“Các quan đang rất tức giận. Ta không thể trì hoãn việc hành quyết ông thêm được nữa.”
Han Seokbong cúi đầu.
“Tôi là một tội nhân đáng chết. Hoàng Huynh, xin hãy gạt bỏ sự do dự của ngài và hành quyết tôi đi.”
“…”
Vua Cho nhìn Han Seokbong buồn bã. Han Seokbong là ai chứ? Đó là người bạn duy nhất của nhà vua kể từ khi ông còn là hoàng tử. Han Seokbong yêu và kính trọng Vua Cho không chỉ vì ông là một vị vua.
“Ta sẽ hỏi lại lần cuối. Các Yangban của Vương quốc Hwan muốn biết nơi ở của người đã chế tạo ra Chu Tước Cung. Nếu ông không cho họ câu trả lời họ muốn thì vương quốc này sẽ gặp nguy hiểm lớn. Ông thực sự … thực sự không biết tung tích của anh ta sao? ”
“…Vâng.”
“Thật là khó hiểu …”
Vua Cho tin Han Seokbong. Nhưng các quan lại chính là vấn đề đau đầu. Họ cứ kiên quyết buộc tội Han Seokbong là kẻ phản bội đã từ bỏ vương quốc của mình. Họ kiên quyết yêu cầu trừng phạt Han Seokbong để giảm bớt sự tức giận của các Yangban bằng cách hành quyết ông ta.
“Có nhiều người không thích Seokbong và họ đang tận dụng cơ hội này.”
Bản chất chính trực của Han Seokbong đã tạo ra cảm giác khủng hoảng cho các quý tộc tham nhũng. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này để có thể hãm hại Han Seokbong được. Do đó, Vua Cho đã không thể bảo vệ Han Seokbong.
“Điều này có thể là thiển cận nhưng … Xin hãy bảo vệ mạng sống của con gái tôi.”
“Ta biết. Ta sẽ trông chừng Sua hết sức có thể.”
Cô ấy sẽ bị tước bỏ địa vị của mình, nhưng tính mạng của cô ấy sẽ được bảo toàn. Vua Cho nói lời tạm biệt buồn bã với Han Seokbong.
“Ta sẽ không xem vụ hành quyết của Huynh Đệ đâu. Ta không muốn tận mắt chứng kiến kết cục của ông.”
“Xin hãy sống lâu và trị an vương quốc.”
“…”
Han Seokbong cầu nguyện cho phước lành của vương quốc mặc dù giờ ông sắp kết thúc cuộc đời. Vua Cho không thể nói gì được nữa và vội vàng rời khỏi Nhà ngục Lava.“Một thành phố to lớn.”
Thủ đô của Vương quốc Cho là Kars. Nó cũng có các loại hình văn hóa như Pangea vậy. Những ngôi nhà phong cách phương Tây cùng tồn tại với những ngôi nhà phong cách phương Đông, trong khi cung điện hoàng gia lại giống cung điện thời Silla vậy.
“Nó trông lớn hơn nhiều so với Reinhardt.”
Chỉ có năm vương quốc trên Lục địa phía Đông. Dường như quy mô của mỗi vương quốc đều vượt qua quy mô của các vương quốc lục địa phía Tây. Grid vừa cắt vải bằng kéo vừa quan sát xung quanh.
Muto nói trong khi tay Grid di chuyển không ngừng nghỉ.
“Tôi sẽ tham quan thành phố trước khi gặp nhà vua. Tôi cần tìm hiểu tình hình thị trường của Vương quốc Cho để có thể trình bày một thỏa thuận khôn ngoan hơn với nhà vua. ”
“Được, làm việc chăm chỉ nhé.”
“Grid thì sao?”
“Tôi cần tìm một người.”
“Hãy cho tôi biết tên của người đó và tôi sẽ tìm kiếm cho.”
“Không, tôi đã biết người đó ở đâu rồi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Grid không định chia sẻ cho anh ta chi tiết nhiệm vụ của mình. Muto gật đầu và đưa tay ra.
“À… Còn chiến lợi phẩm của việc săn quái vật trên đường đi …”
Đó là một chuyến đi 5 ngày. Grid và Muto đã săn hàng trăm con quái vật cho đến khi họ tới được Kars. Số lượng vật phẩm họ đã thu được là đáng kể. Tuy nhiên, phương thức nhặt vật phẩm được cài đặt là chủ tổ đội nhặt. Do đó, tất cả chiến lợi phẩm đều đang nằm trong hòm đồ của Grid.
Grid đã chia chiến lợi phẩm cho Muto một cách công bằng với tỷ lệ 8: 2. Tất nhiên ‘8’ là của Grid. Nhưng Muto không buồn chút nào. Anh ta thực sự nghĩ rằng như vậy đã là quá nhiều.
“Grid, không phải anh đã xử lý hầu hết quái vật trên đường đi sao? Tỷ lệ 9: 1 có vẻ hợp lý hơn.”
“Có những khoảnh khắc sẽ rất nguy hiểm nếu anh và các chiến binh Zentu không giúp đỡ. Nên sẽ công bằng khi phân chia như thế này.”
“Tôi hiểu rồi…”
Muto đã có thể nhận ra rằng Grid công bằng như thế nào.
‘Có rất nhiều tài năng được tập hợp trong Guild Chơi Đồ Mạnh. Mình sẽ không bao giờ mất tiền nếu ở với Grid. “
Sau này, anh ta sẽ đến Vương quốc Chơi Đồ Mạnh khi trở lại Lục địa phía Tây. Muto cam kết với Grid và rời đi. Một nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt Grid khi cậu nhìn tấm lưng của Muto. Cậu mỉm cười vì thấy rằng mình đã có được niềm tin của Muto.
“Đúng là chia thêm một chút chiến lợi phẩm để có ấn tượng tốt thật là hợp lý nhỉ?”
Grid cười toe toét trước vẻ rực rỡ của mình và chợt phải hướng ánh nhìn về phía quảng trường. Đó là bởi vì bầu không khí của nơi hàng nghìn người đang tụ tập đã bị rối loạn.
‘Gì vậy nhỉ?’
Grid cảm thấy khó hiểu và đến gần quảng trường.
“Việc hành quyết Lãnh Chúa Han Seokbong của Pangea đã được quyết định! Ông ấy sẽ bị hành quyết vào ngày mai!”
“Không phải Han Seokbong là một quý tộc tốt với danh tiếng cao sao? Tại sao ông ấy lại bị xử tử?”
“Ông ấy đã làm cho các Yangban của Vương quốc Hwan tức giận.”
“Hả… Các Yangban à…”
“Ông ta chết là đáng…”
“…”
Grid trở nên mất kiên nhẫn sau khi nghe tin người cậu đang muốn cứu sẽ bị xử tử.
‘Tại sao lại nhanh như vậy?’
Vì Grid cần có đủ thời gian để lập kế hoạch giải cứu Han Seokbong.
Đầu tiên, cậu phải xác định được vị trí và cấu trúc của nhà tù nơi Han Seokbong bị giam giữ, sau đó sẽ tính toán xem cậu có thể được giải cứu hay không. Nếu có thể giải cứu ông ta thì Grid sẽ hành động ngay lập tức. Còn nếu không thì cậu sẽ đi gặp Vua Cho.
Nhưng bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác.
‘Nếu cuộc hành quyết đã được quyết định thì việc gặp Vua Cho cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mình phải giải cứu Han Seokbong ngay lập tức. ‘
Grid bắt đầu thu thập thông tin về Han Seokbong và Sua. Trong lúc thu thập thông tin, kỹ năng [Phát Hiện Người Dễ Bị Lợi Dụng] của Yang Fei là rất hữu ích. Cô đã có thể thu thập rất nhanh chóng các thông tin mà Grid mong muốn.
“Chậc chậc chậc … Mình không nên làm người dễ bị lợi dụng chút nào.”
Grid thề sẽ không bao giờ là một người dễ bị lợi dụng. Nhưng thực ra thì cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Yang Fei đã từng gọi cậu là người dễ bị lợi dụng.Quý tộc Sam Dasoo của Vương quốc Cho vừa đến tầng thứ hai của Nhà tù Lava. Ông ta đến để gặp Sua – con gái của Han Seokbong.
“Gì-Gì cơ? Việc xử tử của cha ta đã được ấn định? “
Sua vẫn tỏa sáng như bạch ngọc dù đã bị giam giữ trong ngục tù bẩn thỉu suốt hai tuần qua. Nhà tù tối om và Sua giống như một vầng trăng. Sự hấp dẫn mà Sua tỏa ra không phải là thứ mà đàn ông có thể cưỡng lại được. Sam Dasoo nuốt nước bọt và gật đầu trong khi soi mói cơ thể Sua với đôi mắt chăm chăm.
“Đúng, là ngày mai.”
“Thật-Thật…!”
Sua không thể tin được. Cha cô là một người đã làm việc chăm chỉ vì vương quốc này trong suốt cuộc đời của mình. Tuy nhiên, ông ấy đang phải đối mặt với án tử hình chỉ vì chọc giận những Yangban. Cô ấy không thể hiểu nổi.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy? Chẳng phải chúng ta là người dân của Vương quốc Cho và là hầu cận của Vua Cho hay sao? Tại sao mạng sống của chúng ta lại lâm vào nguy hiểm vì tâm trạng của Yangban? Hả?”
“Cô vẫn còn trẻ và không hiểu được thực tế. Vương quốc Hwan chính là bầu trời. Họ là vương quốc mà tất cả chúng ta phải phục tùng. Bất cứ ai chọc giận họ thì cần phải bị trừng phạt ”.
“…”
“Đừng lo lắng. Sam Dasoo ta đã yêu cầu giữ mạng sống cho cô rồi. Thật quá khắc nghiệt khi mạng sống của cô bị cướp đi do lỗi lầm của cha mình, nhưng cô vẫn sẽ bị tước bỏ địa vị quý tộc của mình. “
“…”
“À, cô không cần phải lo lắng quá nhiều về cách kiếm sống đâu. Cô sẽ mãi mãi sống bên cạnh ta và nhận được sự che chở của ta”.
Sam Dasoo không ý thức được rằng ánh mắt ông ta đang chứa bao nhiêu dục vọng khi ông ta nhìn Sua. Sua nhìn ông chằm chằm. Đôi mắt mê đắm của cô thôi cũng đủ khiến Sam Dasoo hết hồn.
“Ta tin vào Sam Dasoo.”
“Hả? À, ừ, ừ. Ha ha, hãy tin vào ta. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Vậy thì ta sẽ tin ngài. Làm ơn cho ta gặp cha mình. Ta muốn nói lời tạm biệt lần cuối ”.
“Hả? À, ừ, … Này, lính canh. Mở cửa nhà tù ngay … Mà-Không, không!”
Sam Dasoo vô thức gật đầu nhưng ông ta đã kịp lấy lại tinh thần. Sua cũng là một chiến binh bên cạnh việc cô là người đẹp nhất. Ông ta không biết cô ấy sẽ làm gì nếu rời được nhà tù này. Khi thấy Sam Dasoo rút lại lệnh yêu cầu lính canh mang chìa khóa ra, Sua chép miệng.
“Giá như mình có trang điểm.”
“Thật là buồn khi ta không thể gặp cha mình trước khi ông qua đời.”
Sam Dasoo không thể tin vào tai mình.
“Hả?”
Sua nãy giờ bị ông ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nham hiểm giờ đang đóng vai một cô gái mỏng manh. Đó là một sự chuyển vai nhanh chóng như thể một lời nói dối.
“Đừng-Đừng lo lắng. Ngày mai, ta sẽ cho cô đủ thời gian để nói lời từ biệt với cha mình trước khi ta đưa ông ấy đi hành quyết.”
Sam Dasoo lúng túng cười và vội vàng rời đi. Ông ta đã phạm sai lầm khi đối mặt với Sua vì không thể vượt qua được dục vọng đang sôi sục của mình. Sua bị bỏ lại một mình và cắn móng tay.
‘Mình nên làm gì đây?
Việc xử tử của Cha cô đã được công bố. Cô không thể để nó xảy ra được. Cách duy nhất là phải giải cứu cha cô trước giờ hành quyết. Nhưng bằng cách nào đây?
“… Mình bất lực.”
Sua chảy nước mắt và vòng tay qua đầu gối mình. Cô ấy không thể hành động như một người phụ nữ mạnh mẽ nữa khi chỉ còn một mình.Trong phòng VIP tại Cung Điện Vua Cho. Có những người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng hơn cả cái cung điện ấy.
“Vua Cho đã báo cáo. Ông ta đang chuẩn bị xử tử Han Seokbong, kẻ đã phủ nhận việc biết người chế tạo ra Chu Tước Cung.”
“Thế à? Họ nghĩ rằng mong muốn của chúng ta sẽ được nguôi ngoai vì điều đó ư? “
“Ngu ngốc. Chúng ta không quan tâm đến mạng sống của hắn ta. “
Đó là các Yangban của Vương quốc Hwan.
“Người đã chế tạo ra Chu Tước Cung là Pagma. Ta không biết hắn ta đã đang sống như thế nào kể từ khi rời Vương quốc Hwan, nhưng chúng ta phải tìm ra hắn.”
“Nếu Han Seokbong không khai ra tung tích của Pagma trước khi chết … Chúng ta sẽ phải tự tay hành động đấy.”
“Ôi, ta cũng muốn gặp Pagma. Ta nhớ kiếm pháp của hắn ta. ”
“Ý ngài là điệu múa kiếm mà Hanul đã trấn áp đấy à. Nó tầm thường đến mức không thể gọi là kiếm pháp được. Ha ha ha.”
“Đừng làm ta cười chứ. Đây đâu phải là Vương quốc Hwan đâu. Chúng ta phải giữ phẩm giá của Yangban trước mặt người dân đấy”.