• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng chú Lâm dậy quen định nấu cơm, mà đi xuống nhà mới phát hiện cô giúp việc đang nấu rồi.

Chú Lâm đi vòng, nhìn thoáng qua cháu cưng trong nhà, phát hiện cô giúp việc đang cho nó uống sữa, nó đang cầm bình sữa mút rất ngon lành.

Chú Lâm lại tản bộ trong vườn hoa, sau đó mới quay lại phòng nói chuyện với ba Lâm.

"Vừa nãy anh ra xem cục cưng, dậy sớm lắm." chú Lâm cười, cũng cảm nhận được niềm vui có cháu.

"Nhạc Nhạc dậy rồi à?" ba Lâm mặc quần áo đứng dậy, "Em cũng đi xem nó."

Chú Lâm vội giữ chặt y lại: "Anh không nói đến thằng nhóc lười nhà chúng ta."

Ba Lâm lại lạnh lùng ngồi về.

Lúc Lâm Nhạc Nhạc dậy là khoảng tám rưỡi sáng. Cậu đi xem Tưởng Thần, nó đã ăn uống no nê ngủ vùi. Cậu đứng cạnh nôi chạm vào hai má Tưởng Thần, quả thực mềm đến tận lòng.

Nghĩ đến lời Tưởng Trạch nói trước khi ngủ đêm qua, Lâm Nhạc Nhạc lại hơi lo lắng.

Hắn nói như vậy, cậu hoàn toàn không biết nói thế nào để tránh cho pháo hôi Tưởng Thần đi con đường chân chó. Nếu để Đại ma vương dạy, cậu không dám, cậu sợ con mình bị dạy vào sở cảnh sát, hai mắt lệ nhòa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không biết cậu và Tưởng Trạch chia nhau sẽ dạy dỗ nên người thế nào. Lâm Nhạc Nhạc ưu sầu nghĩ, cảm thấy nuôi con phải nghĩ nhiều chuyện thật.

Ba Lâm và chú Lâm cũng mang đồ đến, vừa rồi ra ngoài lái xe đến khu chung cư của họ, mấy ngày nữa chuyển vào.

Phòng sách của Tưởng Trạch ngay cạnh phòng ngủ chính, nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc dậy, hắn cũng đi ra.

Lâm Nhạc Nhạc đi ra khỏi phòng Tưởng Thần, vừa vặn chạm mặt Tưởng Trạch.

Hắn giữ chặt tay cậu cùng cậu xuống nhà, tùy tiện nói với cậu: "Ngày mai người nhà anh đến ăn cơm, năm rồi xem như đến chúc Tết, trên cơ bản mọi người đều đến, năm nay chúng ta đi không?"

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, thấy được, gật đầu nói: "Vâng."

Bữa tiệc như lời Tưởng Trạch nói toàn là bạn thân có quan hệ mật thiết với nhà họ Tưởng đến, không khí luôn luôn nghiêm túc. Đối với Tưởng Minh và Tưởng Huy, xem như tiệc mỗi năm một lần muốn trốn lại trốn không thoát.

Tưởng Trạch đã ăn sáng, nhưng vẫn cùng Lâm Nhạc Nhạc ăn một chút, sau đó mới xem như chính thức bắt đầu một ngày, hai người làm việc của mình.

Tiếng gió phim máu chó của Lâm Nhạc Nhạc đã lan truyền, hiện giờ đã tiến vào giai đoạn casting. Bởi vì đã nổi tiếng sẵn nên mấy ngày gần đây tin tức bay đầy trời, nhưng trên cơ bản đã xác định rồi, năm sau sẽ vào đoàn phim.

Lâm Nhạc Nhạc tự làm biên kịch, kịch bản viết lả tả, đã viết đến kết cục. Bộ phận casting cậu không tham dự quá nhiều, nhưng cũng trao đổi với nhân viên, không dùng hết minh tinh đang nổi tiếng, một nửa là người mới diễn ổn, có cả người nổi tiếng diễn lâu năm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc mặc kệ đám fan đang đánh nhau trong bình luận, xem Weibo một lát mới khép notebook lại.

Nếu trước kia Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không biết sau này mình nên làm gì, giờ cậu đã nghĩ ra.

Cậu! Muốn trở thành biên kịch cẩu huyết vĩ đại nhất thế kỉ. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ vậy, tự mình sướng nửa ngày, cảm thấy mình đúng là trời sinh ăn bát cơm này, không đi sai đường.

Đương nhiên, không chỉ có Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình không đi sai đường, anti fan của cậu cũng không cảm thấy cậu đi sai đường.

"Tra với tra đúng là tuyệt phối! Làm tôi buồn nôn chết, tôi không biết người có thể viết ra cái tình tiết này sống khổ sở tuyệt vọng cỡ nào, không phải phái tả thực đấy chứ?"

"Tôi cũng thấy tác giả hoặc là tra hoặc là tiện, hoặc là ít nhất từng trải qua rất nhiều mối tình, rất có thể là đũy trà xanh."

Nhưng mấy câu phê bình này từ khi Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu viết văn đã không dứt bên tai, cậu đã tự động block thêm miễn dịch.

Bữa tiệc hôm sau, địa điểm ở biệt thự nhà họ Tưởng.

Tưởng Trạch lái xe, Lâm Nhạc Nhạc ngồi ở ghế lái phụ, mặc áo len còn quàng khăn lông dê. Nếu cậu chưa gầy lại như thường, chỉ sợ là đã thành quả cầu lăn.

Lúc họ đến, tất cả những người nhà họ Tưởng đã đến đông đủ, còn khoảng nửa tiếng là ăn cơm.

Tưởng Minh bị kéo đi giao tiếp với người khác, Tưởng Huy thì tranh thủ trốn ra ngoài tiền viện mặt buồn thiu.

Lúc thấy xe anh mình quẹo vào, Tưởng Huy mới có tinh thần, định qua chào hỏi, sau đó nói mình đau bụng về nhà trước.

Đằng nào thì bác cả cũng không quan tâm mình có ở đây hay không.

Tưởng Huy nghĩ thế, thấy chiếc xe kia dừng lại, Tưởng Trạch ra khỏi ghế lái.

Cậu ta đang định mở miệng chào đón anh mình, lại thấy hắn quay đầu đi sang bên ghế lái phụ, đón cầu lăn Lâm Nhạc Nhạc đang xuống xe.

Tưởng Huy ngẩn ra, còn lao lực nghĩ hôm nay rốt cuộc có phải ngày tháng giêng không, thấy đúng là hôm nay, lúc này mới nhìn Lâm Nhạc Nhạc, nháy mắt cảm thấy hoảng sợ, lại còn không muốn về nhà lắm.

Tưởng Huy cảm thấy với tính tình của bác cả, bữa cơm hôm nay chắc thế nào Lâm Bao Tự cũng bị ghẻ lạnh, cho dù có anh cậu ta che chở, ít nhất cũng phải lạnh một nửa. Quan trọng hơn là, nếu bác cả không thừa nhận Lâm Bao Tự, như vậy bữa tiệc hôm nay trước tất cả người lớn cũng không có khả năng đối tốt với Lâm Bao Tự. Dù sao hiện tại anh cậu ta vẫn chưa thật sự làm chủ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Huy đánh giá, những người khác không tỏ thái độ gì với Lâm Nhạc Nhạc, nhưng khẳng định sẽ bất hòa với cậu. Anh cậu ta thì hung hăng, nhưng bác cậu ta mới là đại bạo quân thật sự thống trị tất cả trước mắt.

Mình đây đối tốt với Nhạc Nhạc một chút, Tưởng Huy nghĩ, không thì anh dâu đáng thương quá.

Tưởng Huy trước mặt Lâm Nhạc Nhạc thường ghen tị, nhưng nếu để Lâm Nhạc Nhạc chịu ấm ức thật, cậu ta không nỡ.

Tưởng Trạch kéo mũ cho Lâm Nhạc Nhạc, lại kéo khăn quàng cổ lên mặt. Mấy ngày nay thành phố S quá lạnh, Lâm Nhạc Nhạc cũng mới sinh con chưa được một tuần, tuy bác sĩ kiểm tra sức khỏe rất tốt, nhưng dù là Tưởng Trạch hay ba Lâm đều thiên hướng cho Lâm Nhạc Nhạc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, tốt nhất là nằm nhà như ở cữ.

Nhưng bữa tiệc lần này rất quan trọng, Lâm Nhạc Nhạc lộ diện ở đây, ai cũng biết cậu có thân phận gì. Lúc này còn hữu lực hơn nói một trăm lần.

Lâm Nhạc Nhạc bảo Tưởng Trạch kéo khăn xuống: "Vào nhà phải cởi, em nóng."

Cậu ở trong xe mãi, sắp toát mồ hôi.

Lâm Nhạc Nhạc nói xong lại muốn cởi găng tay, nhưng bị Tưởng Trạch kéo lại, kiểu gì cũng không cho phép.

Cậu đành phải trề môi, một tay đút túi, một tay kéo Tưởng Trạch, sau đó cùng đến cửa chính.

Tưởng Huy chào đón, "Anh, Nhạc Nhạc!"

Tưởng Trạch liếc cậu ta một cái: "Đừng đi như quỷ thế."

Tưởng Huy nhìn Lâm Nhạc Nhạc mấy lần, sau đó nói: "Nhạc Nhạc, lâu lắm không gặp cậu, mấy ngày nữa tớ đến chơi với cậu."

Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Ừ, cậu đến đi, bây giờ bọn tớ ở bên Nam Sơn."

Tưởng Trạch mặc cho hai người nói chuyện.

Tưởng Huy muốn lén hỏi Lâm Nhạc Nhạc lát nữa đi vào có sợ không, nhưng anh cậu ta đi ngay cạnh, cậu ta không dám hỏi.

Thôi, trời sập có núi chống, trong nhà anh cậu ta cao nhất, Tưởng Huy nghĩ mình không nên sầu quá.

Trong nhà có rất nhiều người, tiếng nói nói cười cười không nhỏ. Tưởng Trạch vào phòng, có mấy người nhìn sang.

Mẹ Tưởng Huy bước nhanh đến kéo Tưởng Huy nói: "Mẹ đang nghĩ con đi đâu thế, đừng chạy lung tung, lát nữa nói chuyện với con nhà bác Vương đi." Nhân lúc nói chuyện với Tưởng Huy, bà lại lén nhìn Lâm Nhạc Nhạc bên cạnh Tưởng Trạch, đoán được thân phận của cậu, cười nói với Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc: "A Trạch, đây là Nhạc Nhạc à?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cháu chào cô ạ." Lâm Nhạc Nhạc híp mắt cười nói, "Cháu là Lâm Nhạc Nhạc."

Tưởng Trạch cũng đáp, nhưng tập trung cởi khăn và áo khoác cho Lâm Nhạc Nhạc.

Mẹ Tưởng Huy thấy thế cười nói: "Ái chà miệng ngọt quá, gọi cô xa cách quá, gọi thím như A Trạch là được."

Họ hàng xa khác cũng có người không biết Lâm Nhạc Nhạc, nhưng thấy Tưởng Trạch và cậu, cũng đoán ra ít nhiều.

Tâm tư mọi người trong nhà khác nhau. Ai đều biết mấy năm này quan hệ của hai cha con nhà họ Tưởng không tốt, không biết Tưởng Trạch mang Lâm Nhạc Nhạc về là nghiêm túc hay để chọc giận.

Nhưng cho dù Tưởng Trạch tính toán gì, ai cũng cảm thấy Tưởng Thành Bình gặp Lâm Nhạc Nhạc là phản ứng như bom nổ, chỉ sợ bữa cơm hôm nay ăn không ngon.

Tưởng Trạch đưa Lâm Nhạc Nhạc vào nhà giới thiệu cho mọi người.

Lúc người bên dưới đã làm quen với Lâm Nhạc Nhạc gần hết, Tưởng Thành Bình cũng xuống nhà.

Ông nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc, nhăn mày lại.

Ông không hài lòng với Lâm Nhạc Nhạc rất nhiều chỗ, chủ yếu là mấy ngày nay Lâm Nhạc Nhạc không add WeChat. Tưởng Thành Bình không muốn giao lưu thành bạn tốt với cậu, ông bảo Tưởng Trạch quay video cháu mình, mà hắn gửi WeChat của Lâm Nhạc Nhạc cho ông.

Tưởng Thành Bình add Lâm Nhạc Nhạc, ai ngờ cậu không để ý đến ông.

Thế là Lâm Nhạc Nhạc làm cho Tưởng Thành Bình cảm thấy hết sức ngứa tay.

Người phía dưới nhìn phản ứng của ông, cảm thấy lúc trước mình đoán chuẩn. Mà Tưởng Huy ngồi cạnh anh hai, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Trong bầu không khí căng thẳng này, Lâm Nhạc Nhạc hẵng còn tự tại. Bảo cậu đối mặt với Tưởng Thành Bình, hay bảo cậu đối mặt với người ở đây, cậu thà đối mặt với Tưởng Thành Bình.

Đây không phải lần đầu tiên cậu gặp Tưởng Thành Bình, hơn nữa tuy rằng ông xấu xa, nhưng còn hơn nhiều người, có vui hay không cũng không giấu giếm. Hiện tại những người ở đây cậu không quen, cũng làm cho cậu cảm thấy tiếu lí tàng đao.

Bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc nhìn thấy Tưởng Thành Bình, chủ động chào: "Cháu chào bác ạ."

Tưởng Thành Bình đi đến bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc, tuy rằng vẫn nhíu mày, nhưng nghĩ đến cháu mình, ông vẫn mở miệng nói: "Ừ, mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?"

Ông vẫn nhớ lúc mình nói không mệt, con trai lườm mình một cái.

"Cũng ổn ạ, chỉ có cột sống với thắt lưng mỏi." Lâm Nhạc Nhạc nói.

Tưởng Thành Bình bất mãn nói: "Bác add bạn tốt cháu, sao cháu không chấp nhận?"

Đối với Tưởng Huy, giọng điệu này thần thái này, quả thực là câu hỏi chết chóc.

Nhưng Lâm Nhạc Nhạc không sợ.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Thành Bình vênh mặt hất hàm sai khiến quen, chẳng có cảm giác thân thiết của người lớn, hình thành sự đối lập mãnh liệt với các ba của mình. Hơn nữa tổng hợp lại lịch sử đen hình tượng trước kia của Tưởng Thành Bình, đúng là không nên thân, thế nên không thể cho ông toại nguyện.

Lâm Nhạc Nhạc mưu lợi cho bản thân, nói: "Chắc là cột sống thắt lưng cháu không để ý."

Tưởng Trạch đứng cạnh nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tưởng Thành Bình muốn bóp chết Lâm Nhạc Nhạc, nhưng nghĩ đến cháu mình, chỉ vào cái ghế cạnh ghế của Tưởng Trạch, nói với cô giúp việc: "Lấy thêm cái đệm."

Sau câu này, Tưởng Thành Bình lại quay đầu nói với mọi người: "Lâm Nhạc Nhạc, người yêu của Tưởng Trạch, hôm nay đơn giản làm quen với mọi người, tháng sau nói cụ thể hơn."

Tưởng Thành Bình nói tháng sau ý là tiệc đầy tháng của Tưởng Thần. Dù ông có thích Lâm Nhạc Nhạc hay không, ông cũng rất thích Tưởng Thần. Bởi vậy vì Tưởng Thần, ông cũng không thể không tốt với Lâm Nhạc Nhạc. Lại càng không nói hiện tại Tưởng Trạch đã có thể trụ vững một phương. Ông giao cơ nghiệp cho Tưởng Trạch là chuyện sớm hay muộn, cuối cùng sẽ thoát khỏi tay mình, chẳng bằng cam chịu chuyện này sớm chút, đỡ phải làm căng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Thành Bình nói vậy cũng tương đương với việc hoàn toàn thừa nhận thân phận của Lâm Nhạc Nhạc, cùng với địa vị không thể lay động từ nay về sau ở nhà họ Tưởng của cậu.

Mọi người nhìn Lâm Nhạc Nhạc lúc này đã không còn là cảm xúc nhìn bạn trai của Tưởng Trạch, mà cơ hồ đều chuyển thành ánh mắt nhìn thiếu phu nhân nhà họ Tưởng.

Lúc chính thức ngồi xuống ăn cơm, Lâm Nhạc Nhạc ngồi cạnh Tưởng Trạch, một trong những vị trí trung tâm nhất.

Tưởng Huy thấy Lâm Nhạc Nhạc bình yên ngồi lên đệm cạnh Tưởng Trạch, không biết mình nên phản ứng thế nào. Mấy kết quả xấu mà cậu ta dự tính không xuất hiện cái nào, thậm chí bầu không khí cũng không căng.

Chuyện tới giờ, Ðát Kỉ, Bao Tự, Ngọc Hoàn đã không đủ. Tưởng Huy chỉ hận mình không học giỏi Ngữ văn, thế cho nên giờ này khắc này không tìm ra một từ chuẩn xác để hình dung yêu phi tuyệt thế không đổi trang bị cơ bản, một đường nhẹ nhõm thông quan cuối cùng còn không quên đu được đại boss.

Lâm Nhạc Nhạc ngầu lòi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK