Ban đầu chú Lâm cảm thấy người thoải mái hẳn, làm gì cũng hài lòng, nhưng chờ thêm mười ngày nửa tháng cũng thường thường nhớ đến thằng nhãi Lâm Nhạc Nhạc kia. Có đôi khi ông còn lú lẫn mua cả đồ ăn khuya, buổi tối định nấu cơm mới nhớ ra trong nhà chỉ có hai người không ham ăn.
Nhưng đây chỉ là hoạt động tâm lý, chú Lâm bề ngoài không thể hiện ra, ông hy vọng vợ mình tìm đường phát tiết khác.
Đối với ba Lâm, chú Lâm ngẫu nhiên nhắc đến Nhạc Nhạc cưng của y toàn là thằng nhóc, thái độ cực kỳ không hữu hảo. Từ đó, ba Lâm ghi nhớ rõ, tát tất cả cảm xúc bất mãn lên người chú Lâm.
"Em xem chờ Nhạc Nhạc về, em với Nhạc Nhạc chuyển ra ngoài ở, đỡ phải anh nhìn ba con em chướng mắt."
Chú Lâm đứng trong bếp điều chỉnh lửa, nghe thấy lời này không sợ cũng không giận mà cười quay đầu lại liếc nhìn ba Lâm ở cửa bếp, sau đó nói: "Thế sao được, không có Nhạc Nhạc còn được, thiếu em sao thành nhà."
Ông cầm lấy thìa múc canh ra cho ba Lâm nếm, "Nếm thử xem."
Ba Lâm nhấp một ngụm, nói: "Thêm chút muối. Không có Nhạc Nhạc cũng không được, anh phải sửa thái độ đi."
"Không có nó sao không được, nhà này đến cùng vẫn là hai chúng ta sống, một ngày nào đó nó phải lớn lên đi ra ngoài lập gia đình."
Không ngờ ba Lâm nghĩ đến chuyện lâu dài: "Chờ em có cháu trai hoặc là cháu gái, em phải trông cháu hộ Nhạc Nhạc thuận tiện chăm sóc nó, vẫn phải ở cùng."
Chú Lâm nghe mà đau đầu, sao như thể dính chặt vào thằng nhóc kia vậy.
"Tương lai nói sau, tương lai rồi nói sau." Ông thả thêm ít muối, sau đó khuấy nước đang sôi sùng sục.
Trong nhà trọ ở thành phố S, sau bữa tối chỉ còn lại bóng đêm. Bầu không khí im lặng như thế mãi cho đến hơn một rưỡi sáng, báo thức mà Lâm Nhạc Nhạc đặt đột nhiên vang lên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc gối đầu trên gối đột nhiên ngóc đầu dậy, sau đó lấy điện thoại, ấn tắt báo thức.
Đèn bàn bị một bàn tay lạch cạch ấn sáng, Lâm Nhạc Nhạc ngáp ngồi dậy, vừa tìm dép lê vừa đặt xe đến sân bay.
Sau khi xác nhận với tài xế, cậu đã thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu.
Đến sân bay thành phố S, vừa vặn gần ba giờ.
Lâm Nhạc Nhạc lại nhìn thông tin chuyến bay, sau đó tìm chỗ chờ.
Người đi chuyến bay rạng sáng đa số đều có vẻ mỏi mệt, trong đám người này Lâm Nhạc Nhạc ngủ trước có vẻ có sức sống hơn nhiều.
Cậu đứng ở cửa đón máy bay liếc nhìn, mặt rất nghiêm túc. Lúc thấy Tưởng Trạch, lúc này Lâm Nhạc Nhạc mới tươi cười đón: "Đi, chúng ta về nhà thôi."
Hành lý Tưởng Trạch mang không nhiều, Lâm Nhạc Nhạc thuận tay cầm hành lý của hắn, sau đó nhìn kỹ biểu cảm mệt mỏi của hắn.
"Ngày mai anh không cần đi làm chứ?" Lâm Nhạc Nhạc hỏi.
"Ừ, ngày mai nghỉ ngơi." Tưởng Trạch nói.
Lâm Nhạc Nhạc sẽ đến đón hắn, đây là chuyện một ngày trước cậu mới nói cho hắn. Phản ứng đầu tiên của Tưởng Trạch là từ chối, hắn thấy không cần thiết, mặt khác lúc này vẫn nên cho cậu ngủ thêm mới được.
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc kiên trì, Tưởng Trạch cũng kệ cậu.
Mà giờ phút này Tưởng Trạch không thể không thừa nhận, khi hắn đi ra nhìn thấy người qua đường chờ bạn hoặc người thân, hắn nghĩ đến cũng có Lâm Nhạc Nhạc đang đợi mình, đây là chuyện làm cho người ta cảm thấy vừa sung sướng vừa may mắn.
Lâm Nhạc Nhạc giúp hắn cầm vali, giống như thư ký: "Trước khi cô giúp việc đi em bảo cô để lại bữa ăn khuya, nếu anh đói thì về ăn một chút rồi ngủ."
Nếu hiện tại không phải xung quanh ánh đèn sáng tỏ hơn nữa người đến người đi, Tưởng Trạch đã muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc hôn cậu mấy cái.
Khái niệm về nhà này mang đến cảm thụ vừa thoải mái vừa tốt đẹp. Tưởng Trạch vươn tay không nhẹ không nặng xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc, hắn mở miệng nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà trước."
Thời gian trôi qua, đã hết một tháng, Lâm Nhạc Nhạc phải về nhà theo lời ba Lâm.
Đây đối với Lâm Nhạc Nhạc có nghĩa là lại bắt đầu xa cách Tưởng Trạch, cũng có nghĩa chân chính khiêu chiến vì sắp lên lớp 12. Cuối cùng cậu phải tiếp tục yêu xa Tưởng Trạch bốn năm hay là được ở chung một chỗ, phải dựa vào một năm này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc cũng có chút áp lực, nhưng cậu học lâu như vậy rồi, lo lắng mới áp lực.
Siêu thị của chú Lâm và ba Lâm đã phát triển, lớn hơn trước kia, bình thường hai người có thể điều hành.
Hôm nay Lâm Nhạc Nhạc từ thành phố S về, vốn chú Lâm lái xe đi đón, nhưng ba Lâm không cho, nằng nặc phải để mình đi, chú Lâm cũng chỉ đành cho y đi.
Ba Lâm ra ngoài sớm hơn một tiếng, ngồi ở nhà ga trông mong chờ, mãi cho đến khi Lâm Nhạc Nhạc đi ra, y thấy con mình câu đầu tiên là: "Gầy đi rồi!"
Ba Lâm đau lòng, Lâm Nhạc Nhạc thì vui vẻ: "Gầy ạ?"
Mặc dù ở thành phố S buổi tối mỗi ngày cậu đều cân, đúng là gầy đi mười cân, nhưng tổng thể cậu nặng bốn năm mươi cân, bây giờ cậu gầy đi một phần năm, dường như khác biệt không quá lớn.
Ba Lâm gật đầu, lại nói: "Không sao, buổi tối hôm nay ba bảo chú làm món ngon cho con, chúng ta bổ sung lại."
Lâm Nhạc Nhạc kiên quyết kháng cự: "Con không ăn bữa khuya, con phải gầy đi."
Ba Lâm nhìn thằng con béo trắng của mình lại cằm nhọn, vẫn thở dài, lại mưu toan khuyên Lâm Nhạc Nhạc: "Béo mới đẹp, trông có phúc."
"Con béo quá dễ bị bệnh." Nói đạo lý thì nói, Lâm Nhạc Nhạc dùng luôn đòn sát thủ, "Đằng nào con cũng không ăn khuya, ai cho con ăn khuya là con giận."
Ba Lâm chẳng sợ gì, chỉ sợ con mình mất hứng, giận dỗi.
Y vội cam đoan: "Được rồi, sau này chúng ta không ăn khuya."
Lúc về đến chú Lâm nghe thấy tin tức này, thấy ngoài ý muốn, lại xác định với Lâm Nhạc Nhạc: "Không ăn thật?"
"Không ăn thật."
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu chắc nịch, từ đó chào đón một học kỳ lớp 12 không có ăn khuya.
Một đám học sinh trung học phổ thông số 16 mới học xong lớp 12, thành tích có thể nói là vô cùng thảm thiết. Đứng đầu trường họ chỉ đủ điểm vào trường top hai, cách top một lại có khoảng cách cách xa vạn dặm, giáo viên và hiệu trưởng ủ rũ biết bao nhiêu.
Mà sau khi đám Lâm Nhạc Nhạc học lên, tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người họ. Đặc biệt Lâm Nhạc Nhạc đã ổn định đứng đầu khóa và mấy viên kim cương xếp thứ hai, trên cơ bản tất cả giáo viên nhìn họ như là sói nhìn thấy dê.
Trong bầu không khí này, Lâm Nhạc Nhạc không chỉ có duy trì động lực học tập, người bên cạnh cũng hận không thể cổ vũ cậu.
Chủ nhiệm lớp cũng lại làm công tác tư tưởng cho phụ huynh, trước khai giảng mấy ngày gọi điện thoại cho ba Lâm nói học hành quan trọng, gia đình cũng phải phối hợp quan tâm quan tâm việc học của con.
Ba Lâm đáp, nhưng cúp máy xong, hành động lại khác.
Lớp 12 ấy à, phàm là ba mẹ đều hy vọng con thành tài, đều muốn đốc thúc con học tập. Ít nhất chủ nhiệm lớp của Lâm Nhạc Nhạc nghĩ như vậy.
Nhưng ông hoàn toàn nghĩ sai về ba Lâm.
Ba Lâm nghe chủ nhiệm lớp nói Lâm Nhạc Nhạc ở trường học vất vả như vậy, y đau lòng khó chịu, sao còn quan tâm chủ nhiệm lớp ám chỉ y phải ở nhà tiếp tục đốc xúc Lâm Nhạc Nhạc học tập chứ, y hận không thể ở nhà làm phòng giải trí cho Lâm Nhạc Nhạc, thấy cậu học đã muốn đổi máy chơi game cho cậu.
Buổi tối Lâm Nhạc Nhạc vừa làm bài vừa gọi video cho Tưởng Trạch, nói chuyện này.
"Giờ ba em trông chừng em, anh xem đi, chưa đến nửa tiếng nữa sẽ vào bảo em ngủ." Lâm Nhạc Nhạc nhìn thời gian trên máy tính, mới tám rưỡi tối.
Tưởng Trạch đằng kia xử lý số liệu công việc, nghe thấy lời này thì cười một tiếng, sau đó nói: "Cuối tuần các em không học thêm à?"
Sinh nhật của Lâm Nhạc Nhạc sau khai giảng không lâu, tuy rằng đúng vào Chủ nhật, nhưng lớp 12 hiếm khi không học thêm.
Lâm Nhạc Nhạc rất vui, vui vì tính tình của ba mình.
"Học chứ, nhưng ba em nói tổ chức sinh nhật cho em, xin phép thầy rồi. Ba nói sinh nhật mười tám tuổi quan trọng."
Tưởng Trạch đồng ý với những lời này của ba Lâm, gật đầu, nói: "Quan trọng thật."
Hắn dừng một chút, sau đó nói: "Tối Chủ nhật anh đến đón sinh nhật với em, em muốn quà gì?"
"Em muốn sờ mông anh!" Lâm Nhạc Nhạc không chút do dự xin xỏ.
Cậu vừa dứt lời, cửa chợt bị đẩy ra.
Ba Lâm vào: "Nhạc Nhạc, vẫn chưa làm xong bài tập à, hay là chúng ta đi ngủ sớm đi, ba nói một tiếng cho thầy giáo nhé?"
Chữ mông của Lâm Nhạc Nhạc quanh quẩn bên miệng, cậu không xác định hiệu quả cách âm nhà mình, lời nói vừa rồi có bị ba mình nghe thấy không. Cậu chỉ có thể đỏ mặt đứng dậy đóng cửa: "Con muốn làm thêm một lát, ba đi ngủ trước đi, con ngủ sau." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Lâm ỡm ờ đi ra ngoài, Tưởng Trạch trong video chế nhạo Lâm Nhạc Nhạc: "Lúc nãy em nói muốn sờ gì?"
Lâm Nhạc Nhạc thẹn quá thành giận, hung hăng: "Nếu anh dám đến, em dám sờ. Ngực anh bụng anh mông anh lưng anh!"
"Được chưa?"
Nói đến mức này rồi, Lâm Nhạc Nhạc cũng một hơi nói hết, "Chim của anh cũng đừng hòng thoát!"