Tro bụi bay tan hết, cùng với tuyết lạnh băng rơi trên con đường rộng lớn này. Mà tất cả độ ấm trên người bọn họ nháy mắt đã lui đi, cả người giống như tượng đá, cứng đờ mà lạnh băng. Cái đêm đông này, đã cướp đi ánh sáng cùng ấm áp còn dư lại trong sinh mệnh của bọn họ.
Nghiền cốt rải tro, nữ tử thuần tịnh tốt đẹp như đóa sen trắng kia, cuối cùng vẫn là không thể chạy thoát khỏi kết cục như vậy.
Những đám mây đen dày nặng lại lần nữa tụ hợp lại, đem một tia ánh trăng sáng nhợt nhạt ngăn cách ở bên ngoài thế giới tràn ngập bi ai này, không trung một mảnh đen nhánh. Trong không khí vắng ngắt không tiếng động, phảng phất giống như hô hấp của mọi người đều ngưng lại.
Mạn Yêu chỉ cảm thấy sức lực cả người tựa hồ đều bị rút cạn, nàng chậm rãi quỳ xuống, đối với chỗ tro cốt bay rải rác ở cách hơn ba trượng cung cung kính kính mà đã cúi đầu lạy. Lòng bàn tay úp xuống đất, cái trán để trên mu bàn tay, hàn khí trên mặt đất thẳng thấm vào da thịt, làm máu trong cơ thể giáng xuống đến điểm băng.
Lãnh Viêm cùng tất cả thị vệ huyền y cũng đều quỳ theo, chỉ có Tông Chính Vô Ưu vẫn cứ không nhúc nhích, phảng phất giống như si ngốc.
Cuồng phong lạnh thấu xương gào thét thổi qua bên tai hắn, mang theo tiếng nức nở, tựa như âm thanh khóc không ra tiếng phát ra từ lồng ngực nữ tử, thê thảm bi ai. Khuôn mặt hắn cứng đờ, đồng tử một mảnh đỏ huyết đen tối, không có biểu tình, ai cũng nhìn không ra trong lòng hắn rốt cuộc là bi ai hay là đau khổ? Kỳ thật, cái gì cũng không có, trong đầu hắn một mảnh trống rỗng, ở trong thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, nơi trống rỗng đó, dần dần tràn ngập đầy phẫn nộ cùng cừu hận, trong lòng trong đầu đều tràn đầy chỉ có hai chữ: Phó Uyên! Cái nữ nhân hung ác kia, hắn phải làm cho bà ta trả một cái giá đắt.
Song quyền nắm chặt, hắn vừa xoay người bay nhanh nhảy lên lưng ngựa, vung mạnh roi quất một tiếng "Giá", ngựa quý hí vang, cất vó phóng lên cao, thế nhưng một mình chạy như bay rời đi. Lãnh Viêm vội vàng đuổi theo, chúng thị vệ huyền y cũng như thủy triều thối lui. Trong mấy chục trượng ở ngoài quan ải Hồi Đồng, chỉ còn lại một đống xác chết tàn bại cùng một con ngựa đen gầy làm bạn với nữ tử tóc bạc đang quỳ trên tuyết.
Đêm khuya rét lạnh, tuyết lông ngỗng tung bay không ngừng, nàng vẫn như cũ phục lạy trên mặt đất, tóc trắng đầy đầu hỗn độn tản ra phô bày trên mặt đất, cùng với đôi tay nàng, đều bị băng tuyết vùi lấp.
Tứ chi tê dại, nàng chậm rãi ngẩng đầu, chống mặt đất đứng lên, bông tuyết trên ấn đường lông mi rớt xuống, ở khóe môi xẹt qua một tia cảm xúc lạnh giá.
Lúc này đây, nàng có thể làm, chỉ có một chuyện.
Ở ngoài ba trượng, nàng nhặt lên tấm ván gỗ trên mặt đất, đi đến một nơi rộng lớn phía trước đường cái, sát bên núi đá, quỳ xuống, bới tuyết ra, dùng kiếm đi đào mảnh đất sau khi bị băng tuyết đông lạnh thật cứng rắn giống như cục đá. Con đường này, một ngày nào đó chinh chiến Bắc triều nhất định phải đi qua, nàng không muốn để cho tro cốt của mẫu thân lưu tại trên đường cái bị ngàn vạn người ngựa giẫm đạp, đây là chuyện duy nhất nàng phải làm trong giờ phút này.
***
Trong quan ải Hồi Đồng, lều lớn của doanh tướng.
Lý Thạch thần sắc cung kính quỳ gối trước giường, sau khi vết thương trên người Tông Chính Vô Trù đã được xử lý thỏa đáng, cả người không còn sức lực nằm dựa ở trên giường, cả mí mắt cũng nâng không lên nổi. Hắn nghe xong Lý Thạch bẩm báo huyền cơ của hộp gỗ kia, mặt không biểu tình hỏi: "Là mẫu hậu kêu ngươi làm như thế?!"
"Hồi Bệ hạ, đúng vậy."
Tông Chính Vô Trù hơi hơi nhíu nhíu mày, một tên binh lính tiến vào bẩm báo nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, người ngựa mà Nam đế mang đến đều rút lui hết, chỉ có nữ tử kia còn ở đó."
Hắn bỗng dưng mở to mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vết thương bị động đến tê dại, hắn phảng phất như không có cảm giác, chỉ vội vàng hỏi: "Một mình nàng? Đang làm cái gì?"
"Hồi bẩm Bệ hạ, là một mình nàng ta. Nàng ta ở trong tuyết quỳ gần nửa canh giờ, sau đó bắt lấy kiếm không biết là đang đào cái gì."
Tông Chính Vô Trù xốc chăn lên, Lý Thạch hốt hoảng nói: "Bệ hạ, trên người ngài có thương tích, phải nên tĩnh dưỡng."
"Chuẩn bị liễn cho trẫm, lập tức." Hắn đẩy Lý Thạch ra, ngữ khí kiên định, không thể nghi ngờ.
Lý Thạch bất đắc dĩ, đành phải sai người ở trong thành tìm một chiếc nhuyễn kiệu, lót thêm chăn bông mềm mại, tận lực để hắn có thể dựa nằm thoải mái một chút.
Ra khỏi quan ải Hồi Đồng, bất quá chỉ cách mấy chục trượng, rất nhanh liền đến. Tông Chính Vô Trù kêu người đem nhuyễn kiệu đi đến gần một chút. Nhấc lên màn kiệu, hắn nhìn sống lưng nữ tử mỏng manh thon gầy, bởi vì ở trong cuồng phong tuyết mà động tác trên tay nàng trở nên run rẩy, hắn đỡ thân kiệu gian nan đứng lên, muốn đi đến bên cạnh nàng.
"Đừng tới đây." Mạn Yêu lạnh nhạt mở miệng, tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào không giống như là nàng.
Tông Chính Vô Trù dừng động tác lại, ánh mắt ảm đạm, phất tay khiến tất cả mọi người lui đi. Áo khoác trên người được bao bọc thật chặt, nhưng gió lạnh vẫn như cũ hô hô chảy vào trong, đông lạnh đến cả người nhịn không được phát run. Hắn chống thân mình đứng yên thật lâu, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, xem nàng liều mình dùng kiếm đem băng đất bới lên, rồi mới dùng tay bưng đất vứt ra xa. Động tác thực nhanh, như là đoạt thời gian với người nào đó.
Hắn trong lòng chua xót, thương tiếc khôn kể. "Dung Nhạc." Hắn kêu một tiếng, nàng không có đáp lại, thực nghiêm túc mà tiếp tục đào hố bới đất, cũng không ngừng nghỉ một chút nào, tựa hồ trừ bỏ một việc đó, cái khác không liên quan đến nàng.
Tuyết, rơi xuống đầy người nàng, đất bị ném văng ra lại bị gió cuốn trở về, đánh lên trên đầu trên mặt nàng, nàng cố chấp mà lặp lại động tác của mình, một lần lại một lần......
Hắn cuối cùng nhịn không được, không màng vết thương trên người mình, hướng nàng vọt qua, cũng không biết sức lực là từ đâu tới bắt lấy tay nàng, giọng nói đau lòng của hắn thấp thấp kêu lên: "Đủ rồi, đừng đào nữa!"
Tay nàng thật lạnh a! Tựa như nhiệt độ nước biển dưới ba thước đóng băng. Hắn dùng sức đoạt lấy kiếm trong tay nàng, nhưng thanh kiếm kia lại bị nắm thật chặt, phảng phất như cùng với tay nàng đông cứng lại với nhau. Hắn lại giơ tay muốn gạt đi bụi đất dính trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, lại bị nàng nghiêng đầu tránh qua.
Tay hắn cứng đờ ở giữa không trung, vô lực mà rũ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Nàng muốn chôn cái gì? Gió lớn như thế, những tro cốt đó sớm đã không biết bị thổi đi nơi nào rồi!"
Chôn cái gì? Hai mắt nàng không có thần sắc, trống trải mênh mông, giống như đêm tối không bờ bến. Gió lạnh mãnh liệt, tro cốt không còn, nàng rốt cuộc muốn chôn cái gì?
"Chôn hạnh phúc của ta... Có thể được chứ?" Âm thanh của nàng nhẹ nhàng, mờ ảo vô định. Làm như đang hỏi người khác, lại làm như đang hỏi chính nàng.
Hô hấp của hắn ngưng trệ một lát, trong ánh mắt cô đơn mang theo nồng đậm thương tiếc đối với nữ tử, nói: "Hạnh phúc của nàng, không phải ở trên người hắn sao? Hắn còn sống, còn yêu nàng, nàng cần gì phải như thế?"
Nàng chậm rãi chậm rãi quay đầu, đáy mắt một mảnh bi ai thê lương, khóe miệng ngậm một tia lạnh lùng châm chọc, ra tiếng chất vấn: "Ngươi cho rằng,... Chuyện tới hiện giờ, ta cùng hắn còn có hạnh phúc? Đi đến một bước này, ngươi... có vừa lòng?"
Từ khi hộp tro cốt bị giơ lên trong nháy mắt, nàng rõ ràng nghe thấy được, tiếng hạnh phúc bị bẻ gãy. Vốn dĩ hết thảy đều có thể không cần phát sinh, là Vô Ưu vì cứu nàng, ở ngoài điện Tuyên Đức mấy vạn người, từ bỏ giang sơn, từ bỏ hết thảy, đem di thể mẫu thân hắn để lại cho kẻ thù, khiến hiện giờ mẫu thân hắn bị kết cục nghiền xương thành tro rải khắp nơi! Vô Ưu hắn là yêu mẫu thân hắn như thế, hắn như thế nào mới có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc như vậy? Có lẽ hắn sẽ không hối hận cứu nàng, nhưng hắn nhất định bởi vì thế mà lưng mang áy náy đối với mẫu thân, không thể tha thứ cho chính mình.
Hạnh phúc đối với nàng, luôn là pháo hoa trong chớp mắt, sau khi sáng lạn trôi qua, lưu lại chính là đau thương vĩnh viễn, nhìn không tới hy vọng của nhân sinh, nên tiếp tục như thế nào?
Yết hầu của Tông Chính Vô Trù giống như là bị nghẹn, há mồm phun không ra thanh âm. Một chuyến hành trình đi đến Du Châu này, có lẽ hắn không nên tới! Hắn luôn luôn lý trí cẩn thận, hiểu được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nhưng mà lần này, tất cả lý trí của hắn đều địch không lại sự tưởng nhớ đối với nàng, không màng tất cả tới gặp nàng, chẳng lẽ thế là sai rồi sao? Hắn có nghĩ qua, cứ như vậy chết ở trong tay nàng, cũng thực tốt. Nhưng mà, mặc dù tâm tư hắn kín đáo bày mưu lập kế, nhưng vận mệnh hắn, tựa hồ ở thời điểm mấu chốt nhất bị khống chế ở trong tay người khác!
"Dung Nhạc..." Hắn muốn nói xin lỗi, lại bị nàng đánh gãy.
"Ngươi có biết, hiện giờ... người mà ta không muốn nhìn thấy nhất, chính là ngươi." Nàng quỳ gối trước cái hố chính mình đào, ngồi ở trên chân mình, hai chân đã tê dại, đã không có một chút tri giác nào. Mặt nàng không có biểu tình, trong giọng nói lượn lờ tia hàn khí, "Lúc này, ta còn không muốn giết người, ngươi đi đi." Nàng nói xong, tiếp tục đào, không hề để ý tới nam nhân bên cạnh trong mắt tràn đầy bi thương.
Sau một lúc lâu, Tông Chính Vô Trù hít sâu một hơi, quay đầu đi phân phó nói: "Người đâu, đi tìm công cụ tới hỗ trợ."
"Không cần. Ta không muốn mượn tay người khác." Nàng lạnh nhạt cự tuyệt, không chừa lối thoát.
Hắn nhíu mày, "Nàng đừng cố chấp, đào giống nàng như thế, ba ngày ba đêm, tuyết nơi đây đều tan hết rồi, cái gì nàng cũng chôn không được."
"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi nhọc lòng." Nàng lạnh lùng mà vứt ra một câu.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, thân hình lung lay, lập tức có thị vệ tiến lên nâng đỡ, hắn trở lại bên trong nhuyễn kiệu phân phó nói: "Thông tri Lý Thạch, đóng cửa quan ải Hồi Đồng, phái đại quân đi phía trước trông giữ, trong ba ngày, con đường này không cho phép bất luận kẻ nào thông hành, người vi phạm bất luận là ai đều giết chết."
"Tuân chỉ!"
Ba ngày ba đêm, không ngừng không nghỉ, một cái hố đất nhỏ mà nông cuối cùng biến thành sâu bằng một người, rộng bằng hai cái quan tài. Nữ tử cởi chiếc áo hồ cừu trên người, chỉ còn lại một bộ áo đơn quỳ xuống đất, dùng chiếc áo hồ cừu quét tuyết, đem băng tuyết chưa tan trong mười trượng chôn vùi ở trong hố đất, dùng thổ nhưỡng đắp lên, ở trước cái hố kia dựng một cái cọc gỗ, ở trên cọc gỗ được gọt bằng phẳng, cái chữ gì cũng chưa viết.
Tông Chính Vô Trù ngồi ở trong kiệu vẫn luôn yên lặng mà nhìn nàng, lại không mở miệng nói một lời. Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, vết thương trên người hắn chuyển biến xấu, dù Lý Thạch thỉnh cầu như thế nào, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, lẳng lặng mà nhìn chăm chú nữ tử cả người hơi thở tản ra bi thương cùng tuyệt vọng, lòng hắn sớm đã tuyệt vọng càng thêm tĩnh mịch.
Hắn vẫn luôn không ngừng hỏi chính mình: Nếu hắn không tới thành Du Châu, hắn có hay không ngăn cản mẫu hậu đem thi thể của Vân Quý phi nghiền cốt thành tro? Nếu hắn đáp ứng với Tông Chính Vô Ưu, cưỡng chế mệnh lệnh cho Lý Thạch đưa hộp gỗ tro cốt qua trước, có phải hay không nàng sẽ không cần tuyệt vọng đào đất chôn tuyết như vậy? Tựa hồ vô luận hắn làm cái gì, đến cuối cùng mang cho nàng cũng chỉ là thương tổn! Dung Nhạc...... Nàng có biết, người hắn không muốn thương tổn nhất, chính là nàng.
Kiên trì ba đêm hai ngày, dưới hai loại tra tấn trong người, hắn cuối cùng không thể chống đỡ nổi, ngất xỉu ở trong kiệu, Lý Thạch vội vàng kêu người đem hắn nâng trở về, tìm đại phu cứu chữa.
Một đêm tối lại đến, nàng làm xong tất cả hết thảy, tứ chi thậm chí thân hình đều giống như không phải là của chính mình, hoàn toàn không nghe sai khiến, ngay cả muốn nâng lông mi lên một chút cũng là khó khăn như vậy. Hơi thở mỏng manh lại nóng bỏng như lửa, móng tay ở trên đôi tay đứt gãy, đầu ngón tay máu thịt mơ hồ, bùn đất tiến vào trong da thịt, cùng với máu tươi ngưng kết thành khối. Nàng quỳ gối phía trước cọc gỗ, cầu nguyện ở trong lòng: "Mẫu thân, người nếu ở trên trời có linh, thỉnh phù hộ hắn."
Lấy kiếm chống đất, đứng dậy, lại không thể nào đứng thẳng. Nàng nỗ lực mà thử rất nhiều lần, còn chưa đứng lên đã rơi xuống đất. Nàng nằm trên mặt đất, bi ai nhìn lên trời, trên không trung mây bay khắp nơi, mênh mông bát ngát, nàng chậm rãi khép lại hai mắt, cánh môi khô nứt ở trong gió hơi hơi rung động.
Thời điểm tỉnh lại, đã là nửa đêm, nàng nằm ở trên giường lớn trong tẩm các Thượng Tê uyển, hai chân vẫn tê dại như cũ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe người ta nói: "Nương nương hàn khí đã tận xương, đôi chân này sợ là......"
"Sợ là như thế nào?"
"Sợ là...... Không dễ dàng phục hồi như cũ."
"Cái gì? Sao lại nghiêm trọng như thế! Tiếu đại phu, ngươi mau nghĩ cách cứu chữa, nếu chân của Nương nương thực sự có chuyện gì, ngươi ta một nhà già trẻ, chỉ sợ một người cũng trốn không thoát!"
"Vâng, vâng, Du đại nhân, tiểu nhân liền nghĩ cách. Nhưng mà...... Nương nương kim ngọc phượng thể, tiểu nhân muốn thi châm cho Nương nương cũng......"
"Đã đến lúc nào rồi, còn quản những chuyện đó! Ngươi mau thi châm đi."
"Vâng......"
Cảm giác tê tê đau nhức dày đặc nơi đầu gối truyền đến, trán nàng chảy ra lấm tấm mồ hôi hột. Tay nhẹ nhàng giật giật, thời điểm mở to mắt, đại phu kia đã thi châm xong, chân nàng cuối cùng cũng có chút cảm giác.
Thấy nàng tỉnh lại, đại phu kia sợ tới mức cuống quít quỳ xuống liên tục thỉnh cầu thứ tội. Nàng hữu khí vô lực, hơi hơi há mồm ra, giọng nói đau như lửa đốt, nói giọng khàn khàn: "Đứng lên đi. Du đại nhân, Hoàng Thượng hiện tại ở nơi nào?"
Bên ngoài màn trướng, Du đại nhân vội trả lời: "Hồi bẩm Nương nương, Hoàng Thượng ba ngày trước không biết sao, ngay đêm rời khỏi thành Du Châu, nghe nói là trở về Giang Đô."
Nàng nhíu mày lại, rũ xuống lông mi, ngữ khí tận lực bằng phẳng, hỏi: "Có từng lưu lại lời nào không?"
Du đại nhân nói: "Hồi bẩm Nương nương, Hoàng Thượng dặn dò, chờ lúc Nương nương muốn hồi Giang Đô, kêu vi thần chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái một chút hộ tống Nương nương trở về."
Lúc muốn hồi Giang Đô? Hắn không ở đây, nàng lưu ở thành Du Châu làm cái gì? Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm run rẩy vài cái, nắm chặt góc chăn, mười ngón tay đều bị vải vóc thật dày bao lấy, thô nặng mà cồng kềnh. Qua nửa ngày, nàng lại hỏi: "Sứ giả mười bốn nước......"
"Cái này thỉnh Nương nương yên tâm, vi thần phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, chiêu đãi tốt sứ thần mười bốn nước, hôm qua đã phái người riêng biệt hộ tống bọn họ rời đi, hẳn là...... sẽ không có sai lầm."
"Hẳn là?" Mạn Yêu trợn mắt, ánh mắt sắc bén, "Không thể là "hẳn là", cần thiết phải là "khẳng định". Ngươi phái bao nhiêu người hộ tống?"
Du đại nhân ngạc nhiên, vội vàng trả lời: "Mỗi sứ thần của một nước, ngoài sáng an bài trăm tên hộ vệ, trong tối còn có...... "
Không đợi hắn nói chuyện, Mạn Yêu nhíu đôi chân mày, "Ngươi đây là đang khuyết trương mục tiêu cho kẻ địch biết!"
Du đại nhân tuy rằng tài học có hạn, nhưng cũng là một người rất là tự phụ, giờ phút này thấy nàng phản ứng như vậy, chỉ cho là nàng bởi vì Hoàng Thượng rời đi trước mà trong lòng không thoải mái, không khỏi cảm thấy có chút không cho là đúng, nói: "Vi thần phái đi đều là tinh anh từ trong quân đội chọn lựa ra, Nương nương không cần lo lắng."
Mạn Yêu chống thân mình ngồi dậy, sắc mặt nghiêm nghị thâm trầm, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Không cần lo lắng? Chỉ sợ xảy ra chuyện cái đầu của ngươi cũng gánh không được! Ngươi tốc tốc phái người ngụy trang thành bộ dáng sứ thần các nước, đi tắt theo con đường nhỏ, tận lực ở trong một ngày đuổi kịp bọn họ, nhiễu loạn tầm mắt địch nhân. Hiện tại liền đi làm đi."
Du đại nhân cảm thấy năng lực làm việc của mình bị hoài nghi, bất giác có chút không thoải mái, âm thầm nghĩ, nàng một cái phi tần hậu cung quản việc của người khác! Nhưng ngại thân phận của nàng, hắn mặc dù không muốn, cũng lại không thể không nghe lệnh hành sự. "Vi thần liền đi làm."
Du đại nhân lui đi ra ngoài, Mạn Yêu gọi tới quản gia trong phủ, phân phó nói: "Lập tức chuẩn bị xe ngựa, bổn cung phải hồi Giang Đô."
Tiếu đại phu kinh ngạc nói "Nương nương, thân thể của ngài......"
Nàng bình thản không có biểu tình nói: "Không đáng ngại, ngươi đi giúp bổn cung khai mấy thang thuốc chuẩn bị trên đường đi."
Chiến sự muốn tới sớm rồi, rất nhiều chuyện còn không có làm thỏa đáng, nàng nên chạy nhanh trở về. Hiệu suất làm việc của quản gia Du tri phủ rất cao, thời gian chỉ một nén nhang, xe ngựa cùng tất cả vật dụng cần dùng trên đường đều chuẩn bị đầy đủ hết.
Hai nha hoàn đỡ nàng lên xe ngựa, nàng nhắm mắt lại nằm ở trong chăn gấm thật dày. Một đường xóc nảy, nàng mơ mơ hồ hồ, không biết ngày đêm.
*****
Hoàng cung Giang Nam, điện Nghị Chính.
"Nàng trở về chưa?" Đế vương vùi đầu vào trong chính vụ vô ý thức lại hỏi ra lần nữa, đây là hôm nay lần thứ 49 hắn hỏi cái vấn đề này.
"Hồi Hoàng Thượng, Nương nương còn chưa trở về." Tường công công cung kính cẩn thận lặp lại đáp án. Tóm lại cảm thấy Hoàng Thượng lần này trở về, có cái gì đó thay đổi. Hắn thấy rất kỳ lạ, Hoàng Thượng cùng Hoàng phi nương nương ân ái như vậy, như hình với bóng không rời, thời điểm đi là cùng nhau đi, vì sao lúc trở về lại chỉ có một mình Hoàng Thượng?
Tông Chính Vô Ưu theo thói quen dừng lại động tác trên tay một lát, quay đầu nhìn di vật mẫu thân đặt ở bên cạnh, chiếc áo bào có thêu hình hoa sen. Đáy mắt hắn tối sầm lại, thần sắc đau buồn. Đêm hôm đó, tâm tình hắn cực kỳ bi ai, phóng ngựa chạy như điên, chỉ dùng hai ngày liền chạy về Giang Đô. Xử lý chính vụ, kiểm tra quân đội, gom góp lương thảo, không cho chính mình có một chút phân tâm nào. Hắn đã không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, cũng không biết nên đối mặt chính mình như thế nào? Vì A Mạn từ bỏ hết thảy, hắn trước nay đều chưa từng hối hận, cũng chưa từng có nửa điểm do dự, nhưng hôm nay, hắn lại bỗng nhiên không biết chính mình rốt cuộc là làm đúng hay là làm sai.
Luôn luôn cuồng ngạo tự phụ, tự cho là trên đời này không có chuyện gì hắn làm không được, nhưng mà, nguyên nhân bởi vì hắn, làm hại thi cốt của mẫu thân không còn, cả tro cốt hắn cũng giữ không nổi, uổng cho hắn làm con của người! Nếu không thể sớm ngày đánh vào kinh thành, đem Phó Uyên cái phụ nhân ngoan độc kia thiên đao vạn quả, hắn có tư cách gì có được hạnh phúc?
"Hoàng Thượng, Du tri phủ truyền đến tin tức, Hoàng phi đang trên đường hồi Giang Đô." Lãnh Viêm đột nhiên hiện thân.
Tông Chính Vô Ưu hơi giật mình, đáy mắt hiện lên một tia chờ đợi, phun ra một hơi, hỏi: "Nàng...... vẫn tốt?"
Lãnh Viêm nói: "Trên tin không có đề cập đến, hẳn không có việc gì."
Tông Chính Vô Ưu gật đầu, không có việc gì là tốt rồi. "Người ngựa Vô Ẩn lâu đã đến đông đủ chưa?"
Lãnh Viêm đáp: "Đã đến đông đủ. Tính cả võ lâm nhân sĩ chiêu mộ ở trong chốn giang hồ, cộng tám ngàn bảy trăm người."
Tông Chính Vô Ưu nói: "Võ lâm nhân sĩ biên thành một nhánh quân đội riêng biệt, chuẩn bị về sau dùng."
Lãnh Viêm lĩnh mệnh, nhìn thân ảnh gầy ốm của hắn ngày ngày vùi đầu vào chính vụ, muốn nói lại thôi.
Lúc này, một tướng lãnh cầu kiến, bẩm báo nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, lương thảo đã chuẩn bị đầy đủ."
Tông Chính Vô Ưu cũng không ngẩng đầu lên, "Phân phó đi xuống, đại quân ba ngày sau xuất phát."
"Tuân chỉ."
***
Qua canh năm, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Mạn Yêu ngồi xe ngựa tới Giang Đô, đến thẳng hoàng cung.
Đi ở trong cung, tốc độ xe ngựa chậm lại, Mạn Yêu chống thân mình ngồi dậy, dùng xương cổ tay xoa ấn huyệt Thái Dương. Mơ mơ màng màng ngủ ba ngày đêm, đầu nặng nề choáng váng, cực kỳ khó chịu.
Chúng cung nữ thái giám ở Mạn Hương điện vừa nghe nói Nương nương hồi cung, vội vàng buông việc trong tay, ra cửa quỳ nghênh đón.
"Công chúa tỷ tỷ, tỷ cuối cùng đã trở lại!" Tiêu Khả vui vẻ chạy ra, giống như thường lệ ôm lấy cánh tay của nàng. Xuyên thấu qua quần áo thật dầy, cũng có thể cảm giác được thân hình nàng nóng bỏng, Tiêu Khả sửng sốt, kéo tay nàng qua, đầu ngón tay bay nhanh ấn trên mạch đập của nàng, một lát sau kinh ngạc kêu lên: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ......"
"Vào nhà hãy nói." Mạn Yêu nhàn nhạt ngắt lời, nàng không muốn tin tức nàng nhiễm bệnh truyền ra, lúc này, không muốn làm cho Vô Ưu lại vì nàng lo lắng.
Tiêu Khả đỡ nàng vào tẩm điện, cho lui những người khác, vội vàng kêu lên: "Hàn khí trong cơ thể của công chúa tỷ tỷ sao lại nặng như thế? Tỷ mau nằm xuống, muội lại bắt mạch cho tỷ một lần nữa."
Mạn Yêu theo lời nằm xuống, Tiêu Khả ấn lên mạch của nàng, một đôi mày liễu nhăn nhíu lại.
"Như thế nào?" Mạn Yêu nhíu mày, ngữ khí nghe đến làm như thực bình tĩnh, nhưng tâm lại treo lên, hỏi: "Là hàn khí tận xương không thể trị tận gốc, hay là chân ta..... bị phế đi?"
Tiêu Khả buông tay nàng ra, lắc lắc đầu, "Đều không phải. Hàn khí nhập vào xương có thể chậm rãi xua đuổi, chân của tỷ thi châm vài lần tu dưỡng cho tốt hẳn là cũng không có trở ngại gì."
Mạn Yêu nhíu chặt ấn đường, lại hỏi: "Còn có vấn đề khác?"
Tiêu Khả nghiêng đầu, vẻ mặt thập phần nghi hoặc, làm như có chuyện gì đó nghĩ không ra. "Muội cũng nói không rõ. Tim mạch của tỷ tỷ rất kì lạ, đập so với người bình thường chậm đi rất nhiều, rõ ràng là có vấn đề, nhưng mà... Lại nhìn không ra vấn đề ở nơi nào? Giống như hết thảy đều thực bình thường. Muội trước nay không gặp qua loại tình hình này, nếu sư phụ còn sống thì tốt rồi, lão nhân gia người nhất định biết là nguyên nhân gì?"
Mạn Yêu nghe nói hai chân không có việc gì, đã yên tâm, nàng tình nguyện chết đi cũng không muốn làm một người tàn phế. Thả lỏng thân mình, vô lực nhẹ giọng nói: "Nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ nữa. Đi sắc thuốc đi, ta ngủ một lát trước đã."
"Nga." Tiêu Khả đáp lời rời đi, sau nửa canh giờ trở về hầu hạ nàng uống thuốc, sau đó chuẩn bị thi châm cho chân nàng, mới vừa mở ra vải bông trên đùi nàng, kêu lên một tiếng "A!", "Tỷ tỷ, chân tỷ.... đây là...."
Nàng sắc mặt nhàn nhạt nói: "Không có gì, muội thi châm đi. Ta ngủ trước."
Không biết lại ngủ bao lâu, nàng mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài cửa có người ồn ào kêu gọi: "Thất tẩu, thất tẩu........"
Cửu hoàng tử vừa hạ triều nghe nói Mạn Yêu hồi cung, vội vội vàng vàng chạy lại đây. Hô hai tiếng, người đã đến cửa tẩm điện, các cung nhân còn không kịp ngăn cản, hắn cũng đã bước nhanh vượt qua đi vào, kêu lên: "Thất tẩu, tẩu cuối cùng đã trở lại! Mau đi khuyên nhủ Thất ca đi! Huynh ấy không cần mạng nữa."
Mạn Yêu ở trong mơ hồ, nghe được câu cuối cùng, lập tức tỉnh táo lại, giờ phút này nhiệt độ trên người đã giảm xuống, nàng cuống quít chống thân thể, khẩn trương nói: "Hắn xảy ra chuyện gì?"
Cửu hoàng tử sắc mặt nôn nóng đáp: "Sau khi từ thành Du Châu trở về, Thất ca liền không có ăn qua một bữa cơm đàng hoàng, cũng không có ngủ một giấc ngon, cứ tiếp tục như vậy thân thể như thế nào chịu nổi? Hơn nữa, ngày mai liền phải xuất binh tấn công Bắc triều, huynh ấy còn muốn ngự giá thân chinh, chỉ sợ trận chiến này còn chưa có bắt đầu đánh, huynh ấy đã ngã xuống trước."
"Hắn hiện tại ở nơi nào?" Mạn Yêu vừa nghe có chút nóng lòng, đoán được hắn tất nhiên muốn xuất binh sớm, lại không nghĩ rằng sớm như thế, hơn nữa còn muốn đích thân xuất chinh.
Cửu hoàng tử nói:: "Mới vừa tan triều, huynh ấy trở về điện Nghị Chính."
Mạn Yêu lập tức xốc lên chăn, muốn khoác áo bước xuống giường, nào biết nhất thời quá mức nóng vội, đầu nặng chân nhẹ thân thể không có sức lực, một đầu liền hướng dưới giường ngã xuống.
Cửu hoàng tử sửng sốt, ở cách xa, không kịp đỡ nàng, chỉ có thể nhìn nàng ngã trên mặt đất, chạy qua hỏi: "Thất tẩu, tẩu đây là xảy ra chuyện gì? Tuy rằng sốt ruột, cũng không cần gấp như thế nha."
Nền gạch lạnh cứng, đầu nàng chấm đất, trước mắt một trận đen kịt. Trên trán một vết bầm lớn xanh tím cơ hồ thấy máu, nàng dùng tay xoa nhẹ một cái, đau nhức xuyên tim, vội vàng dừng lại. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thật là càng gấp càng loạn. Thấy Cửu hoàng tử lo lắng nhìn nàng, nàng lắc lắc đầu, đỡ giường đứng lên, vừa lúc đối mặt với tấm gương trên bàn trang điểm, chỉ thấy người trong gương sắc mặt tái nhợt, giống như là một người bệnh lâu ngày tiều tụy không chịu nổi, nàng hơi hơi sửng sốt, ngồi xuống ở mép giường, đối với Cửu hoàng tử nói: "Đệ đi trước đi, ta một lát liền đến."
Cửu hoàng tử thấy nàng thần sắc khác thường, có chút không yên tâm, "Thất tẩu, tẩu...... thật sự không có việc gì sao?"
Nàng rũ tay xuống, sờ sờ hai chân tê đau, thở hổn hển hai ngụm khí, mới thuận miệng nói, "Không có việc gì."
Trong lòng Cửu hoàng tử có chút hơi nghi hoặc, nhưng hắn một lòng lo lắng cho Thất ca của hắn, cũng không nghĩ nhiều, đáp một tiếng liền đi trước.
Mạn Yêu lúc này mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi lại thật mạnh phun ra, tùy tiện lấy một kiện áo ngoài tròng lên, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, sai người phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn.
Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng hướng trên mặt thoa chút son phấn, tận lực che dấu đi thần sắc có bệnh cùng vết bầm xanh tím trên trán, làm cho mình thoạt nhìn có tinh thần một chút. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nàng mang theo cung nhân đi hướng đến điện Nghị Chính.
Cửu hoàng tử ở ngoài điện nôn nóng mà qua lại dậm bước, thấy Mạn Yêu tới rồi lập tức đi đến đón, "Thất ca ở bên trong."
Nàng gật đầu, bước lên bậc thang, lại bị vài tên thị vệ chưa bao giờ gặp qua ở cửa ngăn lại, "Hoàng Thượng có chỉ, bất luận kẻ nào không được tiến vào."
Nàng nhíu mày, còn chưa mở miệng, Cửu hoàng tử đã trách mắng trước: "Lớn mật! Các ngươi nhìn cho rõ ràng, nàng là Hoàng phi nương nương, có quyền tham chính. Trong hoàng cung này, nơi Hoàng Thượng có thể đi, không có chỗ nào mà Hoàng phi lại không thể đi."
Sắc mặt thị vệ khẽ biến, quỳ xuống nói: "Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, thỉnh Nương nương cùng Khương vương đừng làm cho bọn nô tài khó xử."
"Các ngươi!" Cửu hoàng tử liền muốn phát tác, chỉ nghe Mạn Yêu mặt trầm xuống, đối với thị vệ kia lạnh lùng mệnh lệnh nói: "Tránh ra!"
Bọn thị vệ bị một tiếng lạnh lùng trách mắng sợ tới mức thân mình run lên, cúi đầu, không dám động.
Mạn Yêu duỗi tay liền rút bội kiếm của một thị vệ, chỉ vào bọn họ, lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng mấy ngày nay chưa từng dùng một bữa cơm đàng hoàng, bổn cung là vì đưa đồ ăn mà đến, các ngươi dám can đảm ngăn cản, chính là không màng đến long thể của Hoàng Thượng! Các ngươi đáng phải bị tội gì?"
Bọn thị vệ kinh sợ, Mạn Yêu lại nói: "Tránh ra, nếu Hoàng Thượng trách tội, mọi hậu quả, bổn cung gánh vác."
Cửu hoàng tử lạnh giọng quát: "Còn không mau cút đi!"
"Vâng" bọn thị vệ tránh ra, Mạn Yêu liền vào điện, trong điện cửa sổ đóng chặt, như cũ lạnh đến kinh tâm.
Đế vương dựa vào ngự án phê duyệt tấu chương sớm đã nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên ngoài, tay hắn cầm bút son, khẽ run lên, một giọt mực liền bắn ở trên bàn, chậm rãi lan ra. Hắn nhíu mày không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa điện đóng chặt. Từ lúc hạ triều, ngay một khắc nàng hồi cung liền có người bẩm báo với hắn, hắn vẫn luôn đang giãy giụa, sợ nhìn thấy nàng, rồi lại khát vọng được nhìn thấy nàng. Hắn không cấm suy nghĩ, sau khi nàng hồi cung chuyện thứ nhất sẽ làm cái gì? Nàng có hay không tới gặp hắn? Có hay không trách hắn ném nàng một mình ở đó? Nàng có thể hay không lý giải sự giãy giụa cùng áy náy ở đáy lòng hắn trong giờ phút này, cùng với khổ sở không thể đối mặt với nàng?
Tra tấn như vậy, hắn cảm thấy chính mình sắp điên rồi!
Cửa điện dày nặng bị đẩy ra, cái thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, hắn vội vàng rũ mắt xuống, đi xem tấu chương trong tay, lại một chữ cũng xem không vô. Chưa bao giờ biết, thì ra chính mình cũng có lúc yếu đuối như thế. Hắn nghe tiếng bước chân quen thuộc của nàng, tựa hồ có chút phù phiếm không ổn, mà âm thanh nàng mệnh lệnh cho bọn nô tài buông đồ ăn xuống, mang theo hơi hơi nghẹn ngào, làm cho người nghe xong nhịn không được đau lòng.
Mạn Yêu sau khi chờ các cung nhân đều lui ra, mới chậm rãi đi đến trước ngự án, phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh, ôn nhu cười kêu hắn: "Vô Ưu, lại đây ăn cơm."
Khuôn mặt hắn mỏi mệt, hai mắt bởi vì không được nghỉ ngơi tốt mà hơi hơi lõm xuống, nghe được lời nói của nàng, đáy lòng hắn run lên, làm như đợi một câu này hắn đợi thật lâu cuối cùng chờ đến tâm tình như vậy. Hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao mấy ngày nay hắn đều không muốn dùng bữa, thì ra bất quá là đang đợi một người nói ra một câu như vậy.
Hắn đứng lên, không nhìn nàng, lập tức đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, đồ ăn nóng hừng hực tản ra mùi hương mê người, bụng kêu lộc cộc một tiếng.
Mạn Yêu hơi hơi mỉm cười, ngồi xuống ở đối diện hắn, muốn giúp hắn bới cơm, mới vừa giơ tay phát giác tới ngón tay thật nặng nề, lại thả xuống. Nhìn chính hắn bới cơm, gắp đồ ăn, to mồm lùa cơm, không hề ưu nhã như trước kia. Nàng lẳng lặng mà ngồi, lẳng lặng mà nhìn, trước sau không nhúc nhích chiếc đũa. Không hề muốn ăn, chỉ muốn như vậy mà nhìn hắn, vẫn luôn nhìn, nếu có thể cứ như thế nhìn đến thiên trường địa cửu, mặc dù không nói lời nào, cũng là tốt. Nhưng mà, ngày mai từ biệt, không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau?
Chiến tranh giành thiên hạ sắp sửa xảy ra, chiến sự trước nay số thắng thua vô định, thân thể nàng như bây giờ, đi theo hắn sẽ chỉ là liên lụy.
Nhấp nhấp miệng, trong miệng vị đắng của thuốc còn lưu lại, phảng phất như một chút một chút thẩm thấu tới chỗ sâu nhất trong đáy lòng nàng, nàng hơi hơi quay đầu đi, cái mũi hơi xót.
Tốc độ như gió cuốn mây tan, ăn cơm xong, hắn buông chén đũa, ngữ khí bình bình hỏi: "Nàng vì sao không ăn?"
"Thiếp đã ăn qua." Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười đáp lại. "Nghe nói chàng muốn ngự giá thân chinh, ngày mai xuất phát?"
Hắn gật đầu, nhẹ "Ân" một tiếng. Không hề có ngôn ngữ, một lát sau, hắn đứng dậy trở lại trước ngự án, nàng cắn cắn môi, quay đầu nhìn hắn, lấy hết can đảm nói: "Một ngày cuối cùng trước thời gian xuất phát, có thể hay không lưu lại cho thiếp?"
Hắn hơi hơi kinh ngạc, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, mới mấy ngày không thấy, khuôn mặt nàng tựa hồ gầy đi một vòng, khóe miệng dương lên nụ cười nhàn nhạt, lại che dấu không được ưu thương cùng bàng hoàng lộ ra ở đáy mắt. Hắn muốn đáp ứng theo trực giác, nhưng lời nói khi xuất khẩu thì lại thay đổi, "Ta còn có việc. Những chính vụ đó cần thiết ở sáng sớm mai trước khi xuất chinh phải xử lý xong."
Ánh mắt nàng ảm đạm nhẹ rũ, "Ngày mai thiếp giúp chàng xử lý, cũng không được sao?"
Hắn ngậm miệng, không nói lời nào.
Đồ ăn trên bàn dần dần lạnh đi, trong phòng vỏn vẹn khí nóng cũng đều tan biến hầu như không còn, nàng chậm rãi đứng dậy, dùng sức mỉm cười, "Chàng cứ làm việc đi, thiếp đi trước. Buổi tối nhớ phải nghỉ ngơi, nếu chàng ngã xuống, thì không có ai có thể báo thù cho mẫu thân." Nói xong, xoay người, chống đỡ thân mình mỏi mệt vô lực, chậm rãi hướng đến cửa đi.
Bóng dáng mảnh khảnh, yếu đuối như thế, nhìn qua cô tịch mà thê lương lạnh lẽo.
"A Mạn." Hắn không tự chủ được gọi một tiếng.
Mới mấy ngày không thấy, giữa bọn họ, đã cách quá xa. Một cái thi thể thậm chí là một linh hồn bị hủy diệt, tạo thành trong lòng hai người tràn đầy áy náy, đó là khoảng cách vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.
"Thực xin lỗi!" Hắn lẩm bẩm ra tiếng. Ném một mình nàng ở thành Du Châu, thực xin lỗi! Không thể giống như trước đối với nàng che chở sủng nịch, thực xin lỗi! Hắn thậm chí cảm thấy, lần này bỏ nàng xuống, nếu như nàng lựa chọn Phó Trù, có lẽ sẽ so với trở lại bên cạnh hắn càng hạnh phúc hơn.
Nước mắt đột nhiên vọt lên hốc mắt làm tầm mắt mơ hồ, nàng ngẩng đầu lên, nuốt xuống chua xót nơi cổ họng, thanh âm mờ ảo, "Chàng không có lỗi với thiếp, là thiếp...... có lỗi với chàng, mới hại mẫu thân."
Nghe giọng nói của nàng vô cùng bi ai, đáy lòng hắn chấn động, thế nhưng đã xem nhẹ, lúc hắn đang áy náy đồng thời lòng nàng cũng sẽ tồn tại tự trách. Hắn đi nhanh đuổi theo, ở trước khi nàng ra cửa giữ chặt nàng, "Không phải nàng sai, nàng không cần tự trách."
Vậy đó là lỗi của ai, nàng ở trong lòng hỏi chính mình như vậy. Không phải nàng sai, cũng không phải hắn sai, nhưng mà bọn họ lại phải gánh vác kết quả tàn khốc nhất.
Vặn thân hình nàng qua, đón lấy ánh sáng, vết bầm lớn xanh tím trên trán nàng thế nhưng lại hiện ra rõ ràng như vậy, hắn kinh hãi nói: "Trán nàng bị thương..... Chuyện như thế nào?"
Nàng vội nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, không cẩn thận té ngã một cái."
Hắn nhíu mày, "Đang yên đang lành sao bị té ngã?" Lại không phải là ngày đầu tiên quen biêt nàng, nàng là một nữ tử trầm ổn như vậy, chuyện không cẩn thận té ngã sẽ không phát sinh ở trên người nàng.
"Thật sự không có việc gì." Nàng nỗ lực mỉm cười.
Hắn thở dài, đi nắm tay nàng, nàng sợ hãi, vội đem mu bàn tay để ở sau lưng, ánh mắt né tránh hắn, "Chàng mau xử lý chính vụ đi, thiếp mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi." Nói xong không đợi hắn mở miệng liền rời đi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, bắt lấy nàng, không khỏi phân trần túm tay nàng qua. Nàng vốn là cả người vô lực khó có thể chống đỡ, lúc này bị hắn như thế túm lấy, nàng ngay cả đứng cũng đứng không vững, liền ngã xuống. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, duỗi tay đi vớt lấy nàng, hai đầu gối nàng đã đụng đất, cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến, nàng ngăn không được kêu rên ra tiếng.