• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Bạch Hành một mình xuất hiện ở trước mặt quân đoàn ma thú, toàn bộ ma thú đều toát ra ánh mắt nghi hoặc.

Tiểu Ngân cùng Bạch Hành hai người này cho tới bây giờ đều là hình bóng không xa, làm sao hôm nay…

Bạch Hành đang do dự, anh vốn chỉ là nhất thời xúc động chạy tới đây, hiện tại ý nghĩ có chút thanh tỉnh, bắt đầu do dự lên.

Anh vốn là nghĩ nhờ mấy ma thú, nếu nói có một ngày Bạch Hành kéo Tiểu Ngân tự bảo thì đem Tiểu Ngân giết chết!

Nhưng mà cứ như vậy thì phải đưa ra một giải thích hợp lý, vấn đề chính là ở ngay đây giải thích, Bạch Hành biết mình khẳng định không thể lừa qua mấy ma thú già thành tinh này.

Một khi nói cho chúng nó sự thật, sẽ phát sinh loại tình huống gì đây?

Bạch Hành sợ chính là loại tình huống xấu đó.

Vốn suy nghĩ nóng lên chạy tới thời điểm cảm thấy đám ma thú đều là khoản hoàn toàn có thể tin tưởng, nhưng hiện tại anh do dự.

“Không có việc gì, ta đi về trước.”

Miễn cưỡng đối với đám ma thú cười, sau đó Bạch Hành có chút chật vật rời đi.

Bạch Hành lúc trở lại phòng mình gần đó vừa lúc gặp lại ‘Tiểu Ngân’ có đôi mắt màu xanh sẫm dù bận vẫn nhàn nhìn mình.

Hắn đứng ở cửa, hai tay quàng ngực. Thân thể thon dài nghiêng tựa vào trên cửa, mang theo một loại hương vị tiêu sái.

Bạch Hành đối với cái nhìn của hắn không thấy mà đi vào phòng.

Giữa hai người, không có ngôn ngữ gì cùng trao đổi trên tinh thần.

“Ngươi có hay không nghĩ tới mình sau khi bị cắn nuốt sẽ có hậu quả gì?”

Đứng ở cạnh bàn, Bạch Hành đưa lưng về phía Vua Vong Linh, nhẹ giọng hỏi.

Vốn, anh không trông cậy vào đối phương trả lời, nhưng ngoài dự kiến Vua Vong Linh khẽ cười một tiếng đưa ra đáp án.

“Không nghĩ tới, ta làm sao có thể thua! Phải biết rằng phương diện tinh thần cùng linh hồn không có bất luận kẻ nào có thể mạnh hơn Kẻ Cắn Hồn.”

Trong âm thanh của hắn tràn ngập tự tin cường đại, hiển nhiên hắn cũng không phải ngoài mạnh trong yếu, mà là thật sự cho rằng như thế.

Cũng ngoài dự kiến của hắn, Bạch Hành đưa lưng về phía hắn nghe xong những lời này đột nhiên có một loại cảm giác trở nên thông suốt sáng tỏ ——

Đúng vậy, anh rốt cuộc đang phiền não cái gì chứ?

Tiểu Ngân khẳng định sẽ không thua! Anh chỉ cần tại khoảng thời gian Tiểu Ngân tiến hành đấu tranh này bảo hộ tốt anh ấy là được.

Tâm lập tức trở nên thoải mái lên, như là gánh nặng trong lòng như được hái xuống giống nhau, Bạch Hành cảm thấy tâm tình mình lập tức trở nên trời trong vạn dặm, ngàn dặm không mây, vân đạm phong khinh…Một mạt mỉm cười đã lâu xuất hiện ở trên mặt Bạch Hành.

Anh nhẹ nhàng xoay người, Vua Vong Linh bởi vì anh vui vẻ thoải mái mà biểu tình ra kinh ngạc làm nụ cười anh sâu thêm.

“Ngươi nói đúng, Tiểu Ngân sẽ không thua. Cho nên, ta quá lo lắng là dư thừa.”

Ê ê, ta vừa rồi rõ ràng nói chính là ta sẽ không thua có được không? —— Vua Vong Linh khóe miệng co rúm.

“Ngươi cùng Tiểu Ngân có liên hệ nhất định là khẳng định. Như vậy, ta đoán, thế giới chỗ chúng ta hẳn là cùng giới Vong Linh cũng có liên hệ nhất định, đúng hay không? Mặt khác, loại liên hệ này của ngươi cùng tiểu Ngân ở hai không gian là tồn tại phổ biến, mà không phải tồn tại ở trên hai người các ngươi đúng hay không?

Bạch Hành càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng, tâm tình thoải mái, đầu óc anh cũng trở nên linh hoạt lên.

Ý niệm này trong đầu vẫn là từ trên người đám Vong Linh tìm được manh mối.

Bọn nó cấu thành binh chủng cùng đại lục không sai biệt lắm.

Trong xương khô tuy rằng cũng bao gồm các loại chủng tộc, nhưng vẫn là xương khô hình người chiếm tuyệt đại đa số, điểm này cùng tình hình số lượng dân dư chủng tộc của đại lục không sai biệt lắm.

Bọn nó có Cốt Long nhưng không có Cốt Phượng!

Bởi vì Phượng hoàng loại sinh vật này là sinh vật bất tử, chúng nó mỗi một sinh mệnh lúc sắp đến kết thúc đều sẽ dục hỏa trọng sinh, trở lại hình dáng trứng, lấy trọng sinh chờ đợi lần sau.

Điều này nói lên trên đại lục không có sinh vật tử vong sẽ không xuất hiện tại đại lục Vong Linh. Trên đại lục sinh vật tử vong thì sẽ xuất hiện Vong Linh tương ứng, nói cách khác hai không gian ở trên mức độ nào đó thì tương ứng.

Mặc dù đến trước mắt thôi, xuất hiện loại liên hệ mạc danh kỳ diệu này chỉ có Tiểu Ngân cùng Vua Vong Linh, nhưng Bạch Hành tin tưởng rằng, khẳng định không chỉ giữa hai người bọn họ có loại liên hệ này, chỉ là người khác chưa có cơ hội hoặc là không có thực lực để cảm ứng được loại liên hệ này.

Bạch Hành càng nghĩ càng cảm thấy khả năng mình nghĩ tính rất lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK