• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giai Giai đi vào một quán bán cafe ở phía ngoại ô Thục Xuyến. Chả là hôm nay cô cùng Nhược Thần đi thám thính tình hình bên công ty đối thủ về quy mô hoạt động ở tận ngoại ô. Nghe bảo ở đây có quán cafe lớn lắm lại ngon nữa nên tiện đường đi ngang thì bảo Nhược Thần chờ rồi tự mình đi vào.

Lúc vừa vào đến cửa, cùng Lúc Giai Giai va vào một cô gái ăn mặc kín mít. Trên mặt còn đeo một kính đen to bản. Trong lúc va vào Giai Giai khiến chiếc kính rơi xuống. Cô nhíu mày, tâm lý có phần ngạc nhiên khi nhìn người con gái trước mặt mình. Là Tử Dung, cô ấy chính là Tử Dung. Không thể nhầm lẫn được. Trông thấy cô ấy tránh né, vội rồi đi thì Giai Giai bắt lấy khủy tay mà níu lại. Cô muốn biết, lí do gì khi đang yên đang lành Tử Dung lại về nước. Còn lén la lén lút thế này.

- Giai Giai, cô buông tôi ra.- Cúi gằm mặt, Tử Dung gằn giọng.

- Từ từ đã, không cần hấp tấp. Tôi muốn nói chuyện với cô.- Giai Giai nhếch môi rồi đưa tay về phía chiếc bàn trong một góc vắng.- Ngô tiểu thư, mời.

Cả hai cùng nhau ngồi xuống vị trí được cho là vắng vẻ nhất của quán. Tựa người vào ghế, trong Giai Giai lại rất an nhàn còn Tử Dung lại như luôn đề phòng, tránh né gì đó. Phục vụ mang cafe đến cho hai người. Giai Giai căn dặn làm thêm một cốc cafe đá mang đi. Đợi khi cậu ấy đi rồi thì cô mới cất lời.

- Ngô Tử Dung, tôi không nghĩ là mình còn cơ hội gặp cô ở Lâm Mộc này.- Giai Giai nhìn cô ấy, ánh mắt toàn chất chứa những tia khinh bỉ.

- Sở tiểu thư, nếu như gặp tôi chỉ để buông những lời hàm khích thì tôi không có thời gian để nán lại với cô đâu.- Quay mặt nhìn hướng khác, Tử Dung không muốn nhìn Giai Giai lấy 1 lần.

- Uhm hmm, tôi chỉ là không nghĩ rằng có một ngày Ngô Tử Dung cô lại quay trở lại.- Giai Giai nhếch môi, ánh mắt nhìn Tử Dung có gì đó khá thoả mãn.

- Tôi muốn trở lại đây, sống một cuộc sống bình thường, thế thôi. - Cô ấy liếm nhẹ môi rồi nhún vai.

- Sống một cuộc sống bình thường?- Giọng của Giai Giai có gì đó như là ngạc nhiên lắm.- Bình thường mà phải chạy đến Nam Phiến để xem lễ cưới của người yêu cũ sao?

- Cô...- Cô ấy giật mình bất ngờ, không nghĩ rằng Giai Giai nhận ra mình.- Cô biết là tôi sao?

Vòng tay trước ngực, sắc mặt của Giai Giai không có gì gọi là biến đổi. Cắn nhẹ môi dưới, cô khẽ thở dài rồi hỏi.

- Cô thật sự vẫn còn tình cảm với Phục Ân?

- Tôi...tôi cũng không biết, mọi thứ quá mông lung.- Ôm lấy bả vai, Tử Dung ấp úng, còn tình cảm hay không chính cô còn không nhận định rõ.

- Suy nghĩ thật kỹ. Không còn tình cảm thì thôi. Phục Ân đã có gia đình êm ấm, cô giờ cũng tiêu diêu tự tại, khá an nhàn. Chẳng ai phạm vào ai. Còn nếu như còn tình cảm thì đừng ngại nói với tôi, tôi sẽ giúp cô mà.- Giai Giai nặn ra nụ cười khá thân thiện nhằm lấy lại sự tin tưởng của Tử Dung.

- Cô giúp tôi sao? Vì lí do gì chứ?- Tử Dung không tin, chẳng có thứ gì là không có mục đích cả.

- Cô tin hay không chẳng sao.- Lấy một mảnh giấy và bút trong ví, Giai Giai ghi một địa chỉ rồi đẩy lại trước mặt cô ấy.- Suy nghĩ cho thông, đồng ý thì đến tìm tôi.

Cầm lấy tờ giấy, Tử Dung suy nghĩ hồi lâu. Có thật là vậy chứ? Có thật cô và Phục Ân có thể quay lại. Khó khăn lắm mới trốn khỏi Mộ Phàm mà đến đây. Đến tận bây giờ Tử Dung cũng chẳng hiểu mình làm vậy là vì điều gì. Quyết định sau này liệu là đúng hay sai?

Giai Giai lấy ví tiền trên bàn rồi bước đi, không nhìn lấy Tử Dung thêm một lần nào nữa. Đến quầy thu ngân lấy cốc cafe cho Nhược Thần rồi cứ thế ra ngoài. Ra khỏi cửa, Giai Giai dừng bước, nghiêng mặt liếc về phía Tử Dung. Nhếch môi một cái, Giai Giai nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt kiên định.

- Ngô Tử Dung, để xem tôi sẽ điều khiển con cờ như cô thế nào.

Giai Giai bước đi, vừa đến nơi thì cũng cùng lúc Nhược Thần bước ra khỏi xe. Ngắt máy điện thoại, cậu nhìn cô rồi hỏi.

- Sao chị đi lâu vậy?

- À, chị gặp một người bạn học cũ ấy mà.- Cô mỉm cười.

- Vâng, chúng ta về lại Thượng Ẩn nhanh đi. Thượng Tổng vừa gọi em.- Cầm điện thoại của mình cậu lắc lắc.

- Uhm, về thôi.

...

Phục Ân điều khiển xe vào trong sân nhà của bác sĩ Tần. Bên cạnh ngôi nhà chính, bà còn mở một phòng khám khá rộng rãi và đầy đủ tất cả thiết bị hiện đại. Ngồi trong xe, Lạc Y cứ mãi thấp thỏm. Đứa nhỏ trong bụng chính xác là gần 7 tuần. Bây giờ cô phải làm sao đây. Biết được chuyện này có lẽ anh sẽ nổi trận lôi đình cho xem. Thở dài một cái, hai mày nhíu lại đầy lo lắng. Chuyện này phải liệu làm sao bây giờ.

Bước xuống xe, Phục Ân đi qua ghế phụ giúp cô mở cửa. Thấy cô cứ chần chừ mãi, anh cho một tay vào túi rồi nói.

- Cần anh bế vào luôn sao?

- Ơ...đương nhiên là không rồi.

Lạc Y rụt rè, chậm rãi bước xuống trong khi Phục Ân đang đứng ngay cạnh chờ đợi mình. Lạc Y xuống xe, đợi anh đóng cửa rồi cùng vào bên trong. Cả hai đi song song với nhau, tuy nhiên bước đi của cô lại chậm rãi và nhỏ bé, chẳng bao lâu đã bị anh bỏ lại. Quay người nhìn Lạc Y, Phục Ân cho hai tay vào túi và nhíu mày.

- Có thật em muốn tự đi?

- Ơ...em sẽ tự đi mà.- Cắn môi dưới, cô vội vàng đi vào bên trong.

Phục Ân dùng một tay kéo khủy tay cô lại. Lúc này có hơi mất đà khiến tí nữa đã ngã nhào vào anh. Hoảng hồn một cái, cô mở to mắt nhìn Phục Ân.

- Chậm rãi, từ tốn. Đứa bé này có mệnh hệ gì thì em đừng hòng yên.

Nuốt nước bọt cái ực, cô gật gật đầu, hai tai như ù đi. Trước giờ vẫn chẳng khác gì, Phục Ân lúc nào cũng lạnh nhạt, vô tình như vậy. Toàn nói những câu đe dọa người ta thôi.

- Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân! Hai người đến rồi.- Trông thấy họ nhìn về phía mình, bác sĩ Tần vui vẻ cười tít mắt, đưa tay về phía phòng khám.- Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, mời hai người vào bên trong kiểm tra.

Lạc Y theo sau bác sĩ Tần, Phục Ân thấy vậy cũng theo sau. Bà mở cửa, cô vừa vào trong thì thấy Phục Ân cũng vào nên vội vã ngăn lại. Nếu như để anh vào là bể hết chuyện cho xem.

- Anh...anh đừng vào đây.

- Lí do?- Anh nhướng một bên mày.

- Trong này...không khí không thoải mái cho lắm. Anh ở ngoài vẫn tốt hơn mà.

- Thiếu phu nhân, thiếu gia vào trong này cũng đâu có sao. Sẵn tiện có thể xem tiểu bảo bối trong bụng nữa mà.- Bà nhìn cô đầy thắc mắc.

- Uhm...bác sĩ Tần à, tôi...- Cô ấp úng.

- À!- Bác sĩ Tần bật cười một cái.- Tôi biết rồi, cô ngại chứ gì. Vậy thiếu gia ngồi ở sofa đợi tôi, chốc nữa cậu vào xem sau cũng được.

Phục Ân không nói không rằng, nhìn Lạc Y đầy nghi hoặc rồi quay lưng đi đến sofa ngồi xuống. Lấy vài tờ báo dưới bàn, anh mở ra xem và không đoái hoài đến một ai cả.

- Thiếu phu nhân, mời cô.

Bà tránh sang một bên nhường đường cho cô vào. Để Lạc Y nằm trên giường, bà bắt đầu công việc của mình. Lạc Y mím môi, nhìn sắc mặt một lúc càng biến đổi của bác sĩ Tần có lẽ bà ấy đã biết được gì rồi đây. Trong lòng lo lắng, nhịp tim không thể đập nhanh hơn. Tay siết chặt vạt áo, cô sợ rằng bà sẽ báo với Phục Ân mất.

Nhìn Lạc Y, bác sĩ Tần khẽ cười. Thì ra là đã có tin vui trước lễ cưới. Thảo nào bà lại thấy bụng cô to hơn bình thường. Sau khi khám xong, bà nhẹ nhàng hỏi cô.

- Thiếu phu nhân có biết mình mang thai bao nhiêu tuần tuổi rồi không?

- À không...dạo gần đây tôi hay nôn ói nên biết có thai, còn bao lâu thì không rõ.- Lạc Y lắc đầu biện cớ.

- Thai nhi đã được 7 tuần tuổi, tức là gần 2 tháng. Tôi sẽ báo lại cho thiếu gia để chú ý đến cô nhiều hơn.- Vừa dọn dẹp dụng cụ, bà vừa nói.

- Bác sĩ Tần đừng!- Nghe bà nói vậy, Lạc Y vội vã can ngăn.- Làm ơn đừng nói với Phục Ân được không?

- Sao tôi phải làm vậy?- Bà nhìn cô đầy khó hiểu.

- Bác cũng biết ông nội tôi rất trọng đạo lý, khi bước vào Thượng Gia tôi không được có thai trước. Phục Ân cũng tôn trọng quy tắc đó của ông. Nếu như anh ấy biết sẽ rất tức giận. Bác có thể giúp tôi giấu kín được không?

Bác sĩ Tần thở dài. Đúng thật là Thượng Gia Gia rất nghiêm ngặt. Phục Ân sống với ông từ nhỏ nên tất cả quy tắc đã học hỏi rành rõi. Điều đại kỵ của Thượng Gia là cưới về khi mang thai. Ông chỉ là muốn bảo vệ danh dự của mình và thông gia mà thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể đánh giá là hôn nhân ràng buộc. Phục Ân đôi phần lại giống ông ấy, nếu như biết được thì sẽ bị khiển trách cho xem.

- Thiếu phu nhân, tôi sẽ không nói nhưng mà cô phải tìm cách để dỗ ngọt cậu ấy. E rằng không lâu sau cũng bị lộ thôi. Trước giờ tôi chưa gian dối với họ, mà nhìn cô có bị oán trách thì cũng không thể kiềm lòng. Thôi thì tôi sẽ im lặng, mọi chuyện tự cô lo liệu tốt hơn.

- Cảm ơn bác sĩ Tần.- Lòng nhẹ nhõm hẳn, Lạc Y thở phào ra.

Bà không nói gì nữa, đứng dậy ra ngoài. Một lúc sau quay lại, phía sau bà còn có Phục Ân. Bước đến gần, anh ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh giường. Trong lòng cũng khá nôn nao xem đứa nhỏ trong bụng thế nào.

- Tôi đã kiểm tra rồi. Thai nhi rất khoẻ mạnh, thiếu gia nên để ý nhiều hơn đến thiếu phu nhân, đừng để cô ấy bị xúc động nhiều quá hoặc là làm việc gì quá sức. Cậu nên quan tâm cô ấy dần dần là được rồi. Đối với thai phụ thì tâm trạng rất quan trọng nên cậu không được làm cho cảm xúc của cô ấy giảm đi. Sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đứa bé.

- Đứa nhỏ được bao nhiêu tuần rồi?- Anh nhíu mày, hết nhìn bụng của Lạc Y rồi nhìn đến bà.

Bật cười một cái, bác sĩ Tần không nhìn anh, lo cất hết đồ đạc của mình, bà nhàn nhạt nói.

- Bao nhiêu tuần thì thiếu gia cũng biết rồi cơ mà.

Liếm nhẹ môi, nói vậy là chính xác rồi. Đứa nhỏ đích thị là con của anh không sai. Cưới về đã sai lầm, bây giờ để mang thêm cục nợ lại sai càng sai hơn. Để một thời gian điều tra đã. Anh muốn biết rõ trước mặt mình là Kiều Lạc Y hay Phí Thiên Anh. Và làm thế nào cả hai có thể hoán đổi vị trí như thế này? Bây giờ trước tiên phải đối xử tốt một chút. Là Lạc Y thì có thể nhẹ lòng còn nếu là Phí Thiên Anh thật thì anh không biết phải đối diện với người con gái kia ra sao. Đành như thế. Mọi chuyện đến đâu hay đến đó.

...

Đứng bên cửa sổ lớn, Mạn Phong nhìn ra phía xa xăm. Vì sao trong lòng lại khó chịu như thế này? Mấy ngày gần đây anh cứ có cảm giác bức rức khó tả, trong người cứ như có ngọn lửa không thể dập tắt. Chính bản thân anh còn không hiểu mình đang bị gì. Thở một hơi dài, cả người không thể nào nhẹ nhõm. Chính Mạn Phong còn không hiểu bản thân mình cần gì và nên làm gì. Rốt cuộc hướng đi lúc này của anh là đúng hay sai đây?

*Reeng...Reeng...*

Đang suy nghĩ mông lung thì điện thoại đổ chuông liên hồi. Lấy điện thoại trong túi, thấy số của Diệu Loan thì anh liền bắt máy.

"Anh nghe đây!"

"À anh hai, hợp đồng với LEO anh để ở đâu rồi? Em không tìm thấy ở phòng làm việc của mình."

"LEO? Nhớ rồi, anh để ở ngăn kéo trong phòng làm việc của anh đấy."

"Dạ, vậy em đi tìm nó đây."

"Uhm, tạm biệt em."

Diệu Loan cất điện thoại vào túi rồi đi sang phòng làm việc của Mạn Phong. Từ lúc anh về lại Lâm Mộc thì chẳng khi nào cô được thảnh thơi cả. Ngày trước lo việc chỉ một nhưng bây giờ lại tới hai hoặc ba. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, cả buổi sáng nay cô vẫn chưa được ăn gì.

Vào mở những ngăn kéo, Diệu Loan liên tục tìm kiếm. Rất nhiều hồ sơ được lấy ra, lúc mang một túi để lên bàn thì trước mắt cô lại xuất hiện một thứ khác. Tim như thắt lại, bàn tay đang run rẩy của cô nhè nhẹ chạm gần đến một chiếc khăn mùi xoa. Cầm nó trên tay, Diệu Loan ôm gọn nó vào lòng. Đây chính là món quà mà người mẹ quá cố chưa biết mặt của cô để lại, Diệu Loan lại mang nó cho ân nhân của mình. Thảo nào khi trông thấy Dật Dấn cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.

*18 năm trước*

Ngày trước, ở một vùng đất thôn quê yên bình có một ngôi làng nọ. Người dân sống ở đây không hề giàu có nhưng họ luôn đầy ắp tình người. Bỗng một hôm trong làng xuất hiện một cô bé mồ côi tầm 7, 8 tuổi, luôn mang theo một chú gấu bông và chiếc khăn mới tinh bên mình. Cô bé chỉ ở được vài hôm, không nói đến ai một lời, càng không ai biết cô bé ấy nhà ở đâu, tên gì. Năm đó do nóng bức cực độ, ngôi nhà hoang lợp bằng lá đương nhiên bốc cháy. Cả làng thay nhau dập lửa, cậu nhóc nhỏ bé rất gan dạ tìm đường đi vào mang cô bé đó ra. Cùng lúc đội thiện nguyện cũng đến. Họ chung tay dập lửa, hô hoán rất nhiều để có thể cứu hai đứa bé. Trong biển lửa, cậu nhóc khó nhọc đỡ bé gái ốm yếu, gầy gò đang tránh lửa để đi ra. Cả người cậu lấm lem, phần lưng còn không may bị bỏng. Những anh trai tráng trong làng thấy bóng dáng ấy đều chạy đến tìm cách kéo cả hai ra ngoài. Vữa thoát được thần lửa hừng hực sau lưng, cũng là lúc cậu bé chẳng còn chút sức lực mà ngất đi. Cả hai nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng khá nguy kịch.

Sau một thời gian điều trị, cô bé có tình trạng khá hơn nên được xuất viện sớm, còn bé trai bị bỏng nặng nên vẫn còn ở lại. Đội thiện nguyện một lần nữa quay trở lại và đưa cô bé ấy đến nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Phải cố gắng thuyết phục lắm thì cô bé mới đồng ý theo họ. Tuy nhiên trước khi đi thì cô bé đã đi đến bên giường bệnh và dúi vào tay cậu bé vẫn còn hôn mê trên chiếc giường trắng toát một chiếc khăn mùi xoa. Lặng lẽ theo chị thiện nguyện quay đi. Đến phía cửa, cô bé vẫn quay đầu nhìn lại thêm lần cuối.

"Nếu như khôn lớn, có cơ hội gặp lại. Em nhất quyết sẽ gả cho anh để đền đáp lại ân nghĩa này."

Vào trung tâm dành cho trẻ mồ côi không lâu thì có hai vợ chồng vào nhận con nuôi. Đứa bé họ chọn là một cậu nhóc nhưng khi nhìn thấy được nụ cười thanh thuần của một cô bé nhút nhát, người đàn ông đã thay đổi quyết định nhận cô làm con nuôi, sau đó đưa sang nước ngoài cư trú. Đến nay đã 18 năm, Diệu Loan lại trở thành một cô gái xinh đẹp, giỏi giang. Và chính bản thân cô cũng không ngờ mình và người con trai đó, bây giờ lại là anh em một nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK