• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hành ở trong không trung quan sát tình huống mặt đất, dự định trò cũ lặp lại, ở giữa loài người và Vong Linh dựng tường băng, đảm đương phòng ngự, thuận tiện làm cho loài người chiếm địa hình có lợi.

“Không được.”

Tiểu Ngân ngăn cản động tác của anh.

“Vì sao?”

“Làm vậy mặc dù có thể giảm bớt thương vong, nhưng hiệu suất rất thấp. Em ngẫm lại, Vong Linh nhiều như vậy cứ dựa vào mấy cung tiễn thủ bắn vậy thời gian dài bao lâu mới có thể tiêu diệt hết Vong Linh? Quân đội ở đây mỗi ngày đều phải tiêu hao rất nhiều vật tư, mặc dù không phải ở trong thời gian ngắn giải quyết trận chiến tranh này, nhưng cũng không thể cứ như vậy trong thời gian ngắn như vậy kéo tiếp nữa.” Kéo dài nữa rất có khả năng trước khi tiêu diệt Vong Linh đã đem cả đại lục kéo đến sụp đổ.

Bạch Hành đương nhiên có thể hiểu được đạo lý này. Muốn không có tổn thất chấm dứt chiên tranh mình quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.

Cho dù không thể hoàn toàn giảm bớt tổn thất của đại lục, Bạch Hành đơn giản buông động tác bắt đầu tấn công quân Vong Linh.

Đám xương khô đứng ở trên tuyết đột nhiên một trận nhúc nhích, một đạo tường băng đột ngột mọc lên từ đất, ầm một tiếng hoàn toàn nổ tung. Xương khô xung quanh một mảnh rất lớn bị nổ bay.

Vào trước khi quân đội cùng xương khô tiếp xúc tiến hành đánh giáp lá cà, loại ma pháp này của Bạch Hành lực sát thương rất mạnh!

Công kích như vậy thật không có làm đám Vong Linh kinh hoảng thất thố, trên thực tế, mấy xương khô này cũng không có loại cảm xúc này.

Nhưng mà, dưới chỉ huy của một số Vong Linh cấp cao, bọn nó bắt đầu động tác tiến tới nhanh hơn, thậm chí buông tha cho công kích cung tiễn. Cùng lúc đó, cùng bọn nó tương phản là quân đội đại lục. Bọn họ không thể lui về phía sau – ở trong chiến đấu quy mô lớn này lui về phía sau rất có thể sẽ khiến cho binh lính khủng hoảng, giảm chậm sĩ khí của bọn họ, nhưng bọn họ bắt đầu chậm rãi đình chỉ tiến tới, nhóm cung tiễn thủ đem hết toàn lực rất nhanh bắn ra mũi tên trong tay, vào trước khi đòi hỏi phải đánh giáp lá cà nắm lấy cơ hội tiêu diệt kẻ địch nhiều hơn.

Bên kia, đám ma thú cũng bắt đầu chiến đấu.

Lão Gấu gầm nhẹ một tiếng, vuốt gấu to to đặt ở trên mặt đất, trên người vầng sáng một trận chói rọi màu vàng.

Đại Địa Chi Hùng trừ phòng ngự cao và khí lực lớn ra, ma pháp hệ thổ là một một bản lĩnh đặc biệt khác của bọn hắn.

Gấu con đi theo bên người ba ba, học theo đem móng vuốt nhỏ thịt núc ních đặt ở trên mặt đất, thậm chí cũng học bộ dáng của ba ba rống lên một tiếng, nhưng mà trên người không có hào quang.

Ở trên đường nhóm quái Thạch Tượng đi tới, đột nhiên mọc lên một dãy gai đất, đang đâm ở trên bụng của quái Thạch Tượng. Không thể thương tổn được nó, nhưng mà khiến cho quái Thạch Tượng to mà ngu lảo đảo một cái, thân thể cũng hơi nghiêng theo, thiếu chút nữa liền đổ nhào.

—— Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, cùng lúc đó dưới bụng một con quái Thạch Tượng khác cũng xuất hiện một gai đất nho nhỏ so với cơ thể thật lớn của quái Thạch Tượng có thể xem nhẹ không đáng kể…

Lão Gấu cao giọng kêu, có vẻ vô cùng kích động.

Hắn tiếp tục đem vuốt gấu đặt ở trên đất, sau đó một gốc gai đất lớn hơn nữa xuất hiện ở dưới thân một con quái Thạch Thượng đầu đàn, trực tiếp đem nó chọt ngã.

Đám ma thú hoan hô một trận!

“Gấu con nó ——” Bạch Hành luôn luôn có chút lo lắng cho Gấu con đột nhiên cúi đầu kêu một tiếng.

Tiểu Ngân gật đầu, “Ừ.”

“Nó thật thông minh!”

“Chiến đấu đối với ma thú mà nói là một loại bản năng.”

Vừa rồi Gấu con thấy gai đất của mình đối với kẻ địch mà nói căn bản không đau không ngứa, vì thế thông minh buông tha cho công kích một mình, mà là dựa vào ăn ý của mình và cha cùng với lực lượng nguyên tố đất nắm trong tay trực tiếp đem ma pháp của mình chồng lên trên ma pháp của Lão Gấu.

Vừa rồi ma pháp đâm ngã quái Thạch Tượng đầu đàn là kiệt tác chung của hai cha con!

Vì thế nhóm ma thú hệ thổ bắt đầu đối với quái Thạch Tượng tấn công, không cầu thương tổn đến bọn nó, chỉ cần đem bọn nó đâm ngã là được!

Dù sao quái Thạch Tượng như con rùa, cơ thể vụng về mà to lớn một khi lật mình qua thì không thể tự mình lật qua lại. Cơ thể to lớn như vậy hiện tại ngược lại thành trói buộc – trong Vong Linh cũng không thể đem bọn nó như ngọn núi nhỏ lật trở lại.

Nhóm ma thú bay cũng bắt đầu tấn công, thông minh không lựa chọn quái Thạch Tượng, mà là lựa chọn Vu Yêu.

Đối với nhóm ma thú mà nói Vu Yêu có thể tấn công xa và sử dụng ma pháp Vong Linh ngược lại là uy hiếp lớn nhất, hơn nữa dưới tình huống chúng nó đối với công kích vật lý và ma pháp ngoại trừ ma pháp hệ quang tính đối kháng đều rất mạnh.

Rồng lửa và tia chớp nhỏ bay lượn đầy trời luôn có thể trước sau đánh trúng cùng một mục tiêu, mọi thú hợp lực, mỗi một con ma thú bay chỉ cần một chút công kích là có thể tiêu diệt một con Vu Yêu.

Tình huống như thế thật sự không kéo dài quá lâu.

Bởi vì một số Vong Linh bay cỡ lớn đột nhiên xuất hiện.

Thú Răng Nanh có cánh rất lớn và răng nanh sắc bén, cái đầu cùng Cự Ưng hệ lôi khổng lồ không sai biệt lắm, cả người che phủ lông ngắn màu đen. Loại màu đen này cùng mọi người không giống nhau, đó là một loại màu đen sẫm u tối nhìn thấy khiến cho người ta cảm thấy nhìn không rõ. Viền cánh của chúng nó là gai xương dài lợi hại, một cái đuôi lại rất giống đuôi của bò cạp, nhọn nhọn có thể lập tức xuyên cơ thể của Cự Long, phương diện độc tố cho dù là cấm chú hệ quang cũng rất khó thanh trừ trọn vẹn.

Khó đối phó! Đây là một loại Vong Linh bay rất khó đối phó!

Hơn nữa tốc độ bay của đối phương cũng rất nhanh…

Nhóm ma thú bay phần phật tản ra một chút, đám Vu Yêu phía dưới cũng không quan tâm.

Lôi Ưng lại trực tiếp túm Ưng con bay về phía Tiểu Ngân. Hắn bay không sao cả, vấn đề là hắn còn đem lực chú ý của Vong Linh bay đem hấp dẫn đến trên người Bạch Hành và Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân vẫn là hình sói, vội vàng ngậm cổ áo Bạch Hành trực tiếp kéo người bay đi, hiểm nguy né tránh một đường bóng màu đen – là cái đuôi của thú Răng Nanh!

Bạch Hành kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, tốc độ thật nhanh! Anh căn bản không phản ứng được!

Tiểu Ngân cũng không có ý đồ ở không trung cùng đối phương tác chiến, hắn ở không gian xung quanh hai người phóng Thánh Quang Chi Thương, nhanh chóng trở lại mặt đất.

Ba con thú Răng Nanh đang ở tầng thấp trên đỉnh đầu bọn họ xoay quanh, tìm kiếm cơ hội tấn công!

“Bạch, em dựa vào trên lưng ta, ôm chặt ta, ngàn vạn lần đừng rớt xuống!”

Tiểu Ngân dồn dập dặn dò.

Bạch Hành vội vàng leo lên lưng Tiểu Ngân, hai tay hai chân gắt gao ôm hắn, cố định mình, đầu cũng gắt gao chôn ở bên trong lông bạc mềm mại.

Có chút căm ghét vô lực hiện tại của mình…

Cho dù kẻ địch là Vong Linh hệ phi hành loại mẫn tiệp ma pháp sư sợ nhất!

Tiểu Ngân vọt lên bay nhanh, trốn đi móng vuốt trảo tới. Uy áp Thần cấp thừa dịp thú Răng Nanh quay về vừa vặn tấn công mình còn chưa rời đi quá xa toàn lực phóng thích, khi cơ thể đối phương bị uy áp của mình áp chế cứng đờ, một đạo Thánh Quang Chi Thương dài đến vài thước lóe hào quang Thánh cấp màu trắng từ trong không khí xuất hiện trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của thú Răng Nanh.

Một tiếng kêu thảm thê lương bén nhọn, thú Răng Nanh giãy dụa từ không trung rơi xuống, ở giữa không trung hóa thành bụi đen, bay lả tả xuống.

Vẫn còn lại hai con!

Ánh mắt Tiểu Ngân gắt gao nhìn chằm chằm hai con thú Răng Nanh khác đang xoay quanh trong không trung.

Có vết xe đổ của đồng bạn, bọn nó rất kiên nhẫn ở không trung xoay quanh, và đợi cơ hội công kích.

Đáng tiếc, cơ hội không dễ đợi như thế.

Tiểu Ngân đôi mắt lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chằm chằm một con thú Răng Nanh trong đó, lạnh lùng rống lên một tiếng, điều khiển khí thế toàn thân hướng đối phương đánh tới – bọn nó bay hiển nhiên còn chưa đủ cao!

Tránh thoát đánh lén của một con thú Răng Nanh cuối cùng, Tiểu Ngân lạnh lùng đứng ở trên mặt tuyết màu trắng, khói bụi màu đen rơi vãi trên bầu trời không có nửa điểm bám trên cơ thể hắn và Bạch Hành.

Thú Răng Nanh còn lại bay rất cao, mặc dù Vong Linh so với sinh linh trên đại lục mà nói càng thêm không e sợ cái chết, nhưng mà không đại biểu bọn nó sẽ ngây ngốc hy sinh, mắt thấy không thể tấn công Tiểu Ngân, thú Răng Nanh thông minh lựa chọn trợ giúp đồng bạn đang cùng nhóm ma thú hệ phi hành tác chiến.

Cảm giác được cơ thể Tiểu Ngân có chút thả lỏng xuống, Bạch Hành ngẩng đầu.

“Đã xong rồi sao?”

“Ừ.”

Đang muốn thở ra một hơi, liền thấy một con Ưng to hệ lôi hốt hoảng bay, phía sau đi theo một con thú Răng Nanh diễu võ dương oai.

Bạch Hành thở dài, lần nữa nằm úp sấp trên lưng Tiểu Ngân.

Nhóm ma thú biết tính toán chiến lược rút lui lại không cùng kẻ địch không thể địch lại đánh bừa anh rất vui mừng không ít, nhưng mà không cần một con hai con giải quyết không được liền hướng qua chỗ bọn họ có được không?

Ở trong thời gian ngắn ngủi này, khoảng cách của quân đội loài người và Vong Linh cách gần không ít.

Nhóm cung tiễn thủ tấn công càng thêm có hiệu suất, liên tục có Vong Linh ngã xuống, sau đó bị đồng bạn của mình dẫm thành mảnh nhỏ.

Thấy cung tiễn thủ của đối phương bị tiêu diệt không sai biệt lắm, các tướng lĩnh nhân loại bắt đầu mệnh lệnh mấy trọng thuẫn thủ lui sau. cung tiễn thủ nhiều hơn đứng ở vị trí tiền tuyến.

Bạch Hành và Tiểu Ngân đứng ở vị trí giữa hai chiến trường của quân đội loài người và quân đoàn ma thú.

Tiểu Ngân giúp đỡ ma thú đối phó Vong Linh Thánh cấp, Bạch Hành giúp đỡ quân đội loài người đối phó rất nhiều xương khô.

“Tiểu Ngân, Vua Vong Linh kia không xuất hiện sao?”

“Không biết.”

Cuối cùng, hai bên rốt cục tiếp xúc.

Loài người và Tinh Linh xen lẫn vào nhau cùng nhóm xương khô triển khai đánh giáp lá cà.

Cuối cùng quân đội hai bên trộn lẫn vào nhau, Bạch Hành cũng không thể sử dụng ma pháp tính chất phạm vi có lực sát thương rất lớn.

Vì thế, đổi bên ——

Tiểu Ngân bắt đầu đối với chiến trường của loài người và Vong Linh thả ma pháp hệ quang – đối với loài người có tác dụng chữa trị, đối với Vong Linh có áp chế thậm chí là thương tổn.

Bạch Hành thì giúp đỡ đám ma thú đối phó Vong Linh Thánh cấp. Giảm tốc độ của Kỵ Sĩ Tử Vong, đâm ngã quái Thạch Tượng…

Thịnh yến tử vong chính thức bắt đầu!

Chiến đấu từ ban ngày kéo dài thẳng đến chiều muộn, kẻ địch tuôn ra ào ào đi lên, sau đó bị giết chết, lại ào ạt đi lên, lại bị giết chết.

Liên tục có binh lính ngã xuống, đem sinh mệnh ở lại mảnh đất tuyết bị máu tươi nhiễm đỏ.

Mảnh nhỏ xương cốt của xương khô lại phủ kín khắp mặt đất.

Mọi người cơ hồ đều chết lặng.

Chỉ biết tính chất máy móc công kích trốn tránh, công kích trốn tránh…

Bên ma thú cũng vất vả dị thường, bọn Vong Linh Thánh cấp cũng không giống lần trước giống nhau dễ đối phó.

Bọn nó hiển nhiên cũng học được phối hợp với nhau.

Thường thường khi bạn đang muốn kết liễu một con Kỵ Sĩ Tử Vong, một mũi Hắc Ám Chi Tiễn liền bay qua. Sau đó, lại phải cùng con Kỵ Sĩ Vong Linh đáng chết này triền đấu rất lâu mới có thể lại tìm được cơ hội tốt như thế để giết chết nó.

Bạn chém nó một chút, nó không sao cả, nhưng mà bị nó chém một chút sẽ đau muốn chết!

Thật sự là không công bằng.

Gấu con…Từ lâu không biết khi nào thì chạy đến bên người Bạch Hành, hiện tại đang được anh ôm ở trong lòng.

Ưng con – bay ở chỗ không xa bên người Tiểu Ngân.

Hai người bọn họ ở đây thành chỗ giữ trẻ…

Cuối cùng, dưới bảo hộ của Bạch Hành và Tiểu Ngân, không có ma thú chết đi, trọng thương không ót. Thiết tay cụt chân cũng có mấy, nhưng có Tiểu Ngân đây, không chết cũng không có vấn đề lớn.

Sau khi nhóm ma thú rốt cục đem Vong Linh Thánh cấp đều giết chết, kẻ địch rút lui.

Lúc này trời đã sắp sáng.

Mọi người ở trong ánh rạng đông nghênh đón thắng lợi của trận chiến đấu này.

Tiểu Ngân bắt đầu bận rộn với việc cứu trị đám ma thú bị thương.

Bé đáng yêu lần này là thật sự bị thương, cuối đuôi bị một con Kỵ Sĩ Tử Vong cắt một đoạn ngắn, hiện tại đang suy nhược ngã trên đất, chờ Tiểu Ngân đem bệnh nhân khác bị thương nặng hơn xử lý xong rồi tới cứu nó.

Bạch Hành đứng ở bên người nó vuốt ve cái đầu thật lớn của nó, Bé đáng yêu hứu khí vô lực nằm ở trên đất, cơ thể thật lớn đã vô lực co rút lại hình dáng nho nhỏ.

Một đôi mắt cũng nửa mở nửa nhắm, bộ dáng rất không có tinh thần.

Đang lúc bận cứu viện, Kai đến đây…

“Có chuyện gì?”

Bạch Hành nhàn nhạt hỏi, định nếu cậu ta là tìm Tiểu Ngân qua bên kia cứu người liền trực tiếp từ chối.

“Tôi là đến hỗ trợ.”

“Còn có tôi, và Maude ——” Andreu đi theo phía sau cậu ta, phía sau nữa là Maude mặt không chút thay đổi.

“Loài người bên kia không cần hỗ trợ sao?”

“Bên kia chúng tôi cũng giúp được được việc gì.” Andreu mỉm cười nói.

“Bên này các cậu có thể giúp được việc?”

“Giúp không được cũng không đến nỗi thêm phiền, chẳng lẽ chúng tôi đều đến đây anh còn đuổi chúng tôi đi sao?” Andreu đang nói, Maude tiến lên vài bước đi đến trước mặt Bạch Hành, đưa tay ra —— “Ôm——”

Gấu con nhìn thấy anh, lại ngẩng đầu nhìn xem Bạch Hành, do dự ——

Bạch Hành sờ sờ đầu nhỏ lông xù tay cảm giác rất tốt, đem nó đưa cho Maude.

Phát hiện Andreu đang nìn xem Gấu con thần sắc rất là đố kị, Bạch Hành không nhịn được cười nói: “Không thể nào, ngay cả nó dấm chua cũng ăn hả?”

“Lẽ nào vị kia nhà anh không ăn dấm chua của ma thú sao?”

Ăn – hơn nữa ăn đến cực kỳ lợi hại – Bạch Hành ngoan ngoãn câm miệng.

Kai vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Andreu và Maude bộ dáng vô cùng thoải mái, chỗ này chính là quân đoàn ma thú đó?!

“Các cậu rốt cuộc đến để làm gì?”

“Tôi không biết, là anh ta kéo tôi đến đây.” Maude ôm Gấu con, mặt không chút thay đổi nhưng trên thực tế vô cùng nhu thuận thẳng thắn trả lời.

Thấy Bạch Hành đem mắt chuyển qua trên người mình, “Tôi là đến giúp anh thực hiện lời hứa.”

“Lời hứa gì?”

“Anh không phải nói muốn tiếp đãi Kai đến quân đoàn ma thú sao?”

“Ừ…Hình như là có chuyện như vậy, chẳng qua tôi hiện tại bề bộn nhiều việc không có thời gian tiếp đón các cậu, tự tiện đi.”

Nói xong, Bạch Hành liền xoay người lại đến chỗ Bé đáng yêu mè nheo đáng thương.

Đây là cái anh gọi là bận rộn? – Đầu Andreu nhảy ra hai chữ ngay ngắn.

“Kỳ thật tôi cũng không biết cậu vì sao lại lựa chọn lúc này tới đây, Kai.” Andreu trên thực tế cũng là không hiểu vì sao bị kéo tới đây.

Kai mặt đỏ lên.

“Không, không có gì đâu…”

Vừa thấy bộ dáng thì không giống không có gì!

“Vậy nói cho tôi, cậu không có tâm tư gì không nên đi? Nhân tiện nói trước, cậu không có khả năng thành công!”

“Không phải, tôi chỉ là đến xem…”

Tiếp tục đỏ mặt.

Hồ nghi nhìn xem cậu ta.

“Cậu sẽ không là xem trúng Bạch Hành đi? Tiểu Ngân chính là rất ăn dấm chua, lần trước hoàng tử Long tộc cùng trưởng lão đều thiếu chút nữa bị anh ta xử lý, bởi vì đối phương đối với Bạch bày tỏ yêu thích. Tôi nói với cậu, Tiểu Ngân lúc ăn dấm chua cũng sẽ không quản thân phận đối phương!”

Tốt xấu cũng là cháu trai của lão Tướng quân, Andreu cũng không muốn trơ mắt nhìn thấy cậu ta bị Tiểu Ngân giết chết.

“Tôi không thích Bạch tiên sinh a!” Kai đỏ nghiêm mặt phản bác, khóe mắt lướt một cái phương hướng.

“Cậu thích cư nhiên là Tiểu Ngân?!” Andreu sét đánh kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.

“Tiểu Ngân sẽ không thích cậu.” Maude bên cạnh rất nghiêm túc nói một câu.

Cầu Y tái mặt.

“Tôi biết.”

“Nhưng cậu là khi nào thích anh ta? Chung quy cậu cũng đã gặp qua anh ta hai lần đi?”

“Chính là lần trước…Anh ấy giúp Nguyên soái Weson trị thương lần đó…”

“Từ từ, lần đó Tiểu Ngân là hình sói đi?”

“Ừ, nhưng mà vẫn rất tuấn tú!”

Đối với Kai mắt đã tim đỏ, Andreu thật không nói gì.

Làm sao có thể xem trúng Tiểu Ngân hình sói a, điều đó là không phải một loài đó biết chưa? Nếu nhìn trúng hình người anh còn có thể hiểu, nhưng cố tình thời điểm lần đầu tiên Kai rõ ràng đối với Tiểu Ngân không có cảm giác a!!!

Trời ạ ——

“Cậu thích Tiểu Ngân hình sói, nhưng mà không thích hình người của anh ta?”

“Cũng, cũng không phải, chỉ có điều, so sánh rõ ràng mà nói, ơ, tôi có phải rất không bình thường?” Kai thần tình buồn bã hỏi Andreu – bọn họ xem đối phương mà nói là bạn bè chân chính khó có được, cho nên Kai cũng không sợ để Andreu biết.

Đúng vậy – rất muốn nói như vậy, nhưng mà không biết mở miệng như thế nào…

“Nhưng cậu vì sao lại thích hình sói chứ?”

“Tôi cũng không biết được, lại đột nhiên cứ cảm thấy tim đập dồn dập rất nhanh, cảm thấy nhìn rất đẹp, rất hấp dẫn người…”

“Nhìn hình người của anh ta có cảm giác không?”

“…Không có.”

Hoàn toàn xong đời!

“Cậu phải biết rằng Tiểu Ngân không có khả năng thích cậu, cả trái tim của anh ta đều ở trên người Bạch, cậu cũng biết, sói chính là một trong những động vật chuyên tình nhất trên thế giới. Hơn nữa, cậu không biết hai người bọn họ cùng nhau mới là thích hợp nhất sao? Không ai có thể so với bọn họ tương xứng hơn.”

“Tôi biết, tôi cũng không muốn chen vào giữa hai bọn họ đâu. Chỉ là rất muốn gặp Vua ma thú mà thôi.”

Việc này đã đủ nguy hiểm rồi.

Nếu Tiểu Ngân muốn giết cậu có thể còn có thể băn khoăn đến tâm tình của Bạch Hành, nhưng mà nếu Bạch ăn dấm chua muốn giết cậu, vậy cậu liền tuyệt đối sẽ không còn mạng đó!!!

Andreu quả thật muốn xẻ mở cái đầu bạn mình nhìn xem bên trong rốt cục là thứ gì!

Bình thường không thấy cậu ta không bình thường a.

“Chúng ta trở về đi.” Trở về nói sau, lại đợi tiếp chung quy cảm thấy không an toàn.

Maude liếc anh một cái.

“Anh trở về đi, tôi không trở về.”

Vuốt ve cái bụng mềm mềm của Gấu con, Gấu con thoải mái khò khè khò khè thở phì phò.

Andreu nhất thời quên Kai, trong lòng bắt đầu bốc lên men chua.

“Trở về đi, anh nơi đó không phải có rất nhiều chuyện phải bận rộn sao?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Tôi phải đợi Bạch, nói cho anh ấy có người mơ ước bạn đời của anh ấy. Nguy cơ phải bóp chết từ trong trứng nước.” Maude vô cùng nghiêm túc nói.

“Không cần, tôi nghĩ nên nghe tôi cũng đã nghe không sai biệt lắm.”

Andreu hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện Bạch Hành đang đứng ở chỗ không xa – nụ cười, vô cùng xán lạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK