• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Maude không nói chuyện, một đôi mắt xinh đẹp như ân sủng của tạo hóa chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Andreu tự tin.

“Vì sao anh tự tin như vậy chứ? Trên sách nói tình cảm là không thể đoán trước, nói không chừng tôi sẽ đột nhiên yêu một người, dựa theo cách nói trên sách, hẳn là yêu một người theo tôi rất không giống với…”

Lời của anh bị Andreu xán lạn như ánh mặt trời – nụ cười xán lạn như ánh mặt trời cắt đứt, Andreu cười không thể tự kiềm chế.

“Ha ha ha ——” Anh càn rỡ vươn tay xoa xoa một đầu mái tóc trơn bóng của Maude, theo lẽ thường đương nhiên, không hề bị đả kích, “Maude, anh không giống vậy! Anh cùng bất cứ ai trên thế giới này cũng không giống, và những ví dụ trên sách cũng không giống. Không nên luôn đem mấy thứ trên sách khắc ở trong đầu, anh chỉ cần tin tưởng cảm giác của mình là được.”

Dường như không muốn tha cho cảm xúc tuyệt hảo dưới tay, tay Andreu lưu luyến vuốt ve tóc của Maude.

Maude chớp mắt mấy cái, nhìn thẳng đôi mắt tràn ngập tình cảm của Andreu. Đối với ánh mắt nóng rực của đối phương không có nửa phần né tránh – điều này làm cho Andreu có chút thở dài, bởi vì trong mắt Andreu như cũ không có dao động gì.

Khuôn mặt tươi cười của Andreu đột nhiên cứng đờ, rút tay mình về như tia chớp.

“Nè nè, đừng dữ dằn như thế chứ…”

Vừa rồi nếu nói không thu hồi tay bị Maude là không thể không có.

“Đừng nên tùy tiện chạm tôi.”

Nhàn nhạt nói, Maude không hề quan tâm Andreu trực tiếp rời đi.

Andreu bị lưu lại nhìn chằm chằm bóng dáng của Maude thẳng đến thân ảnh của y vào một góc rốt cục nhìn không thấy nữa. Khóe miệng của anh, nhẹ nhàng cong lên một độ cong vui mừng, tay vừa rồi sờ qua tóc Maude nhẹ cầm lấy không bỏ ra, tựa hồ đang dư vị xúc cảm vừa rồi.

Một hồi lâu, anh mới như đột nhiên lấy lại tinh thần của mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng của Bạch Hành và Tiểu Ngân.

Do dự một chút, vẫn là cất bước đến căn phòng. Sau đó, ở ngoài cửa, nghe Bạch Hành phát ra rên rỉ mê người, vội vàng rời đi – nói đùa, anh lại không phải Maude, nếu nói không lập tức rời đi bị Tiểu Ngân cho rằng anh bị âm thanh của Bạch Hành làm mê hoặc, vậy anh liền không còn mạng!

Về phần Lôi Ưng và Ưng con vừa rồi bị Maude để lại ở đây, đã sớm không thấy bóng dáng – ngay cả Maude cũng có thể nghĩ được chuyện tình, Lôi Ưng làm sao có thể không nghĩ được?!

Tộc Tinh Linh cho dù nam nữ khuôn mặt đều tuấn mỹ tinh xảo, trên người mang theo một loại hơi thở thanh tân đến từ thiên nhiên. Nhất cử nhất động của họ đều mang theo cảm giác linh động và tự nhiên, cho dù một Tinh Linh xuất hiện cũng có thể làm cho người ta cảm thấy cảm giác mới mở, càng đừng nói đến đại quân mười vạn Tinh Linh chỉnh tề rầm rập đứng ở nơi đây.

Mười vạn người đẹp a!!! Quả thật chính là một bức cảnh đẹp làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, không, cảnh đẹp cũng không đủ để hình dung cái loại rung động này! Đúng vậy, đó là một loại rung động đến từ tâm linh của mình!

Hơn nữa mười vạn người đẹp kia còn đều mặc giáp nhẹ vô cùng sát người…

Vì sao chỗ pháo đài Snow này là băng tuyết ngập trời vậy? Nếu chỗ này là bờ biển có thể thấy được nhóm Tinh Linh mặc mát mẻ đi? —— Không ít người thất vọng nghĩ như vậy.

“Nguyên soái Weson, ta là người phụ trách quân đội Tinh Linh lần này, Miller Stellan Cabe, ngươi có thể gọi ta là Miller.”

Một tên Tinh Linh khuôn mặt anh tuấn tiến lên, tuổi Tinh Linh thường thường phải từ khí chất của hắn phán đoán mà không phải vẻ ngoài.

Vị Tinh Linh này hiển nhiên đã tuổi không nhỏ, khí chất của hắn thành thục trầm ổn, hoàn toàn không có như mấy nhóm Tinh Linh trẻ tuổi hiếu kỳ và lóc chóc trong quân đội Tinh Linh.

Nguyên soái Weson nghe vậy, thần sắc lập tức trở nên có chút kích động.

“Ngài chính là Miller đại nhân trong Đại Chiến lần trước cũng dẫn dắt quân đội Tinh Linh sao?”

Tinh Linh cẩn thận gật đầu, thật sự không có thần sắc kiêu ngạo. Đối với Tinh Linh sinh mệnh nhiệt tâm với tự nhiên mà nói chiến tranh thật sự không có chỗ nào đáng giá khoe khoang.

Cũng trách không được Nguyên soái Weson kích động, vị Miller đại nhân này chính là đại tướng Tinh Linh nổi danh lẫy lừng trong sách sử. Đơn độc tự do phát triển ma pháp sử dụng thuần thục đến cực điểm, tài bắn cung càng xuất thần nhập hóa, vào năm trăm năm trước hắn cũng đã trở thành cao thủ Thánh cấp. Hiện tại chỉ sợ thực lực lại được đề cao không nhỏ!

Quan trọng hơn chính là, đối với lão Nguyên soái mà nói, đối phương là đồng bạn của tổ tiên sóng vai tác chiến cùng mình giống nhau ở trên đại lục nổi danh lẫy lừng. Thân là gia trưởng đương nhiệm của gia tộc Cruzte có ý nghĩa đặc thù đối với gia tộc, trải qua loại này tất nhiên có một loại cảm xúc đặc thù.

“Gia tộc Cruzte các ngươi là một gia tộc rất vĩ đại.” Miller tựa hồ có chút kiệm lời, chỉ là nói một câu như vậy, thật sự không nói gì nhiều. Chẳng qua, đối với Nguyên soái Weson mà nói như vậy đã đủ rồi.

Ông rất nhanh thu thập cảm xúc kích động của mình, bắt đầu sắp xếp thủ tục tiếp đãi đối với tộc Tinh Linh.

“Nguyên soái Weson, nghe nói Vua ma thú ở đây?” Miller nói thẳng hỏi, không chút nào che giấu hiếu kỳ của mình đối với Vua ma thú.

Nguyên soái Weson gật đầu, “Đúng vậy, hắn đã đạt tới Thần cấp.”

Miller thần sắc chấn động, mặc dù đã sớm biết, chẳng qua vào lúc xác định tin tức này, hắn vẫn là nhịn không được có chút kích động.

“Thần cấp?!”

“Đúng vậy, cho nên hắn mới có thể hóa thành hình người.”

Đối với chuyện của Vua ma thú tộc Tinh Linh biết rất kỹ càng tỉ mỉ, cho nên Nguyên soái vô cùng thẳng thắn, thật sự không có ý đồ giấu diếm.

“Vừa rồi ta tựa hồ thật không có nhìn thấy hắn?”

“Đúng vậy…” Lão Nguyên soái trầm mặc, ông nhận được báo cáo của Andreu, nhưng mà chung quy không thể đối với Tinh Linh nói người ta đang ở trên giường cùng bạn đời, cho nên căn bản không có thời gian để ý Tinh Linh các ngươi đã đến đi?

“Hắn hẳn là đang nghỉ ngơi, trong chiến đấu lần trước bạn đời của hắn tinh thần cạn kiệt. Bản thân hắn cũng nhận chút thương nhỏ, cho nên bắt đầu từ hôm qua bọn họ liền trở về phòng của mình, thẳng đến không đi ra. Bởi vì bọn họ vẫn luôn nghỉ ngơi, chúng ta bên này cũng không đi quấy rầy. Cho nên, bọn họ có thể còn chưa biết các ngươi đã đến.”

Lão Nguyên soái thần sắc tự nhiên nói hết lời nửa thật nửa giả, tâm hoàn toàn thiên hướng bên Tiểu Ngân và Bạch Hành, đối với tổ tiên nhà mình không có ác ý gì giấu diếm nho nhỏ, ông không có chút bất an – khụ khụ, đừng quên, ông chính là ông nội của Rooney!

Tinh Linh quả nhiên tin tưởng, kỳ thật gia tộc Cruzte ở trong mắt của chủng tộc khác nhìn qua như là một gia tộc tốt nhất trong loài người, cho nên…

Kỳ thật lão Nguyên soái rất không có ác ý!

“Vong Linh cư nhiên có thể đánh bị thương cao thủ Thần cấp?! Chúng nó chẳng lẽ cũng có Thần cấp sao?”

Tinh thần Miller hoàn toàn đặt ở trên chuyện Tiểu Ngân bị thương, khó nén khiếp sợ trong thần sắc.

“Không phải, việc này hoàn toàn là một âm mưu nhằm vào Vua ma thú và bạn đời của hắn.” Nguyên soái Weson cũng có chút buồn bực, trước kia khi Đại Chiến đám Vong Linh rõ ràng đều ngốc đến muốn chết, tại sao cố tình đến lượt mình lại đột nhiên biến thành giảo hoạt vậy?!

Đem chuyện tình trải qua mà lúc trước Tiểu Ngân tính cách nhẫn nại kể cho bọn họ từ một bản đơn giản trải qua gia công kiểu con người biến thành bản kỹ càng tỉ mỉ nói cho Miller…

“Đáng giận! Vong Linh thật sự là rất giảo hoạt!” Miller nghe xong nhất thời tức giận đến bật dậy, đối với Vua ma thú đại nghĩa đương nhiên cứu giúp loài người nhất thời có thiện cảm và đồng tình.

—— Cụ Weson ông làm thế nào gia công chuyện xưa vậy hả?

“Bọn họ hiện tại không có chuyện gì đi?”

“Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian là được.”

—— Thời gian này, Bạch Hành và Tiểu Ngân đang ở trong phòng làm vận động kịch liệt nào đó, hơn nữa ư ư a a vô cùng thích thú…



Hiếm khi Tiểu Ngân lần này cư nhiên vào lúc Bạch Hành tỉnh lại bỏ qua cho y.

Bạch Hành cả người cao thấp đều bị mồ hôi làm ướt, trên người làn da trắng nõn cũng cơ hồ che kín dấu vết nhạt thật sâu.

Anh nhắm mắt nằm ở trên giường, vẫn còn thở hổn hển, cơ thể còn bởi vì dư vị cao trào vừa rồi mà run rẩy.

Hai cẳng chân dài mở ra thật rộng, Tiểu Ngân ở giữa hai chân y có thể rõ ràng mà thấy trong hậu huyệt đang chảy ra dịch thể của mình.

Dục vọng căn bản là chưa có bình ổn trở nên mãnh liệt lên.

Hắn vốn muốn cho Bạch nghỉ ngơi, dù sao lần này tiến vào có thút thô bạo, hắn sợ sẽ làm bị thương đến Bạch. Nhưng mà, Bạch cư nhiên bày ra tư thế mê người như vậy, nếu không hành động vậy còn có thể xem như là giống đực sao?

Cho nên, vô cùng theo lẽ thường đương nhiên, Tiểu Ngân quên là cơ thể của mình không chịu rời đi mới làm Bạch Hành chỉ có thể duy trì tư thế như vậy. Cũng quên mình vừa rồi vốn muốn săn sóc một chút, để Bạch Hành nghỉ ngơi một chút. Trực tiếp đâm vào, phân thân vừa mới rời đi không bao lâu lại theo chất lỏng mình vừa rồi lưu lại trơn ướt tiến vào dũng đạo mất hồn kia.

“Ư a ——” Bạch Hành rên rỉ, vô lực phản kháng hoặc là nghênh hợp.

Tùy ý Tiểu Ngân đem cơ thể của anh nghiêng lại, nâng lên một cái chân của y lên bắt đầu rất nhanh ra vào.

“A – ư ha – ô ——”

“Nguyên soái, đế quốc Oni phái sứ giả tới.”

Nguyên soái Weson đang chiêu đãi Miller nhướn mày, “Để người đó tiến vào!”

Sứ giả Oni cao lớn cường tráng ngạo khí đi vào lều chủ tướng.

Khi thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Miller thì rõ ràng lộ ra ánh mắt sắc dục, lập tức bắt buộc mình đem lực chú ý chuyển sang qua trên người Nguyên soái Weson.

Miller nhướn mày.

Có thể hai lần trở thành chỉ huy của đại quân Tinh Linh, Miller tự nhiên cũng không phải dễ đối phó. Mặc dù chán ghét chiến tranh và giết chóc, nhưng thật sự phải giết hắn cũng không nương tay qua.

“Mời ngồi, không biết viện quân của đế quốc Oni khi nào thì có thể đến? Phải biết rằng đế quốc Oni là quốc gia gần đế quốc Forde nhất, nhưng mà đến bây giờ ngay cả quân đội tộc Tinh Linh xa nhất cũng đến, quân đội của đế quốc Oni vẫn chưa thấy bóng dáng. Các anh có biết không nguyên ngày hôm qua pháo đài Snow thiếu chút nữa thất thủ? Chẳng lẽ đế quốc Oni đối với an nguy của đại lục một chút cũng không để trong lòng sao?”

Nguyên soái Weson thanh sắc câu lệ (tiếng sắc từ nghiêm) nói, ông quả thật có thể nói là chán ghét đến cực điểm!

Một quốc gia, vậy mà ở trong Đại Chiến quan trọng liên quan đến an nguy đại lục như vậy không làm bất luận cái gì – Đế vương của một quốc gia làm sao có thể thiển cận đến mức độ như thế?! Gặp qua người tầm nhìn hạn hẹp cũng không đến loại mức độ rất ngắn này của bọn họ!

“Việc này ——” Sứ giả Oni bị chụp mũ sửng sốt, thoáng thu hồi thần sắc cao hơn người một bậc, chẳng qua ngữ khí vẫn cứ nhẹ bay, “Đế quốc Oni chúng tôi chính là đối với vận mệnh của đại lục vô cùng quan tâm! Chỉ có điều, lần này Đức vua của chúng tôi cũng không có biện pháp a.” Sau đó một bộ biểu tình điệu bộ khó xử.

Nguyên soái Weson để ý cũng không thèm để ý gã, trong lòng phiền chán đến cực điểm!

Miller bên cạnh rõ ràng biểu lộ ra thần sắc khinh bỉ.

Sứ giả Oni thấy không ai để ý biểu diễn của gã, con mắt vừa xoay, bắt đầu hưng sư vấn tội.

“Nguyên soái Weson, xin hỏi ma pháp sư thủ tịch của nước tôi vì sao chậm chạp không có tin tức?”

Nguyên soái Weson trào phúng nói: “Chuyện này ta đã báo lên cho Hoàng đế nước ta, vị ma pháp sư thủ tịch kia nói năng lỗ mãng, hơn nữa đem vị trí người lãnh đạo của đội ma pháp sư của mình làm vật thế chấp mà không hề biết liêm sỉ đánh lén một vị cao thủ Thánh cấp khác, hiển nhiên, thực lực của ông ta còn chưa đủ, chẳng những không thể đánh lén thành công, ngược lại bị đối phương giết chết. Đế quốc Oni thế nhưng sẽ xuất hiện loại vô sỉ hạ lưu đến cực điểm này, ma pháp sư thủ tịch hoàn toàn không có liêm sỉ thật đúng là bất hạnh!”

Nguyên soái Weson hoàn toàn không có lưu tình, hai mắt già này của ông cũng gặp qua không ít người và chuyện, sứ giả Oni trước mắt này có cái chủ ý gì ông biết hết!

“Cho dù như thế, các ông cũng có thể đem ma pháp sư thủ tịch của nước tôi trả lại bổn quốc, Hoàng đế bệ hạ của chúng tôi tự nhiên sẽ đối với ông ta đưa ra trừng phạt!”

Sứ giả Oni sắc mặt không đổi ngụy biện, tựa hồ một chút cũng không vì hành động làm ra của ma pháp sư thủ tịch nước mình mà cảm thấy nhục nhã.

Thấy tình huống này, Miller bên cạnh không nhịn được lộ ra thần sắc khinh thường.

Nguyên soái Weson hừ lạnh một tiếng.

“Ý tứ của anh là ở dưới tình huống Đại Chiến cấp bách như thế chúng ta còn phải cử người đến quốc gia các anh báo tin cho các anh? Còn phải để hai vị cao thủ Thánh cấp bỏ qua chiến tranh đặc biệt trông coi vị ma pháp sư thủ tịch rác rưởi kia của các anh? Ta ngược lại muốn hỏi một chút đế quốc Oni của các anh rốt cuộc là ý tứ gì?! THÂN LÀ QUỐC GIA CÁCH FORDE GẦN NHẤT ĐẾN BÂY GIỜ CHỈ CỬ RA MỘT TÊN THỐI NÁT CHỈ BIẾT COI THƯỜNG BINH SĨ CÙNG MÌNH CÙNG CHUNG TÁC CHIẾN, MỘT RÁC RƯỞI CHỈ BIẾT ĐÁNH LÉN ĐỒNG BẠN CÙNG CHUNG LẬP TRƯỜNG VỚI MÌNH, CÁC ANH RỐT CUỘC LÀ Ý TỨ GÌ?! CHẲNG LẼ CÁC ANH VÀ VONG LINH CẤU KẾT MUỐN MƯU ĐỒ CẢ ĐẠI LỤC SAO?!”

Nói mấy câu cuối cùng, lão Nguyên soái là gào ra, một bộ bộ dáng tức giận khó thở.

Nếu bình thường, Nguyên soái Weson thấy là quốc gia Oni gần nhất có thể nhanh nhất cử ra một phần viện binh còn có thể cùng ông hư dữ ủy xà* một phen. Nhưng mà, hiện tại ông đã nhận được tình báo đáng tin, Đức vua quốc gia này đã quyết định không xuất binh viện trợ Forde, hơn nữa còn muốn mượn việc này áp chế Forde giao ra hai người Bạch Hành và Tiểu Ngân!

*虚与委蛇 – Hư dữ ủy xà: hư tình giả ý, xã giao có lệ

Ngu xuẩn! Vô tri! Nông cạn!

Đây là đánh giá của Nguyên soái Weson việc đề xuất này!

Thân là tướng lĩnh cao nhất thống lĩnh quân đội các tộc, Nguyên soái Weson không cần triển khai khí thế Thánh cấp thì cũng có một loại khí thế không giận tự uy, lại càng không nói ông hiện tại thần tình phẫn nộ.

Sứ giả Oni trán nhất thời đổ mồ hôi, không hiểu vì sao Nguyên soái Weson cư nhiên lại thái độ cứng rắn như vậy? Phải biết rằng Oni hiện tại chính là viện binh duy nhất trừ Long tộc chỉ biết đối phó Cốt Long và tộc Tinh Linh ra a!

Quân đội của quốc gia khác còn đang trên đường, mà chủng tộc khác lại không có khả năng rất nhanh mà đến.

Nghĩ tới đây, trong lòng gã lại sức mạnh dồi dào.

“Tóm lại, quốc gia chúng tôi nhất trí quyết định, trừ phi các ông giao ra hai hung thủ kia, nếu không đế quốc Oni chúng tôi sẽ không lại phái đi một viện binh!”

Nguyên soái Weson nghe xong lời của gã, lạnh lùng cười, vẻ giận dữ vừa rồi hoàn toàn thu liễm trở về, bình tĩnh tựa như người nổi giận vừa rồi cũng không phải là bản thân ông.

“Người đâu!”

Lúc sứ giả Oni nghĩ rằng Nguyên soái Weson lựa chọn lùi bước, câu tiếp theo của lão Nguyên soái làm gã thiếu chút nữa tè ra quần!

“Đem tên này kéo ra ngoài chém cho ta, lấy đầu chuyển về đế quốc Oni, chính thức thông cáo với Đức vua bọn họ, ta lấy thân phận Nguyên soái đứng đầu Đại Chiến yêu cầu bọn họ cử ra viện binh! Phải nhất định ở trong vòng mười ngày, nếu không, sau khi Đại Chiến chấm dứt ta phải kêu gọi cả đại lục đối với Oni tiến hành trừng trị!”

Hai binh sĩ cường tráng lập tức đi vào, đem sứ giả Oni sớm bị rượu và sắc đẹp bào mòn cơ thể quỷ khóc sói tru kéo xuống…

“Ngươi quả nhiên tâm vẫn là hướng đế quốc Forde.” Miller tựa hồ thật sự không có thấy một màn kia, thoải mái nói.

Nguyên soái Weson sắc mặt chính trực.

“Ta đầu tiên là Nguyên soái đứng đầu Đại Chiến, sau đó mới là một thành viên của đế quốc Forde. Chẳng qua, lúc trước ta đã thu được tin tức, đế quốc Oni thật sự không định phái binh, bọn họ thậm chí đã bắt đầu cân nhắc sau Đại Chiến bằng vào quân lực sau khi giảm bớt của mình tấn công Forde và một số quốc gia khác! Đức vua của bọn họ và quý tộc đại khái đang trong mộng làm xưng bá đại lục đây!”

Miller cả kinh.

“…Đế quốc ngu xuẩn như vậy – Forde các ngươi tại sao vô dụng như vậy, đến bây giờ còn chưa diệt trừ bọn hắn?”

Tinh Linh dung mạo tinh xảo cử chỉ tao nhã và khí chất bình thản đột ngột lời không phù hợp của hắn làm lão Nguyên soái sửng sốt.

“Khụ khụ, ta là nói ——” Tinh Linh khụ hai tiếng, ý đồ che giấu mình vừa rồi bại lộ ra bản tính.

Nguyên soái Weson sửng sốt, không cho hắn cơ hội.

“Ta chưa bao giờ can dự vào trong quyết sách của quốc gia, chẳng qua chiến tranh dù sao không phải trò đùa, huống hồ hai nước lớn Oni và Forde như thế. Còn phải lo lắng cảm nhận của quốc gia xung quanh khác, đề phòng quốc gia khác thừa dịp mượn gió bẻ măng, ngồi đạt được ngư ông được lợi…Tóm lại, rất nhiều nhân tố. Chẳng qua, lần này là chính bọn họ cho chúng ta cơ hội!”

“Bọn họ không biết thân phận của Vua ma thú?”

Miller tự hỏi trong chốc lát, có chút kinh ngạc hỏi.

Nguyên soái Weson gật đầu.

“Hiện tại đế vị của Hoàng đế Oni là phản loạn hoàng tộc Oni trước kia mà được, bọn họ giết chết toàn bộ hoàng tộc của Oni, tự nhiên cũng liền đối với việc này chỉ có hoàng tộc Oni biết thậm chí chỉ có bản thân Đức vua mới biết bí mật không thể nào biết được. Không biết việc này có tính là nguyền rủa của hoàng tộc Oni hoặc là báo ứng của gia tộc Hoàng đế Oni hiện tại!”

Miller gật đầu, hắn vẫn luôn sinh hoạt ở rừng rậm Tinh Linh, đối với chuyện bên ngoài nhưng thật ra rất ít chủ động nghe ngóng.

“Ngươi xác định thái độ cứng rắn như vậy của ngươi, Oni không phái ra viện binh?”

“Sẽ không, thứ nhất bọn họ hiện tại đã bị mộng đẹp xưng bá đại lục làm choáng suy nghĩ, hiển nhiên mất đi năng lực tự hỏi bình thường, đại não đã mất đi tác dụng nên có của nó. Thứ hai, Đức vua Oni cuồng vọng tự đại tuyệt đối không thua kém ngu xuẩn của hắn!”

Cho nên, Nguyên soái Weson thái độ cứng rắn ngược lại sẽ chọc giận hắn, làm hắn càng thêm lựa chọn phương sách quyết liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK