• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Tốt có tự tin như vậy là tốt , Phích Lịch Đường bọn ta rất thích mấy kẻ tự tin như ngươi " mỉm cười Lôi Thiên nhìn Vũ Hạo mà nói.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau , Vũ Hạo nhếch môi trầm giọng nói.
" Ngươi có biết trong Ba Mươi Sáu Kế , kế nào là Thượng Sách không ? "
" Tẩu Vi Thượng Sách " Không đợi cho Lôi Thiên kịp phản ứng trả lời Vũ Hạo nói xong đã nhanh chóng hai chân bốn cẳng lập tức kéo theo Tôn Bảo mà chạy trốn.
Con mẹ nhà nó nghĩ gì chứ , với tình trạng hiện này của bản thân mà dám đối đầu với lưu đạn thì không phải tự tìm cái chết thì là cái gì.
Lôi Thiên ngệt mặt nhìn thân ảnh Vũ Hạo đang chạy trối chết ở đằng xa kia.
" Tiểu tử , chạy đi đâu ? " Lôi Thiên cấp tốc đuổi theo , lúc này hai tay cầm hai quả lựu đạn , tư thế sẵn sàng chi nó kích nổ bất cứ lúc nào.
" Đứng lại đó cho ta , nếu ngươi còn di chuyển thêm một bước đừng trách lựa đạn không có mắt !!! " Điên cuồng đuổi theo, Lôi Thiên phải thực sự kinh ngạc vì tốc độ này của Vũ Hạo.
" Đứng cái em gái nhà ngươi !!! " Vũ Hạo một đường chạy trốn , miệng thì liên tục chửi cái tên điên kia đằng sau.
Không thể không nói, từ lúc đánh nhau với Huyết Thần Ma Vương tới nay Vũ Hạo cảm thấy việc đấu võ mồm này cũng là một việc vô cùng sảng khoái.

Không đánh lại ngươi thì lão tử lại không thể chửi ngươi sao ? .
“ Nổ cho ta ”
Lôi Thiên dường như là bực thật rồi , lựu đạn trên tay ném về phương hướng Vũ Hạo đang chạy trốn kia…
" Đoàng "
Vũ Hạo mặt mày xám xịt điên cuồng chạy trốn , quả như dự tính con hàng lựu đạn ở thế giới này khủng bố hơn nhiều so với lựu đạn kiếp trước của cậu.
Lôi Thiên hưng phấn vô cùng, lại móc ra vài quả lựu đạn, hướng Vũ Hạo ném tới.
" Cứ trốn chạy mãi như này cũng không phải là cách !!! " Điên cuồng chạy trốn , bộ óc hoạt động liên tục để tìm ra giải pháp.
Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Đi cướp dạo thôi mà cũng gặp phải bọn khủng bố thích chơi hàng nóng.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Vài âm thanh khủng bố vang lên, lựu đạn triệt để ầm vang đất trời, khói bụi mịt mù che phủ một mảng rừng.
" Khụ khụ...!"
Từ trong đống đất đá đi ra , gương mặt anh tuấn của Vũ Hạo giờ đây đã trở nên đen kịt như đít nồi , liên tục ho ra vài tiếng.

Trước khi bị hàng loạt mưa bom trút xuống , Vũ Hạo đã đem Tôn Bảo ôm vào trong lồng ngực cho nên con hàng này vẫn bình yên vô sự .
" Ồ , có thể dưới mưa bom của ta mà vẫn còn bình yên vô sự thì tiểu tử nhà ngươi cũng được coi là xuất xắc đấy.

" Lôi Thiên chạy tới đống đất đá kia kiêu ngạo nói.
" Ta đồng ý đưa cho ngươi 10 chiếc nhẫn trữ vật.

" Hết cách rồi với tình thế không thể thi triển bất cứ điều gì thì đây có lẽ là phương án tốt nhất.
" Hừ , bây giờ ta lại muốn toàn bộ cơ " Nhếch môi cười Lôi Thiên trầm giọng đáp.
" Cái rắm !!! Làm người cũng nên biết thế nào là đủ.


Đừng để tới lúc ngọc đá cùng tan " Vũ Hạo trợn mắt quát.
" Ngọc đá cùng tan sao ?.

Tốt ...!để ta xem ngươi ngọc đá cùng tan với ta như thế nào đây ? " Dứt lời một quả lựu đạn cấp tốc được châm ngòi ném thẳng về phía thân hình của Vũ Hạo.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Tàn kiếm Thuận Thiên trong tay.

Hai chân trước sau dang rộng, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm , thủ thế giống như là đánh bóng chày vậy.
Vù ...
Ngay khi quả lựu đạn sắp sửa bay tới gần về phía Vũ Hạo.

Thì cùng lúc đó tư thế phản công kia đã hoàn toàn sẵn sàng, lấy thân kiếm làm chày , lấy lựu đạn làm bóng.

Một cú strike tuyệt phẩm được bung ra.
Boong ...
Dưới ánh mắt co rụt lại vì ngạc nhiên của Lôi Thiên , chỉ trong nháy mắt.

Quả bom mà hắn vừa ném ra thì ngay lập tức đã quay trở lại về phía gã .
" Đoàng "
Vụ nổ kinh thiên động địa cấp tốc bao lấy thân ảnh Lôi Thiên vào bên trong.

Khói thuốc mù mịt , đất đá , cây cối xung quanh cũng vì vậy mà đổ ngã .
Vũ Hạo cũng không có chần chờ mà nhanh chóng ôm theo Tôn Bảo chạy đi.

Hiển nhiên đối với bọn người điên Phích Lịch Đường này thì một vụ nổ kia hầu như là không làm ảnh hưởng lắm tới bọn họ.
Với người mà tạo ra bom đạn mà lại chết dưới tay của bom đạn thì không phải là trò cười cho thiên hạ hay sao.

Phích Lịch Đường không chỉ nghiên cứu về thuốc nổ mà còn nghiên cứu cả những kiện pháp bảo hay áo giáp để chống lại nó.
Điều này đương nhiên là đúng thôi, chỉ trong nháy mắt thân ảnh nhem nhuốc của Lôi Thiên từ trong đống khói thuốc này đi ra.

Tuy không ảnh hưởng nhiều bởi vụ nổ , nhưng chính vì vậy đã tạo ra cho Vũ Hạo một khoảng thời gian để chạy trốn.

Mất dấu con mồi , điều này khiến cho Thiên Lôi tức điên lên , hiển nhiên bị chính thủ đoạn của mình vây khốn bảo hắn không điên sao được.

" Tiểu tử giảo hoạt , đừng để lần tới ta bắt được ngươi.

Lúc đó ...!" Chưa kịp nói hết câu thì gã mới cảm giác được có cái gì đó không đúng.

Vội nhìn xuống phía dưới cổ của mình thì phát hiện vài chục nhẫn trữ vật mà mình cướp được hầu như đã không cánh mà bay.
" Tiểu tử ta giết ngươi ...!!!! " hai mắt gã đỏ ngầu , gầm lên giận dữ.
...
Một đường chạy trốn , lúc này Vũ Hạo mới cảm thấy từ trong vòng tay của mình cảm giác trống trải.

Vội vàng nhìn xuống thì phát hiện Tôn Bảo đã biến mất từ lúc nào không hay.
Trong lòng giật thót, vội vàng tìm kiếm xung quanh .
Đột nhiên một đạo kim quang từ phương xa vụt đến.

Nhìn thấy điều này , Vũ Hạo mới thở phào một hơi.

Hiển nhiên đạo kim quang không ai khác đó chính là Tôn Bảo.
Nhưng điều làm cho Vũ Hạo phải một phen kinh ngạc đó chính là từ trên tay con hàng này đang ôm một đống nhẫn trữ vật.

Ngự trên đám mây bay tới về phía cậu.
" Ô...!ô " Tôn Bảo tiến tới đưa đống nhẫn trữ vật này cho Vũ Hạo.

Ý bảo là " của đại ca đây "
Vũ Hạo một lần nữa phải đánh giá lại con hàng này một phen.

Không ngờ tên này mới học được nghề trộm dạo của mình không lâu mà đã hành sự được bậc này rồi.
" Cháy nhà mà đi hôi của ....!Haha...!Tiểu Bảo không tồi , không tồi !!! " Vũ Hạo ha hả cười lớn , một tay cầm đống nhẫn trữ vật kia.

Một tay xoa xoa đầu Tôn Bảo lộ vẻ tán thưởng .
" Khẹc khẹc " Tôn Bảo cũng cười lên , bộ dạng vô cùng đắc chí .
" Chúng ta đi " Để Tôn Bảo ngồi trên vai , Vũ Hạo cấp tốc lao thẳng về phía trước mà vọt đi.
...
Động tĩnh lần này của Vũ Hạo và Lôi Thiên diễn ra vô cùng hoành tráng.

Cho nên gây đến sự chú ý của vô số người.

Khi tất cả đều tới nơi thì hiển nhiên cuộc chiến đã kết thúc.

Nhìn vào đống phế tích của dư âm trận chiến vừa rồi đám người đều phải hít một ngụm khí lạnh.
Khắp nơi trong khu rừng đều trở thành một nơi hoang tàn, vô số hố bom được hình thành với đường kính và độ sâu vô cùng khủng bố.

Vì ở đây không hề sử dụng được linh lực cho nên các loại vũ kĩ có sức sát thương lớn bậc này là điều không có khả năng.

Cho nên tất cả đều đưa ra một đáp án đúng nhất đó chính là do đám gia hỏa Phích Lịch Đường làm ra.
" Con mẹ nó đúng là bọn thần kinh mà ? "
" Mẹ nó chứ ta còn vừa bị một tên đệ tử Phích Lịch Đường dùng bom gài bẫy.

Kết quả là bị chúng cướp sạch đồ "
" Nếu chúng ta phục hồi tu vi phải dạy dỗ cho cái đám điên kia một bài học mới được !!!
Vô số người đều bàn tán xôn xao, chửi rủa đám đệ tử Phích Lịch Đường.

Với suy nghĩ của bọn họ mà nói thì người ăn thua thiệt hẳn là chính là nạn nhân xấu số bị người của Phích Lịch Đường nhắm vào.
Nếu mà suy nghĩ này truyền được đến tai của Lôi Thiên thì hẳn hắn sẽ thổ huyết vì tức giận mất.
" Mẹ các ngươi thì biết cái rắm gì mà nói.

Lão tử không những bị ăn thua thiệt mà còn bị mất cả vài chục cái nhẫn trữ vật đấy ...!"
...
Vài giờ trôi qua , Vũ Hạo vẫn miệt mài đi về phía trước.

Vì số lượng nhẫn trữ vật quá nhiều , mặc dù đã dùng một cái túi vải để cố định chúng lại.

Nhưng có điều làm vậy quá vướng và nhiều khi còn đem tới tai hoạ ngập đầu chứ chả chơi.
" Thất phu vô tội , mang ngọc có tội "
Hiểu được đạo lý này cho nên Vũ Hạo mới lại một lần nữa ăn gian một phen.

Sử dụng một xíu linh lực đủ để thu hồi đống nhẫn trữ vật này.
Vũ Hạo cũng không có tiếp tục đánh cướp nữa mà nhanh chóng vội vã đi tìm hai lão bà của mình.

Vì cậu biết hai nàng tuy thực lực cường đại nhưng nơi đây lại không có linh khí và cũng là phận nữ nhi.

Một mình đi lại trong rừng đêm tối thế này là việc không hay.
Một mảnh hoang sơn này quả thực là quá rộng , mà đây chỉ có mới là một phần của Thượng Cổ Cấm Địa mà thôi.

Kể từ khi vào đây, tuy không thể phân biệt được rõ thời gian nhưng hẳn bên trong vẫn phân chia ra làm sáng tối rõ ràng.
...
" Người đẹp , ban đêm đi lại trong rừng quả thực không tiện.


Hay là chúng ta tìm chỗ nào dừng chân lại hảo hảo tâm sự một phen " một âm thanh hèn mọn vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Chỉ trong chốc lát hai thân ảnh nam tử có vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú.

Toàn thân bạch y phong thái thoát tục , nếu ở Hạ Du cũng được xem như là một mỹ nam hiếm có.
Chỉ là lúc này hai mắt tràn ngập tham lam nhìn chằm chằm hai thân ảnh mê người trước mắt, hiển nhiên là hai gã đã động tà niệm trong đầu khi thấy hai nàng.
Hai người này không ai khác đó chính là Linh Vân và Mỹ Uyển.

Sau khi ăn một chút ít hoa quả lấy lại chút sức lực, cả hai nàng đều cấp tốc tiến về phía trước.

Mục tiêu các nàng chỉ có một đó chính là tìm được Vũ Hạo , thật không ngờ chỉ vừa đi không được bao lâu thì đã gặp hai tên biến thái này.
Trong mắt hai nàng lộ vẻ cảnh giác , bất giác hơi lùi lại phía sau.

Mỹ Uyển trầm giọng mở miệng.
" Ngươi là ai ? "
Hai tên này vẻ mặt cười đê tiện nhìn hai người, không ngờ lần này đi lại gặp phải hai đại mỹ nhân tuyệt sắc như này.
" Ai sao ? Chỉ cần hai nàng theo bọn ta thì ta bảo đảm sẽ cho hai nàng ăn sung mặc sướng , vinh hoa phú quý hưởng thụ cả đời không hết.

" Một tên thanh niên mặt trắng tiến lên nói.
" Hừ chỉ dựa vào đám các ngươi mà cũng xứng sao ? " Linh Vân lúc này mới chậm dãi lên tiếng.

Ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Đường đường là đương đim đại tiểu thư của đỉnh cấp thế lực như là Dương gia lại còn cần bọn nhà giàu mới nổi này bao nuôi sao ?
" Tiểu muội muội , đừng tưởng là ngươi xinh đẹp mà ta không dám đánh ngươi.

Đừng để rượu mời không uống lại đi muốn uống rượu phạt " Tên nam tử còn lại ánh mắt tham lam nhìn Linh Vân mà trầm giọng nói.
" Các ngươi còn chưa đủ tư cách "
" Mỹ Uyển tỷ đứng lùi lại phía sau đi , đám này muội có thể sử lý được mà không cần tỷ phải đụng tay !!! " Linh Vân quay sang nhìn Mỹ Uyển mà nhẹ giọng nói.
Là một trong thiên tài ở Dương gia hơn nữa nàng còn là con gái độc đinh của Dương gia chủ hiện tại.

Cho nên thử hỏi nàng là người tầm thường có thể so sánh được sao ?
" Được muội cẩn thận một chút , nếu có điều gì bất trắc thì ta sẽ ra tay trợ giúp muội.

" Mỹ Uyển gật đầu lui lại về phía sau .
Ánh mắt hai gã lộ vẻ châm chọc, với suy nghĩ ở đây linh khí không còn nữ tử chân yếu tay mềm như hai người thì làm được gì cơ chứ.

Hơn hết dù là có thì đã sao, thiên kiêu ở Trung Du như bọn hắn đâu phải là để làm cảnh.
" Hử , đợi xem tý nữa bổn công tử chơi ngươi như thế nào !!! "
...
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ &LT3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK