Đầu tiên là trời cao Hoàng đế xa, nguy hiểm không ở trước mắt tất nhiên không thể khiến cho người ta sợ. Tiếp theo là, cậu ba xạo quá nhiều, nếu sợ thì giờ còn sợ sao?
Cho nên Lâm Nhạc Nhạc không để bụng lời nói hôm nay.
Đến thứ Bảy, Lâm Nhạc Nhạc tan học bị ba Lâm hỏi ngày mai muốn ăn gì, cậu mới nói cho hai người biết: "Ngày mai Tưởng Trạch đến đây ạ."
Chú Lâm bất ngờ: "Tưởng Trạch muốn đến đây?"
Ba Lâm ngồi cạnh lặng lẽ nhìn biểu cảm của cậu.
Cậu gật đầu: "Vâng ạ, tiện đường, công ty anh ấy có việc phải đến đây một chuyến. Con bảo anh ấy đừng ra ngoài ở khách sạn, ở nhà chúng ta một đêm là được."
Chú Lâm cười nói: "Đúng, nên như thế, cũng mệt con còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không uổng công người ta chăm con cả kỳ nghỉ hè."
"Mai chúng ta ăn lẩu, sau đó đi xem phim là xong. Con xem vé rồi, mua luôn đây."
Lâm Nhạc Nhạc đã sắp xếp thỏa đáng.
Chú Lâm không có ý kiến, cậu lại quay đầu nhìn ba Lâm. Ba Lâm ngẩn người, cũng gật đầu theo: "Ừ, tùy con."
Lâm Nhạc Nhạc mang balo quay về phòng.
Để lại chú Lâm thoải mái tự tại và ba Lâm lo lắng không thôi.
Chú Lâm định vào bếp, quay đầu lại liếc mắt nhìn ba Lâm, lấy làm lạ: "Em nghĩ gì thế?"
Ba Lâm kéo chú Lâm vào phòng, đóng cửa, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em nghi Nhạc Nhạc đang yêu Tưởng Trạch."
Chú Lâm bật cười, "Sao em lại nghĩ đến chuyện này? Anh nói rồi mà, không có khả năng, hai đứa chúng nó có thể là người cùng đường sao?"
Ba Lâm nói đến chuyện đêm qua bị Lâm Nhạc Nhạc đẩy ra ngoài mà chưa kịp nói cho chú Lâm.
Tuy rằng chú Lâm cũng giật mình, nhưng vẫn nghĩ: "Chưa biết chừng là bọn trẻ hay nói đùa, giờ trẻ con thích nói thế còn gì?"
"Thế nếu không phải đùa thì sao?"
"Nhưng anh thấy thế nào hai đứa nó cũng không xứng." Chú Lâm nghĩ Tưởng Trạch chín chắn, lại nghĩ đến tổ tông nhà mình, cảm thấy hai đứa này thế nào cũng không hợp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đúng là không xứng." Ba Lâm gật đầu đồng ý.
"Đúng đó, con nhà chúng ta..." chú Lâm đang muốn nói tiếp đã bị ba Lâm cắt lời.
"Môi trường sống của Nhạc Nhạc nhà chúng ta đơn thuần tốt đẹp biết bao, không tính toán so đo, lại còn thiện lương. Tuy Tưởng Trạch không tệ, nhưng tính cách và bối cảnh gia đình so với chúng ta vẫn kém một chút."
Ba Lâm thở dài một hơi: "Cũng tại em nghĩ không được thấu đáo, người làm người khác thích như Nhạc Nhạc, chơi với Tưởng Trạch lâu mà không dê vào miệng sói được sao?"
Chỉ có ba hoa hơn, không có ba hoa nhất.
Chú Lâm im lặng một lát mới nói: "Chúng ta đừng nói lời này ra ngoài, người nhà biết là được."
Cũng chỉ có vợ nhà ông mới cảm thấy Tưởng Trạch kém Lâm Nhạc Nhạc một chút. Chú Lâm cảm thấy mỗi ngày nên đánh mông thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này một cái.
"Dù sao chuyện này là thật hay là hiểu lầm vẫn chưa chắc, đừng hoảng, đi từng bước xem từng bước là được." cuối cùng chú Lâm quyết định.
Ba Lâm miễn cưỡng đồng ý.
Sáng sớm Chủ nhật, Lâm Nhạc Nhạc ngủ tự nhiên dậy, sau khi dậy nhắn tin cho Tưởng Trạch.
Sau cơm chiều Tưởng Trạch mới đến được, chắc chỉ có thể đi xem phim với nhà họ.
Lâm Nhạc Nhạc vui cả ngày, lúc chờ lẩu đọc tin nhắn WeChat của Tưởng Trạch, mặt lại như kiểu sắp hát lên.
"Tưởng Trạch đến rồi, con đi ra ngoài đón đây, ba và chú ăn trước đi ạ." Lâm Nhạc Nhạc đứng dậy đi ra ngoài, như là chim nhỏ quay về tổ.
Tưởng Trạch tự lái xe đến, vừa mới đỗ xe trong bãi đỗ xe, Lâm Nhạc Nhạc đã ló đầu trong thang máy ra.
Vị trí hắn đỗ xe ngay cạnh thang máy, Lâm Nhạc Nhạc thấy xe của hắn ngay.
Hai người non nửa tháng không gặp mặt, rõ ràng Lâm Nhạc Nhạc gầy hơn lúc rời đi thành phố S một chút. Trước kia mập, bây giờ vẫn hơi mập, chỉ có cằm vẫn hơi tròn, thắt lưng thì thon thả hơn một vòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc khai giảng Lâm Nhạc Nhạc đã đi làm tóc, trông rất có sức sống. Cậu chạy bình bịch đến đón Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch mở cửa xe, nhưng không xuống xe, chờ Lâm Nhạc Nhạc đi đến, hai người ở bãi đỗ xe tăm tối dùng cửa xe che mặt đối diện.
Lâm Nhạc Nhạc nghiêng đầu dán mặt vào: "Nào, hôn một cái."
Tưởng Trạch cúi người hôn mặt cậu một cái, rồi sau đó nâng tay sờ mặt cậu, môi đuổi theo cậu muốn hôn cậu.
Lâm Nhạc Nhạc cười hì hì quay đầu: "Em ăn cay, anh sẽ bị cay đấy."
Tưởng Trạch ngừng một chút, nhưng vẫn mạnh mẽ kéo mặt Lâm Nhạc Nhạc qua, tiếp theo cúi đầu hôn miệng cậu hai cái.
Quả nhiên môi Lâm Nhạc Nhạc có vị cay, cảm giác cay nồng lan tràn đến môi Tưởng Trạch, khiến cho hắn không thể không tách khỏi môi cậu.
Tưởng Trạch ăn thanh đạm quen, lúc này đã không nhịn được nhăn mày.
Lâm Nhạc Nhạc ôm cổ hắn, cọ đầu ở cần cổ hắn, nhỏ giọng cười.
Lúc hai người cùng nhau trở lại quán lẩu, ba Lâm đã gọi phục vụ lấy thêm bát. Tưởng Trạch đi sau Lâm Nhạc Nhạc, khi rẽ đến chỗ ba Lâm chú Lâm có thể nhìn thấy, hắn thu được tầm mắt đánh giá chăm chú của ba Lâm.
Mãi cho đến khi ngồi xuống, ba Lâm mới kéo Lâm Nhạc Nhạc ngồi xuống cạnh mình, đồng thời lại mời Tưởng Trạch ngồi vào đối diện, xem như ngăn cách Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc chẳng hề hay biết, cậu vội vàng vớt sách bò trong nồi lẩu, chỉ sợ đã bị nhừ.
Tưởng Trạch thì bình thản, chào hỏi xong lấy giấy trong hộp ra lau miệng.
Không nói đến một ít nghi ngờ trong lòng, ấn tượng của ba Lâm với Tưởng Trạch rất tốt, chú Lâm thì càng không cần phải nói. Tưởng Trạch cũng không phải người không hay nói, ở trước mặt ba Lâm chú Lâm, hắn cũng giống như thanh niên bình thường.
"Hôm nay chú xin nghỉ cho Nhạc Nhạc đấy. Aiz, ba thấy Chủ nhật mỗi tuần xin nghỉ về nhà ngủ thì hơn, không thì sao con chịu nổi?" ba Lâm nói.
"Thế sao được." chú Lâm nói.
Tưởng Trạch mở miệng nói: "Phải chú ý sức khỏe hơn, bình thường Nhạc Nhạc đã rất cố gắng, cuối tuần thả lỏng được thì tốt."
"Đúng đó!" ba Lâm tìm được đề tài chung với Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch cười cười, lại nói: "Vâng, lúc Nhạc Nhạc ở thành phố S cũng rất chịu khó, bình thường cũng rất biết quan tâm người khác."
Bình thường ba Lâm không ham hư vinh, chỉ có chút đỉnh là khen con y còn hơn khen y, nói hai câu là y đã sung sướng, chuyện gì cũng có thể vứt ra sau đầu.
Lâm Nhạc Nhạc vui vẻ ăn lẩu, không nghe cụ thể họ đang nói gì.
Nhưng sau khi họ xem phim xong về nhà, ba Lâm đã vứt suy nghĩ phải quan sát và phòng bị Tưởng Trạch sang một bên.
Tưởng Trạch đỗ xe, lại vòng ra cốp xe lấy đồ.
Lâm Nhạc Nhạc đi theo hắn ôm một đống đồ trong cốp ra.
Hai mắt cậu tỏa sáng: "Toàn là quà sinh nhật cho em ạ?"
Tốt quá đi!
Tưởng Trạch cầm gần hết túi, sau đó để hai cái vào tay Lâm Nhạc Nhạc, "Hai cái này là của em."
Mặt Lâm Nhạc Nhạc chảy ra, cậu đi theo Tưởng Trạch vừa lên lầu vừa nhỏ giọng phàn nàn: "Tưởng Trạch em nói cho anh biết nhé, giờ anh không cho em sờ mông, sẽ lớn chuyện đấy." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chú Lâm và ba Lâm đã lên thang máy trước, không sợ hai người họ nghe thấy gì.
Tưởng Trạch ở hàng hiên quay đầu lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc, nói lời hoàn toàn ngoài dự kiến: "Ừ, cho em sờ."
Lâm Nhạc Nhạc vốn quen mạnh miệng, kết quả không ngờ lúc này lại thành công.
"Sờ thoải mái à?" Lâm Nhạc Nhạc sắp nuốt nước miếng đến nơi.
"Ừ, sờ thoải mái." Tưởng Trạch đi vào thang máy trước một bước, đứng dưới ánh đèn sáng ngời nhìn Lâm Nhạc Nhạc ngoài cửa.
Lâm Nhạc Nhạc vọt vào thang máy như uống máu gà, đầu ngón tay canh cách ấn số tầng, tuy rằng không nói gì, nhưng sự vui vẻ trên mặt như là đón năm mới.
Tưởng Trạch đứng ở cạnh tay cậu, nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của cậu ngẩn người.
Trắng nõn mềm mại, làm cho người ta muốn để lại dấu răng.
Túi lớn túi nhỏ còn lại trên tay Tưởng Trạch cho chú Lâm và ba Lâm hết.
"Lần trước đến đây đón Tết không chuẩn bị đồ thất lễ quá, lần này không thể đến tay không." Đây là lời giải thích của Tưởng Trạch, xem như tặng lần hai.
Ba Lâm và chú Lâm bị đồ Tưởng Trạch mang đến làm cho kinh ngạc. Không phải đồ Tưởng Trạch mang đến là quà vô giá gì, mà quà rất hợp ý họ, thậm chí làm cho chú Lâm và ba Lâm không nỡ chối từ.
Lâm Nhạc Nhạc đứng cạnh mặc kệ họ khách sáo, cậu tiện tay để quà của Tưởng Trạch vào trong phòng, sau đó cầm áo ngủ chạy ra: "Ba ơi, con đi tắm trước!"
Ba Lâm và chú Lâm không quan tâm Lâm Nhạc Nhạc, đương nhiên cũng không quan tâm Tưởng Trạch theo sau vào nhà.
Lâm Nhạc Nhạc tắm rửa xong nóng hôi hổi đi ra, cậu quay về phòng đứng ở cửa phòng, sau đó hàm súc nói với Tưởng Trạch: "Anh cũng đi tắm đi."
Tưởng Trạch gật đầu, chậm rãi đi.
Lâm Nhạc Nhạc nhảy lên giường lăn lộn, tim đập thình thịch.
Nhìn lại chân béo của mình, tiếc nuối duy nhất của cậu là chưa giảm cân đến mức thích hợp, không biết liệu có ảnh hưởng đến trải nghiệm thị giác của Tưởng Trạch lát nữa hay không.
Ha ha ha ha ha.
Phi!
Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên giường lại hung tợn nghĩ, mình quan tâm trải nghiệm thị giác của anh ta làm gì, mình có trải nghiệm thị giác là được rồi.
Mông mông mông!
Bây giờ đầu Lâm Nhạc Nhạc chỉ có từ này.
Lúc nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị xoay, trong hai mắt Lâm Nhạc Nhạc thiếu điều lóe lên ánh sáng của sói.
Tóc Tưởng Trạch hơi ướt, chưa sấy. Hắn đẩy cửa vào đón nhận ánh mắt của Lâm Nhạc Nhạc, ngừng tay một chút, tiện tay đóng cửa phòng, khóa lại.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi xếp bằng trên giường, phút cuối cùng lại căng thẳng, mở miệng nói lắp: "Giờ, giờ bắt đầu sờ hả?"
Tưởng Trạch đi đến bên giường tắt đèn bàn, sau đó sải bước đến bên giường đè Lâm Nhạc Nhạc xuống dưới thân.
Bóng tối kéo dài hơn một giờ mới sáng lên lần nữa.
Lâm Nhạc Nhạc thấm mồ hôi nằm trên ngực Tưởng Trạch, quần lót xiêu xiêu vẹo vẹo hiển nhiên là mới mặc vào.
Cậu nâng cổ tay nhức mỏi, lại nhìn bên dưới, lòng còn sợ hãi hỏi Tưởng Trạch: "Anh trời sinh thật à, chưa từng phẫu thuật hả..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch khẽ cười ấn cậu lại hôn một hồi.
Cuối cùng tách nhau ra, Lâm Nhạc Nhạc thở hồng hộc không muốn động đậy.
Tuy rằng mới đánh lũy hai(*), nhưng hôm nay Lâm Nhạc Nhạc đã cảm thấy mỹ mãn. Từ giờ toàn thân Tưởng Trạch không có chỗ nào cậu chưa từng sờ, cũng không có hương vị nào cậu chưa từng hưởng.
(Thuật ngữ bóng chày, ở đây ám chỉ những hành động âu yếm thân mật)
Duy nhất chỉ có một điều, Lâm Nhạc Nhạc hỏi Tưởng Trạch dưới ánh đèn: "Sao anh biết làm như vậy, anh xem phim gì phải không?"
Tưởng Trạch đặt tay lên bụng cậu xoa xoa, không trả lời ngay.
Ngay sau đó Lâm Nhạc Nhạc lại yêu cầu: "Anh gửi một bộ cho em xem được không?"
Đèn bàn cạch một tiếng lại bị ai đó ấn tắt cái phụt.