lời đồn đãi đối với nàng yêu thương bảo hộ có thừa.
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, không tỏ ý kiến. Ninh Thiên Dịch lại nói: "Sáng sớm bọn họ liền đi trại nuôi ngựa rồi."
Mạn Yêu kinh ngạc, "Đã bắt đầu chọn rồi sao? Không phải còn có mấy ngày nữa sao?"
Ninh Thiên Dịch nói: "Dù chưa đến ngày chọn, nhưng quốc vương của các nước đều đã đến đông đủ, bọn họ đi xem trước một cái." Hắn ngừng lại một chút, cười cười lại nói: "Li Nguyệt cũng quan tâm đến chuyện chọn ngựa?"
Mạn Yêu ngẩn ra, cũng không trực tiếp phủ nhận, chỉ là hỏi: "Làm chủ nhân, ngươi vì sao không đi?"
Ninh Thiên Dịch ngồi xuống ở đối diện nàng, ánh mắt hắn sáng quắc, lưu luyến đảo quanh ở trên mặt nàng. Nghe nàng hỏi vấn đề này, hắn mang theo thần bí cười nói: "Thời cơ chưa tới."
Thời cơ chưa tới? Mạn Yêu ở trong lòng nhấm nuốt cặn kẽ những lời này, kỳ chọn ngựa sắp tới, hắn còn đang chờ đợi cái gì?
"Li Nguyệt", nàng đang trong lúc suy tư, Ninh Thiên Dịch đã phất tay kêu các cung nhân đều lui ra, rồi mới đột nhiên bắt lấy tay nàng đang gác ở trên bàn, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, cái động tác này thực đột nhiên. Mạn Yêu sửng sốt, vội vàng muốn thu tay lại, Ninh Thiên Dịch lại nắm chặt lấy không bỏ, lòng bàn tay ấm áp, hơi hơi mang theo nóng bỏng.
Ánh nắng bên ngoài ấm áp mà sáng chói, xuyên thấu qua cửa sổ giấy trắng tinh, chiếu lên tấm thảm ở trong phòng, ngũ quan của nam tử đại khí mà dương cương, đôi mắt nóng bỏng như hỏa tinh làm như có thể cho người vô hạn hy vọng, hắn nhìn chăm chú nữ tử đối diện, sắc mặt kiên định, thậm chí còn mang theo chút khẩn trương, phảng phất như là tư thái đang hạ quyết tâm nào đó.
(Đại khí dương cương: chỉ nam tử có khí chất phong độ, khí khái, kiên cường)
Biểu tình trịnh trọng như vậy, khiến trong lòng Mạn Yêu đánh một cái đột. Trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ, chung quanh cực kỳ an tĩnh. Nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội đơn độc cùng hắn nói chuyện, lại không nghĩ rằng mới vừa có cơ hội liền sẽ là tình hình như thế này. Nàng nhíu mày, trong lòng hơi hơi bất an, vội vàng lấy lại bình tĩnh, giương mắt, lập tức liền đụng phải ánh mắt nóng rực như lửa của hắn.
"Thiên Dịch, ngươi...." Nàng muốn mở miệng đánh vỡ yên lặng.
"Ta có lời muốn nói với nàng." Ninh Thiên Dịch lần đầu tiên cắt ngang lời nói của nàng, ánh mắt hắn thập phần nghiêm túc. Có một số lời nói, hắn đã suy nghĩ thật nhiều ngày, vẫn luôn không có tìm được cơ hội nói ra. Giờ phút này thật vất vả có cơ hội đơn độc ở chung, có thể nào lại bỏ qua? Đôi tay hắn nắm chặt nàng, lấy hết can đảm nói: "Li Nguyệt, ta muốn cho nàng làm Vương hậu của ta, sau này đều để cho ta tới chiếu cố nàng! Nàng yên tâm, hài tử của nàng, ta sẽ coi như là hài tử của mình, xin nàng tin tưởng ta!"
Hắn là như thế chân thành tha thiết mà thành khẩn hướng nàng thỉnh cầu, giọng nói của hắn mang theo bị áp chế vội vàng gấp gáp, trong mắt hắn có thân thiết chờ đợi như vậy, còn có đối với tương lai tốt đẹp mặc sức tưởng tượng của hai người. Đây là một nam nhân rất chân chính, tất cả những suy nghĩ của hắn không hề che dấu, hoặc là nói hắn không muốn che dấu.
Mạn Yêu chấn động ngây ra đó, vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn, nhất thời thế nhưng thất thần. Mọi người đều biết, nàng cũng không chỉ gả qua một lần, thanh danh hỗn độn, hiện giờ, còn có hài tử của người khác, hắn lại vẫn là chấp nhất như thế!
Mạn Yêu không chút do dự, dùng sức tránh tay hắn ra, nhìn hai mắt hắn, không lẩn tránh, kiên định phun ra ba chữ: "Thực xin lỗi!" Căn bản là chuyện không có khả năng, nàng quả quyết sẽ không cho hắn lưu lại hy vọng. Mặc dù hiện tại nàng cần sự giúp đỡ của hắn, kia cũng là thành lập ở trên cơ sở hợp tác công bằng, nàng tuyệt sẽ không vì đạt được mục đích mà đi lừa gạt cảm tình của người khác.
Ninh Thiên Dịch thân hình chấn động, rực rỡ trong mắt đột nhiên ảm đạm, làm như không nghĩ tới nàng sẽ dứt khoát cự tuyệt như thế, hắn ngơ ngác mà nhìn nàng, ước chừng nửa ngày, sau đó, hắn cúi đầu đi nhìn lòng bàn tay đã là trống không, ngón tay thon dài hơi hơi cử động một chút, phảng phất như còn muốn nắm bắt lấy cái gì, nhưng mà, lại chỉ có không khí hư vô chảy xuôi giữa kẽ tay. Ngực hắn bỗng dưng tê rần, chưa bao giờ từng có cảm giác trống trải mất mát lấp đầy trái tim hắn.
Mạn Yêu thu hồi tay, ngồi ngay lại. Nhìn thấy thần sắc biến hóa không chừng trong mắt hắn, từ hy vọng đến mất mát đến bi thương lại đến hoài nghi chính mình, nàng vội vàng ngăn cản hắn miên man suy nghĩ, "Thiên Dịch, ngươi thực ưu tú, điểm này ngươi không cần hoài nghi!"
Ninh Thiên Dịch nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng, thanh âm thực mất mát, hỏi: "Vậy đó là vì sao?"
Hắn vì muốn lưu nàng ở lại bên người, vì muốn sau này càng bảo hộ nàng cho tốt, cho nàng cuộc sống bình tĩnh an ổn, mấy ngày nay, hắn suy xét rất nhiều. Suy xét đến sự phản đối của các đại thần, suy xét đến sự bất mãn của chúng phi tần ở hậu cung, suy xét đến Khải Vân đế muốn chính là cái gì, cũng suy xét đến về sau có khả năng đối địch với Nam Bắc triều, hết thảy những thứ đó, hắn đều từng cái từng cái một suy nghĩ qua, cũng cực lực tìm kiếm đối sách, cuối cùng ở hôm nay hạ quyết tâm, lại không dự đoán được, nàng thế nhưng sẽ cự tuyệt! Mặc dù là bị nam tử mà nàng yêu thương tổn thương đến triệt để như thế, nàng lại vẫn như cũ không chịu cho hắn một chút cơ hội nào. Vì sao? Hắn thật kém cỏi như vậy, so ra kém hơn Tông Chính Vô Ưu sao? Hay là bởi vì nguyên nhân hậu cung của hắn phi tần đông đảo?
"Nếu ta, nguyện ý vì nàng, giải tán hết hậu cung thì sao?" Trong nháy mắt, hắn liền toát ra một ý niệm như vậy, một cái ý niệm mà hắn từ trước căn bản sẽ không có suy xét, nhưng mà giờ phút này, hắn liền buột miệng thốt ra như vậy. Hơn nữa, trước nay hắn không không phải là một người có tâm huyết dâng trào, tuy rằng hào sảng, nhưng hắn tuyệt đối lý trí. Cho nên, những lời này nói ra, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Mạn Yêu càng là khiếp sợ không thôi, Trần Phong quốc không thể so với Nam Bắc triều, Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Trù từ khi bước lên ngôi vị hoàng đế thì chưa từng nạp phi tần vào cung, các đại thần mặc dù có ý kiến, lại cũng không có biện pháp. Nhưng Ninh Thiên Dịch lại không phải vậy, hậu cung của hắn đã thành, phi tần đa số là nữ nhi của các đại thần, mạo muội như thế nói ra lời nói giải tán hết hậu cung, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ nàng cùng hắn, đều sẽ có rất nhiều phiền toái.
Nàng nhìn hắn, trầm trọng lắc đầu, "Thiên Dịch, ta thực cảm tạ tình ý của ngươi đối với ta! Nhưng mà, loại lời nói này, sau này cũng không cần nói lại. Ta và ngươi, cả đời này, sẽ chỉ là bằng hữu." Nàng dừng một chút, muốn nhân cơ hội này cùng Ninh Thiên Dịch nói chuyện kia, tuy rằng lúc này tâm tình của Ninh Thiên Dịch cũng không thích hợp đàm phán chuyện công, nhưng nàng không thể lại đợi. Thế là, nàng hơi hơi hạ giọng, nói: "Nói thật cho ngươi biết, ta lần này tới, kỳ thật là muốn..."
"Bái kiến Khải Vân đế! Bái kiến Bắc Hoàng!" Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm như vậy, kinh động đến khiến Mạn Yêu cả người toát mồ hôi lạnh.
Hai người này đến khi nào?
Ninh Thiên Dịch đắm chìm ở trong mất mát cũng sửng sốt, Khải Vân đế cùng Tông Chính Vô Trù theo tiếng mà vào, hôm nay bọn họ đều ăn mặc thực chính thức, trên người mặc long bào, phát quan cột cao, dáng người đĩnh bạt, khí thế uy nghiêm, mỗi người đều là nhân trong long phụng, nếu chọn bất kỳ người nào trong bọn họ, tựa hồ đều là không có ai có thể so sánh, nhưng chính là không vào được mắt nàng.
Ánh mắt của Khải Vân đế cùng Tông Chính Vô Trù nhìn hai người trong phòng, thần sắc của bọn họ khác nhau. Ninh Thiên Dịch bị Mạn Yêu cự tuyệt, vốn là tâm tình hạ xuống, hiện giờ còn bị hai người bọn họ nghe được, càng là trong lòng buồn bực, sắc mặt xấu hổ, cười mất tự nhiên hướng hai người chào hỏi, rồi mới xưng có việc cáo từ rời đi.
Mạn Yêu có chút lo lắng, lại ngại không biết phải nói thêm cái gì, chỉ hy vọng hắn có thể mau chóng nghĩ thoáng một chút.
Khải Vân đế nhìn nhìn bóng dáng Ninh Thiên Dịch, ánh mắt lại nhìn về phía Mạn Yêu mang theo xem xét suy nghĩ sâu xa, tiếp đó, hắn có thâm ý khác cười nói: "Thương Trung Vương thế nhưng chịu vì Hoàng muội giải tán hết hậu cung, thật sự là đối với muội một mảnh si tình, cả trẫm cũng bị cảm động, Hoàng muội chẳng lẽ là lòng dạ sắt đá hay sao?" Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, vừa lúc làm thị vệ cùng cung nữ bọn thái giám ngoài cửa nghe được, đặc biệt năm chữ "giải tán hết hậu cung" càng là nói thực rõ ràng vô cùng.
Mạn Yêu ánh mắt sắc bén, ở trong ánh mắt kinh ngạc của những người tụm lại ở bên ngoài, chậm rãi rút đi sắc bén, trở nên ôn hòa bình tĩnh, thanh âm lại là lạnh băng: "Luận lòng dạ sắt đá, ta nơi nào so được với Hoàng huynh?" Trong phòng trừ bỏ nàng cùng Khải Vân đế, chỉ có Tông Chính Vô Trù, nàng cũng lười diễn trò, cảm giác thật là mệt.
Ánh mắt Khải Vân đế khẽ biến, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khôn kể, nháy mắt đã che dấu đi. Hắn chậm rãi nhíu mày lại, nhìn chăm chú hai mắt Mạn Yêu, phảng phất như muốn từ nơi đó tìm kiếm cái gì.
Mạn Yêu không hề để ý tới hắn, ai ngờ Khải Vân đế bỗng nhiên nói câu: "Loại lời nói này, không nên là do Hoàng muội nói ra. Nếu có lựa chọn, ai nguyện ý làm một người có lòng dạ sắt đá?"