Mục lục
Truyện Thợ Rèn Huyền Thoại - Overgeared
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có kích thước lớn mà sức mạnh của con nhện núi kia áp đảo không kém gì những con quái thuộc hàng Boss.

“Hiiiiik …’’

Lee Junho, Choi Chansung và Sim Kiwan.

Cả ba tên học cùng trường trung học với Shin YoungWoo đều bị kẹt trong đống tơ nhện của con quái thú kia. Đứa nào đứa đấy cũng thiết hãi trước những cái chân và hàm răng nhọn hoắt trước mắt, chỉ còn lại câu hỏi là đứa nào sẽ bị ăn thịt trước tiên mà thôi.

“Chết tiệt … Tao chỉ muốn tới Winston thôi mà…” Lee Junho than.

Winston là tên của một thành phố nổi tiếng nhưng bọn họ vẫn chưa rõ tọa lạc ở đâu. Chỉ vì nghe đồn rằng nơi đấy có những bãi quái với đủ mọi cấp độ, nơi có thể săn bắn và kiếm tiền, ba tên này liền lên đường tìm theo. Nhưng nào đâu, trên đường đi lại mắc phải những trò nhố nhăng của đám golblin tinh quái để rồi gần như bị đóng băng đến chết và chui vào trong hẻm núi này.

Giờ thì chỉ còn nước trở thành thức ăn cho con nhện kia mà thôi.

“Khốn khiếp, tại sao mày lại đòi đi đến Winston cơ chứ?” Sim Kiwan cáu gắt. Mặt Lee Junho nhăn lại.

Lee Junho là người khởi xướng việc đi đến Winston. Hắn ta trừng mắt giận dữ trước lời phàn nàn của tên đồng bọn.

“Chẳng phải mày cũng đồng ý hay sao? Giờ chuyện như thế này rồi thì mày đổ hết tất cả lỗi lầm lên đầu tao à? Mày làm như tao biết được sự việc sẽ như thế này chắc? Hả?”

Từ thời trung học, Lee Junho đã có một tính khí rất thất thường và là tên đánh nhau giỏi nhất. Chẳng có đứa nào ở trường mà lại không bị Lee Junho rờ tay tới. Trong thời kỳ nổi loạn nhất, ngay cả Choi Chansung và Sim Kiwan cũng đều bị hành hạ mặc cho ba tên là bạn thân của nhau. Hai tên kia thấy Lee Junho đang dần trở nên nóng nảy, nên Sim Kiwan không còn than vãn nữa.

Tuy nhiên, Lee Junho vẫn chưa hạ hỏa.

“Ah, thứ khốn nạn này … càng nghĩ nhiều thì càng như cứt mà. Này Kiwan, mày đấy, thử nói lại phát nữa xem nào. Tao bảo cả ba đến Winston để bị con nhện chết tiệt này bắt à? Chẳng phải lúc tao nói thì bọn mày đều gật đầu răm rắp ư? Mày còn nói đấy là ý kiến hay, chẳng nhẽ tao bị lãng tai hả? Thế rồi giờ mày ngồi đây đổ hết mọi sự việc lên tao? Thằng khốn, mày là loại bạn chó gì vậy?”

“…Tao xin lỗi. Tao không cố ý. Chẳng qua là do kích động quá nên tao lỡ lời.’’

“Ah, chết tiệt. Sao mày không làm gì nếu mày xin lỗi đi? Thằng khốn này tới số rồi.”

Choi Chansung vốn đã im lặng từ nãy, nay vội vàng căn ngăn vào. “Tại sao chúng mày lại cãi nhau giờ này? Thà rằng tìm cách trốn thoát khỏi đây còn hay hơn.”

Thành thật mà nói, Choi Chansung và Sim Kiwan đều không ưa Lee Junho. Đúng thật ba người là bạn, nhưng hắn lại thường khinh thường cả hai. Giờ đứa nào đứa nấy cũng đều đã 26 tuổi rồi nên việc gì phải cứ tiếp tục tiếp diễn cái màn kịch từ thời trung học nữa chứ.

Mặt khác, Lee Junho lại không thể nào thích nghi được với xã hội do bản chất bẩn thỉu và số bạn ít ỏi. Do đó, hắn ta thường xuyên muốn đi chơi với Choi Chansung và Sim Kiwan. Mặc dù Chansung và Kiwan đều không muốn dính dáng tới hắn nữa, nhưng làm sao có thể dễ dàng đuổi đi cái tên họ Lee kia sau 10 năm quen biết cơ chứ.

Thế nhưng con giun xéo lắm cũng quằn.

‘Thằng này bị điên à? Gọi bạn của mình là thằng khốn?’

‘Thằng chó Lee Junho, nó vẫn chưa thể nào sửa được cái tính ấy. Kiwan cũng có danh dự chứ.’

Khi mà bầu không khi dần trở nên căng thằng …Một luồng gió từ bên ngoài thổi vào mang theo âm thanh náo động.

“!$ #! ~%”

Âm thanh phát ra từ một nơi rất xa nên cả ba không thể nắm bắt rõ được nguyên do của sự náo động đấy. Thế nhưng, con nhện núi kia lại khác. Nó thắt chặt con mồi của mình lại và nhìn ra ngoài tổ.

“Kiiiiik…”

Con quái thú bỗng chốc phấn khích. Dường như sự vui mừng đấy là do một con mồi mới đã xuất hiện. Ba tên kia thở phào nhẹ nhõm khi thấy con nhện rời khỏi tổ.

“Phào…Tao cứ nghĩ là mình chuẩn bị thăng thiên rồi chứ.”

“Tao cũng thế…”

“Thôi nào, giờ thì tẩu thoát khỏi đây thôi!’’

Lee Junho là một Chiến binh cấp 88. Do bản tính hung hăng của mình, hắn ta đã tăng hết tất cả điểm vào chỉ số sức mạnh. Do đó, hắn ta liền cố gắng dứt toạc đống tơ bằng cơ thể của mình. Thế nhưng ngờ đâu, dù cho có cục cựa cơ thể cách mấy thì đống tơ đấy vẫn không hề mảy may nhúc nhích.

“Cái thứ khốn nạn gì thế này? Thậm chí sức mạnh của tao cũng không phá được nó.’’

Lee Junho dần dần trở nên kiệt sức và cuối cùng cũng từ bỏ việc phá vỡ đống tơ nhện. Thế rồi Sim Kiwan, một Hỏa pháp sư cấp 87, niệm lên một câu chú và tạo ra lửa.

Hwaruruk!

Đống mạng nhện quanh người Sim Kiwan bắt đầu bốc cháy.

“Ohhhh!”

Cả ba đều reo lên vui sướng với suy nghĩ đống tơ nhện kia rồi sẽ chuyển thành tro. Thế nhưng sau một khoảng thời gian, ngọn lửa lụm tắt, để lộ ra đống mạng nhện kia chỉ đen trên bề mặt, còn đâu vẫn thắt chặt vào người Kiwan như thường.

Mặt Sim Kiwan trắng bệch.

“Chuyện gì thế này? Thứ này lửa không đốt cháy được sao?”

“Để đấy cho tao.’’

Tên Trộm cấp 89, Choi Changsung nhích tới, hắn ta cầm một con dao trên tay và cố gắng cứa bỏ đống tơ. Tuy nhiên, ngay cả con dao sắc bén đấy cũng không thể làm gì nổi.

“Không thể tin được … không nổi một vết xước?”

Đấy là lý do vì sao con nhện núi kia rời tổ tự nhiên như thế. Chỉ với ba tên cấp độ thấp thì làm gì thoát khỏi đống tơ được cơ chứ, chỉ có nước chờ chết mà thôi. Cả ba liền tuyệt vọng.

“Cuối cùng thì chúng ta vẫn bị ăn thịt bởi con nhện khốn khiếp kia …”

“Này đằng nào thì cũng phải chết, thôi thì đăng xuất đi. Thà rằng bỏ rơi kinh nghiệm còn hơn là bị con nhện kia nhai sống?”

Lee Junho và Sim Kiwan đã cố gắng đăng xuất ra từ trước rồi. Thế nhưng cửa sổ thông báo ‘Trong tình trạng này, bạn không thể nào tránh khỏi cái chết, thoát ra sẽ được tính như là bạn đã chết.’ cứ đang trôi nổi trước mặt, khiến cho hai tên chần chừ không biết làm thế nào. Tuy nhiên, ở tình cảnh này, thà rằng đăng xuất ra vẫn tốt hơn.

“Thôi được, thoát ra thôi. Tao sẽ mất đi phẩm giá của một con người nếu như phải chịu cảnh bị ăn thịt bởi con nhện kia.’’

“Okay, đăng …”

Tuy nhiên, Choi Chansung liền cố gắng ngăn cảnh hai tên đồng bọn của mình.

“Từ từ đã. Chẳng phải đây là sự lăng nhục khi tự sát à, thậm chí ngay cả khi đây chỉ là trò chơi? Chúng ta vẫn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tốt nhất là chờ thêm một tý nữa để xem sao.’’

“Mày đang nói cái gì vậy? Con quái thú kia sẽ chẳng sớm mà quay lại thôi! Mày muốn bị nhai sống bởi nó à? Tao sẽ bị chứng sợ nhện cả đời mất!:

“Nếu như mày đủ can đảm để tự sát, lấy cái can đảm đấy mà nghĩ cách chống lại con quái thú đi ’’

“Mày nói gì mà vớ vẩn thế? Im mẹ mồm đi. Đúng đấy, tao không quan tâm. Chúng tao đăng xuất đây, mày thích thì cứ ở đây một mình!”

“Đăng xuất… eh?’’

Cả ba đều im bặt cùng một lúc. Ánh mắt họ cùng hướng ra ngoài cửa động.

Bịch, Bịch

Chúng không hề nghe nhầm. Đấy là tiếng bước chân của một người tại cửa động.

“Gì thế này?”

“Xuỵt!”

Cả ba tên ngậm thở lại theo dõi tình hình. Một lúc sau, một người tiến vào hang.

“Con nhện khốn nạn đó đã sống cả chục năm nay rồi, vậy nên trong hang nó hẳn phải có nhiều thứ quý giá lắm? Khốn thật, săn con này khó phết.’’

Tên này đã hạ gục con quái thú ghê rợn đó? Lee Junho, Choi Chansung, Sim Kiwan nhìn vào tên thanh niên với vẻ mặt bàng hoàng khó tin. Một nửa khuôn mặt của y được che giấu bởi một chiếc mũ lớn, dường như được làm từ hộp sọ của một con quái vật khổng lồ. Bề ngoài chiếc mũ trông thật gớm ghiếc.

Ba tên liền thì thầm với nhau, sợ rằng tên kia sẽ nghe thấy.

“Hắn ta trông không phải hạng thường đâu …?”

“Đúng vậy. Trông hắn giống một tên tâm thần với một gu thẩm mỹ kỳ quặc”

“Nhưng phải cầu cứu hắn thôi.’’

‘’H-hừmmm…Hắn ta trông cứ nguy hiểm thế nào ấy…”

“Hắn sẽ không giết chúng ta chứ?”

“…Có thể hắn sẽ đó.”

“Ờ..”

Ba tên đồng bọn cảm thấy bối rối, mâu thuẫn. Vẻ ngoài của chiếc mũ kia trông thật khủng khiếp không khác nào con quái vật đã giam cầm họ ở đây vậy. Ở một diễn biến khác, đằng sau chiếc mũ, Grid giật mình nhìn thấy ba người đang bị trói chặt trong đống tơ.

‘Chẳng phải kia là Lee Junho sao? Bọn nó đang làm gì ở đây?’

Lee Junho và đồng đảng của nó! Từ thời còn đi học thì bọn nó đã nổi tiếng là những tay xã hội đen rồi. Cụ thể hơn, Lee Junho còn là một tên xã hội đen ngang ngược, không thể kiểm soát. Hắn ta thường sử dụng bạo lực với bạn cùng lớp, thậm chí cả giáo viên cũng không ngoại lệ.

Grid. Không, Shin Youngwoo không phải là nạn nhân của hắn ngày một ngày hai thôi. Bảy, tám năm qua đi nhưng không ngày nào mà cậu không quên về những điều độc ác mà Lee Junho đã đối xử với cậu.

‘Trong những ngày tháng cấp cấp 3 ấy … Số tiền mà tên khốn ấy cuỗm của mình từ năm 2 cho đến khi tốt nghiệp tổng cộng là 222.000 đồng …Còn mấy tên theo nó là 75,000 và một thằng khác là 45,000… Quân khốn nạn.’

Đấy không phải là một kỷ niệm đẹp đối với Shin Youungwoo. Đầu óc của cậu không được sáng dạ lắm. Cậu không thể nào nhớ được những thứ nhỏ nhặt. Nhưng cậu lại không thể quên được những thứ xảy đến với mình.

‘Những trò lăng mạ của nó không chỉ kết thúc trong trường học.’

Lee Junho chính là người đầu tiên cười nhạo và phớt lờ Shin Youngwoo tại cuộc họp cựu học sinh 2 năm trước. Đám bạn thưở ấy đã nghe được rằng Youngwoo đã trở nên nghiện game và nợ nần chồng chất nên không cười cợt gì cả.

Duy chỉ có mỗi Lee Junho vẫn tiếp tục trêu chọc Shin Youngwoo và gọi cậu là đồ thảm hại. Cứ thế cuộc gặp mặt tiếp diễn, mọi người đã bắt đầu uống, đám cựu học sinh khác theo gương Lee Junho và cười nhạo vào Shin Youngwoo. Thế rồi cậu trở thành trò cười cho tất cả cựu học sinh đến dự.

‘Thằng khốn này, tao vẫn không thể nào quên được mày … Khốn khiếp, tại sao mình lại bắt gặp được thằng này ở trong game? Mình thật không có chút may mắn nào.’

Shin Youngwoo lườm lấy ba tên đang bị trói kia. Dường như nhận ra ánh nhìn ấy, Lee Junho hỏi nhẹ.

“X..Xin lỗi? Anh giúp chúng tôi chút được không? Anh thấy đấy, chúng tôi đang bị mắc kẹt. Ha ha.”

Có trong mơ LeeJunho cũng không thể nào tưởng tượng nổi người đàn ông đằng sau chiếc mũ kia lại là Shin Youngwoo. Grid nghĩ rằng điều này thật lố bịch.

‘Thằng khốn …đối với tao thì mày xử sự không ra gì, nhưng giờ thì lại nở nụ cười giả tạo ấy với người khác! Ah, chẳng phải giờ mặt mình đang được che phủ bởi chiếc mũ này hay sao? Vậy thì bọn khốn này đang không biết mình là ai? Oho, có lẽ nào…’

Thành thật mà nói, Shin Youngwoo không hề thích chiếc Mũ sọ của Orc Tù Trưởng này chút nào. Là một trang bị đi theo bộ hạng Cực Phẩm, các tính năng của nó hoàn toàn rất tốt. Nhưng oái ăm thay bề ngoài của nó thật là tệ hại. Tuy nhiên tại giờ phút này, Grid lại thấy hài lòng với chiếc mũ của mình.

Tại sao ư? Chiếc mũ có hình dạng giúp che đi nửa khuôn mặt của cậu. Do đó, danh tính của Shin Youngwoo không bị lộ ra và ID của cậu cũng không xuất hiện được trên đầu như thông thường.

‘Giờ thì mình đã gặp được thằng cặn bã này ở đây, chẳng phải đây là cơ hội tốt để trả thù hay sao?’

Shin Youngwoo bắt đầu cười nham hiểm khiến cho nhóm của Lee Junho không khỏi nhìn vào nhau. Điệu cười ấy phát ra từ chiếc mũ làm cho người nghe không khỏi khiến rùng mình ớn lạnh. Đôi mắt của người thanh niên kia làm họ gợi nhớ đến đôi mắt của con quái nhện phút nào. Đúng vậy, đôi mắt đang nhìn còn mồi …!

‘Toang rồi sao? ‘

Khi mà ba tên ai nấy cũng run rẩy khắp người. Ánh mắt của Shin Youngwoo chuyển hướng tập trung vào Choi Chansung.

‘Choi Changsung…’

Đúng thật Choi Chansung là người chơi cùng Lee Junho với Sim Kiwan. Choi Chansung cũng ở đó mỗi khi hai tên đồng bạn kia giở thói bạo lực vơi người khác.

Thế nhưng Shin Youngwoo chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta tham gia trực tiếp vào bất cứ hành vi gian lận, chửi thề, bạo lực nào. Thay vào đó, hắn chỉ đứng xem với thái độ khó chịu. Shin Youngwoo không biết tại sao, nhưng cậu lại thường thấy Choi Chansung cãi lộn với Lee Junho.

‘Có một lần, cậu ta thay mặt Lee Junho xin lỗi mình … Cậu ta cũng không hề nhục mạ mình ở cuộc họp mặt học sinh …Không lâu trước đấy, cậu ta còn gọi cho mình và hỏi xem mình có đến cuộc tụ họp không … Mình đã không gọi lại hay trả lời email của cậu ấy, mặc cho nhiều lần cố gắng để liên lạc với mình. Giống như là cậu ta quan tâm đến mình! Đúng vậy? Có lẽ Chansung là một người tốt?’

Nhận định của Shin Youngwoo là chính xác. Choi Chansung thật sự rất lo lắng cho cậu sau những gì xảy ra ở cuộc họp mặt 2 năm trước ấy. Choi Chansung đã sợ rằng cậu vì xấu hổ có thể đưa ra những quyết định sai lầm.

Trong khi Lee Junho và Sim Kiwan lúc nào cũng chế diễu Shin Youngwoo, Choi Chansung lựa chọn im lặng. Sở dĩ Choi Chansung chơi với 2 tên kia là vì quan hệ ở năm nhất trung học, thế nhưng cậu lại không muốn quấy rối, nhục mạ ai cả.

Tuy nhiên, Shin Youngwoo liền nẩy ra mối nghi ngờ.

‘…Bất cứ ai làm bạn với Lee Junho chẳng thể nào là một tên tốt được. Nếu như nhìn vào những ví dụ có trong phim ảnh hay truyện tranh, chẳng phải những tên như này thường là thằng chủ mưu độc ác đứng đằng sau hay sao, những thằng mà giả vờ tốt đẹp ở bên ngoài!’

Chẳng phải Choi Changsung đứng đằng sau Lee Junho và Sim Kiwan khi mà bọn nó bắt nạt mình ở trường hay sao? Chẳng phải hắn cũng đứng đằng sau Lee Junho khi hắn cười nhạo mình ở cuộc gặp đó? Giờ đây lòng Shin Youngwoo đang chàn đầy sự ám muội đến nỗi cậu coi Choi Chansung là kẻ thù còn hơn cả Lee Junho.

Thế rồi cậu giơ chiếc Dao Găm Lí Tưởng +8 ra.

Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK