• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hành đang ở trong phòng tu luyện, từ sau khi Tiểu Ngân xảy ra chuyện vì tránh cho người khác hoài nghi, anh đều tận lực xuất hiện ở trên chiến trường Thánh cấp, ngược lại thường xuyên ở trên chiến trường cấp thấp xuất hiện. ‘Tiểu Ngân’ thì mỗi lần đều không có ra tay qua, hắn chỉ là lúc chiến đấu sẽ bay ở bên cạnh Bạch Hành, bởi vì tận lực tránh chiến trường Thánh cấp, cho nên cũng sẽ không có người nhận thấy được lực lượng ‘Tiểu Ngân’ bay ở trong không trung cũng không dựa vào lực lượng của mình, mà là mượn nhờ lực lượng của Bạch Hành.

Hôm nay Bạch Hành vừa mới chấm dứt thời hạn chiến đấu ba ngày, muốn trở lại trong phòng nghỉ ngơi cho tốt một chút.

Trong phòng rất im lặng, Tiểu Ngân không phải dễ đối phó như thế, Vua Vong Linh cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Chiến đấu giữa bọn họ mặc dù vô thanh vô tức, nhưng không khó tưởng tượng gian nan và kinh hiểm trong đó.

Tại lần trước sau khi Bạch Hành kiên định mình đối với Tiểu Ngân tín nhiệm, ‘Tiểu Ngân’ đã rất ít mở miệng, hắn nhiều hơn chính là nhắm mắt lại, ra vẻ đang nghỉ ngơi.

Chỉ có Bạch Hành biết, đó là Tiểu Ngân cùng Mặc Otis chiến đấu. Nếu nói Tiểu Ngân mở mắt không khó phát hiện mắt của hắn không ngừng ở giữa xanh sẫm cùng xanh biếc biến hóa.

Đột nhiên, Bạch Hành mở to mắt.

Anh đứng lên, đi ra cửa, đột ngôt mở cửa phòng.

“Chúng ta rời khỏi đây.”

Bạch Hành không quay đầu lại, âm thanh có chút căng thẳng.

Tiểu Ngân cũng không nói gì, cho dù hắn hiện tại là Vua ma thú hay là Vua Vong Linh, Bạch Hành đều sẽ không hại họ. Trước mắt dưới loại tình huống này, hai vị vương giả đối với tín nhiệm của Bạch Hành ngược lại ngang nhau.

Ra cửa phòng, Bạch Hành lập tức mang theo Tiểu Ngân bay đến không trung, đôi mắt nhỏ dài đen đậm như mực nước chớp cũng không chớp nhìn phương xa.

Tiếp theo, anh một câu cũng không nói, mang theo Tiểu Ngân bắt đầu hướng phía chiến trường bay đi.

Trong cả quá trình, sắc mặt cùng ánh mắt của anh đều rất bình tĩnh, bình tĩnh mà lạnh nhạt.

“Ngươi thân là Vua Vong Linh lại chỉ có thể bị ta bài bố, còn phải nhận bảo hộ của ta đây vốn thực lực không bằng ngươi, ngươi có hay không cảm thấy rất ủy khuất?”

Trong quá trình bay, Bạch Hành đột nhiên mở miệng nói. Chẳng qua, âm thanh mặc dù không có độ ấm gì, nhưng cũng không có châm chọc, như là đơn thuần hiếu kỳ.

“Vậy ngươi vì sao không hiếu kỳ Ngân Đế Chris có thể hay không cảm thấy ủy khuất? Dù sao thực lực của hắn có thể so với ngươi mạnh hơn nhiều lắm, trước kia hắn đều là đảm đương nhân vật bảo hộ không phải sao?”

‘Tiểu Ngân’ mắt màu xanh sẫm thoải mái phảng phất cái gì cũng không phát hiện, không chút hoài nghi vì sao Bạch Hành vốn muốn về phòng nghỉ ngơi lại đột nhiên quyết định trở lại trên chiến trường.

“Anh ấy sẽ không.”

“Ta cũng khá tốt.”

“Chuyện giữa Tiểu Ngân với ngươi có thể bị phát hiện.”

“À?”

“Ta nhận thấy được không ít Thánh cấp đang hướng phòng ta tập hợp, hiện tại tình huống trên chiến trường khẩn cấp như thế, nhóm Thánh cấp cho dù không tính toán rời chiến trường cũng không cùng những người khác rõ ràng tụ hội chỗ chúng ta như thế, cho nên, rất có thể là bọn họ phát hiện điều gì.”

“Nếu bọn họ hoài nghi, ngươi đây vừa đi ngược lại sẽ tăng thêm hoài nghi của bọn họ.”

“Ta biết, nhưng mà ta không có biện pháp. Nếu thật sự bị rất nhiều Thánh cấp vây quanh, với thực lực của ta rất có thể không thể đem Tiểu Ngân hoàn toàn không hao tổn gì mang đi.”

Vua Vong Linh không nói gì, Bạch Hành thở dài – hy vọng hoài nghi của mình là sai.

Bạch Hành không muốn tại thời điểm này cùng bên đại lục nổi lên xung đột gì, nhưng mà nếu nói bọn họ thật sự đối với Tiểu Ngân mang hoài nghi, chiến đấu liền có thể không thể tránh khỏi.

Bọn họ sẽ không buông tha cơ hội lớn giết chết Vua Vong Linh này!

Cho nên Tiểu Ngân – vật hy sinh là không thể tránh.

Về công về tư, lựa chọn của bọn họ cũng không quá phận. Hy sinh một người có thể cứu vô số người, rất lời. Đối với Bạch Hành mà nói, anh không thể nhận hy sinh như thế! Nhưng mà, Bạch Hành cũng sẽ không đi trách bọn họ làm ra lựa chọn như thế…

Một tiếng thanh thúy uyển chuyển như âm thanh tự nhiên truyền vào trong tai Bạch Hành, một thân ảnh màu lửa đỏ như tia chớp từ xa đến gần.

Đây là lần đầu tiên Bạch Hành gần như vậy thấy Phượng hoàng.

Sinh vật cao quý mà hoa lệ đứng ở chỗ không xa anh, trong ánh mắt trong suốt mang theo một chút cao ngạo cùng hiếu kỳ không tự chủ.

“Có chuyện gì sao?”

Bạch Hành dừng lại cơ thể, nhàn nhạt hỏi.

Phượng hoàng cũng sẽ không nói tiếng loài người, cho nên nó chỉ là nghiêng đầu, cũng không mở miệng.

Nhìn thấy tình huống này, Bạch Hành cũng không miễn cưỡng, ánh mắt anh dừng ở trên người Miller đuổi đến.

Miller hẳn là đuổi sát phía sau bọn họ, thân mình Tinh Linh ở trên tốc độ thì rất có thiên phú, cho nên ở trong một nhóm Thánh cấp hắn là đầu tiên đuổi theo Bạch Hành và Tiểu Ngân.

“Chuyện này là ý gì?”

Bạch Hành cũng không bày ra sắc mặt khó xem, chẳng qua nụ cười ôn hòa trước kia cũng thật sự không thể duy trì, anh vốn không am hiểu che giấu cảm xúc của mình.

Mắt Miller ở trên người bọn họ di chuyển.

“Thương của Vua ma thú còn chưa tốt sao?”

“Ừ.”

Biết rõ mình tâm kế không tốt Bạch Hành giản lược không thể lại giản lược hơn trả lời, đạo lý lời nhiều dễ thất thố anh rất rõ ràng.

Miller cũng không phải một người am hiểu võ mồm cùng tâm cơ.

Bạch Hành sau khi trả lời đơn giản như vậy hắn cũng không biết nên làm sao nói tiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí hiện trường nhất thời im lặng xuống.

Nhìn thấy cao thủ Thánh cấp của ba tộc Nhân tộc, Tinh Linh cùng Thú nhân theo sát Miller mà đến, trong đầu Bạch Hành linh quang vừa hiện lên một ý niệm trong đầu.

“Đây là ý gì?”

Bạch Hành thân ở không trung, trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.

Tiểu Ngân đang khẽ nhắm mắt lại, che giấu màu mắt của mình.

“Bọn họ nói bạn đời của ngươi là Vua Vong Linh.”

Vẫn là Thú nhân khá thẳng thắn, người đẹp hồ ly tùy tùy tiện tiện nói nhất thời làm rất nhiều những cao thủ khác có tâm hỏi nhưng không thể mở miệng nhẹ nhàng thở ra – một khi đã mở đầu, lời tiếp theo thì dễ nói.

“Bọn họ? Bọn họ là ai?”

Ánh mắt Bạch Hành lạnh lùng, khí thế Thần cấp toàn khai, liếc mắt quét xuống, nhất thời không ai dám lại cùng anh nhìn thẳng.

Mọi người lúc này mới nhớ lại chàng trai này bình thường ôn hòa lạnh nhạt cùng Vua ma thú so sánh toàn bộ không hề khí thế cũng là vẻn vẹn một trong hai vị cao thủ Thần cấp!

“Tiểu Ngân bị thương, cùng Vua Vong Linh chiến đấu bị thương. Các người hiện tại lại nói như thế, còn làm ra hành động như vậy. Rất tốt, rất tốt!”

Hoàn toàn không có tính toán thu liễm khí thế của mình, Bạch Hành cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ Thánh cấp phía dưới.

Lần này vẫn là người đẹp hồ ly, vị mỹ nhân cay này có chút gian nan chống cự khí thế của Bạch Hành.

“Nhưng mà bọn họ nói trong khoảng thời gian này hắn cũng chưa ra tay, ngươi cũng chỉ là ở khu chiến đấu cấp thấp.”

Miller dứt khoát muốn lấp kín cái miệng của cô nàng ngốc này, nếu đối phương không phải gian tế Vong Linh vậy thì thôi, nếu thật sự phải, vạn nhất sau khi lột trần thân phận thẹn quá thành giận thì làm sao bây giờ? Phải biết rằng đối phương chính là Thần cấp đó!

Bạch Hành thở dài.

“Anh ấy không ra tay là bởi vì anh ấy bị thương, chuyện này tôi đã cùng Miller giải thích qua. Tôi ở khu cấp thấp bởi vì tôi nhất định phải tùy thời cam đoan mình ở vào thực lực đỉnh cao, bởi vì Vua Vong Linh chính là bị thương, không phải chết. Dù sao trên đại lục trừ Tiểu Ngân chỉ có một mình tôi là Thần cấp không phải sao?”

Lần này, người đẹp hồ ly vừa rồi bị Miller lôi kéo một chút, không hề mở miệng.

Một Thánh cấp loài người thần tình hoài nghi đứng ra, “Nếu đúng như theo lời anh, Vua Vong Linh cũng không phải bị thương nặng sao? Còn có chuyện gì đáng lo lắng.”

Nói thật, đối với giấu diếm chuyện Tiểu Ngân Bạch Hành là áy náy. Nhưng mà, không biết vì cái gì, hiện tại nhin thấy Nhân tộc này vẻ mặt hoài nghi cùng biểu tình gần như đã nhận định bọn họ là gian tế Vong Linh, Bạch Hành vẫn là cảm thấy cơn tức bắt đầu liên tục bốc lên.

“Anh là ngu ngốc sao? Chúng tôi đối giới Vong Linh căn bản là không hiểu biết gì, anh làm sao biết Vua Vong Linh không có biện pháp rất nhanh khôi phục?! Còn nữa, tôi có thể xác minh nói cho mấy người, Vua Vong Linh rất am hiểu đánh lén, kinh nghiệm chiến đấu của ta vốn cũng không quá phong phú, nếu không bảo trì thực lực nhất định, rất có thể bị hắn lập tức đánh lén thành công! Có phải hiện tại tôi đến chiến trường Thánh cấp liều chết liều sống, sau đó bị Vua Vong Linh giết chết mới có thể chứng minh trong sạch giữa hai người chúng tôi?! Hai Thần cấp chúng tôi, thậm chí so với Vua Vong Linh mạnh hơn, hắn có thực lực gì có thể làm chúng tôi làm gian tế cho hắn! Anh não tàn đúng không?”

Cao thủ Nhân tộc đỏ bừng mặt, xấu hổ buồn bực không thôi.

Bạch Hành sau khi nói xong mũi lời nói vừa chuyển.

“Tin tức Tiểu Ngân là Vua Vong Linh từ đâu truyền đến?”

“Nhân tộc!” Người đẹp hồ ly lần nữa nhanh nhẹn dũng mãnh mở miệng, Miller lại lôi kéo nàng một phen, người đẹp hồ ly xoay người nhỏ giọng nỏi: “Không có việc gì, ta cảm giác hắn không phải người xấu. Cục cưng, cảm giác của ta rất chuẩn, lúc trước ta không phải cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng chàng sao?”

Cô nàng này rất dũng mãnh nhanh nhẹn! Loại trường hợp này nói loại lời này…

Miller hận không thể lập tức kéo người đẹp hồ ly rời khỏi đây!

“Nhân tộc sao?” Bạch Hành trầm ngâm, khẽ quay đầu, nhìn xem Tiểu Ngân phía sau, “Bởi vì chiến tranh đã sắp kết thúc, mà Tiểu Ngân bị thương, cho nên muốn thừa dịp cơ hội này tập hợp lực lượng các tộc tiêu diệt chúng ta mang đến uy hiếp sao?”

Giống như thì thầm lẩm bẩm, Bạch Hành nhẹ giọng nói.

Nhưng mà, người nào ở đây cũng không phải nhân vật đơn giản, tất nhiên đem lời anh nghe được rành mạch.

Nhất thời, mắt mọi người nhìn về phía cao thủ Nhân tộc có mặt ánh mắt cũng không đồng nhất.

Nếu Bạch Hành nói chính là chủng tộc khác, những người khác còn có thể sẽ cảm thấy anh là ở đó giá họa, chẳng qua nếu nói là Nhân tộc, thì các cao thủ không nhịn được trầm ngâm một chút. Dù sao loại chuyện này Nhân tộc cũng không phải chưa làm qua, còn làm không ít!

Ngay cả cao thủ Nhân tộc vài người trong chính họ cũng có chút hoài nghi, đồng loạt nhìn về Nhân tộc vừa rồi bị Bạch Hành nhục nhã một phen.

Đối phương lại đỏ bừng mặt.

“Anh ngậm máu phun người!”

“Anh dám cam đoan Nhân tộc không có tâm tư này?”

Cao thủ đứng đầu Nhân tộc cũng không phải một người tâm cơ thâm trầm, trong lòng cũng bởi vì lời Bạch Hành mà có vài phần hoài nghi, vì thế, liền sửng sốt.

Ông chần chờ lại hoàn toàn tăng thêm hoài nghi của Thánh cấp khác.

Lần này ở phần đông Thánh cấp lúc thế công lập tức sắp bị Bạch Hành hóa giải, Phượng hoàng vẫn luôn yên tĩnh bên cạnh động.

Nó quơ cánh xinh đẹp vô song, hướng Tiểu Ngân phun ra một đạo ngọn lửa cực nóng.

Tấn công bất ngờ xảy ra cũng không làm loạn địa thế của Bạch Hành, chẳng qua lại thật sự làm tâm anh trầm xuống.

Phượng hoàng đối với các loại năng lượng cực kỳ mẫn cảm nhất, hiện tại đột nhiên tấn côn Tiểu Ngân rất có thể là đã nhận ra điều gì.

Một đạo tường băng ngăn trở ngọn lửa của Phượng hoàng, nhưng mà tình thế cũng không bởi vậy mà trở nên hòa hoãn.

Theo tấn công của Phượng hoàng, cao thủ các tộc hoài nghi mất hết.

Đều làm ra chuẩn bị công kích.

“Tiểu Ngân không phải Vua Vong Linh! Các người làm sao lại có hoài nghi?”

“Chuyện này là phát hiện của Maude cùng hoàng tử Andreu!”

Trong đám người, một người trả lời vấn đề của Bạch Hành, nhất thời tâm anh như rơi vào hầm băng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK