Ông Ngô khẽ nhấp một hớp nước, cắn một miếng dưa hấu do Lam Sam tự cắt , ông thấy Lam Sam đang ngồi thẳng lưng trên ghế salon với một tư thế tiêu chuẩn giống hệt như khi đang tham gia phỏng vấn, ông cũng hiểu tâm trạng khẩn trương khó có thể tránh khỏi của một cô gái còn ít tuổi khi lần đầu tiên phải đối mặt với ông , nên ông lập tức pha trò:
- Cháu có vẻ rất quen thuộc với nơi này nhỉ, thường tới đây đúng không ?
- Khụ -Lam Sam ngượng quá đi mất. - Cháu ở ngay căn sát vách thôi ạ.
Ông Ngô đương nhiên đã biết chuyện cô ở ngay sát vách rồi , trước đó họ đã tra xét thấu đáo mọi thông tin về Lam Sam qua email. Ông lại đặt cốc nước xuống , hỏi tiếp :
- Hôm nay cháu không phải đi làm à ?
Cô lại càng ngượng hơn :
- Cháu mới vừa thất nghiệp.. còn đang tìm việc làm mới ạ.
Tất nhiên gia đình họ đã từng bát quái về một tin tức quan trọng như vậy rồi, ông Ngô thầm thở dài nhưng khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc:
- Ừ, cháu còn trẻ tuổi, còn nhiều cơ hội để thử sức nhiều lần.
Lam Sam gật đầu. Tiếp đến ngược lại cô hỏi thăm ông về những hiểu biết của ông khi ở Nhật Bản, hai người đều là những người tương đối mau mồm mau miệng nên góp phần tạo nên một bầu không khí trò chuyện tương đối vui vẻ.
Hàn huyên một lúc, Lam Sam gọi lại cho Kiều Phong, đầu dây bên kia vẫn không thấy có trả lời, cô đành phải để lại tin nhắn cho anh.
Ông Ngô đứng dậy mở vali hành lý, bên trong đó như một của hàng tạp hóa nhỏ cất không ít thứ đồ, đồng thời cũng có một hộp quà được bọc lại hết sức đẹp đẽ, thậm chí còn có thắt nơ. Ông đưa hộp quà đó cho Lam Sam.
- Không biết cháu thích gì nên chú mua một vài món nhỏ hy vọng là cháu sẽ thích.
- Cho, cho cháu ư? - Lam Sam khá bất ngờ.
Ông cười nói:
- Đương nhiên rồi, mau nhận đi cháu.
Lam Sam nhận hộp quá bằng cả hai tay. Trong lòng cô dâng lên một niềm cảm động nho nhỏ. Cô mới ở bên Kiều Phong có vài ngày mà cha người ta trở về từ đất nước Nhật Bản xa xôi đã cố ý mua quà tặng cô rồi, không cần biết bên trong đó là món quà như thế nào , chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy rõ thành ý của người tặng. Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười rạng rỡ:
- Cháu cám ơn chú ạ.
- Khách sáo thế làm gì. - Ông Ngô cười ha hả, ông quay lại cất đồ đạc vào vali, cùng lúc đó ông phát hiện ra trong đó có một thứ "bị đánh rơi" chính là chiếc chìa khóa.
Ông cầm chìa khóa lên thở dài:
- Ai chà, già rồi già rồi, thật đúng là già rồi.
Lam Sam cười nói:
- Cháu cũng hay vứt bừa bãi, nhiều khi cần tìm mà chẳng thấy đúng thật là phiền phức.
Ông Ngô gật đầu. Đúng lúc đó điện thoại của ông vang lên, con trai cả của ông gọi đến. Ông Ngô lúc đó mới bảo Ngô Văn lái xe đến đón mình về.
Lam Sam định mời ông Ngô đi ăn nhưng ông phất tay hẹn lần khác, cô không thể làm gì khác hơn là giúp ông mang hành lý và tiễn ông đến cổng tiểu khu. Lúc này xe của Ngô Văn đã đỗ sẵn trước cổng tiểu khu đón ông. Sau khi ông Ngô ngồi lên xe còn hạ cửa kính xuống vẫy tay chào Lam Sam.
Lam Sam đứng ngoài xe vẫy chào ông, ánh mắt cô luôn dõi theo cho đến khi xe đi khuất hẳn.
Ngô Văn vừa lái xe vừa hỏi cha mình:
- Thế nào rồi?
Ông Ngô gật đầu:
- Là một cô gái không tồi đâu.
- Cho nên mới nói mắt nhìn người của con cực kỳ chuẩn mà , cha cứ yên tâm đi. - Ngô Văn có phần đắc ý , lại nói tiếp: - Không phải con nói gì cha đâu nhưng cha cũng nóng lòng qúa rồi , sao ko để mẹ con về rồi cùng đến gặp cô ấy sau chứ.
- Em trai con 25 tuổi mới lần đầu tiên kết giao với bạn gái đấy , thế nên cha mới hiếu kỳ nhé.
- Cái gì mà lần đầu tiên chứ, cái người nó kết giao lần trước bên Mỹ thì sao?
Ông Ngô cười hừ hừ:
- Cái đó mà cũng gọi là bạn gái được à?
- Cũng đúng. - Ngô Văn gật đầu lại nghĩ đến cái phương thức chọn bạn gái khác người kia của Kiều Phong nên mới chọn ra cái thể loại bạn gái khác người như thế chứ... tên tiểu tử thối này đã dùng hành động thực tế để chứng minh cái gọi là "Không tự tìm đường thì sao phải chết".
Ngay lập tức Ngô Văn lại hỏi:
- Mà cha lại vội đi đâu mà gấp vậy? Sao không theo hai đứa nó đi ăn chực một bữa cơm?
Ông Ngô trừng mắt lườm anh:
- Cha mà là người không biết nhìn trước nhìn sau thế à? Đã đến đột ngột lại kiếm cớ ko chịu đi , dọa con gái nhà người ta sợ thì sao.
- Cha chẳng qua là sợ mẹ con biết sẽ mắng cha thôi. --Ngô Văn nói toạc luôn chân tướng .
Ông Ngô thở phì phò , mũi hướng lên trời rất chi là không thèm. Ngô Văn cũng không thèm phân cao thấp với cha mình nữa, anh đỗ xe lại ven đường , đăng nhập vào group gia đình trên email.
Ngô Văn: Tình hình mới nhất, cha nằng nặc đòi Lam Sam đưa đi ăn cơm.
Tiểu Kiều: Hả hả
Đại Ngô: Đâu có mà.
Tiểu Kiều: Chờ em về đã.
Đại Ngô: Uh
Ngô Văn cất di động đi liếc nhìn cha mình:
- Cha à cha cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ có tiền đồ đấy.
- Có ai ăn nói với người lớn như con không , lái xe đi.
Ngô Văn đưa cha mình về thẳng nhà , ông Ngô lấy từ trong vali hành lý ra một món quà ông mua cho anh. Tuy đứa con này luôn khiến ông không được thoải mái nhưng tốt xấu gì thì cũng là con ông ,cũng chẳng phải là ông nhặt được đâu chứ , nên nói chung là vẫn nên mua cho nó một món quà.
Ngô Văn mở hộp quà ra , thắc mắc:
- Cái gì thế này cha? Sushi? Có loại sushi to như thế này cơ à? Đây sao giống bánh bao nhân thịt thế...
- Đây là loại điện thoại để bàn có hình sushi. Con chả muốn đặc sản quốc thổ Nhật Bản còn gì...- Ông Ngô giải thích.
Ngô Văn thâm trầm liếc nhìn cha mình không chắc chắn mà hỏi:
- Ở trong đầu thật sự là không có gì không đấy cha?
Lão Ngô tức giận trợn cả mắt lên :
- Không phải thế thì con cho là thế nào? Nghĩ gì thế hả? Cha mà không đứng đắn như con à?
- Vậy là tốt rồi .- Ngô Văn cất cái di động để bàn đi rồi mới nói: .- Xin cảm ơn cha, người đúng là cha ruột con.
Ngay sau khi tan họp Kiều Phong liền gọi điện lại cho Lam Sam , vừa nghe cô kể anh đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Thế nên lúc này anh không muốn nói nhiều thêm mà chỉ hẹn địa chỉ gặp mặt với Lam Sam. Trong lúc đợi Lam Sam đến Kiều Phong gặp phải Tô Lạc. Anh định giả vờ như không nhìn thấy cô ta , cố tình quay sang chỗ khác , thật không ngờ chỉ nhìn sau lưng cô ta đã nhận ra anh , ngay lập tức tiến đến chào hỏi.
Kiều Phong không còn cách nào khác đành quay lại nói chuyện với cô ta vài câu vậy.
Tô Lạc rất thích ăn vận cái kiểu mờ mịt tiên khí , một bộ dạng lúc nào cũng như tiên nữ không nhiễm chút bụi trần nào ấy. Tất nhiên là kiểu người có gu thẩm mỹ dị dạng như Kiều Phong thật không cách nào nhận ra điểm sáng trong cái gu ăn mặc ấy của cô nàng. Nhưng dù sao lúc này cô ả đang đi một đôi giày cao gót đứng sát bên cạnh Kiều Phong vừa vặn một bộ đôi ngọc thụ lâm phong với duyên dáng yêu kiều rất đáng gây chú ý.
Kiều Phong giơ tay xem đồng hồ.
Tô Lạc hỏi:
- Đang đợi ai ạ!?
- Ừ.
- Đợi Lam Sam.
- Ừ.
Trong lòng chợt nổi lên một dự cảm chẳng lành , cô ta cẩn thận hỏi lại:
- Hai người... đang ở bên nhau?
Mỗi lần nhắc đến bạn gái là tâm trạng Kiều Phong lại tốt hẳn lên. Lúc sáng nay trong cuộc họp cũng có đồng nghiệp không cẩn thận biết được chuyện anh có bạn gái , tất cả mọi ngưỡi đều chúc mừng anh , trong lòng anh liền dấy lên một cảm giác nhân sinh tột đỉnh.
Tô Lạc hơi sầm mặt lại nhưng cảm xúc này chỉ hiện ra lờ mờ thoáng qua rồi ngay lập tức biến mất , cô nàng lại vừa nở nụ cười rực rỡ như nắng vàng vừa trêu chọc:
- Em còn nhỡ rất rõ anh cực kỳ soi mói đối với chỉ số thông minh và trình độ học vấn nhé.
Kiều Phong ngẩn người. Anh nhớ lại bộ dạng đần đần của Lam Sam anh lại cười:
- Anh cũng hết cách rồi , thích chính là thích cô ấy thôi.
Nụ cười của anh thật đẹp , vô cùng trong sáng lại rạng ngời khiến người ta liên tưởng đến những rung động choáng ngợp của tiếng sét ái tình thời niên thiếu. Ngoài miệng Tô Lạc vẫn cười nhưng trong lòng thì đau khổ:
- Em thật không ngờ cũng có ngày anh sẽ bỏ qua nguyên tắc của mình .
- Anh ngược lại nghĩ rằng trước đây anh đã sai lầm. Anh không nên dùng một phương pháp cực kỳ lý trí để tuyển chọn chuyện tình cảm. Tình yêu vốn không tuân theo một quy tắc nào và cũng không có cách nào khống chế được.
Tô Lạc đột nhiên hỏi:
- Vậy trước đây anh từng dành tình cảm cho em như vậy chưa?
Anh lắc đầu:
- Chưa từng có , em xem vấn đề nằm ở chỗ đó. Anh từng sử dụng một biện pháp sai lầm rồi , anh không thể lại áp dụng sai lầm đó một lần nữa đối với Lam Sam. - Nói đến đây anh nhận ra vẻ mặt khó khăn của Tô Lạc liền hỏi:- Em sao vậy?
Tô Lạc tức giận cao giọng:
- Anh không thể lừa dối em một chút thôi ư?
Kiều Phong ngạc nhiên:
- Tại sao lại phải lừa dối chứ?
Người đàn ông này , người này, dáng vẻ vừa đẹp trai chỉ số EQ lại vô cùng thấp - một gã ngốc lắm tiền - một người như vậy tại sao cô lại bỏ lỡ cơ chứ... Tô Lạc vô cùng hối hận ngực cô lại cứ nhói đau khôn nguôi. Tô Lạc cúi thấp đầu giọng nói lạnh lùng:
- Anh đúng là không cần phải nói dối làm gì.
- Đúng. - Kiều Phong gật đầu phụ họa.
Tô Lạc tỏ ra vô cùng buồn bã tang thương:
- Kiều Phong anh có thể ôm em một lần cuối được không?
- Anh không thể.
-... - Tô Lạc cố nhịn đôi mắt càng đẫm lệ nhìn anh:- Coi như lần từ biệt sau cùng đi anh.
- Chúng ta đã chia tay rồi.
Cuối cùng giọt nước mắt cũng tuôn rơi.
- Coi như để em thật sự chết tâm có được không?
Kiều Phong cảm thấy thật thần kỳ:
- Em vẫn chưa chết tâm sao? Thật kỳ lạ , em theo bên anh nửa năm thì có đến 4 tháng lăng nhăng với Tống Tử Thành , sao em có thể còn chưa chết tâm được chứ?
Anh vốn chỉ biểu đạt nghi vấn trong lòng mình nhưng sang tai Tô Lạc lại giống như một câu châm biếm. Cô ta lắc đầu:
- Chuyện tình cảm vốn đâu ai nói thành lời được chứ.
- Cũng đúng. - Kiều Phong cũng cảm động lây. Đúng là đến anh cũng không rõ tại sao mình lại thích Lam Sam nữa.
- Vậy có thể ôm em một lần được không?
Kiều Phong ngẫm nghĩ, nếu chỉ một cái ôm mà có thể chấm dứt được mọi phiền phức về sau thì cũng coi như anh được lợi rồi , thế nên anh lập tức trả lời:
- Anh cần phải hỏi Lam Sam trước đã.
- Vì sao chứ?
- Cô ấy là bạn gái anh. Nếu anh có bất kỳ cử chỉ thân mật nào bên ngoài với một người khác phái khác thì anh vẫn muốn nói với cô ấy trước.- Vậy là anh đã học thuộc làu làu "Sổ tay dành cho người đàn ông tốt" rồi.
Tô Lạc nghiến răng cả giận nói:
- Tại sao anh cứ muốn vâng lời cô ta như thế chứ?
Kiều Phong ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô ấy là bạn gái anh anh không nghe lời cô ấy thì biết nghe ai bây giờ?
Một người đàn ông như vậy ấy thế mà cô lại bỏ lỡ mất. Cô làm sao có thể bỏ lỡ chứ.
Tô Lạc nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở chếch chếch sau lưng Kiều Phong , không nghĩ ngợi nhiều cô ta ghim đầu vào lòng Kiều Phong ôm chặt lấy anh.
Cả người Kiều Phong cứng đờ , anh quả thật không ngờ con người Tô Lạc lại không biết lý lẽ đến vậy anh không nhịn nữa mà đẩy vai cô ta ra:
- Đã được chưa?
Tô Lạc lại càng ôm riết lấy anh nhất định không buông tay , mặt cô chôn trong ngực anh âm thầm rơi lệ.
Đúng lúc đó Kiều Phong nghe thấy một giọng nói lành lạnh phía sau lưng:
- Anh yêu , hình như em đến không đúng lúc nhỉ?
Lòng Kiều Phong hốt hoảng , anh vội đẩy Tô Lạc ra quay lại bước đến bên cạnh Lam Sam:
- Không phải như em thấy đâu , nghe anh giải thích đã.
Lam Sam giơ tay ngăn anh lại:
- Trước hết nghe em giải thích đã. - Nói xong cô hằm hằm tiến đến trước mặt cái ả Tô Lạc kia vần còn đang lau lau nước mắt với cái dáng vẻ của một cô bé e thẹn đáng yêu. - Nghe đây. - Lam Sam hắng giọng chỉa chỉa vào lưng Kiều Phong. - Đây là người đàn ông của tôi, cô mà còn dám tiếp cận anh ấy hừ hừ. - Nói đến đây cô nhìn lại Tô Lạc một lần nữa từ đầu đến chân.- Vậy cứ thấy một lần tôi đánh cô bảy cái.
Vai Tô Lạc run lên , thoáng nhìn sang Kiều Phong.
Bỗng nhiên Lam Sam công khai chủ quyền sở hữu , Kiều Phong dường như thấy bong bóng trái tim bay đầy trời , anh bước về phía trước kéo lấy vai cô:
- Đừng nổi nóng mà.
Lam Sam lại sầm mặt run người hất móng vuốt của anh ra , sau đó nháy mắt lườm anh.
Kiều Phong cười cười lấy lòng cô lại nắm lấy tay cô.
Cô bỏ qua anh quay người bỏ đi. Kiều Phong vội vàng đuổi theo cô , cứ nắm tay cô lại hất tay anh ra hết lần này đến lần khác. Cuối cùng anh đành dày mặt cố hết sức nắm thật chặt tay cô , cô không sao đẩy ra được đành phải để yên.
Kiều Phong dịu dàng nói:
- Lam Sam đừng nổi giận mà , chỉ là hiểu lầm thôi.
- Em biết chứ. - Lam Sam hừ lạnh - Xét theo chỉ số EQ của anh thì khó mà có chuyện bắt cá hai tay nổi.
Ừ... Cứ coi như đây là một hình thức khẳng định khác đi.
- Thế nhưng..- Cô uyển chuyển chuyển hướng.- Nhưng thấy bạn trai mình ôm ôm ấp ấp một cô gái khác thì làm sao em có thể không nổi giận chứ?
- Xin lỗi em.
- Ngày hôm nay có Tô Lạc thì ngày mai sẽ có Trương Mất Vương Quên , ở bên ngoài biết bao nhiêu là phụ nữ háo sắc lại thích nhất cái kiểu tiểu bạch kiểm ngố ngố như anh , em nói này sau này có thể vững tâm nổi không. - Mấy lời cô định nói thêm đều bị anh chặn lại.
Kiều Phong sợ cô buồn phiền nên không dám hôn lâu , chỉ một chút rồi tách ra ngay. Anh liếm miệng cười:
- Anh chỉ biết mỗi cô nàng háo sắc là em thôi.
Lam Sam lấy tay lau miệng giận dữ :
- Rốt cuộc thì ai háo sắc chứ.
Kiều Phong nắm lấy tay cô mắt đau đáu nhìn cô.
- Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu , về sau anh nhất định sẽ gia tăng khả năng phòng vệ với phái nữ. Ừ Anh cũng từng luyện qua võ cận chiến rồi mà.
Lam Sam hấp háy mắt:
- Anh từng tập võ cận chiến rồi cơ á?
Thảo nào lúc anh đánh nhau với Tống Tử Thành mới uy dũng đến vậy.
- Từng tập một thời gian chỉ để phòng thân thôi.
- Ôi giỏi quá anh học ở đâu vậy?
- Học với thuộc cấp của ông nội anh.
- Ông nội anh còn có cấp dưới cơ á? Ông là trưởng thôn à? Hihihi.... - Lam Sam bỗng ngừng lời: - Anh cố tình đánh trống lảng hả? Chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu.
Kiều Phong vội giơ hai tay đầu hàng:
- Được rồi được rồi. Anh thật sự sai rồi mà , em muốn anh làm gì cũng được hết.
Lam Sam cong cong khóe môi:
- Anh về phải đeo bờm tai mèo cho em xem.
Kiễu Phong gật đầu:
- Được. - Anh chợt nở nụ cười vẻ mặt đầy mong đợi. Đeo bờm tai mèo lên có được ở lại nhà em không?
Lam Sam dùng ngón trỏ chọc chọc vào người anh.
- Cứ mơ đẹp đi mơ đẹp đi mơ đẹp đi.
Kiễu Phong bị chọc đến mức ngứa ngáy cả người không ngừng cười vang. Hai bóng người cãi nhau ầm ĩ dần dần khuất xa.