Nói chung là chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Kết quả là đến ngày hôm sau, cô chìa ra đôi mắt thâm quầng khi bị Kiều Phong gọi dậy.
Tiếng gõ cửa của Kiều Phong rất kiên trì, lúc này đây anh đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng với miên man tình ý, như đang nhắc nhở cô rằng: Em bây giờ đã là bạn gái anh rồi đấy nhé.
Lam Sam lại xấu hổ.
Dưới mắt anh cũng thâm quầng, vừa nhìn đã biết tối qua anh cũng mất ngủ cả đêm.
Bữa sáng xuất hiện bánh bột lọc nhân tôm, trong lớp vỏ trắng nõn nổi bật dưới lớp lá xanh biếc là những con tôm chắc nịch ngon lành. Lớp vỏ tôm mỏng nên có thể nhìn thấu cả lớp thịt màu cam bên trong giống như một khối thạch tuyệt đẹp. Chúng xếp cùng lại với nhau trên đĩa tỏa hương thơm mê người.
Lam Sam hít một hơi, nuốt nước bọt, hỏi:
- Anh làm à?
Kiều Phong nhìn cô, cười:
- Không phải, là mua đấy. Còn cháo mới do anh nấu.
Cô gật đầu, lại nói chứ, ngon và cầu kỳ thế này, sáng sớm mà đã dậy làm thì đúng là rảnh rỗi đến nhức trứng rồi. Cô gắp lên cắn một miếng, miếng bánh trơn trơn mềm mịn trong lưỡi cùng với tiên hương, chỉ ăn một miếng thôi đã khiến tinh thần sảng khoái rồi.
- Không tồi. – Lam Sam khen ngợi. – Tiểu khu mình có bán bánh bột lọc nhân tôm này à? Sao từ trước đến nay em chưa từng thấy nhỉ.
- Tiểu khu mình không bán đâu.
- Thế ở đâu?
- Cửa khẩu số 5.
Lam Sam dừng đũa, hỏi:
- Anh bắt xe đi à?
- Ừ.
Cô xiết chặt đôi đũa, yên lặng nhức nhỗi, mẹ kiếp đúng là kẻ có tiền. Kiều Phong thấy cô cũng không vội đi, liền hỏi:
- Hôm nay không định đi làm à?
- Làm cái gì mà làm. – Lam Sam le lưỡi. – Sếp tổng bị em đánh đến mức nằm viện rồi, em đoán chắc sắp bị đuổi ngay thôi.
Kiều Phong gật đầu:
- Cũng tốt.
Nhưng Lam Sam lại có phần tiếc nuối. Cô nỗ lực bao nhiêu lâu mới lăn lộn được đến vị trí này, rõ ràng rất có tiềm năng, còn tưởng là đã rõ ràng hợp lý, mỗi khi nhân viên dưới quyền có công, cô đều chia hoa hồng tương ứng cho họ, thật tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, cô buồn bực nói:
- Em sắp thất nghiệp rồi.
Tuy rằng nghe chẳng tử tế gì, nhưng Kiều Phong thật lòng hy vọng cô thất nghiệp ngay luôn cũng được.
Lam Sam thấy Kiều Phong đang cười và không hề che giấu sự hả hê của mình, cô đen mặt:
- Em mà thất nghiệp anh có nuôi em không?
Kiều Phong giương mắt nhìn cô, đôi mắt anh tỏa ánh sáng nhu hòa. Anh hỏi lại cô:
- Không phải anh vẫn nuôi em đó sao?
Lam Sam cảm thấy hình như mình đang bị trêu đùa vậy, cô bỏ mặc anh, đi ra ngoài phòng khách. Một lát sau, Kiều Phong cũng từ trong bếp đi ra, ngồi bên cạnh cô, có phần khó hỏi:
- Lam Sam, em có thể giúp anh một việc được không?
- Việc gì cơ?
- Là thế này, người nhà anh không tin rằng anh đã theo đuổi được em, nên em có thể chụp cùng anh một tấm ảnh ch họ xem không?
- Có thể chứ. – Lam Sam gật đầu cười. – Người nhà anh đúng là hiểu anh nhỉ.
Kiều Phong liền dựa vào phía cô, giơ điện thoại lên, Lam Sam đột nhiên nói:
- Chờ một chút, để em trang điểm đã. – Vác cái đôi mắt thâm quầng này thì sao mà xinh đẹp nổi cơ chứ.
Cô nhanh chóng trở lại sau khi đã trang điểm nhẹ nhàng, chủ yếu là để che đi cái viền mắt cú mèo của mình, vì vậy trông tinh thần hăng hái hơn rất nhiều. Sau khi quay lại, Lam Sam bế Schrodinger vào lòng, khi hai người đang định chụp chung một bức ảnh thân mật lại có lẫn một sinh vật thứ ba khiến Kiều Phong rất không hài lòng, nhưng Lam Sam lại cho rằng Schrodinger là nhân chứng thì mới có thể khiến người khác tin được.
Schrodinger nhìn thấy hình ảnh trên màn hình di động di chuyển hình dáng mình, rất hứng thú, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào cái màn hình di động.
Kiều Phong giơ điện thoại di động về gần phía Lam Sam, anh đề nghị:
- Chúng mình thân mật hơn một chút, trông mới tình cảm.
- Được. – Lam Sam vừa nói, vừa nghiêng đầu hôn lên má anh.
Kết quả của sự thân mật này chính là trái tim nhỏ nhắn nhảy loạn xạ trong ngực Kiều Phong, khiến tay anh ấn máy run rẩy, ảnh chụp bị mờ, hình ảnh đôi tuấn nam mĩ nữ chỉ còn hai cái bóng trông thật quỷ dị.
- Một lần nữa đi. – Anh nói.
Lam Sam duỗi thẳng người, áp cổ vào, hôn lên má anh, kết quả ảnh lại mờ tịt.
Cứ thế mãi, cuối cùng Kiều Phong cố gắng dí mặt để Lam Sam hôn anh, dù tay mỏi dừ cũng lười chẳng thèm xoa bóp.
Lam Sam:
- …
Cô giằng lấy cái điện thoại di động:
- Đồ vô tích sự, để em!
Kiều Phong nhắm mắt tiến tới, cẩn thận hôn lên khuôn mặt cô. Lam Sam điều chỉnh góc chụp, cười rạng rỡ và nhìn về phía màn hình, nhanh tay bấm máy.
- Được rồi. – Cô đưa điện thoại di động cho anh xem.
Kiều Phong ngồi trở lại chỗ mình, vô tình liếm khóe môi, Lam Sam đang chúi đầu xem ảnh nên chưa nhận ra. Cô phóng to tấm ảnh chụp, nhìn lại dáng vẻ của mình, gật đầu:
- Cũng không tồi nha. – Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Kiều Phong, đang định trò chuyện với anh, lại chỉ cảm thấy hoa mắt, anh đã yên lặng không một tiếng động tiến sát đến ngay cạnh cô, đè môi cô lại.
Lam Sam ngạc nhiên trợn tròn hai mắt. Anh từ từ nhắm mắt lại, hàng mi rậm hơi run run, như những cánh bướm rung rinh trong gió lạnh.
Cô vừa thấy hoảng hốt, lại vừa ngọt ngào, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Một tay Kiều Phong đỡ lấy đầu cô sợ cô trượt ra ngoài, một tay xoa gò má cô, anh
không giống như ngày hôm qua chỉ biết kề sát vào môi cô mà hơi lắc nhẹ đầu, nhẹ nhàng ma sát lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, để cảm nhận trọn vẹn sự mịn màng và mải miết. Sự ma sát nho nhỏ này lại khiến anh vô cùng kích động, ngay đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nóng hổi, dường như là bản năng, anh mở miệng ngậm lấy đôi môi ấy, nhẹ nhàng cắn mút. Khi hàm răng cứng chạm vào đôi môi mềm mại ấy, hai người đều cảm thấy kích thích đến mức lồng ngực run lên, Kiều Phong thấy dường như mình đang rơi vào một hồ nước trong suốt và không bao giờ muốn lên bờ. Anh vẫn đang ôm lấy khuôn mặt cô, tiếp tục hôn, nhưng cảm giác dưới bụng đang có con gì đó liều mạng nhúc nhích giãy dụa.
Đúng lúc đó tiếng kêu thảm thiết của Schrodinger vang lên: Meo meo !!!!
Lam Sam vội vàng đẩy Kiều Phong ra, giải cứu cho Schrodinger bị quên mà kẹp chặt giữa hai người. Cô áy này xoa đầu Schrodinger:
- Ngoan, đừng giận nhé.
Schrodinger tức giận nghiêng đầu né tránh móng vuốt của cô. Nó nhảy vèo một cái lên bàn nước, quay lại nhìn hai người bằng ánh mắt thâm thù đại hận, sau đó không quay đầu lại mà bỏ đi mất, vừa đi vừa kêu hai tiếng oán trách.
Lam Sam xấu hổ quá…
Cô không nhìn nữa, lấy lại bình tĩnh, nhìn sang Kiều Phong đầy hờn trách, cô nhận ra anh vẫn nhìn thẳng về phía cô, khóe miệng anh giương lên một nụ cười, chẳng biết là đã thỏa mãn hay chưa.
Khuôn mặt Lam Sam lại nóng bừng. Cô đứng dậy:
- Em về trước ngủ tiếp đây.
Kiều Phong đứng sau lưng gọi cô lại;
- Lam Sam.
Lam Sam dừng lại, vẫn quay lưng về phía anh, hỏi anh:
- Còn gì nữa?
- Hôm nay chúng mình… hẹn hò đi?
- Được thôi.
Tuy rằng hẹn hò nhưng Lam Sam vẫn muốn về nhà, hai người hẹn nhau sẽ gặp mặt lúc 10 giờ. Sau đó Lam Sam liền đi mất.
Kiều Phong ngồi trên ghế salon, gửi tấm ảnh hai người thân mật cho gia đình anh. Từ khi biết được anh đang theo đuổi con gái nhà người ta, các thành viên trong gia đình anh đều đột nhiên rất rảnh rỗi, lúc nào cũng online bằng điện thoại di động, chỉ cần anh lên tiếng là đều đồng loạt trả lời.
Hiện tai, thấy có “bằng chứng”, cha mẹ và anh trai anh lại bắt đầu dùng hàng loạt dấu chấm than để bình phẩm.
Kiều Phong đang rất cao hứng, sự đắc ý trong lòng không sao kiềm chế được nữa rồi.
Sau khi bắn ra hàng loạt dấu chấm than, mọi người bắt đầu bình luận tỉ mỉ về bức ảnh này.
Tiểu Kiểu: Mẹ thấy Lam Sam còn xinh đẹp hơn cả mẹ hồi trẻ nữa, con trai à, con làm tốt lắm!
Đại Ngô: Vợ ơi đừng nói vậy mà, vợ anh luôn xinh đẹp nhất!
Ngô Văn: Tư thế của hai người hình như không đúng lắm nhỉ?
Đại Ngô: Không cần nghi ngờ gì nữa, Kiều Phong chính xác là cô vợ nhỏ rồi.
Kiều Phong: ….
Tiểu Kiều: Sao mắt con lại thâm quầng thế kia ?
Lời này vừa cất lên, toàn bộ nhóm trò chuyện đều rơi vào im lặng. Kiều Phong thật ra không nói gì vì anh đang rất ngượng mà, nhưng còn hai người đàn ông còn lại cũng không nói chuyện thì cũng thật là kỳ lạ nha, đúng là kỳ lạ thật đấy.
Sau đó, từng thành viên trong gia đình bắt đầu oanh tạc anh.
Ngô Văn: Chúc mừng em đã khai trai nhé!
Ngô Văn: Từ hôm nay trở đi em sẽ không bao giờ còn là … trai tân nữa!
Ngô Văn: Nhưng thật ra cũng phải nói, năng lực chiến đấu của em thật là cặn bã! Khinh bỉ!
Kiều Phong còn chưa kịp trả lời anh, tin nhắn nhắc nhở lại vang lên, là cha anh.
Đại Ngô: Từ hôm nay con đã là một người đàn ông chân chính rồi.
Đại Ngô: Con trai bé nhỏ của cha đã chưởng thành rồi. http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif
Đại Ngô: Thế nhưng vẫn phải biết kiềm chế, tuy rằng trẻ tuổi nhưng không được vô độ, nghe chưa?
Ngay sau đó là đến mẹ anh.
Tiểu Kiều: Kiều Phong, bồi bổ cơ thể đi…
Kiều Phong cuối cùng cũng sáng tỏ người nhà mình đang hiểu lầm chuyện gì rồi, mặt anh nóng như lửa đốt, lập tức trả lời cả gia đình.
Kiều Phong: Không phải như mọi người nghĩ đâu, con chỉ mất ngủ thôi.
Ba người đang xôn xao lại biểu đạt thái độ khinh thường với anh.
Thế nhưng nếu mới yêu nhau được một ngày mà xảy ra chuyện đó thì hình như là quá nhanh rồi, có vẻ hơi lỗ mãng quá, cho nên mọi người đều bình thường trở lại, chí ít Kiều Phong đã kết giao với bạn gái, nhất là bạn gái đấy nhé, đây đúng là một đại đột phá.
Kiều Phong có phần tò mò, anh chưa bao giờ tiết lộ chuyện mình chưa từng phát sinh quan hệ xác thịt với phụ nữ, tại sao họ đều biết anh chưa bao giờ quan hệ chứ? Rốt cuộc tại sao lại biết được nhỉ?
Anh tò mò hỏi Ngô Văn.
Ngô Văn trả lời anh: Không cần nghi ngờ gì hết, em bẩm sinh đã mang khuôn mặt trai tân rồi.
Kiều Phong không phục, trả lời: Em có bạn gái.
Ngô Văn: = =
Kiều Phong: Anh có không?
Ngô Văn: Biến….