Cái gì vậy??
Dũng khí của Lâm Nhạc Nhạc đã bị những lời này của chú Lâm chọc thủng, trôi hết sạch.
Cậu chột dạ, lại nhìn điệu cười như không cười của chú Lâm, như thể sắp bạo lực gia đình cậu. Cậu vội đến cạnh ba Lâm, nói lảng sang chuyện khác: "Vậy, vậy không nói cái này nữa, hai người muốn nói gì với con ạ?"
Ba Lâm vốn đang không yên không ngờ lại có lúc quanh co như vậy, y liếc nhìn chú Lâm, thấy đối phương cười cười với mình, y mở miệng nói lời chôn giấu ở trong lòng nhiều năm qua ra: "Nhạc Nhạc, thật ra chú không phải chú ruột của con." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Lâm nói đến đây ngừng lại một lát.
Lâm Nhạc Nhạc rất bình tĩnh, quay đầu nhìn chú mình bình luận: "Con cũng thấy chú không phải chú ruột."
Mỗi ngày phải chọc mồm mình một trăm tám mươi lần, không hề có một chút hơi thở hữu hảo.
"Cái thằng này!"
Chú Lâm giơ tay lên làm bộ muốn vỗ đầu Lâm Nhạc Nhạc, cậu lớn tiếng tố cáo: "Ba ơi, ba xem đi!"
Ba Lâm ôm bả vai Lâm Nhạc Nhạc, như thể sợ cậu chạy, tiếp theo nhỏ giọng nói về thân phận của chú Lâm, "Bởi vì chú là ba ruột con."
"Cái gì?" Lâm Nhạc Nhạc tưởng mình nghe lầm, không thì sao cậu nghe thấy ba cậu nói chú mình là ba ruột?
"Chú là ba ruột con." ba Lâm lặp lại.
Lâm Nhạc Nhạc nghe đến đó mới nhíu mày, lại nhìn chú mình, biểu cảm của đối phương lúc này cũng có chút căng thẳng. Lâm Nhạc Nhạc bỗng nhiên lo lắng nhìn ba Lâm: "Vậy, vậy ba không phải ba ruột con ạ?"
Chú Lâm đứng hào sảng bổ sung: "Cả hai đều là ba của con."
Tuy ba Lâm rất lo lắng, nhưng vẫn nói hết cho Lâm Nhạc Nhạc nghe, "Ba yêu chú con, sau đó ba sinh con ra."
Lâm Nhạc Nhạc nhìn ba Lâm, lại nhìn chú Lâm, lúc này mới ngẩn người thật.
Nhưng cậu lại hiểu, bởi vì chuyện này nghĩ cũng thông. Dù sao chính cậu phải đi theo kịch bản nam nam sinh con, cho nên cậu chẳng phải người kỳ quái gì, di truyền thể chất ấy mà.
Ngay lúc mấu chốt, Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu hỏi ba mình: "Vậy, vậy hai người không phải anh em ruột chứ?"
Ba Lâm lắc đầu nguầy nguậy: "Ba và chú con không có quan hệ huyết thống."
Cũng đúng, nghĩ xem mình thông minh thế mà, không thể là cận huyết sinh ra được.
Lâm Nhạc Nhạc im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn ba mình nói: "Ba ơi, chuyện này con phải nghĩ, con về phòng mình được không?"
Ba Lâm ưu sầu gật đầu, chỉ sợ không nghe theo Lâm Nhạc Nhạc, đứa nhỏ lại làm ra hành động phản nghịch gì.
Lâm Nhạc Nhạc được cho phép, không nói câu nào về phòng mình.
Cậu quay về giường mình thật, lăn qua lộn lại làm bánh chẻo.
Đối với chuyện này, Lâm Nhạc Nhạc gần như là bất ngờ, nhưng không phải không thể hiểu, lại càng không phải không chấp nhận được. Cậu chuồn êm về như trộm gà là vì che giấu chuyện mình nói lúc trước.
Tưởng Trạch vẫn chưa đến, cậu không muốn ở bên ngoài một mình bị tra tấn bức cung, lỡ đâu không nói được khó xử thì sao? Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ba Lâm không thể làm khó mình, chú cậu ở trước mặt ba cũng sẽ không làm khó cậu.
Lâm Nhạc Nhạc nhìn trần nhà, nghĩ lại cảm thấy chuyện này cũng rất tốt. Vốn chính cậu đã chấp nhận chuyện nam sinh con, nhưng cụ thể như thế nào vẫn hoàn toàn không biết, thậm chí nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng giờ có ba Lâm, ít nhất cậu có người để hỏi.
Lâm Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra xem, khoảng nửa tiếng trước Tưởng Trạch nhắn tin đã lên tàu cao tốc. Nhưng tính thời gian, lúc hắn đến bên này là khoảng sau hai tiếng nữa.
Lâm Nhạc Nhạc nằm sờ đông sờ tây, bên ngoài chú Lâm và ba Lâm cũng lo lắng ngồi trong phòng khách.
Chú Lâm nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Nhạc Nhạc, nói: "Anh thấy Nhạc Nhạc không có gì không thể chấp nhận, thằng nhóc kia nếu nói có chỗ nào tốt thì là phổi bò."
Trong lòng ba Lâm không yên, nhưng lại cảm thấy cuối cùng cũng buông được tảng đá nhiều năm qua, cũng an ủi: "Nếu Nhạc Nhạc như vậy, em cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì lớn, giờ nó chắc là trong khoảng thời gian ngắn chưa nghĩ thông được."
Dù nói như vậy, ba Lâm vẫn không yên lòng. Y ngẩng đầu nhìn bữa sáng cho Lâm Nhạc Nhạc trong bếp, lại đứng dậy: "Nhạc Nhạc vẫn chưa ăn cơm."
Trời đất bao la, con lớn nhất, thế nào cũng không thể bị đói.
Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường thiếu chút nữa lại ngủ, lúc nghe thấy tiếng đập cửa mới vội vàng ngồi dậy nói: "Mời vào ạ."
Ba Lâm bưng sữa đậu nành bánh bao vào, cẩn thận nói: "Nhạc Nhạc, ăn một ít đi, đói bụng không tốt."
Lâm Nhạc Nhạc đáp, nhận sữa đậu nành uống một ngụm lớn, lại ngẩng đầu nhìn, ba Lâm vẫn đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.
"Nhạc Nhạc, nếu con không thể chấp nhận chuyện này, ba cũng không trách con." ba Lâm nói.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hiểu lầm quá trớn, cậu nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, nói: "Không phải con không chấp nhận được."
Mặt ba Lâm vui vẻ: "Vậy con chấp nhận rồi à?"
Bên ngoài chú Lâm hiếu kỳ nhìn vào.
Lâm Nhạc Nhạc đứng dậy hé cửa nhìn, sau đó lặng lẽ đóng cửa phòng. Không phải đề phòng chú Lâm, mà là cậu muốn hỏi ba Lâm mấy câu, không muốn cho chú Lâm nghe thấy lắm.
"Ba ơi, con có chuyện muốn hỏi ba." Lâm Nhạc Nhạc để cốc sữa đậu nành sang một bên, kéo ba Lâm ngồi xuống giường, "Ba ơi, ba sinh con ra thế nào ạ?"
Đối với chuyện sau này mình phải trải qua, Lâm Nhạc Nhạc vô cùng tò mò. Cậu cảm thấy mình phải nghiên cứu đến từng chi tiết.
Ba Lâm đối diện với ánh mắt ham học của Lâm Nhạc Nhạc, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cảm thấy chuyện này khó mà nói. Nhưng nhiều năm qua y đã thành quen, Lâm Nhạc Nhạc muốn cái gì cho cái đó, hỏi gì đáp nấy, cho nên y im lặng một lát tìm cách nói uyển chuyển: "Ba và chú con yêu nhau hơn một năm, bụng ba to lên. Ba còn tưởng là bệnh nan y, sau đó đến bệnh viện khám, kết quả là mang thai con. Khi đó không ít người sợ hãi, bác sĩ còn muốn khám lại cho ba, chú con vội đưa ba về nhà. Gia đình chú và ba vốn phản đối hai người đàn ông yêu nhau, ầm ĩ đến độ cắt đứt quan hệ. Mà sau khi có con thì ba và chú không ở quê được nữa, cho nên bỏ đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ba Lâm nói mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng lại là những gì chân thật họ trải qua suốt bao năm qua. Lâm Nhạc Nhạc mới hiểu mình là thủ phạm khiến ba Lâm và chú Lâm xa xứ, cảm thấy rất có lỗi.
Cậu lại hỏi: "Ba ơi, thế lúc ba sinh con có đến bệnh viện không?"
Ba Lâm lắc đầu: "Ở nhà tự sinh, đến bệnh viện lại lên báo."
Lâm Nhạc Nhạc bị dọa sợ: "Ở nhà sinh thế nào, không sao chứ ạ?"
Thật ra lúc ấy có vấn đề lớn, ba Lâm đau hơn một ngày, chú Lâm không nhìn nổi nữa muốn đưa y đến bệnh viện, mà nói thế nào ba Lâm cũng không chịu. Cũng may lúc sau đã thuận lợi sinh Lâm Nhạc Nhạc ra.
Mà bởi vì lúc sinh đẻ bị trì hoãn như vậy, sau đó Lâm Nhạc Nhạc ngốc hơn bạn cùng lứa đôi chút, ba Lâm cũng nghĩ có thể là nguyên nhân này cho nên vẫn tự trách. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ba Lâm sủng ái Lâm Nhạc Nhạc có thừa.
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy ba chữ ở nhà sinh là cảm thấy trong lòng run sợ. Sinh con khó khăn cỡ nào, cho dù cậu không trải qua cũng có nghe thấy, đó còn là nữ giới có cơ quan sinh sản, thể chất như cậu và ba Lâm, chỉ sợ càng khó.
"Ba ơi, có đau lắm không ạ?" Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ba cậu thật sự là rất không dễ dàng, quá lợi hại, chẳng khác gì siêu nhân.
Ba Lâm nghĩ lại lúc mới sinh Lâm Nhạc Nhạc ra, tươi cười, "Ba quên rồi, chắc là hơi đau, nhưng chú vỗ mông con, con khóc lớn tiếng như vậy, ba quên hết đau đớn."
Mặc dù gia đình hiện tại mà họ tạo thành không được đại chúng xã hội chấp nhận, mặc dù con đường họ vô cùng gian nan tràn ngập thống khổ, nhưng ba Lâm chưa từng cảm thấy hối hận.
"Nhạc Nhạc, đời này ba may mắn hai lần, một lần là chung sống với chú con, một lần là có con. Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến hai người, ba đã rất vui."
Lâm Nhạc Nhạc ôm ba mình như trẻ con: "Ba là người ba tốt nhất trên đời này, con cũng rất vui khi ba chúng ta là người một nhà."
Chú Lâm ở ngoài cửa phòng nghe lén đến đây, lại lặng lẽ lui đầu về, khóe miệng muốn cười, mũi lại xót ra ban công.
Trong phòng, Lâm Nhạc Nhạc buông ba ra, vẫn cảm thấy tuy tạm thời không nói với ba mình chuyện mình cũng có thể sinh, nhưng vẫn có thể thử.
"Ba ơi, lỡ đâu nếu con cũng sinh được thì sao?"
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy trên đời này người có thể hiểu được chuyện mình sinh con nhất chính là ba Lâm đang ngồi ở trước mặt mình.
Nhưng ai ngờ, ba Lâm nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói lời này là sắc mặt thay đổi, "Tốt nhất là không có lỡ đâu, tốt nhất là không sinh."
Lâm Nhạc Nhạc không rõ: "Vì sao ạ?"
Ba Lâm tha thiết tẩy não Lâm Nhạc Nhạc: "Sinh con khổ đau biết bao con hiểu không? Ba nói cho con nghe, có thể sẽ nôn nghén, lúc mang thai còn dễ béo, con còn không dễ giảm béo, con nói con béo lại vì sinh con thì sao? Nhưng nói nhiều như vậy đều là không tốt, ba đoán thể chất của ba sẽ không di truyền đâu, cho nên chúng ta không cần thảo luận." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Lúc trước ba nói vui quên đau mà."
"Đó là ba, ba không giống con." ba Lâm nghĩ đến cục cưng Nhạc Nhạc của mình phải chịu khổ, mặc dù chỉ tưởng tượng thôi mà tim đã nhói, "Ba cũng không muốn để con chịu khổ, con chịu khổ cũng chẳng tốt đẹp gì."
Đồng nghĩa, người làm con y khổ cũng không phải người tốt. Trên mặt ba Lâm viết những lời này.
Lâm Nhạc Nhạc thoáng chốc cảm thấy mình giống tiểu kim đồng, đồng thời cũng khẳng định lúc cậu sinh Tưởng Thần ra, sợ là ba Lâm không yêu cháu.
Aiz, Tưởng Thần đáng thương. Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi trong lòng.