Mục lục
Trảm Nam Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Bát Bát: Phúc lợi 5000 không hổ danh là phúc lợi 5000 chữ, không hề dễ dàng. Đành chúc mọi người lần sau may mắn vậy. Thương yêu
***

Lục Uyển Huệ vội vàng đem điện thoại đặt bên tai. "Tân Tân, không có việc lớn gì cả, chỉ là có mấy vị khách hàng uống rượu gây sự trong cửa hàng thôi."

"Mẹ đừng cứng đối cứng với bọn họ, thật sự không được nữa thì chúng ta báo cảnh sát."

"Mẹ biết rồi."


Đầu bên kia có tiếng nói hùng hổ truyền đến, Cố Tân Tân cực kỳ lo lắng, nói với bà muốn đi đến đó. Lục Uyển Huệ nói hai câu tỏ vẻ không sao cho cô yên tâm sau đó ngắt điện thoại.

Cố Tân Tân đổi quần áo chuẩn bị đến chỗ làm của Lục Uyển Huệ, vừa đi ra khỏi phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Lục Uyển Huệ, có lẽ là vì sợ cô lo lắng nên gọi lại.

Bà mặc dù cố tình giấu diếm nhưng giọng nói ấp úng rất không tự nhiên. Dưới sự truy hỏi của Cố Tân Tân cuối cùng đành thở dài nói. "Bình thường mẹ vẫn làm công việc thu ngân, nhưng hôm nay trong cửa hàng quá đông nên mẹ cũng đến hỗ trơ mọi người, bà chủ là người tốt nên mẹ cũng rất vui vẻ khi làm nhiều việc hơn một chút. Mấy người tới hôm nay gây chuyện mẹ thật sự không quen biết, nhưng nghe giọng điệu của bọn họ thì là cố tình chĩa mũi nhọn về phía mẹ. Tên đi đầu còn bảo mẹ suy nghĩ thật kỹ, nhớ lại xem mẹ đã nói điều gì không nên nói."

"Mẹ, mẹ thật sự là chưa từng gặp mặt rồi đắc tội với bọn họ sao?"

Lục Uyển Huệ cũng nghĩ mãi mà không ra. "Đều không quen một ai."

"Mẹ báo cảnh sát chưa?"

"Bọn chúng bắt bà chủ phải đuổi mẹ rồi."

"Cái gì?" Cố Tân Tân kích động nâng cao giọng, "Dựa vào cái gì chứ?"

Lục Uyển Huệ tâm tình đã tụt xuống đáy vực, ''Mẹ cũng không muốn liên lụy điến người khác, vả lại công việc này lúc trước cũng rất vất vả mới tìm được, tuổi của mẹ. . . . . ."

"Mẹ, trước tiên đừng hoảng." Cố Tân Tân động viên vài tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang đi lên lầu, cô quay về phòng ngủ, tay ấn tắt trò chuyện.

"Điện thoại của ai thế?" Cận Ngụ Đình đi vào cửa vừa vặn nhìn thấy, thuận miệng hỏi.

"Mẹ tôi."

Cận Ngụ Đình ném điện thoại lên giường, Cố Tân Tân tiến lên. "Mẹ tôi đột nhiên bị đuổi việc rồi."

Người đàn ông khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi, "Sao lại thế?"

"Không hề được báo trước."

Cận Ngụ Đình cúi thấp đầu, mở khuy trên tay áo, ung dung thong thả kéo ống tay áo lên cao, chỉ là vừa kéo được một đoạn thì động tác trong tay đột nhiên dừng lại. "Nhà cô cũng không có bối cảnh gì, về mặt lý thuyết là sẽ không có ai muốn tìm gây chuyện."

Cố Tân Tân tỉ mỉ soát lại trí nhớ. "Không phải là vị Trần tiểu thư kia chứ? Mẹ nói có người nhắc nhở bà một câu, nói bà đã nói câu không nên nói."

"Trần gia sẽ không để cô ta đi làm mất mặt họ một lần nữa." Tròng mắt Cận Ngụ Đình thấp thoáng có tia sáng, cánh tay chống bên người, chăm chú hỏi, "Tiệc đông chí ngày đó cô có nói gì với ba mẹ cô không?"

"Không có đâu," Hôm đó cô quản vô cùng tốt cái miệng của mình, "Tôi không nói gì hết."

"Bọn họ thì sao? Hoặc là, có nhắc tới Thương Lục hay không?"


Chuyện đêm đó Cố Tân Tân nhớ rất rõ, "Có nói mấy câu."

"Nói gì?"

"Mẹ tôi nói chị dâu có chút kỳ quái, dặn dò tôi không nên quá thân cận với chị ấy."

Cận Ngụ Đình có thể đoán được Lục Uyển Huệ nhất định không chỉ nói những lời này, chỉ ít là bà ấy có thể còn nói Thương Lục là kẻ điên, hoặc là bệnh thần kinh. "Có biết vì sao tôi hỏi cô như vậy không?"

Cố Tân Tân nhất thời nghĩ không thông, hơi lắc đầu.

"Chuyện của mẹ cô tám chín phần là có liên quan với anh hai."

Cô không khỏi giật mình, "Anh ấy. . . . . .Anh ấy nhiều nhất cũng chỉ gặp ba mẹ tôi hai lần thôi mà."

"Nhưng bọn họ nói đến tên Thương Lục."

Mắt Cố Tân Tân trợn tròn, nhìn vẻ mặt Cận Ngụ Đình không giống như đang nói đùa. Cố Tân Tân tức giận đến mức khiến cho khuôn mặt nhỏ đỏ ửng. "Hai anh em các người sao lại đều như vậy chứ!"

"Tôi làm gì?" Vẻ mặt Cận Ngụ Đình đầy vô tội, "Không lẽ là tôi giúp anh ấy đối phó với ba mẹ cô sao?"

Cố Tân Tân ngồi xuống cạnh Cận Ngụ Đình, cả người hỏa khí bốc vùn vụt, cô biết Cận Hàn Thanh không dễ trêu chọc nên đã gắng tránh mặt anh ta khắp nơi, lại không nghĩ tới phiền phức lại cứ tự mình tìm đến tận cửa.

"Dây chuyền là anh ép tôi mang, vậy nên chuyện này anh nhất định phải xử lý tốt cho tôi."

Cận Ngụ Đình có chút không thể tin được nhìn cô. "Cô nói tôi giúp cô, đây là một lời cầu xin phải không? Đây là thái độ đi nhờ vả của cô?"


"Vì sao tôi phải cầu xin anh?" Cố Tân Tân lí lẽ khí thế cực kỳ hùng hồn, "Anh đã nói sau khi tôi làm Cửu phu nhân thì mọi chuyện anh đều có thể giải quyết thay tôi. Nếu như anh không đáp ứng, vậy tôi lập tức nói mẹ thẳng thắn công khai mối quan hệ của chúng ta, ở Lục thành này không có ai dám trêu chọc Cửu gia, cái tên của anh không phải chính là một tấm kim bài miễn tử sao?" (Bát nương: tỉnh lắm con gái, giỏi, rất giỏi, một phút huy hoàng còn hơn ngàn năm le lói *xoa đầu* *xoa đầu*)

"Nhưng đối thủ của mẹ cô là Cận Hàn Thanh, vậy nên nói tên của tôi cũng không nhất định sẽ hữu dụng. Hơn nữa tôi cũng phải nhắc nhở cô một câu, nếu như anh ấy chỉ là muốn làm một cái giáo huấn nhỏ nhỏ thì ba cô có thể may mắn thoát được lần này, nếu không. . . . . ."

Cố Tân Tân khẽ cắn chặt hàm răng. "Vậy nếu anh tự mình đứng ra xử lý thì sẽ có tác dụng chứ?"

"Cô muốn tôi trực tiếp ra mặt sao?" Cận Ngụ Đình nhếch mép cười cười, hình như còn có mầy phần trêu chọc.

Anh nói như vậy thì có lẽ là sự tình vẫn cón có thể cữu vãn, có thể thương lượng được đi.

Cố Tân Tân bĩu môi. "Ừ."

"Ừ là sao?"

"Anh biết rõ rồi mà."

Cận Ngụ Đình giả bộ hồ đồ đến cùng, "Tôi không biết."

Cố Tân Tân hễ nghĩ đến Lục Uyển Huệ tâm tình liền tụt dốc không phanh, cô cực kỳ không yên lòng, muốn đứng dậy về nhà một chuyến. Cận Ngụ Đình kéo tay cô, "Đi đâu?"

"Tôi lo. . . . . ."

"Vậy thì nói cho mẹ cô biết ngày mai cứ đi làm bình thường."

Cố Tân Tân quay đầu, ánh mắt dán vào anh, "Ngày mai? Nếu như đúng là do anh hai ra tay thì không phải là chuyện này sẽ rất phiền phức sao?"

"Chuyện phiền toái hơn nữa tôi cũng có biện pháp giải quyết cho cô."

Vẻ mặt Cố Tân Tân hơi buông lỏng, Cận Ngụ Đình cũng đã nói như vậy rồi thì hiện tại cô chỉ cần bình tâm yên lặng chờ đợi tin tức là được rồi.

Ngày hôm sau Cố Tân Tân về nhà một chuyến, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đều ở nhà.

Tuy là cô đã giao phó toàn bộ cho Cận Ngụ Đình để Lục Uyển Huệ có thể ngay lập tức đi làm, nhưng bên Cận Ngụ Đình còn chưa xong thì phía bên này của cô cũng chỉ có thể tạm thời bị hoãn lại.

Trong nhà bị bao phủ một tầng không khí trầm thấp cùng đè nén, Lục Uyển Huệ không thở dài thì sẽ là điên cuồng dọn dẹp nhà cửa, một câu cũng không buồn nói.

Đầu giờ chiều, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Lục Uyển Huệ mất nửa ngày giặt hết đống quần áo, lúc này đang ngồi ngoài ban công lau giày. Cố Tân Tân đi đến mở cửa, không ngờ đứng bên ngoài lại là Cận Ngụ Đình. "Sao anh lại đến đây?"

"Ba với mẹ đâu?"

Cố Tân Tân né người sang một bên, vóc dáng cao lớn của người đàn ông bước vào trong phòng, Cố Đông Thăng đặt điều khiển xuống bàn. "Ngụ Đình đến rồi."

"Ba."

Lục Uyển Huệ nghe được tiếng nói chuyện cũng kéo cửa ban công đi vào, chiếc điện thoại để trong phòng ngủ đang reo, bà bước nhanh đến.

Lục Uyển Huệ cầm chặt điện thoại trong tay trở về phòng khách, "Bên kia nói mẹ tiếp tục trở lại làm việc, một lát nữa mẹ phải đi luôn rồi."

Cố Tân Tân lúc này mới cảm thấy thấp thỏm tích tụ trong lòng dần vơi bớt đi, những ngày tháng thanh thanh thản thản vẫn là đáng hoài niệm nhất, chỉ một lần gió thổi cỏ lay này thôi mà gần như đã khiến ba mẹ cô nóng ruột đến phát bệnh luôn rồi.

Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đương nhiên biết lần này là nhờ có sự giúp đỡ của Cận Ngụ Đình, Lục Uyển Huệ đi đến kéo cánh tay của Cận Ngụ Đình. "Chắc là chưa ăn cơm phải không? Trong nhà vẫn còn cơm đấy, để mẹ đi hâm nóng lại cho con."

''Không cần." Cận Ngụ Đình không quen được người khác đối xử thân thiện như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống không rút tay về.

Thường ngày trong nhà anh quen ăn sơn hào hải vị, đi đâu cũng phải trong phòng bao tốt nhất, rượu ngon nhất, dù là có về tòa nhà Tây thì cũng không thể coi thường người giúp việc trong nhà, đầu bếp trong nhà cũng đều là những đầu bếp hàng đầu trong các nhà hàng nổi tiếng được anh bỏ ra một khoản tiền lớn thuê về cả.

"Mẹ, anh ấy tám phần là ăn rồi."

Lúc này còn sớm, Lục Uyển Huệ hôm nay không có tâm tình ăn cơm nhưng vì Cố Tân Tân mang bầu nên vẫn chuẩn bị bốn món thức ăn một món canh, chỉ là hôm nay ăn sớm hơn một chút.

"Cũng vẫn còn đầy đủ lắm, Ngụ Đình, đều là người một nhà cả, không phải khách khí."

Cận Ngụ Đình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái. "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK