Ở một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, Trà My len lỏi trong đám đông.
Cô không có tâm trạng ăn uống, cái cô cần là thứ khác chẳng qua mượn nơi đây che giấu mưu đồ thôi.
"Cô My!"
Bên cạnh bỗng có người gọi tên, đó là một người đàn ông trung niên.
Trà My thầm khen cho tài hóa trang của Công, xém chút nữa cô đã bị lừa.
"Đồ đâu?", cô hỏi.
Công đã điều tra được tin mới, Trà My rất tò mò.
"Đây!"
Công cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lấy tép hồ sơ giấu trong áo ra nhanh chóng nhét vô túi xách của Trà My, cả quá trình chưa tới ba mươi giây.
Có qua có lại, Trà My cũng nhét tờ set vào tay Công.
Hàng hóa tới tay, ai nấy đều có phần, hai người lại tách ra như thể không hề quen biết.
Trà My mang theo hộp bánh trở về dinh thự, vừa vào phòng liền thay đổi sắc mặt, không còn điềm tĩnh được nữa.
Thận trọng khóa trái cửa lại, kéo luôn cả rèm cửa, cô mới lấy tép hồ sơ ra xem.
Ánh mắt lướt qua những con chữ, thái độ Trà My càng trở nên khác lạ.
Theo như trong giấy thì trước ngày xảy ra tai nạn thảm khốc thì ông nội đã đến gặp ba.
Ngay sau đó ông lập tức thay đổi nội dung bản di chúc, sửa người thừa kế thành tên ba cô thay vì bác Hai trai như trước đó.
Việc này rất đáng ngờ!
Không phải ông đã công khai đoạn tuyệt quan hệ với ba cô ư, tại sao lại còn hẹn gặp? Hai người rốt cuộc đã nói những gì? Vì nguyên nhân nào mà ông lại thay đổi người thừa kế sau chừng ấy năm? Có lẽ nào do nhận thấy con trai lớn bất tài, dạy mãi không thông nên buộc lòng tìm đứa con út về?
Khả năng này tương đối khả thi, Trà My gật gù.
Nhưng một ý nghĩ bỗng lóe lên khiến mày cô nhăn tít lại.
Bản di chúc hôm trước vừa thay đổi theo chiều hướng bất lợi cho ông Tuấn thì hôm sau ba mẹ cô liền xảy ra chuyện, có phải trùng hợp quá không?
Trà My cẩn thận giấu tép hồ sơ vào trong giá sách, ngồi tư lự một mình.
Thủ phạm đến nay vẫn còn ngoài vòng pháp luật, thực hư thế nào chỉ có kẻ chủ mưu mới rõ.
Càng nghĩ đầu càng nhức, cô mệt mỏi day trán cảm thấy não mình không đủ dùng.
***
Thành phố S đất chật người đông, dù kinh tế phát triển vượt trội nhưng gần như đã bão hòa, khó mà đột phá.
Thân là ba ông lớn đi đầu, Blue Diamond, Thiên Thành và Gia Hào không ngừng tìm kiếm mảnh đất hứa khác.
Tham vọng của họ là làm chủ cả bầu trời chứ không phải chỉ một góc riêng nhỏ nhoi.
Và cơ hội đã đến, nhà nước mời các doanh nghiệp cả tư lẫn công tham gia đấu thầu dự án thành phố biển ở tỉnh ven biển.
Đây vừa là một cơ hội lớn vừa là thách thức khó nhằn.
Mùa lũ hằng năm đều gây thiệt hại lớn cho các tỉnh thành ở nước ta, đặc biệt ở vùng biển.
Đê điều gia cố liên miên nhưng đâu lại vào đấy, dã tràng xe cát biển Đông, tốn hàng trăm tỷ nhưng tới mùa giống bão, lũ tràn về lại hỏng, chẳng được tích sự gì.
Thế nên dù chiêu mộ rộng rãi, không giới hạn điều kiện nhưng vì số tiền đầu tư quá lớn lên đến nghìn tỷ nên chủ yếu chỉ có những tập đoàn, công ty lớn mới dám góp mặt.
Trong khi bao người lui bước vì rủi ro, ba ông lớn ở thành phố S đã nhìn thấy những tìm năng của dự án.
Họ quyết chộp lấy cơ hội, ráo riết tìm nhân tài xây dựng kế hoạch tranh thầu.
Bầu không khí trong bộ ba Blue Diamond - Thiên Thành - Gia Hào gấp gáp hơn bao giờ hết, nhân viên chủ chốt đều bận đến mức việc ngủ nghỉ không ra hồn.
Ngay cả Tú cũng bị lôi vào dù mới xuất viện, vết bầm tím trên mặt còn chưa biến mất.
So ra, nhân viên bên tập đoàn Blue Diamond lại sướng hơn một chút.
Vì ngày thường năng suất làm việc của họ cũng đã cao rồi, hiện tại chỉ cần tăng ca thêm vài giờ.
Ông chủ quan tâm đến nhân viên, được hưởng đủ loại đãi ngộ, ai nấy hăng say làm việc.
Tâm trạng thoải mái, những bản kế hoạch mới mẻ và chỉn chu nhanh chóng được đặt lên bàn chủ tịch.
"Được đấy chứ!"
Trường Thịnh xem nốt bản kế hoạch cuối cùng, gật gù khen ngợi.
Trong đây có rất nhiều ý tưởng táo bạo, nếu tính kỹ xác suất rủi ro thì cũng đáng cân nhắc.
Thư ký Trung xoa đôi mắt mỏi nhừ, than thở:
"Lớp nhân viên ngày nay toàn người tài, tôi mà không làm việc chăm chỉ thì chén cơm cũng bị họ cướp mất!"
Đầu óc của giới trẻ thật đáng sợ như thể nhồi nhét cả nửa
thế giới vào đó.
Hai chồng tài liệu cao ngất ngưỡng, chủ tớ vừa xem vừa thảo luận, khi rảnh tay thì trời cũng về chiều.
Ai bảo làm việc chân tay là cực còn người ngồi trong văn phòng thì sướng, đã là lao động kiếm tiền nghề nào mà không cực, chẳng qua mệt thân hay mệt não thôi.
"Gừng càng già càng cay! Yên tâm đi, tôi có mà phá sản thì cũng mướn ông về lau nhà làm công."
Được ông chủ an ủi thế này, thư ký Trung không biết nên vui hay nên buồn.
Cả đời không thất nghiệp chẳng phải đồng nghĩa với suốt kiếp làm cu li ư?
Thư ký Trung rót cho Trường Thịnh môt ly nước, bảo:
"Lần này thành phố biển nhất định sẽ về tay chúng ta!"
Trường Thịnh thế mà lắc đầu:
"Chưa chắc đâu ông Trung! Ba mươi chưa phải là tết đâu!"
"Tiềm lực kinh tế không bàn đến, đội ngũ nhân viên chúng ta giỏi hơn, kế hoạch xuất sắc hơn, căn bản không cùng một đẳng cấp, ai thắng ai thua còn phải nói sao?"
Không phải tự khen nhưng thư ký Trung nhận thấy tập đoàn của mình mới là nhất, Thiên Thành hay Gia Hào đều chỉ là đá lót đường.
Trường Thịnh hiểu được suy nghĩ của thư ký Trung, ông cười bảo:
"Nhân vô thập toàn, không ai hoàn hảo cả, họ thua chúng ta ở điểm này nhưng lại hơn ở chỗ khác, ví dụ như chơi
bẩn chẳng hạn."
Điều này thì không ai trong giới có thể chối cãi được, phong cách làm việc của tập đoàn Thiên Thành chỉ có bốn chữ, dùng tiền đập người.
Hễ phát hiện được mầm non nào triển vọng, có thể triệt được thì triệt tận gốc, bằng không bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách bẩn thỉu để thu mua.
Blue Diamond chính là một nhân chứng sống, từ lúc lập nghiệp tới khi ngang hàng, số lần bị chơi xấu nếu viết ra hết chắc phải mất mấy ngày mấy đêm.
"Đúng vậy! Nhưng họ không làm gì được đâu, mấy trò vặt ấy mà, đằng nào chúng ta cũng thắng!", niềm tin của thư ký Trung không hề giảm sút, ngược lại còn tăng cao.
"Hên xui!"
Trường Thịnh nhướng mày, không muốn nói thêm về vấn đề nhàm chán này nữa.
Ông cầm lấy áo vest đứng dậy, vỗ vai thư ký Trung, lên tiếng rủ rê:
"Làm việc cả một ngày rồi, đã đến lúc chúng ta cần thư
giãn đầu óc rồi! Đi thôi!"
Thư ký Trung cứ thế bị lôi đi, đến khi cầm cây vợt tennis trong tay, ông ấy vẫn không thấy thư giãn chỗ nào.
Vào buổi chiều mát mẻ, bắt một người gần năm mươi tuổi chạy đông chạy tây khắp sân đón banh, khung cảnh đó quả thật tràn ngập tinh thần thể thao.
Dồn hết sức lực đánh vào trái banh đang bay tới, thư ký Trung khổ sở hét lên:
"Chủ tịch, chúng ta có thể nghỉ được chưa? Xương cốt trên
người tôi rệu rã hết rồi!"
Một sân đấu, khí thế hai bên hoàn toàn đối lập, Trường Thịnh hăng hái đánh banh bay vọt qua lưới.
Ông lắc đầu, trêu:
"Ông nhỏ hơn tôi tận mấy tuổi đó, ông rệu rã chắc tôi phải xếp xó.
Ráng lên, chúng ta chơi mới được mười phút
mà, đừng để mọi người cười chê chứ!"
Thư ký Trung xụ mặt, lập tức ngồi bẹp xuống sân, mặc kệ banh bay vụt qua trên đầu.
Đây không phải công ty, giờ làm việc cũng hết rồi, chủ tớ gì đó cứ tạm thời ném sang một bên, điều quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại là ông rất mệt, vô cùng mệt.
"Hay nhỉ? Dám cãi lời tôi, ông muốn làm phản hả? Mau đứng dậy, đang mệt đừng ngồi!"
Trường Thịnh đi sang sân bên kia, đưa khăn cho ông Trung đồng thời đỡ người dậy.
Bọn họ nhìn giống một đôi bạn thân hơn là ông chủ và nhân viên.
Thư ký Trung đang uống nước nhưng lại bị phá ngang vì một cuộc điện thoại.
Ông ấy nghe xong liền báo cáo với Trường Thịnh:
"Chủ tịch, tôi đã biết vì sao Trà My yêu cầu thám tử phải điều tra về đứa con gái riêng của ông Tuấn rồi!"
Vấn đề này tuy đã qua lâu nhưng Trường Thịnh vẫn còn tò mò nên dựa theo kịch bản thông thường mà hỏi:
"Vì sao?"
"Trà My thường xuyên tạo cơ hội cho cô gái kia xuất hiện trước mặt Gia Phúc.
Chủ động để chị họ tiếp cận chồng tương lai, không hiểu cô gái này đang toan tính gì trong đầu nữa!"
Thư ký Trung lắc đầu, ông quá ngán ngẩm với suy nghĩ của phụ nữ.
Bọn họ thường làm những việc vượt khỏi mọi khuôn khổ, đặc biệt là khi họ bị tổn thương.
"Có lẽ là muốn tìm người gả thay.
Không hổ danh cha con, đời trước đời sau ai nấy đều ngoan cường đấu tranh cho cuộc đời mình.
Ông Thành cuối cùng cũng có được đứa cháu đúng nghĩa."
Trường Thịnh nói ra suy đoán của bản thân.
Hóa ra đây là lý do Trà My tìm đến con gái riêng của bác mình.
Trà My có thành công đẩy cuộc hôn nhân này cho chị họ hay không thì khó mà nói được, ông Thành căm ghét con riêng lắm.
Tuy nhiên Trường Thịnh dám chắc Gia Phúc sẽ rơi vào bẫy, tên nhóc đó vô dụng còn hơn cả Tú, đến tập đoàn làm việc chính là cưỡi ngựa xem hoa, chủ yếu tìm mấy cô gái ham vật chất để tòm tem.
Một người đàn ông tệ hại như vậy bảo sao Trà My lại chướng mắt.
"Ông Hào hồi sáng cho người gửi thiệp mời tới, ông ta và vợ tổ chức tiệc kỷ niệm ba mươi lăm năm ngày cưới, ý chủ tịch thế nào?", thư ký Trung bỗng nhớ lại chuyện này.
Trường Thịnh cầm chai nước chuẩn bị uống nghe vậy liền bật cười.
Với giọng điệu mỉa mai, ông trách:
"Cái ông này, cố tình trả thù tôi bắt ông vận động chạy đông chạy tây có đúng không? Kỷ niệm ngày cưới cái gì phải gọi là kỷ niệm khai máy bộ phim gia đình hạnh phúc dài tập mãi chưa có hồi kết.
Ý tôi còn thế nào được, chủ tịch tập đoàn Gia Hào đã mời thì tôi nào dám không đi, ông hỏi ngộ chưa."
Trường Thịnh phải đi, đi để chiêm ngưỡng hình ảnh gia đình đầm ấm, hạnh phúc, người ta đã cất công diễn không biết mệt mỏi chừng ấy năm qua kia mà.
Chồng tìm gái trẻ mua vui, vợ vung tiền bao trai, ông ăn chả bà ăn nem như thế mà vẫn khoác tay nhau tình tứ được, Trường Thịnh phục sát đất.
"Chủ tịch nói phải!"
Thư ký Trung cười theo, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Ông là người làm công mà, biết chắc câu trả lời rồi đấy nhưng vẫn phải hỏi qua chủ cái đã không thì thất nghiệp, tiền đâu nuôi gia đình.
Danh Sách Chương: