Vừa tiến vào Thượng Cổ Cấm Địa , nhất thời một luồng sáng chói mắt lập tức bao phủ lấy ba người Vũ Hạo vào bên trong.
Dường như luồng sáng này có một lực hút vô cùng khủng bố , hút lấy tất cả những ai tiến vào.
Vũ Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lực hút này cuốn đi , thậm chí còn chưa kịp làm ra động tác kéo hai người Linh Vân và Mỹ Uyển vào bên trong Bá Vương Điện.
Vì ở ngay trên vai Vũ Hạo cho nên ngay khi lực hút kia tới thì Vũ Hạo cũng chỉ kịp thời ôm Tôn Bảo vào trong lòng mà thôi.
" Vụt "
Vũ Hạo chậm dãi mở mắt, vội vàng đảo mắt ra xung quanh hiển nhiên là không thấy hai người Linh Vân cùng Mỹ Uyển đi đâu cả .
" Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra một nơi ngẫu nhiên trong cấm địa hay sao ? " Vũ Hạo hơi trầm ngâm một chút , nhưng hiển nhiên cậu không hề lo lắng cho hai lão bà của mình.
Bởi vì cậu tin tưởng trong cảnh giới Trúc Cơ khó ai có thể làm khó được hai người.
Nếu không đánh được thì chạy trốn cũng không phải là vấn đề gì khó khăn cả .
Lúc này Vũ Hạo mới chậm dãi đảo mắt quan sát ra bốn phía xung quanh, xung quanh được bao phủ bốn phía đều là sương mù.
Hoàn toàn mờ mịt , đưa năm ngón tay lên chỉ thấy mờ mờ căn bản không nhìn rõ phương vị.
Duy nhất có thể xác định một điều là nơi đây đích xác chính là bên trong Thượng Cổ Cấm Địa.
Nhưng bất quá đám mây mù này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn đối với Vũ Hạo, ý niệm chợt động , cậu định triệu hồi Hư Vô Thôn Viêm ra để xua tan đi lớp mây mù xung quanh nhưng điều khiến cậu phải cảm thấy kinh ngạc đó chính là ...
" Con mẹ nó sao không dùng được linh lực ? "
Vũ Hạo nhất thời đưa ra một giả thuyết để giải thích cho trường hợp này đó chính là khả năng không dùng linh lực là khảo nghiệm của Thượng Cổ Cấm Địa đưa ra.
Chỉ có vượt qua được khảo nghiệm thì mới có thể thu hoạch được cơ duyên bên trong mà mặt khác nếu không hoàn thành thì sẽ có thể bị trục xuất ra ngoài hoặc một kết quả xấu hơn đó chính là trực tiếp chết ở bên trong.
Cũng chỉ có cái giả thuyết này là thích hợp nhất cho trường hợp hiện tại.
Vì dù sao cậu cũng thấy nó khá giống với mấy bài kiểm tra ở kiếp trước.
" Nếu không thể sử dụng được Linh lực thì hai nàng hẳn là sẽ gặp khá nhiều khó khăn.
Trước tiên là cứ tạm thời thoát ra khỏi đám sương mù này trước đã , rồi sau đó đi tìm hai nàng sau vậy.
" Vũ Hạo hơi trầm ngâm trong giây lát rồi đưa ra quyết định.
Tôn Bảo vì xung quanh quá mức âm u cho nên nó chỉ có ngồi trên vai Vũ Hạo mà đưa mắt ra nhìn bốn phía mờ mịt này.
Rất nhanh Vũ Hạo đã đi tới gần một khu rừng nguyên thuỷ với vô số cây cao trọc trời.
Ánh mắt đảo qua một phiến đá được đặt ngay ngắn ở bên gần gốc cây đại thụ với 4 chữ , tuy không thể thấy được rõ ràng nhưng từ nét chữ cậu có thể suy luận được ra 4 chữ này .
" Cấm Linh Chi ...!"
Một chữ cuối cùng hầu như đã bị phong hoá đi rất nhiều nên rất khó khăn trong việc nhận biết, tuy nhiên từ ba chữ trên cũng không khó để đoán ra một chữ cuối cùng kia hẳn là chữ " Địa "
" Cấm Linh Chi Địa "
Quả nhiên Vũ Hạo đã đoán không sai , đây chắc hẳn là một phần khảo nghiệm của Thượng Cổ Cấm Địa này .
" Cấm Linh Chi Địa là nơi không tồn tại bất kì một tia linh khí nào.
Tại nơi đây mà nói tu hành giả và người thường hầu như là không có quá nhiều khác biệt.
" Âm thanh Hệ Thống vang lên chậm dãi giải thích.
Vũ Hạo cũng gật gù đồng ý.
Đối với tu hành giả mà nói nơi này quả thực so với ác mộng thì không hơn không kém.
Vì nơi đây là tàn tích từ thời Thượng Cổ cho nên cũng một phần nào đó có thể phát hiện ra một số yêu thú hay thảo dược quý hiếm thì cũng là điều vô cùng có khả năng.
Dĩ nhiên, trình độ nào đó mà nói, khu rừng nguyên sinh như vậy, cũng là nơi thu hoạch trong mắt người tu hành, bởi vì giết chết yêu thú, có thể lấy yêu đan, dị thảo.
Nhưng đó cũng chỉ là khi trường hợp bình thường mà thôi, chứ còn như hiện nay mà nói thì nơi này đúng quả thật là ác mộng.
...
" Đây là Cấm Linh Chi Địa sao ? "
Cũng tại một vùng sương mù nơi rìa khu rừng nào đó , Mỹ Uyển nhìn sang Linh Vân cũng cau mày khi phát hiện ra linh khí nơi đây căn bản không hề tồn tại.
" Quả thật đúng là Cấm Linh Chi Địa , nơi đây xem ra là có khả năng là một thử thách mà Thượng Cổ Cấm Địa đề ra rồi.
" Linh Vân cũng gật đầu đáp.
Sau khi tiến vào cùng Vũ Hạo, cả ba cũng đều bị lực hút mạnh mẽ kia truyền tống đi , nhưng may mắn sao khi cả hai nàng lại được truyền tống chung một chỗ.
Điều này đối với hai nàng là rất có lợi trong khi toàn bộ nơi đây đều không vận dụng được một tia linh khí nào.
Có thể cùng nhau hỗ trợ cũng là một truyện tốt...
" Trước tiên chúng ta nên tìm cách ra khỏi nơi đây , rồi đi tìm phu quân thôi !!! " Cả hai đều có chung một nhận thức , gật đầu chậm dãi tiến vào sâu bên trong cánh rừng.
...
" Thú vị !!! "
Khoé miệng Lữ Phụng Thiên nhếch lên , sau khi phát hiện ra nơi đây căn bản không tồn tại linh khí.
Khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn với cái loại khảo nghiệm này.
Một người sinh ra từ trong việc rèn luyện và chiến đấu , cho nên nhục thân của gã đã vô cùng khủng bố trong cùng trang lứa.
Nơi này chẳng khác nào như là thiên đường của gã vậy.
" Đi " Xích Thố chạy nhanh như xé gió, một người một ngựa nhanh chóng đã chạy khuất dạng vào bên trong khu rừng.
...
Khác với đám người Vũ Hạo hay là Lữ Phụng Thiên , căn bản những người khác sắc mặt đều là không giống nhau.
Phải biết rằng đám người Trung Du cao cao tại thượng kia luôn luôn ỷ vào thực lực của mình mà diễu võ dương oai.
Nay trong người không còn xót lại một chút linh khí nào , điều này đồng nghĩa với việc bọn hắn hiện tại cũng giống như là một phàm nhân vậy.
Điều này khiến cho sắc mặt của cả đám đều đen như đít nồi .
Còn những đệ tử của tứ đại tông môn ở Hạ Du thì trái ngược hoàn toàn.
Lúc tiến vào bọn họ cũng chỉ lo được lo mất vì thực lực chênh lệch giữa hai vùng Trung và Hạ du .
Nhưng nay khi tiến vào Cấm Linh Chi Địa thì mọi người đều bình đẳng ai ai cũng giống nhau.
Điều này khiến cho ánh mắt của mấy gã bên Huyết Sát Ma tông tông ánh mắt loé lên một tia sát khí nồng đậm.
Giết được một trong số thiên kiêu đến từ Trung Du thì quả thực phải nói là con mẹ nó quá kích thích.
Quá trình ai săn ai bây giờ mới bắt đầu mà thôi...
...
Càng tiến sâu vào bên trong , Vũ Hạo càng cảm thấy khu rừng này càng lúc càng kì dị.
Càng đi vào sâu càng cảm giác như bị lạc vào một mảnh hư vô mù mịt vậy.
Không biết định hướng, không biết cụ thể thời gian, xa xa còn nghe được một vài tiếng yêu thú gầm lên .
Trong rừng có nhiều dây leo, đầm lầy, có yêu thú hoành hành, điểm này cũng chưa tính hung hiểm nhất, lợi hại nhất chính là vài chỗ hàng năm yêu khí xâm nhập đã biến thành ác địa cực kỳ hung hiểm.
Vừa tiến vào trong đó lập tức cũng sẽ bị yêu khí xâm nhập, không chết cũng phải mất nửa cái mạng, bất quá đối với Vũ Hạo mà nói mấy cái thứ vớ vẩn này hầu như là không có gì đáng nói.
Nếu nói về, yêu thú nơi này thực sự so với Lạc Trần Sâm Lâm tuy không được tính là mạnh mẽ , bởi vì không có linh khí để tu luyện.
Nhưng nói về độ to lớn thì quả thật là không hề tầm thường.
Bởi vì là khu rừng nguyên sinh cổ đại , cho nên nơi đây chủ yếu là môi trường thích hợp nhất cho những loài bò sát sinh sống.
Đối với một thằng ăn gian như Vũ Hạo thì việc tiêu hao một chút điểm tích luỹ để đổi lấy một tia linh khí để phóng thích ra tàn kiếm Thuận Thiên chém giết một vài con yêu thú nhỏ bé thì là việc không thành vấn đề.
Cậu không dám dùng quá nhiều linh khí , bởi vì biết đâu được là có bị Thượng Cổ Cấm Địa cảm ứng được mà trục xuất mình đi hay không.
Đến lúc đó thì có mà khóc không ra nước mắt.
Đi nửa ngày đường Vũ Hạo mới phát hiện ra là đột nhiên bụng mình đột nhiên kêu lên.
Lúc này Vũ Hạo mới nhớ ra rằng nơi đây không hề có linh khí cho nên không hề được thổ nạp sinh chất để nuôi dưỡng cơ thể.
Thôn Thiên Quyết cũng vì vậy mà lâm vào trạng thái ngủ đông không hề được vận chuyển.
Lâu lắm rồi cậu mới lại có cảm giác đói khát như thế này , đột nhiên cậu lại nhớ đến vài món gà không lối thoát hay thịt nướng các loại.
Nghĩ là làm , cứ như vậy một đường đi thẳng hướng về phía trước Vũ Hạo cũng đã bắt được vài con yêu thú cấp thấp , trông cũng khá là ngon miệng.
Đi cả một ngày dài mệt mỏi cho đến khi ánh trăng lên cao, Vũ Hạo mới may mắn tìm ra được một bờ sông nhỏ nghỉ ngơi, trên đường vừa đi cậu cũng nhặt củi khô để chuẩn bị, Nổi lửa nướng đồ.
Lửa bốc lên nghi ngút , ánh lửa lách tách từng tiếng , xua tan đi cái lạnh giá và sương mù xung quanh.
" Ha ha, không ngờ trình độ nướng thịt vẫn còn thượng thừa như vậy ...!"
Vũ Hạo nướng một con gà đem ra so sánh thì nó phải to gấp ba, bốn lần con gà bình thường.
Thấy độ chín không sai biệt lắm, liền lấy một nhánh cây đập nát tạo thành giống như một cái chổi quét nhỏ cẩn thận đem mật ong phết lên trên.
Tàn kiếm Thuận Thiên cũng được Vũ Hạo tận dụng giống như một cái chảo.
Đem vài lát thịt gấu đem áp lên trên , làm món thịt gấu áp trảo .
Mùi thơm mê người dần dần lan toả ra xung quanh.
Nhìn đống thịt bày ra trước mặt này Vũ Hạo cảm thấy rằng chỗ này cả nhà 5 - 6 người ăn cũng không hết.
Tôn Bảo ngửi được mùi thơm , nước miếng chảy dài , đôi mắt toả sáng nhìn vào đống thức ăn trước mắt này.
" Nếu có hai lão bà ở đây được nếm thử mỹ vị cho chính tay ta làm thì tốt biết mấy " Một người một khỉ, tay cầm con gà vừa nướng chín xong , ăn ngấu ăn nghiến như bị bỏ đói lâu ngày vậy.
...
Nhìn thấy một đám khói lửa nghi ngút phóng lên cao.
Một nhóm đệ tử tầm năm người, gương mặt vui mừng nhanh chóng hét lên.
" Có người , phía bên kia có người đốt lửa.
Hẳn là sẽ có thức ăn.
" Một đám người hai mắt sáng lên , hiển nhiên đám này đói khát đến phát điên lên rồi.
Không phải bọn hắn không nghĩ đến việc săn bắt yêu thú làm thức ăn , mà là không thể nào bắt được.
Linh lực không có, cho nên các kĩ năng thông thiên không thể nào dùng được và hơn hết không có linh lực cũng đồng nghĩa vài thứ trong nhẫn trữ vật cũng trở nên vô dụng.
Quả nhiên là " Sướng quen rồi, khổ quá thì không chịu được ".
Một nhóm người nhanh chóng đi theo hướng cột khói kia mà đi tới , mùi thịt động vật thơm ngát từ đó phát ra, khi ngửi thấy mùi hương mê người này toả ra.
Ngay lập tức khiến cho tất cả toàn thân phấn chấn hẳn lên , tuyến nước bọt cũng vì thế mà bài tiết ra liên tục.
Đây là một nhóm 5 người gồm 3 nam 2 nữ, trang phục trên người cũng không đồng đều.
" Xoạt , xoạt ...!" Từng tiếng bước chân nhanh chóng tiến tới nơi mà Vũ Hạo đang ngồi.
Vừa ăn xong con gà béo ngậy, tuy nhiên vẫn còn chưa thoả mãn cho nên Vũ Hạo lại ngồi nướng thịt gấu.
Hai cành cây được Vũ Hạo lấy làm đũa , lật qua lật lại hai bên mặt thịt kia , động tác thoăn thoắt trông vô cùng là chuyên nghiệp.
Nghe thấy có nhiều tiếng bước chân đi về phía của mình, Vũ Hạo mới lộ vẻ cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Khoé miệng hơi vểnh lên âm thầm nghĩ :
" Xem ra kĩ năng nấu nướng của ta cũng thu hút không ít mấy kẻ không có thiện ý tới nhỉ ".
...
Chúc Mọi Người Buổi Tối Vui Vẻ <3
Danh Sách Chương: