Ngày hôm sau, Kiều Phong, người vốn bận rộn theo đuổi bạn gái gọi điện thoại cho anh trai xin giúp đỡ, hy vọng anh trai có thể cung cấp cho mình một con ngựa. Ngô Văn nghe hiểu nguyên do sự tình, không nói gì nhiều, nhượng luôn con ngựa của mình cho Kiều Phong. Ngô Văn không yên tâm, còn đích thân đến xem, nhân tiện quyết định đưa cả Cải Chíp Nhỏ đi cùng để phối hợp tác chiến.
Anh quyết định xong mới vờ vĩnh đi trưng cầu ý kiến của Cải Chíp Nhỏ. Cải Chíp Nhỏ vừa nghe đến cưỡi ngựa đã đau khổ lắc đầu, "Tổng giám đốc Ngô, tôi không biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa sẽ đau mông".
Một câu nói lại càng tăng thêm sức mạnh cho quyết định của Ngô Văn. Những ngày này, anh đã dưỡng thành một thói quen, hễ là chuyện Cải Chíp Nhỏ phản đối thì đều là chuyện Ngô Văn anh ủng hộ. Anh như chàng thiếu niên mắc chứng rối loạn tăng động. Về điều này, Ngô Văn có hai lời giải thích, một là nhàn cư vi bất thiện, hai là đúng lúc kẻ thần kinh Cải Chíp Nhỏ muốn ăn đòn.
Tóm lại, sau khi nghe nói Cải Chíp Nhỏ sẽ bị đau mông, Ngô Văn vui sướng dẫn cô đến trường đua ngựa để giày vò cô.
Thật không ngờ Cải Chíp Nhỏ đã thầm tính toán, bốn người cùng đi chơi, quả thật là cơ hội tốt trời ban. Cô mang theo viên thuốc tà ác kia, định tìm cơ hội liên thủ cùng Lam Sam chuốc cho hai anh em Ngô Văn, đương nhiên, mỗi người chuốc một người.
Cô và Ngô Văn cùng đến, sớm hơn cả hai người kia. Ngô Văn thấy Cải Chíp Nhỏ vừa nhìn thấy ngựa là câm như hến, anh nào chịu buông tha, cười híp mắt kéo cô cùng cưỡi ngựa. Cải Chíp Nhỏ ngồi trên ngựa lắc lư như chè trôi nước trong bát, không thể nào yên ổn. Lúc này, mặc dù được nam thần ôm trong lòng, nhưng cô cũng không vui sướng gì cho cam, kêu gào thảm thiết.
Ngô Văn ôm cô, thích chí cười vui vẻ bên tai cô.
Khung xương cô nhỏ, cơ thể mảnh khảnh, nép trong vòng tay rộng lớn của anh càng trở nên yếu đuối. Khuôn mặt Ngô Văn chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Anh cười, cúi đầu thấy cô hoảng sợ chực khóc, bỗng có chút không nỡ, đành giảm tốc độ, không tiếp tục giày vò cô nữa.
Sau đó, anh buông lỏng vòng tay, đưa tay lên xoa đầu cô, "Sợ đến nông nỗi này cơ à?".
Cải Chíp Nhỏ không chút nghĩ ngợi, kéo tay anh xuống cắn một miếng đau điếng.
Ngô Văn đau đớn nhăn mặt, "Muốn tạo phản hả?".
Cải Chíp Nhỏ cắn anh là bởi quá tức giận, bình thường cô không có can đảm làm như vậy. Hiện tại bị anh quát mắng, cô rụt vai lại, vội vàng nhả ra.
Đôi môi mềm mại ướt át lướt qua làn da anh, sự tiếp xúc ấy khiến trái tim Ngô Văn có cảm giác khác lạ. Sau đó, vào lúc lơ đãng, đầu lưỡi cô chạm vào mu bàn tay anh, khiến anh như bị điện giật. Dòng điện theo làn da đi vào tận xương tủy, huyết mạch, lao thẳng đến trái tim. Hơi thở của Ngô Văn như ngưng trệ, rất nhanh sau đó anh đã phản ứng trở lại, cuống cuồng rút tay ra.
Cải Chíp Nhỏ tưởng anh tức giận, cô thở phì phì, học theo giọng điệu của anh nói, "Tôi cắn anh có một chút anh đã thấy oan ức lắm hả? Anh làm mông tôi đau như thế này, tôi cắn anh một chút thì làm sao nào?".
Anh... làm... mông... tôi... bị... đau... Ngô Văn vừa rồi bị cô khơi dậy chút cảm xúc vừa mập mờ vừa mất tự nhiên, hiện giờ lại nghe thấy những lời này, khó tránh khỏi có suy nghĩ sai lệch. Anh cảm thấy mình đúng thật là quá xấu xa, cố tình trầm giọng để lấp liếm cảm giác chột dạ của mình, "Cô ngậm miệng cho tôi".
Đối với hành vi vô liêm sỉ chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn của Ngô Văn, Cải Chíp Nhỏ chỉ biết thầm mắng chửi anh trơ tráo, nhưng ngoài mặt lại không dám phản kháng, cô sợ anh sẽ tiếp tục giày vò mình.
Chẳng mấy chốc, ha người đã chạy đến trường đua ngựa. Họ gặp Lam Sam và Kiều Phong, ngồi trên lưng ngựa nói chuyện vài câu, rồi lại chia nhau ra. Ngô Văn và Cải Chíp Nhỏ đến bên hồ nghỉ ngơi.
Lúc xuống ngựa, Cải Chíp Nhỏ lại gặp khó khăn. Ngô Văn chọn một con ngựa rất cao, cao hơn cả chiều cao của cô, cô không dám tùy tiện nhảy xuống. Thế nhưng Ngô Văn lại đứng một bên xem trò vui, khoanh tay đợi cô cầu xin.
Cải Chíp Nhỏ đành phải bất chấp tất cả, "Anh có thể đỡ tôi một chút không?".
"Được thôi", anh gắng gượng dang hai tay ra, nhưng khóe miệng vẫn đang cười.
Lúc Cải Chíp Nhỏ nhảy vào lòng anh, đồ đạc trên người cô rơi vãi lung tung.
Ngô Văn đặt Cải Chíp Nhỏ xuống, tò mò săm soi mấy món đồ rơi ra từ túi cô. Đó là rất nhiều viên kẹo đủ sắc màu. Ngô Văn nhặt một viên, cười nhạo, "Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ăn kẹo? Nghiện làm nghé rồi phải không?".
Cải Chíp Nhỏ vô cùng sợ hãi, vội vàng nhặt những "viên kẹo" kia lên.
Ngô Văn nhận ra điểm khác thường từ nét mặt của cô. Anh đưa viên kẹo lên mũi ngửi, lại nếm, không ngọt chút nào. Lòng anh nổi giận, túm lấy cổ áo của Cải Chíp Nhỏ, "Đây không phải là thuốc lắc đấy chứ? Tiêu Thái Vy, cô có bản lĩnh lớn lắm phải không? Ông đây phải báo cảnh sát".
Nói báo cảnh sát chỉ là hù dọa thôi, nhưng một cô gái đang yên đang lành, trên người lại mang theo thứ đồ này, Ngô Văn cảm thấy vô cùng đau lòng. Huống hồ, người này còn là Tiêu Thái Vy, điều này khiến anh ngoài đau lòng ra, còn cảm thấy thất vọng và phẫn nộ.
Cải Chíp Nhỏ vừa nghe anh muốn báo cảnh sát, cô hoảng sợ vô cùng, "Không phải đâu! Không phải là thuốc lắc".
"Thế đó là gì?"
"Là... cái đó... anh buông tôi ra, nghe tôi giải thích đã."
Kế hoạch còn chưa thực thi đã bị vạch trần, Cải Chíp Nhỏ đành phải lôi cả Lam Sam ra: "Là như vậy, Lam Sam thích Kiều đại thần, nhưng Kiều đại thần không thích cô ấy. Tôi muốn giúp cô ấy, nên định đánh thuốc mê Kiều đại thần, sau đó, ừm, cái đó...".
"Cô nói Lam Sam thích em trai tôi?"
"Đúng thế, đáng tiếc là Kiều đại thần không thích cô ấy."
"Ôi trời! Ai nói Kiều Phong không thích cô ấy? Kiều Phong vô cùng thích cô ấy."
"Sao cơ?"
Hai người giờ mới phát hiện ra sự việc đã đi một vòng lớn. Họ trao đổi những thông tin mà mình có được, bổ sung cho nhau, sau đó hai người rất vui vẻ, cuối cùng chuyện này coi như đã có kết quả.
Ngô Văn giúp Cải Chíp Nhỏ nhặt những viên thuốc rơi trên mặt đất, tránh để người hay vật khác tưởng nhầm là đồ ăn. Sau đó, hai người ngồi bên hồ. Ngô Văn nhìn đống thuốc kia, lắc đầu ngán ngẩm, "Nói thật tôi chưa từng găp ai ngốc như cô. Cô cho rằng đàn ông ăn thứ này, ngất thì có ngất đấy, nhưng sau khi anh ta ngất rồi, có thể làm nên trò trống gì được không?".
Mặt Cải Chíp Nhỏ đỏ bừng, "Anh ngậm miệng lại".
"Hiện giờ thẹn thùng có phải muộn rồi không? Khí phách cưỡng bức đàn ông của cô trước kia đi đâu rồi?".
""Anh im miệng, còn nói nữa là tôi sẽ chuốc cho anh hôn mê rồi tiến hành mưu kế với anh đấy", cô đánh liều một phen.
Mặt Ngô Văn bỗng đổi sắc, "Ôi trời ơi! Đồ biến thái!".
Cải Chíp Nhỏ cười híp mắt vuốt má anh, "Ngoan".
Ngô Văn nào phải mẫu người để người ta trêu ghẹo, anh cầm lấy tay của cô kéo mạnh cô vào lòng. Sau đó, anh bắt lấy hai tay cô, đặt cô lên đùi mình, nâng tay khẽ tét vào mông cô, "Xem cô đã biết thật thà hay chưa".
Cải Chíp Nhỏ vốn đã đau mông, giờ lại bị tét, không nhịn được mà kêu lên, "Đau".
Cái tét thứ hai của Ngô Văn cuối cùng đã không hạ xuống, anh ấn người cô, cười hỏi, "Đã nghe lời chưa?"".
"Nghe.""
"Rốt cuộc ai nghe hả?"
"Tôi nghe, tôi nghe."
Ngô Văn đắc ý xoa đầu làm cho tóc của cô rối bù hơn cả cây cỏ mùa thu. Cải Chíp Nhỏ ngồi dậy, mặt không biểu cảm sửa sang lại đầu tóc.
Ngô Văn châm điếu thuốc, nhìn trời cao, non xanh nước biếc, nhàn nhã nhả từng vòng khói. Anh nhìn Cải Chíp Nhỏ bên cạnh, "Cô gái như cô sao cái gì cũng dám nói vậy?".
Cải Chíp Nhỏ trợn tròn mắt, "Còn không phải là vì anh chọc giận tôi sao?".
Anh liếc mắt quan sát cô, hỏi dò, "Vậy những lời cô nói lần trước cũng chỉ vì tức giận thôi?".
Cải Chíp Nhỏ không hiểu, "Lần nào?".
Ngô Văn cắn thuốc, như cười như không, anh không trả lời. Có những chuyện, anh để ý một cách kỳ lạ, có lẽ chỉ vì tò mò thôi nhỉ? Tò mò về người phụ nữ trông thì thuần khiết này có phải có kỹ năng phòng the tuyệt hảo như cô tự xưng thật hay không. Thế nhưng, thật hay giả thì làm sao chứ, có liên quan gì đến anh?
Hơn nữa, mặc dù anh có đôi phần muốn biết đáp án, nhưng nhiều hơn là không muốn biết. Đây là bản năng tự bảo vệ của con người. Người ta lúc nào cũng cố ý tránh né những việc có thể ảnh hưởng đến chứng đau dây thần kinh của mình. Ngay chỉnh bản thân Ngô Văn cũng không ý thức được điểm này.
Cải Chíp Nhỏ thấy anh không trả lời, bèn tò mò hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, anh nói lần nào thế? Thực ra, những lời tôi nói đa số đều là hiểu biết chính xác. chỉ có số ít là do hờn giận thôi".
Ngô Văn bỗng há miệng nhả một vòng khói về phía cô, nhìn cô ho sặc sụa, anh cười hả hê.
""Đồ thần kinh", Cải Chíp Nhỏ dứt cơn ho, ném cho anh một câu bình luận như thế.
"Ngắm phong cảnh đi", Ngô Văn nói.
Lúc Cải Chíp Nhỏ ngắm phong cảnh, bao giờ cũng phải tranh thủ chụp ảnh. Chụp hết phong cảnh cô bắt đầu chuyển sang chụp ảnh tự sướng, còn nhờ Ngô Văn giúp mình chụp ảnh với ngựa.
Ngô Văn nhẫn nại chụp cho cô vài tấm, sau khi Cải Chíp Nhỏ xem xong, nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Văn.
Ngô Văn nhướng mày cảnh giác.
Cải Chíp Nhỏ cười nịnh nọt, "Tổng giám đốc Ngô, chúng ta chụp một bức ảnh chung đi?".
"Được thôi", anh gượng gạo gật đầu.
Hiện tại, ngoài hai người họ ra, động vật sống duy nhất chính là con ngựa kia, bởi vậy bức ảnh chụp chung này chỉ có thể tự chụp. Cải Chíp Nhỏ ngồi bên cạnh Ngô Văn, giơ điện thoại lên. Góc độ chụp này khá đẹp, để có thể chụp được cả hai người, họ bắt buộc phải tựa sát vào nhau. Đây là cơ hội quang minh chính đại để tiến gần hơn nữa với nam thần, Cải Chíp Nhỏ nào có thể bỏ lỡ. Cô xích lại từng chút một, gần như gối đầu lên vai anh.
Ngô Văn ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt quét mắt vào ống kính. Cải Chíp Nhỏ ấn nút chụp, bắt lấy khoảnh khắc tràn đầy khí thế của anh.
Cải Chíp Nhỏ rất hài lòng với bức ảnh này, "Tổng giám đốc Ngô, anh đẹp trai thật đấy".
Ngô Văn khẽ cong khóe miệng.
Cải Chíp Nhỏ cúi đầu, hỏi, "Tôi có thể đăng bức ảnh này lên Wechat không?".
"Được."
Cải Chíp Nhỏ rất vui vẻ, Ngô Văn cũng rất tò mò, nếu nhân viên trong công ty nhìn thấy Tiêu Thái Vy đăng bức ảnh của cô và anh, họ sẽ nghĩ gì, nói gì. Bởi vậy, một lát sau, anh lấy điện thoại ra, vào Wechat của Cải Chíp Nhỏ, nhân tiện ấn "like" cho bức ảnh vừa rồi của cô.
Bức ảnh đăng trên Wechat đã được chỉnh sửa, cách thức đơn giản, thô bạo, trực tiếp. Trên gương mặt của người đàn ông bên cạnh Cải Chíp Nhỏ có chèn một con khỉ miệng rộng.
Anh đã từng xem những bức ảnh cô đăng tải trước kia, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện con khỉ miệng rộng này, có những người bị chèn, có những người không bị chèn, còn anh, hiển nhiên được liệt vào hàng ngũ bị chèn.
Ngô Văn không rõ lòng mình đang có cảm giác gì, tóm lại là không vui vẻ. Anh nhìn Cải Chíp Nhỏ, phát hiện thấy dáng vẻ điềm nhiên của cô.
Lần này Ngô Văn không ấn "like" cho bức ảnh của Cải Chíp Nhỏ nữa. Anh mở bình luận ra xem, bởi vì thân phận của người đàn ông trong bức ảnh không rõ ràng nên cột bình luận vô cùng vắng vẻ, buồn tẻ, chỉ có Đổng Lập Đông để lại lời bình: Bạn trai?
Lướt một lát, Ngô Văn nhìn thấy Cải Chíp Nhỏ trả lời Đổng Lập Đông: Không phải.
Ngô Văn lại quét mắt về phía Cải Chíp Nhỏ, thấy cô cúi đầu cười tủm tỉm. Không biết nói câu đó với Đổng Lập Đông có gì vui vẻ mà cô lại cười như thế. Ngô Văn hừ một tiếng.
Anh lại một lần nữa thu ánh nhìn, tiếp tục xem cuộc trò chuyện của hai người.
Đổng Lập Đông: Vậy thì tốt.
Lời nói này ý đồ quá rõ rệt. Ngô Văn hắng giọng, nói, "Tiêu Thái Vy, tôi bắt buộc phải nhắc nhở cô, công ty chúng ta không cho phép yêu đương trong nội bộ đâu đấy".
Cải Chíp Nhỏ đè khóe môi đang muốn cong lên, "Yên tâm đi, tôi sẽ không thích anh đâu".
Trái tim Ngô Văn trầm xuống, giống như bị người ta ép ngâm vào nước muối, vô cùng khó chịu. Anh cười nhạo, "Tôi nói tôi sao? Người tôi nói là Đổng Lập Đông. Cô xem lời cậu ta nói kìa, cậu ta có ý với cô đấy".
"Vậy sao?"" Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy bình luận trả lời của Đổng Lập Đông, cũng nghi ngờ, "Để tôi hỏi anh ta", dứt lời, cô mở Wechat của Đổng Lập Đông.
Ngô Văn vô cùng tò mò xem Cải Chíp Nhỏ sẽ hỏi thế nào, nên anh nghiêng đầu qua.
Tiêu Thái Vy: Đổng Lập Đông, có phải là anh có ý với tôi không thế?
Ngô Văn như muốn cười ngất đi. Thì ra với ai cô gái này cũng hỏi như vậy sao? Thẳng thắn quá, rốt cuộc cô đã từng yêu đương chưa vậy? Đổng Lập Đông đã trả lời rất nhanh.
Đổng Lập Đông: Đúng vậy, cô có sợ không?