Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân đi lung tung không có mục đích về phía trước. Đây là đường dành cho người đi bộ, mặc dù mưa đang rơi nhưng người qua đường vẫn rất đông đúc.
Trên đầu đủ loại ô màu sắc rực rỡ, Cố Tân Tân chen trong đám người, như là một kẻ lạc loài.
"Thương Kỳ, chị dâu không sao chứ?"
"Không sao hết, tâm trạng cũng rất ổn định, may là Cửu ca đến nhanh để cho bọn họ đi trước, cũng có thể coi là bảo vệ được chị em không phải chịu thêm kích thích gì cả.
Cố Tân Tân đi về phía trước, trên mặt có nước mưa ròng ròng chảy xuống, Thương Kỳ thân thiết hỏi thăm. "Cửu tẩu, bên đó chắc là rất thuận lợi phải không? Ngày khác nhất định em phải làm gì đó chúc mừng chị mới được."
Cô miễn cưỡng cười cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn. "Vậy nhé Thương Kỳ, chị còn có việc, cúp trước nha."
"Vâng."
Cô tìm số của tổng biên tập, ngón tay run rẩy mãi mà đánh không ra chữ, Cố Tân Tân trực tiếp dùng clip âm thanh nói với cô ấy, "Quả Quả, hợp đồng với bên phía nhà xuất bản thất bại, chị có thể giúp em thăm dò xem là đã xảy ra chuyện gì được không?"
Tổng biên tập bên kia lập tức nhắn về. "Cái gì? Thất bại là thất bại thế nào?"
Cố Tân Tân tóm tắt một cách ngắn gọn lại chuyện vừa phát sinh, tổng biên tập nghe vậy thì tức giận đến mức suýt lật đổ cả cái bàn. "Em chờ đó, chị đi hỏi cho rõ ràng."
"Cố mỹ nhân, Ngô tổng bên nhà xuất bản nói ông ấy cũng cảm thấy rất kỳ quái, ông ấy là thật lòng muốn tiếp tục ký hợp đồng, nhưng điện thoại là lão đại gọi tới. . . . . ." Lúc tổng biên tập liên hệ lại với Cố Tân Tân là dùng wechat riêng. "Chị cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng những câu nói này em nghe xong rồi thì để trong tai vậy thôi, tuyệt đối đừng nói là chị nói cho em biết."
Cố Tân Tân đánh ra hai chữ yên tâm gửi cho cô ấy, thở ra một hơi dài, nhưng trong lồng ngực vẫn không hiểu sao vô cùng ngột ngạt khó chịu, phảng phất như bị người ta chặn lại hơi thở, hô hấp không thông.
Trước mắt dần trở nên mông lung, Cố Tân Tân không ngừng dùng tay quệt nước đi. Hiện tại cô đã hiểu rõ, Tiêu Tụng Dương cái gì cũng đều nghe theo Cận Ngụ Đình, nói cách khác, nếu như đây không phải là ý của Cận Ngụ Đình thì anh ta dám làm như vậy sao?
Xem ra vở kịch lớn của ngày hôm nay chính là do Cận Ngụ Đình sắp xếp, trước đây ký kết hợp đồng với nhà xuất bản đều là dễ dàng đơn giản xong việc, vậy mà lần này làm lớn chuyện lên như vậy, cô sớm nên cảm nhận được mới phải. Lại như chính miệng anh đã nói, cô là cái lá chắn của anh, anh phải tôi luyện cho cô đến một mức độ nào đó để được xứng đáng đứng trước mặt anh.
Phàm là có chuyện bất ngờ gì xảy ra, Cố Tân Tân ơi Cố Tân Tân, mày tuyệt đối đừng quên mày chỉ là một cái bia đỡ đạn.
Thời điểm anh cần phải lựa chọn ra một bên, đương nhiên tấm lá chắn là cô này anh sẽ không do dự mà tung đi. Mặc cho bất kỳ đao kiếm nào đâm lên người cô, khiến cho cô bị đánh thủng trăm ngàn lỗ thì anh cũng sẽ không quan tâm. Bởi vì anh biết khả năng tự lành vết thương của cô rất tốt, sau khi lau nước mắt lập tức có thể đứng lên. Nhưng Thương Lục thì sẽ không như vậy, anh không chịu nổi nước mắt của cô ấy, không chịu nổi hình tượng xấu của cô ấy bị phanh phui trước mặt người đời. Cho nên, Cố Tân Tân cũng không cần phải chủ động đi so sánh với Thương Lục, bởi mỗi khi Cận Ngụ Đình đối mặt với cô đều chỉ là một tảng đá cứng rắn lạnh lẽo, còn cô chỉ là một quả trứng mà thôi, xưa nay ở đâu ra cái đạo lý trứng có thể chọi lại được tảng đá?
Cửa tiệm phía trước có một chiếc ghế tựa dài, Cố Tân Tân đi không nổi nữa, lảo đảo đi về phía đó rồi ngồi xuống.
Trời mưa nên trên ghế dài cũng có nước, khiến cho bộ dạng cô ngồi đó chật vật vô cùng. Nhưng Cố Tân Tân cũng không còn quan tâm đến chuyện đó, trời mưa không lớn nhưng vẫn có thể gột rửa toàn bộ lớp trang điểm của cô. Cô không ngừng lau mặt, nhìn thấy son môi trên mu bàn tay tươi đẹp đến đáng sợ, mà những người vội vã đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng không hề cảm thấy kỳ quái, có lẽ ở trong mắt bọn họ thì cô chỉ là một cô gái mới lớn đa cảm đang thất tình đi.
Cái thứ gọi là tình cảm này là thứ có thể khiến tổn thương con người ta nhất. Nó có thể làm cho một cô gái ăn mặc đẹp đẽ trở thành xấu xí trong mắt mọi người, có thể làm cho cô quên ánh mắt khác thường của người khác, để cho bọn họ thấy cô có bao nhiêu xấu xí.
Cố Tân Tân cảm thấy đối với cô mà nói, khóc cũng không có bất kỳ một nghĩa lý gì.
Cứ cho là tất cả những suy đoán của cô đều là sự thật đi, nhưng cô có tư cách gì mà khóc đây?
Cận Ngụ Đình không để cô phải đi so sánh với Thương Lục trong lòng anh ai là người quan trọng hơn, hiện tại cô khổ sở thương tích đầy mình, còn không phải là vì cô trong lòng anh vốn không chiếm một góc nhỏ nào hay sao?
Ngực cô phập phồng dữ dội, đau đớn kéo tới khiến cô gần như không chống đỡ được nữa. Bàn tay Cố Tân Tân đè lên mi mắt, thân thể không ngừng run rẩy. Cô muốn đá phăng Cận Ngụ Đình ra khỏi trái tim mình, nhưng cô không làm được. Cô vốn luôn cảm thấy chỉ cần cô không tiếp tục lún sâu vào bãi lầy này thì một ngày nào đó nhất định có thể dứt khoát rời đi, nhưng quá trình này lại khó khăn đến cỡ nào, như thể rút gân lột da.
Từ sau khi cô biết được tình cảm của Cận Ngụ Đình đối với Thương Lục thì anh đối với Thương Lục càng quan tâm, cũng không cần phải cố kỵ đến cô nữa. Cô hiện tại vẫn có thể miễn cưỡng vui cười, nhưng lại có thể cười đến khi nào nữa đây?
Mặt nạ thì sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, mà loại đau đớn này, cuối cũng hết thảy cũng chỉ là một mình cô hứng chịu.
(?)
Xe của Cận Ngụ Đình xuyên qua con đường dài dằng dặc phía trước, ngón tay anh liên tục vuốt màn hình điện thoại. Anh muốn gọi cho Cố Tân Tân một cuộc điện thoại, nhưng mỗi lần đều là dừng lại ở phím cuối cùng. Không lẽ anh còn muốn trái lương tâm hỏi cô một câu, em không sao chứ?
"Lái nhanh hơn một chút." Dọc theo đường đi Cận Ngụ Đình chỉ lặp lại duy nhất một câu này.
Xe dừng lại bên trong con hẻm nhỏ, tài xế dừng hẳn xe lại ở một bên, "Cửu gia, không đi tiếp được, phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ nên cấm xe đi vào."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đẩy cửa xe bước xuống, thư viện Tân Hoa nằm ở phía đối diện, anh tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.
Lúc đi vào trong nhà sách, Cận Ngụ Đình nhìn thấy khắp nơi bừa bộn. Hoa độc giả chuẩn bị cho Cố Tân Tân ném lung tung trên mặt đất, nơi này đông người, từng đóa hoa kiều diễm ướt át trực tiếp bị nghiền nát, lơ đãng còn có thể thấy bannner quảng cáo đều bị quăng rải rác trên mặt đất. Cận Ngụ Đình nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo về buổi ký tặng sách của Cố Tân Tân đang bị kéo vào, có một vài độc giả còn chưa đi, nhất định muốn tìm người phụ trách của thư viện Tân Hoa cho một lời giải thích.
Cận Ngụ Đình tiến lên hai bước, hỏi một nhân viên của nhà sách đứng gần đó, "Tác giả đâu?"
"Tác giả gì?"
"Hôm nay ở đây ký tặng sách không lẽ còn có người khác?"
"Anh nói người bị hủy bỏ ký hợp đồng trước mặt mọi người kia hả? Tình cảnh lúc đó dĩ nhiên là không thể tiếp tục ở lại nữa, đã phải rời đi trước rồi."
Cận Ngụ Đình bình tĩnh hỏi tiếp. "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, nói là lượng tiêu thụ của cô ấy đều là giả, dựa vào quan hệ mới có buổi ký tặng sách ở đây."
Cận Ngụ Đình quay đầu đi ra ngoài. Thư viện Tân Hoa ngày thường làm ăn rất tốt, người qua lại đông đúc, anh đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ, phía trước, bên trái hay bên phải đều là đường, rốt cuộc là Cố Tân Tân đi đâu?
Từng giọt nước li ti rơi xuống bả vai Cận Ngụ Đình, nhuộm cho màu tây phục của anh càng thêm đậm. Anh không kịp để ý tới, ánh mắt lo lắng xuyên qua đám người, nhưng không tìm được bóng dáng quen thuộc kia.
Cận Ngụ Đình đi quanh con đường dành riêng cho người đi bộ tìm một lượt cũng không thu được gì, cuối cùng nhớ ra gọi điện cho Cố Tân Tân.
Dãy số vừa chuyển gọi, bên kia lại truyền đến giọng nữ thánh thót, "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận."
Cận Ngụ Đình chưa từ bỏ ý định, gọi lại một lần lại một lần.
Sau khi thử mười mấy lần, lo lắng trên khuôn mặt anh đã chậm rãi biến thành mờ mịt. Anh không hề biết là Cố Tân Tân đã ngay lập tức cho số anh vào danh sách đen.
Nước mưa khiến cho mái tóc ngắn của Cận Ngụ Đình ướt đẫm, lúc anh trở lại xe Khổng Thành cũng đã đến, nhìn thấy bộ dạng này của anh thì sợ hết hồn.
"Cửu gia, sao ngài lại không che ô?"
Anh ta kéo cửa xe ngồi vào trong, cầm khăn đưa đến trước mặt Cận Ngụ Đình. "Cửu gia?"
"Cậu nói Cố Tân Tân sẽ đi đâu? Có thể đi đâu được?"
"Cửu phu nhân có lẽ là về nhà rồi."
Hàng lông mi dày đặc của Cận Ngụ Đình khẽ chớp, đôi mắt đen thâm thúy dừng lại trước mặt Khổng Thành, anh ta nói tiếp, "Tôi không nói tòa nhà Tây, mà là nhà của phu nhân."
"Được, đến nhà cô ấy đi." Cận Ngụ Đình cầm khăn lau mặt, thân thể hơi dựa vào sau. Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng lúc này hẳn là đều đi làm nên sẽ không có ở nhà.
Đến Cố gia, Cận Ngụ Đình đi lên lầu gõ cửa, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có. Anh liên tục ấn chuông cửa, đúng lúc hàng xóm ở đối diện đi ra, "Đây không phải là con rể của ông bà Cố sao? Sao vậy, không có chìa khóa hả?"
Mái tóc Cận Ngụ Đình ướt đẫm, trên người cũng không hề tốt hơn, "Đúng vậy, tôi tìm Cố Tân Tân."
"Không thấy Tân Tân về đây, gọi điện thoại hỏi thử xem." Người hàng xóm kia nói xong, cầm túi rác đi xuống.
Khổng Thành đặt tay lên cánh cửa, "Cửu gia, xem ra là Cửu phu nhân không về đây."
"Tiếp tục tìm." Cận Ngụ Đình xoay người xuống lầu, trước đây Cố Tân Tân luôn ở trước mặt anh đi qua đi lại anh không hề cảm thấy gì, hiện tại muốn đi tìm mới phát hiện hóa ra lại giống như mò kim đáy bể.
Tài xế dè dặt quan sát vẻ mặt của Cận Ngụ Đình qua gương chiếu hậu, anh không nói đi đâu, tài xế cũng không dám tùy tiện quyết định.
Khổng Thành đóng cửa xe, chỉ chỉ phía trước, "Đến trường học đi, hoặc là tìm những người bạn của phu nhân, tìm từng chỗ một, nhất định có thể tìm ra."
Cận Ngụ Đình khép mắt lại, không nói lời nào.
Lúc này, bên trong vườn thú Lục Thành.
Bởi vì hôm nay trời mưa nên khách tới cũng không có nhiều, mọi người đến đây ngoại trừ xem chim thú quý hiếm thì còn một nơi khác rất hấp dẫn du khách.
Ở nơi đó có một cô gái mặc váy đỏ ngồi trước một tấm rào chắn bằng sắt, bên ngoài lồng sắt còn có một lớp kính, con hổ Siberi hai chân trước nhảy lên bám vào lớp rào chắn. Cô gái ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt cũng hung ác không kém đang nhìn vào bên trong.
Một bà lão nắm tay cháu trai đi qua, nhìn thấy bộ dạng của Cố Tân Tân thì không nhịn được tiến lên. "Cháu gái, đến đây một mình sao?"
Cố Tân Tân mím chặt môi không nói, cháu trai trong tay bà lão có chút sợ sệt trốn phía sau. "Bà nội, quỷ đó."
"Không được nói linh tinh!" Bà lão vỗ vỗ tay cháu trai, kiên nhẫn ngồi xuống. "Người nhà con đâu?"
Cố Tân Tân không nói lời nào, đứa bé kia chỉ chỉ lên mặt cô. "Đúng là quỷ đó."
Vừa rồi nước mưa và nước mắt đã khiến lớp son môi mascara chảy xuống, Cố Tân Tân biết mình lúc này hẳn là rất khó coi, trên mặt nhơm nhớp khó chịu cô cảm nhận được rất rõ.
"Số điện thoại người nhà con là bao nhiêu?"
Tầm mắt Cố Tân Tân lúc này mới nhìn về phía bà lão, cố gắng kéo ra thành một nụ cười. "Bà, cám ơn bà đã quan tâm, con không sao."
Bà lão nghe cô nói chuyện không giống như là tinh thần bất thường thì mới yên lòng. "Vậy thì đừng ngồi ở đó, rất là bẩn đó."
"Con ngồi đây một lúc rồi sẽ về."
"Này cháu gái, con xem cái bộ dạng của mình đi này, không thì cứ nói cho bà biết số điện thoại của ba mẹ con đi."
Cố Tân Tân xoa xoa khóe mắt, vành mắt lần nữa đỏ lên. "Bạn trai con bị người ta đâm cho mấy dao, hiện tại còn đang hấp hối nằm trong bệnh viện, trong lòng con rất khó chịu nên mới nghĩ đến vườn thú này thả lỏng tâm tình."
Bà lão nghe được, sao còn không biết xấu hổ mà quấy rầy cô nữa. "Vậy tới lúc nghĩ thông rồi thì trở về nhé, nhớ chú ý an toàn."
"Được. . . . . ."
Bà lão nắm tay cháu trai rời đi, Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt kính phía trước, nhìn thấy con hổ đang trợn trừng hai mắt không chớp mắt nhìn mình. Con hổ này bị giam trong đây mỗi ngày đều bị người ta nhìn ngó, mặt khác cũng được nhìn qua không ít người, nhưng phỏng chừng là xưa nay chưa từng thấy một người nào xấu như vậy.
Cố Tân Tân bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt lộ ra dữ tợn, hai tay chống lên tấm kính, giống như hổ mẹ mà gầm lên một tiếng.
Hai chân trước của con hổ thả xuống đất, ỉu xìu quay đầu chạy, dù sao mẹ nó đã cảnh cáo trước chớ chọc vào phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đã nổi điên.
Chỉ một lát sau mà nơi này hoàn toàn chỉ còn lại một mình Cố Tân Tân, hổ đều bị dọa cho chạy, cho dù là có du khách đi qua, nhưng nhìn đến bộ dạng này của cô thì còn ai dám tiếp cận nữa?
Xe Cận Ngụ Đình không có mục đích liên tục đi lòng vòng.
Anh nhìn Khổng Thành, tựa như nhớ đến cái gì đó, "Cậu gọi điện cho Cố Tân Tân, xem có thể liên lạc hay không."
Khổng Thành dùng số riêng gọi cho Cố Tân Tân, sau đó hướng về phía người đàn ông gật một cái ra hiệu điện thoại đã tiếp thông. Người đàn ông trầm mặc, vừa rồi sau khi gọi cho cô từng ấy cuộc cũng đã đoán được tám phần là cô đã cho số anh vào danh sách đen.
Cố Tân Tân lúc này dĩ nhiên là không muốn nhận điện thoại của Khổng Thành, Khổng Thành gọi lại một lần nữa, tất cả đều bị cô lập tức ấn tắt.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình hơi lạnh lẽo, "Gửi tin nhắn cho cô ấy, nói chuyện có liên quan đến công việc của ba cô ấy."
"Vâng."
Cố Tân Tân vừa mới đọc được tin nhắn, còn chưa kịp phản ứng thì Khổng Thành lại gọi tới, cô không chút nghĩ ngợi chuyển nghe, lo lắng mở miệng. "Alo, ba tôi làm sao vậy?"
Khổng Thành mở ra chế độ rảnh tay, "Cửu phu nhân, là tôi."
Cố Tân Tân ngẩn ra, sau đó vì tức giận chưa tiêu mà quát lên. "Anh lừa tôi?"
"Cửu phu nhân, phu nhân đang ở đâu vậy, Cửu gia rất lo lắng cho phu nhân."
"Tôi nhổ vào, nói anh ta đi ôm ánh trăng sáng của anh ta đi, đi mơ giấc mơ ban ngày của anh ta đi!"
Cố Tân Tân nói tới đây, đúng lúc phía sau lưng có chiếc xe du lịch của vườn thú đi ngang qua, "Hoan nghênh đến với vườn thú Lục Thành, lượt đi mỗi người là 200 tệ, địa điểm lên xe bao gồm có. . . . . ."
"Cửu phu nhân. . . . . ."
Cố Tân Tân lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng kéo luôn cả số Khổng Thành vào danh sách đen.
Khổng Thành gọi lại, lúc này đã không liên lạc được.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình ngày càng khó coi, thói xấu này rốt cuộc là học của ai? Hơi một tí là đem số người ta cho vào danh sách đen, vạn nhất có chuyện gấp thì làm sao?
Anh tỉ mỉ nghĩ lại, ánh mắt chợt sáng lên nhìn Khổng Thành. "Vừa rồi trong điện thoại có phải là có tiếng loa nhắc tới vườn thú Lục Thành không?"
"Đúng đúng, Cửu phu nhân nhất định là ở đó." Khổng Thành nói xong, nhanh chóng cho tài xế lái đi.
Nếu như không có cú điện thoại này thì dù Cận Ngụ Đình có đem cả cái Lục Thành này lật lên cũng nhất định sẽ không nghĩ đến Cố Tân Tân lại trốn ở trong vườn thú.
Vườn thú!
Cô đến nơi đó làm cái gì? Giao lưu chiều sâu với động vật sao?
Những thứ liên quan đến Cố Tân Tân, xem ra Cận Ngụ Đình còn rất nhiều nơi không thể nghĩ ra.
Đến vườn thú Lục Thành, Khổng Thành trực tiếp tìm đến người phụ trách, miêu tả sơ về cách ăn mặc của Cố Tân Tân. "Không biết hiện tại cô ấy đang ở trong khu nào?"
"Khu mãnh hổ."
Mí mắt Cận Ngụ Đình khẽ giật giật, nếu anh không nhầm thì người phụ trách kia vừa trả lời cực nhanh lại cực chắc chắn.
Sắc mặt Khổng Thành quái dị nhìn vào bên trong, "Anh chắc chứ?"
"Mấy người cuối cùng cũng chịu đến, vừa rồi tôi còn nhận được than phiền của du khách, đi thôi, nếu như anh không tin thì tôi mang hai người đi xem."
Cận Ngụ Đình ngồi lên ô tô du lịch của vườn thú, đời này của anh vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này. Đi vào trong khu mãnh hổ, từ rất xa anh đã có thể nhìn thấy bóng lưng màu đỏ rực lửa ngồi trước khu của hổ Siberi.
"Cô ấy dọa chạy không ít du khách, hổ Siberi bên trong cũng không chịu ló đầu ra. . . . . ."
Ô tô du lịch dừng lại, Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước. Cố Tân Tân nghe được tiếng bước chân nhưng vẫn không để ý tới, mãi đến tận khi giọng nói của người đàn ông truyền vào tai. "Cố Tân Tân!"
Cô quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhanh chóng chuyển lạnh."Sao anh lại tới đây?"
"Em. . . . . ." Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng của cô thì hơi giật mình. "Em nhìn bộ dạng của mình đi."
"Ai cần anh quản." Cố Tân Tân nói xong, đứng lên, hai tay phủi phủi mấy lần, trên váy đều là bùn đất với cát.
Cô mặc chiếc váy anh chọn, chỉ là lúc này cả người bẩn không thể tả, trên mặt cũng vô cùng khó coi. Cận Ngụ Đình đi lên phía trước, đưa tay về phía cô, "Đi, về nhà."
"May mà cuối cùng anh vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của tôi." Ngữ điệu mang theo trào phúng, lạnh lùng nhìn anh. "Cửu gia bận rộn như vậy thật sự không cần để ý đến tôi đâu. Tôi cũng chỉ là đến vườn thú chơi, việc này anh cũng phải quản sao?"
"Cố Tân Tân , có gì thì về nhà rồi nói, bộ dạng này của em là muốn bị ném vào trong bệnh viện tâm thần sao?''
Cố Tân Tân lùi về sau mấy bước, "Không cần anh phải đứng đây giả bộ từ bi, tôi thật sự nuốt không nổi."
"Cửu phu nhân, Cửu gia tìm phu nhân đã rất lâu, ai cũng đều lo lắng."
Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía, bên trong vườn thú này rất lớn, dù là cô chạy cũng không chạy thoát khỏi Cận Ngụ Đình.
Cô không nói gì nữa, đi theo Cận Ngụ Đình ngồi lên xe du dịch, hai tay và mặt cô vẫn còn rất bẩn, lem luốc bụi bẩn và son môi, trên mu bàn tay cũng có mascara đen còn sót lại.
"Sao lại chạy đến vườn thú?" Cận Ngụ Đình không nhịn được hỏi.
"Cảm thấy con người quá phức tạp, vẫn là động vật đơn giản, sẽ không nham hiểm giả dối."
Người đàn ông ngồi phía trước nghe được thì quay đầu lại nhìn cô. "Nghe nói em dọa lũ hổ chạy hết, nhân viên chăm sóc ở bên trong dỗ dành nửa ngày nó cũng không chịu ra."
Cố Tân Tân nhìn sang chỗ khác, không hề cảm thấy một chút buồn cười.
Cận Ngụ Đình nhìn hai tay cô không ngừng vặn vẹo, chiếc váy ướt dính chặt lên người, khẳng định là cực kỳ khó chịu.
Nếu hiện tại nói cái gì cô cũng không nghe lọt, vậy thì chờ đến khi về nhà rồi giải thích đi.
Đi ra khỏi vườn thú, mấy người xuống xe, Cố Tân Tân đi bên cạnh Cận Ngụ Đình bước về phía trước.
Tài xế quay xe, Cận Ngụ Đình muốn kéo tay cô, lại bị Cố Tân Tân tránh ra.
Có một chiếc taxi dừng cách đó ba đến năm bước, có một người phụ nữ ôm con xuống xe, trên tay còn cầm theo đồ vật nên đang loay hoay chưa đóng được cửa xe. Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi xông tới, khom lưng chui vào chỗ ngồi đằng sau, đóng cửa cái rầm, "Tài xế, lái xe!"
Tài xế thuần thục đánh tay lái, khởi động xe đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình cắn răng hô lên một tiếng Cố Tân Tân, lúc này đi bộ hẳn là không thể đuổi kịp, bèn bước nhanh lên chiếc xe của mình, "Đi theo chiếc xe taxi kia."
Tài xế taxi lái rất nhanh, hơn nữa đoạn đường gần đó đông đúc, chiếc xe sang phía sau hoàn toàn không phát huy được ưu thế. Cố Tân Tân nhìn phía trước, ba mẹ xem ra nên nghỉ làm rồi.
Cô ngoại trừ về nhà thì cũng không còn nơi nào để đi nữa. Nếu như cô tìm đến Lý Dĩnh Thư thì nhất định sẽ mang phiền phức đến cho cô ấy. Nhưng cô không muốn về tòa nhà Tây, đó là nhà của anh, không phải của cô.
"Chú có khăn ướt không ạ?"
"Có." Tài xế giật ra hai chiếc khăn giấy đưa cho cô. "Tôi lúc nào cũng phải chuẩn bị một hộp, có những đửa nhỏ thích ăn đồ ăn trên xe, ăn xong bàn tay sẽ bị dính bẩn ắt phải cần đến."
"Cám ơn." Cố Tân Tân nhận lấy khăn ướt, lau vết bẩn trên mặt.
Chiếc xe của Cận Ngụ Đình theo rất sát, mà Cố Tân Tân cũng không mong chờ có thể bỏ rơi xe của anh, đến trước lầu của tiểu khu, Cố Tân Tân trả tiền sau đó bước nhanh ra ngoài.
Cận Ngụ Đình theo sát phía sau, Cố Tân Tân gia tăng tốc độ bước chân chạy lên, đúng lúc này Lục Uyển Huệ đẩy cửa đi ra.
"Tân Tân?" Lục Uyển Huệ cầm trên tay túi đồ, đang chuẩn bị xuống lầu.
"Mẹ." Cố Tân Tân chào một tiếng, sau đó len người chạy vào trong phòng.
Lục Uyển Huệ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy vào đến phòng khách, ngay sau đó Cận Ngụ Đình cũng đi tới. "Mẹ."
"A, Ngụ Đình cũng tới này, nhanh nhanh, mau vào trong đi."
Cận Ngụ Đình nhanh chân bước vào, thấy Cố Tân Tân đã đi đến trước cửa phòng ngủ, chờ đến khi anh bước tới thì cô đã vào trong phòng, đem cửa đóng sầm lại.
Người đàn ông bị cánh cửa chặn lại, đứng ngốc trước cửa không nhúc nhích.
Lục Uyển Huệ đi tới bên cạnh anh, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc liếc nhìn Cận Ngụ Đình một cái. "Thế này là thế nào?"
"Mẹ, Tân Tân giận con."
Lục Uyển Huệ nghe xong, nâng tay gõ lên cánh cửa, "Tân Tân, ra ngoài."
Bên trong không có động tĩnh, Lục Uyển Huệ tiếp tục đập tay lên cánh cửa. "Cố Tân Tân, con mở cửa ra cho mẹ!"
"Mẹ, mẹ đuổi anh ta đi đi, con không muốn gặp lại anh ta!"
"Cái đứa nhỏ này, có chuyện gì thì từ từ rồi nói. . . . . ."
Con gái lại đi nhốt con rể ngoài cửa, lại còn ở ngay trước mặt bà, Lục Uyển Huệ nhất định không thể làm ngơ. "Ngụ Đình, tính tình Tân Tân nóng nảy, con đừng trách nó."
Lục Uyển Huệ chú ý thấy áo khoác anh ướt đẫm. "Xảy ra chuyện gì? Không che ô sao?"
"Mẹ, không sao cả."
Cố Tân Tân vểnh tai lên, nghe được Cận Ngụ Đình nhỏ giọng nói, "Chỉ là hơi lạnh một chút."
Nhưng Lục Uyển Huệ nhất định nghe được lời này, bà đưa tay sờ lên vai Cận Ngụ Đình, đúng là ướt đẫm, "Thế này không được đâu, lạnh rồi lại ốm ra đấy thì sao."
Cố Tân Tân ngồi ở mép giường, khẽ cắn răng. Lúc cô chạy vào cả người cũng ướt đẫm, sao lại không ai quan tâm cô chứ.
"Mẹ, không sao đâu, lát nữa đôi quần áo khác là được."
Lục Uyển Huệ gõ cửa càng mạnh. "Cố Tân Tân, con mở cửa ra cho mẹ!"
Cô cảm thấy ủy khuất khủng khiếp, ngồi ở đó suýt nữa thì phát khóc, trước đây sao cô lại không phát hiện ra Cận Ngụ Đình lại giỏi giả bộ đáng thương đến như vậy?
Lục Uyển Huệ xoay người đi vào phòng ngủ, không lâu sau thì cầm chìa khóa dự phòng đi ra.
Cố Tân Tân nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ, vừa muốn chạy qua giữ lại cửa cũng đã không còn kịp. Lục Uyển Huệ đẩy lưng Cận Ngụ Đình. "Vào trong đi."
Vóc dáng cao lớn của người đàn ông đi vào phòng ngủ, Lục Uyển Huệ khép cánh cửa lại. Cố Tân Tân siết chặt nắm đấm trừng mắt với người đàn ông.
"Đứng lại!"
Anh hiển nhiên là không nghe, Cố Tân Tân chỉ chỉ dưới chân anh, "Đứng lại!"
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt cô, Cố Tân Tân đẩy người anh ra muốn đi ra ngoài, nhưng Cận Ngụ Đình đã đưa tay ra nắm chặt cánh tay của cô, "Về nhà rồi mà còn không chịu thay quần áo sao."
Cố Tân Tân không muốn để cho Lục Uyển Huệ nghe được hai bọn họ cãi vã, cô đẩy tay anh ra. "Tôi sẽ không về với anh, buông ra."
Cận Ngụ Đình trực tiếp ấn cô vào lồng ngực, cánh tay siết chặt không cho cô cơ hội chạy trốn.
Lúc này anh mới phát hiện ra cả người cô lạnh lẽo, quần áo ẩm ướt dính sát trên người cô, Cận Ngụ Đình thật sự muốn để cho cô thay bộ quần áo khác. "Có gì muốn nói đợi lát nữa rồi nói."
Cố Tân Tân giãy dụa, Cận Ngụ Đình thấy vậy, bàn tay trực tiếp siết lấy eo cô sau đó đẩy lên giường.
"Anh làm gì thế? Đây là đang ở nhà tôi đấy, anh dám. . . . . ."
Cận Ngụ Đình đẩy làn váy của cô lên, Cố Tân Tân vội vàng dùng tay muốn kéo xuống, Cận Ngụ Đình lập tức kéo hay tay cô khóa trên đỉnh đầu, dễ dàng cởi váy trên người cô xuống.
Bàn tay anh đặt trên mông cô, phát hiện ra đến cả đồ lót cũng ướt sũng. Cận Ngụ Đình đen mặt, cởi luôn xuống, "Em không biết tránh mưa sao?"
"Anh muốn tôi ngay chỗ này hung ác mắng anh?"
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt sau lưng cô, hai ngón tay thuần thục cởi áo lót của cô ném đi. Cố Tân Tân vội vàng kéo chăn bên cạnh quấn quanh người sau đó ngồi dậy, tóc tán loạn hai bên má. Cô ngồi đó, như một con nhím xù lông nhìn anh.
"Em muốn mắng gì đây?"
Cố Tân Tân dựa lưng vào vách tường, cằm hơi hất lên, trên mặt không mang theo một chút tâm tình nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình. "Hôm nay tôi đã rất mất mặt. Nhiều người như vậy đều nhìn vào, nói muốn ký tiếp với tôi là bọn họ, sau đó lại đổi ý muốn hủy cũng là bọn họ. Đây là hoạt động ký tặng sách đầu tiên của tôi, tôi đã vô cùng mong chờ nó, còn mời độc giả đến. Thật sự tôi đã không hề nghĩ đến cuối cùng lại trở thành một trò cười."
Cận Ngụ Đình biết cô khó chịu, "Tôi bù lại cho em một cái còn lớn hơn được không? Chuyện hợp đồng em cũng không cần phải lo. . . . . ."
"Không cần." Cố Tân Tân hiện tại cảm thấy những thứ đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa, "Cận Ngụ Đình, anh không cần phải tiếp tục gạt tôi. Hiện tại tôi hỏi anh một câu, anh trả lời một câu, có được không?"
Yết hầu nơi cổ họng Cận Ngụ Đình hơi lăn, "Được."
"Hoạt động ký tặng sách lần này có phải là liên quan đến anh?"
Cận Ngụ Đình trong lòng đánh thịch một cái, anh đón lấy ánh mắt của Cố Tân Tân. "Đúng vậy."
"Những phóng viên ở buổi ký tặng, cũng là ý của anh phải không?"
"Tôi chỉ muốn khiến cho em ngày càng nổi tiếng hơn."
Cố Tân Tân cười lạnh, "Nếu là vì muốn tốt cho tôi, vậy thì vì sao lại có kết quả như vậy đây?"
Xem thêm...