Khải Vân đế mang theo nàng nhảy qua một cái tường viện thấp, đi xuyên qua cái sân trống vắng rét lạnh. Trong sân lá rụng khô khốc chồng chất một tầng thật dày, không có người quét dọn. Nàng dẫm một chân lên, dưới chân liền phát ra tiếng vang chi chi rất nhỏ. Gió lạnh xẹt qua, đem lá cây khô cuốn lên, bay lả tả ở chung quanh bọn họ. Ngẫu nhiên có một chiếc lá xướt trúng mặt nàng, cảm giác hơi đau.
Nàng nhíu mày, giơ tay gạt đi, ánh mắt lơ đãng đảo qua một bên, nhìn thấy một khối bia đá xanh không lớn ở trong viện, tựa hồ đã từng xuất hiện ở trong mộng của nàng. Nàng ngẩn người, ánh mắt khẽ nâng, bỗng nhiên thoáng nhìn trên bia đá kia có một đôi chân, mắt cá chân mảnh khảnh chậm rãi đung đưa ở trong không trung, nàng thuận theo mà ngước lên trên nhìn, chỉ thấy một thân thể gầy yếu nhỏ xinh ở trong không trung nhẹ nhàng đung đưa trong gió, dưới cây Ngô đồng trọc lá cao lớn sau tấm bia đá. Đó là một đứa bé gái bộ dáng khoảng bảy tám tuổi, thè lưỡi dài ra, trừng to con mắt gắt gao nhìn nàng, dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu ra biểu tình dữ tợn kinh khủng của đứa bé gái, khiến người nhịn không được cả người run rẩy.
Nàng không tự chủ được dừng lại bước chân.
Khải Vân đế thấy nàng dừng lại không đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, liền theo ánh mắt của nàng liếc nhìn một cái, nghi hoặc nói: "Dung nhi, làm sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Mạn Yêu hoàn hồn, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, nơi đó lại là cái gì cũng không có.
Là nàng hoa mắt sao? Nhưng mà một màn vừa rồi rõ ràng xuất hiện ở trước mắt nàng, giống như thật.
"Nơi này thoạt nhìn rất quen thuộc." Nàng lẩm bẩm nói.
Khải Vân đế thần sắc hơi giật mình, tiện đà cười nói: "Nàng đã quên? Nàng ở chỗ này mười năm, đương nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc."
Mạn Yêu sửng sốt, nàng là thật sự đã quên. Trách không được sẽ có cảm giác kỳ lạ như vậy, thì ra lại là ký ức của Dung Nhạc. Nàng nhíu mày nói: "Ngươi dẫn ta tới nơi này gặp người nào?"
Khải Vân đế nói: "Một cố nhân."
Mạn Yêu ánh mắt chăm chú, cố nhân? Hắn không phải là nổi lên lòng nghi ngờ muốn thử nàng đi? Cũng không biết thân thể này của nàng rốt cuộc là từ khi nào trúng "Thiên mệnh"? Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, đang muốn tìm cái lấy cớ cự tuyệt.
Khải Vân đế giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, không cho cự tuyệt, giữ chặt tay nàng, hướng tới cái viện đối diện bĩu môi nói: "Ngay ở trong đó, Dung nhi yên tâm, nàng ta khẳng định là người mà nàng muốn gặp. Đi nhanh đi."
Xem ra là không có biện pháp cự tuyệt, gặp trước rồi nói sau.
Trong Tây Uyển, một căn phòng trống trải mà đơn sơ, bọn họ đẩy ra cánh cửa phòng hư hỏng, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Phòng hẹp mà dài, bên trong trống không, cả một chiếc giường cũng không có, chỉ có mấy mảnh lụa trắng từ trên xà nhà rũ xuống, đang phiêu diêu lay động trong những cơn gió thổi vào từ khắp nơi trong phòng, tựa như điệu múa u linh.
Nàng đi qua ở giữa, lụa trắng lạnh lẽo ngẫu nhiên xẹt qua cổ nàng, mang theo một hơi thở chết chóc, khiến người lông tơ dựng đứng lên, nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Khải Vân đế cảm giác được thân thể nàng run lên một cái, quay đầu hỏi: "Dung nhi, nàng sợ hãi?"
Mạn Yêu hít sâu một hơi, làm chính mình trấn định xuống, nhíu mày hỏi: "Người mà ngươi nói ở đâu?"
Khải Vân đế nhìn góc tường ở phía trước nói: "Ở nơi đó."
Mạn Yêu theo ánh mắt của hắn, từ giữa hai mảnh lụa mỏng tung bay mà nhìn qua, ở góc tường đằng trước, vách tường bong tróc, một mảnh loang lổ màu xám, một nữ tử gầy yếu ôm đầu gối ngồi ở trên một tấm ván gỗ, hình như ngủ rồi. Nàng kia tóc tai tán loạn, thân thể mong manh, nàng nhìn không thấy khuôn mặt của nữ tử đó, nhưng bộ xiêm y này, nàng mơ hồ nhận ra được.
Hoàng huynh nói là cố nhân, chẳng lẽ là...... Mạn Yêu bỗng dưng ngẩn ra, ngày đó ở trên tường thành Ô thành, Khả nhi hình như mặc chính là bộ xiêm y này!
"Khả nhi?" Nàng kinh động kêu lên tiếng, Khải Vân đế vội che miệng nàng lại, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút.
Mạn Yêu đẩy hắn ra, bước nhanh chạy tới, bắt lấy bả vai nữ tử, thấp giọng kêu lên: "Khả nhi, là muội sao? Khả nhi?"
Nữ tử mơ mơ màng màng ngẩng đầu, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ hư hỏng, chiếu lên trên khuôn mặt nàng ta, Mạn Yêu chỉ nhìn thoáng qua, cả người liền sững sờ ở nơi đó.
Nữ tử còn buồn ngủ, nhìn nhìn Mạn Yêu, mê mang nói mớ: "Ta lại mơ thấy công chúa tỷ tỷ rồi." Giọng nói của nàng ta có chút mờ ảo, lộ ra tưởng niệm mong nhớ, lộ ra mất mát. Nói xong nhắm mắt lại, lại gục đầu xuống.
Âm thanh kia, rõ ràng chính là Tiêu Khả. Nhưng mà, khuôn mặt này đã từng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giống như búp bê Tây Dương tinh xảo đáng yêu, hiện giờ lại là dơ bẩn, như là một tên ăn mày lưu lạc đầu đường, từ chiếc cằm tròn mượt mà, biến thành thon gọn, một đôi mắt to thuần khiết trên khuôn mặt gầy, càng phân rõ trắng đen.
Mạn Yêu chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, Khả nhi sao biến thành cái dạng này? Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, nâng mặt Tiêu Khả lên, "Khả nhi, tỉnh dậy đi, muội không phải đang nằm mơ, thật là ta. Muội mau tỉnh lại...... Muội sao lại ở chỗ này? Muội ở chỗ này ngây người đã bao lâu rồi?"
Tiêu Khả lại lần nữa mở mắt ra, hơi có một tia thanh tỉnh, nàng chớp chớp đôi mắt to, nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, nhìn một cái, lại nhìn một cái......
"Di? Công chúa tỷ tỷ sao còn ở đây?" Tiêu Khả giơ tay lên dùng sức nhéo cái mặt dơ bẩn của mình một cái, "Ai da! Đau!"
Xuống tay quá nặng, Tiêu Khả đau đến lập tức nhảy đứng lên, che lại một bên mặt bị chính mình nhéo đau, nhảy qua nhảy lại.
Mạn Yêu nhìn bộ dáng buồn cười của Tiêu Khả, một chút cũng không cười nổi, chỉ là đau lòng. Mạn Yêu đứng lên, túm lấy tay Tiêu Khả qua, lại gọi một tiếng: "Khả nhi."
Tiêu Khả sửng sốt, nàng vừa rồi cảm giác được đau đớn! Không phải nằm mơ! Nàng trấn định lại, mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Đánh giá từ trên xuống dưới, cẩn thận tỉ mỉ làm như sợ mình nhận sai.
"Công chúa tỷ tỷ? Công chúa tỷ tỷ......" Tiêu Khả vừa xác định là Mạn Yêu, lập tức nhào tới, giống như một đứa trẻ bàng hoàng không nơi nương tựa cuối cùng gặp được người thân, đầy bụng ủy khuất dùng nước mắt phát tiết ra.
Mạn Yêu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Khả, đau lòng nói: "Là ta."
Nước mắt Tiêu Khả càng chảy càng dữ dội, đôi tay nắm chặt áo Mạn Yêu, giống như sợ hãi một khi buông lỏng tay, Mạn Yêu liền sẽ giống như trong mộng của nàng ta, đột nhiên biến mất tiêu.
Mạn Yêu nhỏ nhẹ trấn an Tiêu Khả, "Khả nhi, đừng sợ."
Tiêu Khả khóc trong chốc lát, mới dần dần ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lụa trắng phiêu diêu bay khắp nơi, âm thanh run lên nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ không biết nơi này rất đáng sợ đâu! Muội ở chỗ này đã năm tháng, vẫn là không quen. Cái địa phương này cái gì cũng không có, chỉ có những mảnh lụa trắng cùng người tới nơi này thắt cổ chết. Muội rất muốn rời đi...... Nhưng độc phấn trên người muội sớm đã dùng hết rồi, như thế nào cũng không ra được...... Muội cảm thấy nơi này thật là khủng khiếp, có thật nhiều quỷ...... Các nàng mỗi buổi tối đều đối với muội ca hát......"
Tiêu Khả là một người không ăn qua bao nhiêu khổ, tâm lý đối với thế giới luôn luôn tươi sáng đơn thuần, hiện giờ cùng người chết làm bạn, bị nhốt ở cái loại địa phương u ám này đến mấy tháng, gần như muốn sụp đổ mất rồi.
Mỗi khi tới đêm khuya, Tiêu Khả luôn nhớ tới những thi thể máu thịt bầy nhầy ở dưới tường thành ngày đó, tình cảnh máu tươi thành sông, Tiêu Khả luôn cảm thấy bên người nàng đâu đâu cũng đều là quỷ hồn, các quỷ hồn đó đối với nàng giương nanh múa vuốt, giống như muốn đem nàng lột da róc xương, dùng để cho hả giận. Tiêu Khả rất sợ hãi, nhưng mà mặc kệ nàng kêu như thế nào cũng không ai để ý đến nàng, những người ở bên ngoài, đem nàng trở thành kẻ điên mà đối đãi nàng.
Mạn Yêu lau đi nước mắt trên mặt Tiêu Khả, đau lòng nói: "Ta không phải kêu Diêu phó tướng đưa muội hồi cung sao? Muội sao lại đến nơi này?"
Tiêu Khả thở phò phò nói: "Ngày đó muội cùng Diêu phó tướng ở trên đường hồi cung bị một đám hắc y nhân ngăn lại, võ công của bọn họ thật là lợi hại, Diêu phó tướng bị bọn họ giết chết. Độc phấn muội mang trên người không nhiều lắm, cho nên, thực dễ dàng đã bị bọn họ bắt được, sau đó bị mang đến nơi này."
Mạn Yêu nhíu mày, quay đầu nhìn Khải Vân đế, hỏi Tiêu Khả: "Là ai bắt muội? Bắt muội tới đây lại là vì cái gì?"
Tiêu Khả suy nghĩ, nói: "Muội không biết bọn họ là ai, muội nghe bọn họ nói vốn là muốn bắt công chúa tỷ tỷ, nhưng mà không thấy được tỷ tỷ, liền đem muội bắt đi, nhốt vào cái địa phương quỷ quái này. À, đúng rồi, muội nghe thấy một nữ tử có nhắc tới "Thiên Mệnh", nói muội là đồ đệ của Tuyết cô Thánh nữ, có lẽ có biện pháp kéo dài tánh mạng của ai đó? Sư phụ cũng đã nói "Thiên Mệnh" không có thuốc giải, nếu muội có biện pháp, người đầu tiên muội cứu sẽ là tỷ tỷ, nhưng mà......" Tiêu Khả nói xong thì cúi đầu, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Nét mặt Khải Vân đế hơi động, đáy mắt màu băng xám hiện lên một tia cảm xúc khác thường, trong nháy mắt bị che dấu đi.
Mạn Yêu nhăn mày lại, hay là trong cung này còn có người cùng nàng giống nhau, cũng trúng độc "Thiên Mệnh"? Mà người bắt Tiêu Khả lại đây, chắc là người của Thái Hậu, chẳng lẽ Thái Hậu ở năm tháng trước cũng muốn bắt nàng? Như vậy, Hoàng huynh ở lúc ấy thiết lập mưu kế, tấn công Ô thành, đem nàng dẫn đi, cũng lặng lẽ làm hỏng mục đích của Thái Hậu, rốt cuộc là vì sao? Là vì muốn giam cầm nàng? Hay là vì muốn cứu nàng? Nếu nói, Hoàng huynh dùng tánh mạng của ba mươi vạn người, chỉ vì muốn ngăn cản nàng rơi vào trong tay mẫu thân hắn, cái này...... có khả năng sao?
Mạn Yêu xoay đầu đi, nhìn nam tử đứng ở chỗ tối, thân ảnh cô đơn gầy gò, Mạn Yêu suy ngẫm một lát, cũng không có đáp án, lại hỏi Tiêu Khả: "Sau khi muội đến đây, có gặp qua người nào không?"
Tiêu Khả nói: "Gặp qua một hắc y nhân, hình như là đầu lĩnh của những người đó, toàn thân đều che vải đen, chỉ lộ một đôi mắt......"
"Môn chủ Thiên Thù môn?"
"A đúng rồi, bọn họ kêu hắn là môn chủ."
Môn chủ Thiên Thù môn không phải cùng Phó Uyên có quan hệ sao? Sao lại làm việc cho Thái Hậu Khải Vân quốc? Giữa bọn họ rốt cuộc có liên hệ gì?
Mạn Yêu đang nghĩ ngợi, lúc này Khải Vân đế nói: "Thời gian không còn sớm, Tiêu Khả, ngươi xem nàng thử xem, thân thể của nàng làm sao vậy?"
Tiêu Khả hình như lúc này mới chú ý tới hắn, giật mình hoảng sợ, nàng nhớ rõ Khải Vân đế đã chết rồi.
"Ngươi, ngươi, ngươi......"
Mạn Yêu vội vàng nói: "Yên tâm, hắn là người, không phải là quỷ. Bị mũi tên của ta bắn chết, là thế thân của hắn."
Tiêu Khả lúc này mới yên lòng, thấy bụng nhỏ của Mạn Yêu bằng phẳng, lúc này mới nhớ tới hỏi chuyện về đứa bé. Mạn Yêu đem những chuyện phát sinh trong mấy tháng qua đơn giản nói một lần. Sau đó Tiêu Khả bắt mạch cho Mạn Yêu, mày không giản ra, Mạn Yêu biết độc "Thiên Mệnh" đã thấm sâu, cũng không hỏi nhiều, chỉ kêu Tiêu Khả khai phương thuốc trị phong hàn cùng bệnh đau dạ dày, Khải Vân đế thu lấy, mang Mạn Yêu rời đi, mà Tiêu Khả, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, vì không cho Thái Hậu sinh ra nghi ngờ, phải lưu tại lãnh cung một đoạn thời gian nữa.
****
Biên quan Khải Vân quốc.
Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vô Trù trước kia dù có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày, hai người bọn họ sẽ liên thủ tấn công Khải Vân quốc, mặc dù không có xác định kết minh, nhưng mục đích lại là giống nhau.
Lần trước ở Ngự Môn quan, Tông Chính Vô Trù hạ lệnh thả cho đi, đã nằm ngoài dự đoán của Tông Chính Vô Ưu. Lúc này đây, Nam Bắc triều Lâm Thiên quốc liên thủ, tuy lòng có khúc mắc, không nói chuyện với nhau, nhưng đánh trận, lại phối hợp đến hết sức ăn ý. Tông Chính Vô Ưu lại có Thiên Thư trong tay, hai quân công thành chiếm đất, thế dễ dàng như chẻ tre.
Khi tin tức đại quân Nam, Bắc triều đánh tới Hội đô truyền đến Hoàng cung, Mạn Yêu tiến cung đã gần một tháng thời gian, nàng vẫn là chưa thấy được Thái Hậu, mà Hoàng huynh tựa hồ rất bận, đêm đó từ Lãnh cung trở về, hắn lặng lẽ đưa tới vài thang thuốc cho nàng, sau đó nàng cũng không thấy hắn nữa.
Mỗi đêm nàng chờ qua canh ba, đi ra ngoài điều tra, nhưng đến nay cũng không có một chút tin tức nào của đứa bé. Nàng càng ngày càng nôn nóng, đã không có thuốc của Hoàng huynh, nàng cảm giác thân thể của mình ngày càng sa sút, càng thêm dễ dàng mỏi mệt, hô hấp không thuận, mỗi khi không thở được, nàng sẽ nghĩ, nàng có phải chết như vậy hay không, sẽ không còn được gặp lại Vô Ưu, không thấy được con của nàng.
Ánh trăng trong sáng mát mẻ, gió lạnh vi vu.
Hôm nay sau khi qua canh ba, nàng lại lần nữa đến nóc cung Từ Tất, tránh thủ vệ tuần tra ban đêm, thật cẩn thận mà mở mái ngói của từng phòng ra xem xét. Chung quanh cực kỳ an tĩnh, nàng dạo qua một vòng, cho rằng lại muốn không công mà trở về, đúng vào lúc này, một tiếng khóc nỉ non của đứa bé loáng thoáng từ một góc không xa ở trong viện truyền tới, nàng trong lòng cực kỳ vui mừng, vội theo tiếng khóc mà đi.
Đó là một tòa viện hoang phế, hẻo lánh quạnh quẽ.
Ở một gian phòng nhỏ hẹp hoàn toàn phong bế kín mít, chỉ có một ngọn đèn vàng. Vật phẩm duy nhất trong phòng là một chiếc giường ván cứng, xung quanh giường có vách ngăn, một đứa bé đang nằm bên trong đó. Nàng linh hoạt mà lắc mình đi vào, vội vàng đến gần trước giường, vừa nhìn thấy, hoàn toàn thất vọng. Đó là một đứa bé gái cở khoảng một tuổi, thật xinh đẹp, khuôn mặt bụ bẫm cực kỳ đáng yêu, nhưng đây không phải là con của nàng!
Sau khi thất vọng qua đi, nàng không khỏi nghi hoặc, Hoàng huynh tuy có rất nhiều phi tần, nhưng mấy năm gần đây, lại không có bất luận một phi tần nào sinh hạ một mụn con, cũng không biết đây là con của ai? Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao lại bị ném ở chỗ này không ai chăm sóc?
Nói cũng kỳ lạ, đứa bé gái vốn là oa oa khóc lớn, nhưng vừa nhìn thấy nàng, chẳng những ngừng khóc thút thít, mà còn mở to đôi mắt to nhìn nàng, bỗng nhiên cười khanh khách lên.
Mạn Yêu ngạc nhiên, bộ dáng ngây thơ đáng yêu của đứa bé thật khiến người thương yêu, cánh tay nhỏ bụ bẫm duỗi về phía nàng, làm như muốn cho nàng ôm, Mạn Yêu trong lòng mềm nhũn đi, dù sao cũng đã làm mẫu thân, thấy con của người ta liền sẽ nhớ tới con của mình, nàng vô thức muốn ôm đứa bé lên. Nhưng mà, khi tay nàng mới vừa lướt qua vách ngăn trước mặt ôm đứa bé lên, chỉ nghe răng rắc một âm thanh vang lên, hình như là tiếng đã chạm vào cơ quan, bên ngoài lập tức có người kêu lên: "Người nào?"
Mạn Yêu sửng sốt, vội vàng buông đứa bé xuống, muốn rời đi thì đã không kịp, gian phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa, mà ở ngoài cửa, nháy mắt xuất hiện rất nhiều thị vệ. Người cầm đầu, đúng là người ngày đó "Thỉnh" nàng vào cung - Thống lĩnh Ngự lâm quân.
Hắn giơ tay ra hiệu cho các thị vệ phía sau dừng lại, hắn đứng ở ngoài cửa, thần sắc như đã chờ đợi rất lâu rồi, nói: "Công chúa quả nhiên đã khôi phục nội lực. Thái Hậu có lệnh, nếu công chúa ngại Trường Nhạc Cung buồn chán quá, vậy thỉnh công chúa chuyển đến nơi khác. Công chúa, thỉnh."
Hắn làm cái thủ thế mời, Mạn Yêu đứng ở cửa không nhúc nhích, cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Thống lĩnh Ngự lâm quân cười nói: "Thuộc hạ biết công chúa võ công cao cường, bằng một khúc "Nhiếp Hồn khúc" đoạt đi tánh mạng hơn mười vạn người, sao lại đem mấy chục người chúng ta để vào mắt, nhưng mà, công chúa, thỉnh ngài......nhìn về phía bên kia xem." Tay hắn, chỉ về phía ngả rẽ của tường viện bên trái.
Mạn Yêu theo phương hướng nhìn qua, thấy một cung tì ôm một đứa bé từ ngả rẽ đi ra, bên cạnh cầm một cây đèn lồng cung đình, ánh đèn kia đang chiếu vào khuôn mặt của đứa bé đang ngủ say.
"Con của ta!" Mạn Yêu kích động mà kêu một tiếng, liền muốn xông lên, tên thống lĩnh kia cầm kiếm để ngang, ngăn cản đường đi của nàng, lời nói mang theo cảnh cáo, nói: "Công chúa tạm thời đừng sốt ruột, ngài trước hết phải suy nghĩ rõ ràng, ngài nếu xông qua đó, đứa nhỏ này còn có mạng để ngài ôm hay không thì không biết được!"
Cảm xúc vui sướng kích động bị dội một chậu nước lạnh dập tắt đi, nàng nhìn thấy trên tay cung tì ôm đứa bé, giơ lên một con dao nhỏ tinh xảo lại sắc bén vô cùng, nàng cực kỳ kinh hoảng, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, đè xuống hoảng loạn trong lòng, quay đầu, ép mình trấn định nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Chúng ta không muốn gì, chỉ là khẩn cầu công chúa, ngài an phận một chút. Đứa nhỏ này sống hay chết hay là tàn tật? Tất cả là do ngài quyết định." Hắn nói thật lãnh khốc, đối với tên cung tì kia dùng ánh mắt ra hiệu, dao nhọn trong tay cung tì liền hướng đến trên da thịt non nớt của đứa bé rạch nhẹ một đường, một lằn máu đỏ tươi hiện ra trước mắt, đứa bé cảm giác được đau đớn, tỉnh lại oa oa khóc lớn.
Mạn Yêu hoảng hốt, vội nói: "Đừng! Đừng thương tổn nó! Ta đi với các ngươi, ta cái gì cũng nghe theo các ngươi. Đừng thương tổn nó!" Giọng nói của nàng run rẩy, cả người đều đang phát run. Nghe tiếng khóc nghẹn ngào mà bén nhọn của đứa bé, đau đớn xé rách trái tim nàng, nàng cố nén xuống nước mắt muốn trào ra khỏi vành mắt, nàng nói: "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào? Đi thôi."
Nàng xoay người, không hề nhìn đứa bé, nàng sợ nhìn thêm một cái, liền sẽ không màng tất cả mà xông lên đoạt lại.
Thống lĩnh Ngự lâm quân vừa lòng cười, ở phía trước dẫn đường.
Đó là một nơi so với Lãnh cung càng khiến cho người tuyệt vọng, trên đầu là cung uyển hoang tàn suy sụp, phía dưới là lao tù lạnh băng, vách đá song sắt, kiên cố vô cùng. Nàng tuyệt vọng mà ngồi ở trên mặt đất ẩm ướt, trong đầu óc đều là tiếng khóc của đứa bé, nhịn không được dùng đôi tay bụm mặt lại, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt tuôn rơi.
Nàng cùng Thái Hậu không oán không thù, Thái Hậu vì sao phải đối với nàng như vậy? Nàng nhớ rõ đêm cuối cùng ở Trần Phong quốc, trước khi hôn mê, có người ở bên tai nàng nói: Quên rồi sao. Người nọ hẳn là Môn chủ Thiên Thù môn, bọn họ muốn nàng quên cái gì? Có phải là trong trí nhớ của Dung Nhạc có cái bí mật gì mà nàng không thể biết đến hay không? Cho nên, bọn họ mới muốn hại nàng thêm lần nữa, muốn dí nàng vào chỗ chết.
Rốt cuộc là cái bí mật gì?
Mọi người đều nói, cái nữ tử dung nhan tuyệt đẹp do tiên hoàng (phụ hoàng của Dung Tề) từ bên ngoài mang về, lúc đang được tiên hoàng sủng ái yêu thương chiều chuộng, thì lui về ở Phật đường, hành vi thực ngu ngốc, nhưng mà, khi đó không ai có thể tưởng được, ở sau khi nàng ta bị mọi người quên đi mười năm, con trai của nàng ta —— một hoàng tử có màu da tái nhợt không được xem trọng nhất, bước lên ngôi vị hoàng đế. Mà các hoàng tử khác, toàn bộ ở trong quá trình tranh vị mà lần lượt bỏ mạng, có thể thấy được nàng ta có tâm cơ bao sâu!
Mấy ngày nay, Mạn Yêu chỉ lo tìm đứa bé, cũng không có tìm cơ hội đi nhìn xem Thái Hậu, nhìn cái nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia, rốt cuộc là có một bộ mặt như thế nào?
******hết chương 97
Các bạn muốn đọc tiếp Ngoại truyện về Dung Tề thì xem ở phía dưới. (Có 2 đoạn nha)