Mục lục
Trảm Nam Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Người xung quanh Cố Tân Tân đều quay đầu về phía cô. "Sắc lang?"
"Sắc lang ở đâu?"
Cố Tân Tân chỉ về bên cạnh, lại bị Cận Ngụ Đình nắm chặt lấy cổ tay, giọng nói nghiêm túc. "Em nhìn lại cho cẩn thận, là tôi!"
Cô chăm chú nhìn kỹ, mới nhận ra là Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân lập tức ngồi thẳng người. "Anh làm tôi sợ hết hồn!"
"Tôi chỉ hỏi em có đẹp mặt không thôi mà, em làm gì trái lương tâm mà bị dọa sợ thành như vậy?"
Người xem trước sau nhao nhao thu lại tầm mắt, trong lòng Cố Tân Tân vẫn còn sợ hãi, "Anh cũng thử mà xem, trong lúc đang rất chăm chú xem phim lại bị người ta nói thì thầm vào tai, xung quanh còn tối thui, anh sẽ không sợ chắc?"
Cận Ngụ Đình nương theo ánh sáng trên màn hình nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, cô giảm thấp tông giọng khó chịu xuống. "Sao anh lại biết tôi ở đây? Với cả, sao anh lại mua được đúng chỗ này vậy?"
Cái này đương nhiên Cận Ngụ Đình sẽ không nói cho cô biết.
Cố Tân Tân chuyển tầm mắt về lại màn ảnh, nhưng đã hoàn toàn bị mất tập trung, làm thế nào cũng xem không vào nữa.
Người đàn ông bên cạnh còn thi thoảng lại lải nhải bên tai, không ngừng nhắc nhở sự tồn tại của anh với cô. "Cái này có uẩn khúc gì chăng?"
"Tên đó đang làm gì vậy?"
"Sao em lại tự nhiên chạy đi xem phim hoạt hình?"
". . . . . ."
"Sao anh ta lại động thủ đánh người rồi?"
Cố Tân Tân nhắm lại mắt, ai đó đến rước cái của nợ này đi giùm cô cái.
Lúc cô còn đang cầu mong như vậy thì có một người mẹ nắm tay con trai đi tới, Cố Tân Tân thu lại hai chân nhường đường cho người phụ nữ đó. Người mẹ liếc vé xem phim của mình một cái, sau đó đứng trước mặt Cận Ngụ Đình không nhúc nhích.
"Thật ngại quá, của anh là hàng mấy ghế mấy vậy?"
Cận Ngụ Đình nhìn hai người đó một chút. "Hiện tại mấy chỗ ngồi trống tôi đều bao cả rồi, có thể phiền chị đổi cho tôi chỗ này hay không?"
Cố Tân Tân nghe được, hóa ra chỗ này vốn dĩ là của người khác, bảo sao cô còn đang thắc mắc rõ ràng lúc mua vé hình như chỗ bên cạnh đã có người mua.
Người mẹ kia nhìn trước nhìn sau một chút, đứa nhỏ cũng không tình nguyện, "Mẹ, con muốn ngồi đây, muốn ngồi đây cơ."
"Chú muốn đổi chỗ với chúng ta, con xem, chỗ này còn rất nhiều chỗ trống đó."
"Không đâu, con chỉ muốn ngồi đây!"
Cận Ngụ Đình nhẫn nhịn muốn giải thích với cậu bạn nhỏ một câu, "Anh và chị này là đi cùng nhau. . . . . ."
"Mẹ, con muốn ngồi đây, không muốn đổi!"
Những người ngồi phía sau bắt đầu lên tiếng trách móc. "Đứng đó làm gì? Nhanh ngồi xuống đi chứ, đừng có ảnh hưởng đến người khác."
Người mẹ kia khó xử nhìn Cận Ngụ Đình, "Thật ngại quá, thẳng bé nhất định muốn ngồi đây."
Cố Tân Tân nhanh chóng tiếp lời. "Không sao không sao, chỗ này vốn dĩ là chỗ ngồi của hai người mà, đến đây đến đây đi. . . . . ."
Cô vừa nói vừa đẩy vai Cận Ngụ Đình, "Đừng có mà ngồi lì đó nữa, đứng lên đi."
Cận Ngụ Đình xưa nay chưa từng bị ai hung hăng đẩy đi như thế, tuy là không cam lòng nhưng vẫn đứng dậy nhường lại ghế. Cố Tân Tân nhìn thấy anh chuẩn bị rời đi, trong lòng không kìm được nhảy nhót, lần này thì xong rồi.
Chỉ là không lâu sau anh lại trở về.
Cố Tân Tân chú ý vào đống đồ ăn vặt và đồ uống trên tay anh, còn có một bộ đồ chơi thiết kế đặc biệt cho bộ phim đang chiếu.
Cận Ngụ Đình kín đáo đặt những thứ đồ này đến bên cạnh tên nhóc đó, quả nhiên là trẻ con không chịu được mê hoặc, lập tức đổi lại chỗ cho anh.
Cố Tân Tân nhìn theo Cận Ngụ Đình ngồi về. "Vô vị."
Quả thật là đủ vô vị, bởi lúc hai người đó đi bộ phim mới chiếu được một nửa, sau đó như thế nào đều không lọt vào não cô.
Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh cô, nói gì cô cũng đều không phản ứng, đã đến nơi này thì ai quan tâm anh ta là Cửu gia hay đại gia nữa.
Cố Tân Tân tận lực giữ cho ánh mắt nhìn thẳng, rất lâu sau Cận Ngụ Đình rốt cuộc cũng cảm thấy chỉ đang tự rước lấy nhục, nhưng vẫn không quên tự an ủi ít ra ngồi bên cạnh cô còn hơn là một mình anh ở tòa nhà Tây chờ thời gian trôi qua nhiều.
Anh không hề có hứng thú với phim ảnh, gần một giờ đều là ngồi nhẫn nhịn.
Chịu đựng chịu đựng, mí mắt Cận Ngụ Đình điên cuồng đánh vào nhau, thêm với nhiệt độ trong phòng chiếu phim rất vừa phải, cơ thể anh hơi nghiêng về phía Cố Tân Tân, từ lúc nào đã đặt luôn đầu lên bả vai cô.
Cố Tân Tân liếc anh một cái, không hề lưu tình mà đẩy anh ra. "Ngồi cho đàng hoàng."
Người đàn ông mở mắt ra, chống cánh tay lên tay ghế bên cạnh, "Tôi ngủ thiếp đi à?"
"Tự hỏi mình đi."
"Chỉ dựa một chút thì có sao? Em cũng quá hẹp hòi rồi đó?"
"Muốn ngủ thì về rồi ngủ, với cả đừng có dựa lên người tôi."
Thái độ Cố Tân Tân kiên quyết, Cận Ngụ Đình bình tĩnh liếc nhìn gò má cô. Cô thật sự là càng ngày đối xử với anh càng kém, cục diện này nếu như không xoay chuyển thì sau này nhất định sẽ không quay về được nữa."
Lần thứ hai anh dựa lên bả vai cô, Cố Tân Tân lập tức đẩy đầu anh ra. Người đàn ông trực tiếp ôm lấy eo cô. "Không cho dựa thì ôm, đây là rạp chiếu phim đó, trước sau đều có người."
Cố Tân Tân liếc quanh bốn phía, chậm rãi thu tay lại.
Cận Ngụ Đình hài lòng vuốt nhẹ lên bả vai cô mấy cái, cơ thể Cố Tân Tân cứng ngắc không nhúc nhích. Tiếng hít thở của anh bên tai cô từng đợt từng đợt phả tới, không lâu lắm thì ngủ thiếp đi.
Sau khi xác định anh đã ngủ say, Cố Tân Tân mới cẩn thận nâng đầu anh lên sau đó đặt dựa đầu anh về ghế tựa.
Đang yên đang lành lại bị anh phá hỏng hết cả, Cố Tân Tân thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc Cận Ngụ Đình theo đến đây làm cái gì?
Cô cũng không nghĩ anh là loại người rảnh rỗi nhàn hạ đến mức đó.
Bộ phim kết thúc, tiếng ồn ào bên trong rạp chiếu phim rơi vào trong tai Cận Ngụ Đình, anh giật mình tỉnh lại, theo bản năng nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, trống không.
Đèn trên đỉnh đầu cũng được bật lên, từng đoàn từng đoàn người nối đuôi nhau đi về phía cửa ra. Cận Ngụ Đình day nhẹ lên thái dương, cô nhất định là đã đi ra trước, nếu không thì lúc này nhất định phải còn thấy bóng dáng.
Anh thật sự là vừa tức vừa giận, nhưng ngọn lửa này lại không làm thế nào mà phát tiết ra ngoài.
Cận Ngụ Đình đứng lên, mặt lạnh ra ngoài, nhưng Cận Ngụ Đình bất ngờ nhìn thấy bóng người Cố Tân Tân. Anh bước nhanh về phía trước, liền nhìn thấy Cố Tân Tân đang cầm súng hơi bắn mấy quả bóng bay. Chỉ là nhìn kỹ thuật của cô cũng không khá khẩm gì, mấy phát bắn đều trượt hết.
Ông chủ đứng bên cạnh cổ vũ. "Thiếu chút nữa thôi, còn một điểm nữa thôi là được rồi."
Cố Tân Tân bắn thêm mấy phát, quả bóng bay gắn trên vách tường vẫn không nhúc nhích, ông chủ nuối tiếc hơi lắc đầu. "Vừa rồi cũng xẹt qua rồi mà bóng bay không nổ, thử lại một lượt nữa nhé?"
Vóc dáng cao lớn của Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh cô, Cố Tân Tân ngẩng đầu liếc nhìn, ngữ khí của người đàn ông không vui hỏi. "Vì sao đi trước mà không nói với tôi một tiếng?"
"Sao phải nói, anh và tôi đều có quyền tự do đi lại, tôi muốn đi đâu thì đi đó thôi."
"Cố Tân Tân, tôi thấy là em càng ngày càng không coi ai ra gì rồi!"
Cố Tân Tân cầm súng hơi trong tay chĩa vào khuôn mặt Cận Ngụ Đình, "Anh nói tôi không coi ai ra gì hả? Anh thấy tôi không dám dùng súng này bắn một phát lên mặt anh sao?"
Cận Ngụ Đình nghe được thì tức đến mức mặt mày xanh mét, "Em dám thử nổ súng xem?"
Ông chủ nhìn thấy thế trận này thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, "Cô gái à, cái này không thể chĩa vào người khác được đâu, không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn đó."
Cố Tân Tân vẫn cầm chắc súng trong tay không có ý định bỏ ra, "Ông chủ, tôi chỉ muốn bắn anh ta, ông sợ không bồi thường nổi sao?"
"Đây không phải là chuyện giỡn chơi đâu!" Ông chủ nói xong, đưa tay muốn đoạt lấy súng.
"Đừng nhúc nhích," Cố Tân Tân hơi mím môi, "Súng hơi bị ép cũng sẽ cướp cò."
Cận Ngụ Đình nâng tay đẩy ông chủ ra, ép lên trước một bước, ánh mắt từ trên cao rơi xuống Cố Tân Tân. "Tôi đứng ngay đây, em thử nổ súng tôi xem nào?"
"Đừng mà. . . . . ." Ông chủ đứng bên cạnh nóng nảy, hận không thể xông đến đè ngã Cố Tân Tân lên mặt đất, ông ta rốt cuộc là động phải gia hỏa nhà nào đây chứ! "Tôi chỉ có một chỗ làm ăn nho nhỏ này thôi, cô gái, hai vợ chồng son có gì giận dỗi thì từ từ rồi nói."
"Ông chủ, thứ này đến cùng khả năng sát thương mạnh đến mức nào? Có thể bắn nát mặt người sao?"
Ông chủ không ngừng gật đầu, "Có thể có thể, cô mau buông xuống đi."
Cố Tân Tân ngắm đến giữa trán Cận Ngụ Đình, trong rạp chiếu phim đi ra không ít người, thi thoảng cũng có cả trẻ con đi ngang qua. Một cô gái cao gầy dừng chân lại, ánh mắt hơi giật mình nhìn về phía Cận Ngụ Đình. "Cửu gia?"
Cố Tân Tân liếc cô ta một cái. "Cô là ai?"
"Cửu gia, anh làm sao vậy?" Cô gái đó mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn, hoàn toàn không để Cố Tân Tân vào mắt đi tới bên cạnh Cận Ngụ Đình, liên tục bắt chuyện với anh. "Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở tiệc rượu, hai ngày trước lúc đi bàn chuyện làm ăn em cũng có đi ngang qua công ty anh đó."
Cận Ngụ Đình rốt cuộc cũng liếc qua người phụ nữ bên cạnh một cái, nhưng cũng không có ấn tượng gì quá sâu.
"Có thể gặp được anh ở đây thật là vui." Người phụ nữ đó, một tay hơi vén mấy lọn tóc về sau tai, nhưng nhìn đến súng trong tay Cố Tân Tân thì vẫn không thể tin được mở miệng hỏi, "Người này sao lại. . . . . ."
Cận Ngụ Đình hơi đẩy súng hơi trong tay Cố Tân Tân ra, "Không có gì, có lẽ là bị cái gì kích thích."
Sắc mặt Cố Tân Tân biến đổi liên tục, đây là nói cô bị thần kinh sao?
"Cửu gia, có muốn đi uống chén trà hay không?"
Còn mời mọc nhau ngay ở đây? Không thấy cô còn đứng lù lù chỗ này hay sao? Cố Tân Tân nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới một lượt, cô ta thật sự không biết rụt rè là gì hả?
Cận Ngụ Đình cũng không có ý định đồng ý, dù sao anh cũng không thích nhận lời mời lung tung. "Không cần, tôi còn có chút việc."
"Không sao, em có thể chờ mà."
Khóe miệng Cố Tân Tân giật giật, quả thật là không trách được đàn ông đôi khi không nhịn được mê hoặc. Cả thế giới ra mà xem đi, vợ chính thức còn đang lù lù ở đây, ánh mắt của cô ta cũng không giống như có vấn đề gì, vậy mà vẫn có thể ngay trước mặt cô âm mưu cấu kết làm bậy, vậy nếu là lúc cô không có ở đây thì sao?
Cố Tân Tân không nghĩ cũng mường tượng ra được. Nếu như đây là một góc nào đó trong tiệc rượu, chỉ có Cận Ngụ Đình và người phụ nữ này ở với nhau, không biết chừng cô ta còn có thể trực tiếp nhào vào ngực anh rồi ấy chứ?
"Còn không đi?" Cố Tân Tân nhìn đôi mắt của người phụ nữ kia như đỉa đói bám chặt Cận Ngụ Đình không tha, lại giống như keo dán vạn năng không sao dứt đi được.
"Mắc mớ gì đến cô?" Người phụ nữ đó liếc cô một cái, "Đây là súng mô hình phải không? Cô giơ nó lên làm cái gì? Có tin tôi báo cảnh sát hay không?"
"Đừng đừng đừng. . . . . ." Ông chủ kia vô cùng oan uổng, "Các người muốn tranh cãi thì đi ra ngoài đi, tôi thật sự không muốn đắc tội mấy người đâu. Cô gái nhỏ à, tôi trả lại cho cô tiền đây, cô trả lại khẩu súng đó cho tôi đi."
Người phụ nữ liếc bộ dạng của Cố Tân Tân, không rõ lắm động cơ của đối phương, cũng không hiểu vì sao cô lại cầm súng mô hình nhắm vào Cận Ngụ Đình.
"Cửu gia, anh quá bao dung với cô ta rồi, có lẽ cô ta cũng không biết anh là ai, lại còn muốn dây dưa với anh không dứt. Anh lập tức báo cảnh sát đi."
"Báo cảnh sát? Cô thấy anh ta sẽ báo cảnh sát sao?"
"Vì sao không thể chứ?" Ánh mắt đối phương như đang nhìn sinh vật lạ, "Bộ dạng này của cô có điểm nào giống con gái chứ?"
"Tôi không phải phụ nữ thì có liên quan gì đến cô sao?"
Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh không nói lời nào, cũng càng không có ý định tham gia, chỉ là cảm thấy như thế này chơi cũng vui. Tính tình của Cố Tân Tân chính là không bao giờ chịu thua thiệt, ngày thường đều muốn chơi trò trứng chọi đá với anh. Cô đều không thèm quan tâm xem con người ở bên ngoài xã hội này đáng sợ đến thế nào, đặc biệt với những người có chút bối cảnh phía sau, chỉnh người đều không hề nương tay.
"Cửu gia, cho cô ta chơi ở đây một mình, chúng ta đi."
Cố Tân Tân nghe giọng điệu của người phụ nữ đó thì vô cùng khó chịu, mắt thấy cô ta muốn khoác lấy cánh tay Cận Ngụ Đình thì lập tức bước lên trước, cầm súng trong tay hướng về phía lưng cô ta.
"Á, cô làm cái gì đó?" Người phụ nữ đó rụt tay về, Cố Tân Tân quả thật là mạnh tay, một chưởng đâm lên lưng cô ta cũng không hề do dự.
"Cô tránh ra, nơi này không có chuyện của cô, biến sang bên kia đợi đi."
Người phụ nữ không ngừng nhìn về phía Cận Ngụ Đình, cô ta nghĩ rằng Cận Ngụ Đình nhất định sẽ mở miệng ngăn lại. Dù sao cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta và anh đứng ở đây dây dưa với một mụ điên, lời này nếu truyền đi sẽ có bao nhiêu khó nghe chứ?
Nhưng vẻ mặt của Cận Ngụ Đình lại rất tự nhiên, đứng đó cũng không hề có ý định muốn xen vào.
Cố Tân Tân nhìn thấy cô ta còn không đi, biểu cảm trên mặt càng thêm hung hãn.
Cận Ngụ Đình thu hết vào trong mắt, hơi nhếch môi lên, hướng về phía Cố Tân Tân. "Sao còn chưa đi?"
Tầm mắt cô hơi đảo qua, "Có ý gì?"
"Không phải vừa mới bỏ đi đến cái bóng cũng không còn à? Hiện tại sao không làm y như vậy đi.''
Người phụ nữ kia nghe xong thì càng kiêu ngạo hơn hất cằm lên với cô, "Nghe thấy chưa? Nói cô đi đó."
Cố Tân Tân chĩa nòng súng về phía cô ta, "Không nói chuyện với cô, nói thêm một câu tôi liền cho đánh mặt cô lệch luôn!"
"Cô -------"
"Vợ chồng nhà người ta cãi nhau cô dính vào làm cái gì? Không thấy chúng tôi là một đôi sao?"
Người phụ nữ này nghe xong, cằm cũng sắp rơi xuống đất, cái con hổ cái này với Cận Ngụ Đình lại là một đôi? Đùa gì thế?
"Cửu gia, chuyện anh kết hôn em cũng có nghe nói, nhưng em nghĩ Cửu phu nhân nhất định là người thanh tân thoát tục, khí chất cao nhã, không nghĩ tới. . . . . . còn có thể chơi đến cả súng hơi?" Cô ta nói xong, xem thường trong mắt ngày càng đậm, nâng cánh tay định đẩy nòng súng trước mặt mình ra.
Cố Tân Tân bóp cò, đạn nhựa lập tức bay xẹt qua gò má cô ta, cô ta giật mình, "Cô. . . . . ."
"Đừng có mà tự tìm lấy mất mặt, cút ra một chỗ, tôi với anh ta còn có chuyện muốn giải quyết đây."
"Cửu gia?"
Cận Ngụ Đình nghe xong Cố Tân Tân nói thì khóe miệng càng cong hơn, đúng a, anh phải bắt trọn câu chính là vợ chồng đang cãi nhau này mới được. "Vậy tôi xin hỏi một câu này, phu nhân, em đã có thể hết giận hay chưa?"
"Kêu cô ta đi đi, thế thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa."
Cận Ngụ Đình liếc người phụ nữ bên cạnh, cô ta cũng xem như là biết điều, Cận Ngụ Đình cũng đã gọi một tiếng phu nhân rồi, còn có thể là giả hay sao?
Cô ta miễn cưỡng cười cười, đạp giày cao gót bước nhanh đi.
Ông chủ thấy thế, muốn bước lên thu lại súng, Cố Tân Tân thấy khuôn mặt ông ấy căng thẳng đến méo mó, cũng không thể quá đáng thêm nữa, nhanh chóng trả lại cho ông ấy.
Cận Ngụ Đình đi qua muốn ôm cô, Cố Tân Tân tránh sang một bên, "Làm cái gì thế?"
"Cô ta cũng đã đi rồi đó, vừa rồi không phải là đã nói sẽ không so đo nữa sao?"
Cố Tân Tân cười nhạt. "Anh nghĩ hay nhỉ."
"Em muốn nuốt lời?"
"Tôi có rất nhiều thời điểm không đáng tin như vậy đó, con gái chính là nói một đằng làm một nẻo, có vậy mà anh cũng không biết sao?"
Cô xoay người rời đi, ông chủ liếc nhìn Cận Ngụ Đình, không nhịn được khuyên anh một câu. "Có thể nhịn thì nhịn đi, tuyệt đối đừng nói chuyện đạo lý với phụ nữ, nhất định sẽ không thông."
Cố Tân Tân đi xuống lầu, dòng người trong trung tâm thương mại tản ra bốn phía, tầng một cũng không còn phải chen chúc nữa.
Đi qua quán trà sữa hôm nọ, nơi này vẫn làm ăn đắt khách như trước, Cận Ngụ Đình đi lên hai bước nắm lấy cánh tay Cố Tân Tân. "Muốn uống sao?"
Cô hơi giãy dụa, nhưng dĩ nhiên không thể thoát khỏi.
Cố Tân Tân nhíu chặt lông mày, "Anh mua?"
"Đúng, tôi mua."
"Xếp hàng mất ít nhất cũng phải nửa giờ."
"Muốn uống không? Muốn thì tôi mua cho em."
Cố Tân Tân giãy dụa một hồi không làm sao rút được khỏi tay anh, cô gật đầu một cái, dù sao cũng không cần cô phải xếp hàng.
Cô ngồi ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa nhìn vóc dáng cáo lớn của Cận Ngụ Đình cao lớn đứng xếp hàng trong đống người, có một vài người từ khi sinh ra đã mang theo cái khí chất như vậy, anh chỉ cần yên tĩnh đứng đó thì tự nhiên sẽ có vô số ánh mắt bị hấp dẫn tới.
Mà bộ dạng này chính là già trẻ không tha, lực sát thương mười phần.
Cố Tân Tân vỗn định thừa dịp anh không chú ý chạy trốn, nhưng Cận Ngụ Đình cứ cách ba đến năm giây lại nhìn về phía cô, căn bản không cho cô cơ hội, Cố Tân Tân từ bỏ trực tiếp rút điện thoại ra xem linh tinh.
Cận Ngụ Đình nghiêm chỉnh xếp hàng 40 phút mới đến lượt, Cố Tân Tân nghe được tiếng bước chân đến trước mặt mình, sau đó thấy người đàn ông cầm cốc trà sữa giơ lên trước mặt cô, "Cùng một loại với loại lần trước em uống."
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn về phía Cận Ngụ Đình, cô vốn là muốn nói không cần, hiện tại cô lại không muốn uống rồi. Nhưng đuôi mắt liếc thấy một đoàn người dài dằng dặc phía trước, nghĩ tới Cận Ngụ Đình đứng xếp hàng trong đó hết 40 phút, không tự chủ được đưa tay ra nhận lấy.
"Còn muốn ăn gì hay mua gì nữa không?"
"Cận Ngụ Đình, sao anh lại cứ nhất quyết phải đi theo tôi vào xem phim, lại còn mua cho tôi trà sữa?"
Người đàn ông yên lặng nhìn cô, "Những cặp trai gái xung quanh không phải đều làm như vậy sao?"
"Nhưng người ta là người yêu đó."
"Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng mới cưới."
Trong lòng Cố Tân Tân không hiểu sao đột nhiên mềm nhũn, cô với anh có thể được tính là vợ chồng sao? Cô không khỏi xuất thần, vì sao cô lại luôn có cảm giác như mình đã vùng vẫy trong mối hôn nhân này rất lâu rồi? Nếu không phải là cô luôn tự mình an ủi chính mình, sợ là đã sớm chết đuối trong đó.
Cố Tân Tân đi về phía trước được hai bước thì nhận được điện thoại của Lục Uyển Huệ.
Giờ này bà hẳn là đang làm việc mới đúng, Cố Tân Tân ấn nghe, còn chưa kịp nói gì thì phía bên kia đã truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Uyển Huệ. "A lô, Tân Tân, con đang ở đâu?"
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Ba con vừa được đưa vào bệnh viện, ở bệnh viện trung tâm thành phố, con mau qua đây đi."
Sắc mặt Cố Tân Tân chợt biến, bước chân tăng nhanh. "Sao lại thế?"
"Uống rượu."
Cận Ngụ Đình đi phía sau cô, Cố Tân Tân vọt đến bên đường muốn gọi xe, nhưng ngoài cổng không thấy bóng dáng một chiếc taxi nào, Cận Ngụ Đình nhanh chóng gọi điện thoại nói tài xế đi ra.
"Ba làm sao vậy?"
"Mẹ cũng không rõ lắm, chỉ thấy nói là uống rượu nên phải cấp cứu."
Xe rất nhanh đi đến trước mặt hai người, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình cùng nhau ngồi vào. Cô vô cùng lo lắng, lần trước Cố Đông Thăng uống rượu đã ầm ĩ nói không thoải mái, không ngờ lần này lại bị đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu rồi.
Đến bệnh viện, bên ngoài chờ cũng chỉ có một mình Lục Uyển Huệ. Bà ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, thi thoảng lại lo lắng nhìn về phía cửa.
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Lục Uyển Huệ. "Mẹ, ba thế nào rồi?"
"Còn chưa ra nữa." Lục Uyển Huệ nghèn nghẹn, "Lúc mẹ nhận được điện thoại thì ông ấy đã ở bệnh viện rồi, người đưa ông ấy đến sau đó cũng đã rời đi. . . . . ."


"Trưa nay ba đi theo người ta đi ăn sao?" Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên vai Lục Uyển Huệ, tuy là cô cũng đang rất sốt ruột nhưng cũng không dám thể hiện ra, "Lúc này không phải đang là giờ làm việc ạ?"
"Nói không chừng là đi theo lãnh đạo."
Cận Ngụ Đình nhìn về phía phòng cấp cứu, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ sắp xếp đâu vào đấy."
"Ngụ Đình, thật sự rất cám ơn con."
Lúc Khổng Thành nhận được điện thoại của Cận Ngụ Đình, Cố Đông Thăng bên trong phòng cấp cứu còn chưa ra, anh ta nhanh chóng sắp xếp xong xuôi thủ tục cho giường bệnh. Cố Tân Tân thu hết vào trong mắt, lúc này tim của cô đã gần như treo ở cuống họng, có người giúp lo lắng thu xếp chu toàn trước sau như vậy thật sự khiến cô nhẹ nhàng đi không ít.
Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị đẩy ra, y tá đi nhanh ra ngoài, Cố Tân Tân vội vàng đứng lên đi về phía cô ấy. "Ba tôi thế nào rồi?"
"Bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, cần phải được truyền máu ngay."
"Gì cơ?" Lục Uyển Huệ vốn vẫn cho là sự việc không đến mức nghiêm trọng như vậy, lúc trước ông cũng đã có mấy lần uống rượu đến mức phải vào bệnh viện, nhưng cũng chưa bao giờ bị xuất huyết nghiêm trọng như vậy.
Cố Tân Tân nghe xong thì vành mắt cũng đỏ lên, "Có phải. . . . . . có phải là rất nguy hiểm?"
"Đúng vậy, bệnh nhân bị sốc, bác sĩ chủ trị cũng đang ở bên trong toàn lực cấp cứu.''
Cố Tân Tân nghe cô ấy nói như vậy thì ngồi thụp xuống, suýt chút nữa ngồi trượt khỏi ghế, nước mắt không nhịn được trào ra, "Không thể nào, chỉ là uống một chút rượu, sao có thể. . . . . ."
Lục Uyển Huệ ngồi xổm trên mặt đất khóc, cô y tá rất nhanh lại chạy đi, cửa phòng cấp cứu lần thứ hai bị đóng lại.
Khổng Thành bất an nhìn về phía Cận Ngụ Đình, "Bên bệnh viện tôi đã gọi điện nhờ vả chiếu cố, nhưng xem tình hình này. . . . . ."
"Không sao." Tầm mắt Cận Ngụ Đình thu về, trước tiên đi đến bên cạnh Lục Uyển Huệ đỡ bà đứng dậy. "Mẹ, mẹ ngồi lên đây trước đã."
Mười ngón tay của Lục Uyển Huệ run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Cận Ngụ Đình, "Tại sao lại như vậy chứ? Ông ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
Cận Ngụ Đình để cho bà ngồi xuống, sau đó nhìn đến hai bàn tay Cố Tân Tân ôm lấy gò má, tuy là cô đã cực lực ẩn nhẫn nhưng hai vai vẫn không ngừng run rẩy. Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, "Yên tâm đi, sẽ không sao được."
Cố Tân Tân nghe thế thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, "Đúng vậy, nhất định không thể có chuyện gì được. . . . . ."
Cảm giác sợ hãi của một người chỉ có thể ở trong thời điểm sinh ly tử biệt mới hoàn toàn bộc phát ra ngoài, bàn tay Cố Tân Tân không ngừng lau nước mắt trên mặt, "Tôi không thể không có ba được. . . . . ."
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt lên bả vai cô, muốn kéo cô vào trong lồng ngực. Cơ thể Cố Tân Tân cứng ngắc không động đậy, bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên vai cô tăng thêm sức mạnh, Cố Tân Tân không kiên trì nữa, lúc tới gần anh rốt cuộc không kiềm chế được nữa ôm lấy eo anh, chôn mặt mình vào hõm cổ Cận Ngụ Đình.
Từng giây từng phút chờ đợi này thật sự là có bao nhiêu khổ sở chỉ họ mới có thể cảm nhận được, người ở bên trong ra ra vào vào, mỗi một bước chân đều giống như là đạp lên trái tim thấp thỏm của mỗi người đứng đây.
Bên ngoài dù có chuẩn bị tốt thế nào cũng đều vô dụng, lúc này chỉ có thể dựa vào lý trí của Cố Đông Thăng.
Nước mắt Cố Tân Tân giống như làm sao cũng không dừng được, Cận Ngụ Đình nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi.
"Đừng khóc."
"Anh nói ba có thể có chuyện gì hay không đây?"
"Không thể nào."
Cố Tân Tân khịt khịt mũi. "Đáng tiếc là chuyện này không phải anh nói không thì sẽ là không, nếu như anh có thể hô phong hoán vũ như vậy thì mau làm cho ba không có chuyện gì đi, từ nay về nhau nhất định tôi sẽ không cho ông ấy động vào dù chỉ một giọt rượu, thật đấy."
"Được, tôi nhất định sẽ làm ông ấy không bị sao cả."
Cố Tân Tân biết những lời này đều là vô nghĩa, nhưng chỉ có vậy mới có thể khiến cho cô không có thời gian suy nghĩ lung tung, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, nếu như là đang cấp cứu thì chính là còn chưa hết hi vọng."
Lục Uyển Huệ ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt đất, Cố Tân Tân lo lắng bà không trụ được, bèn đứng dậy kéo cánh tay Lục Uyển Huệ. "Mẹ, ba nhất định sẽ không sao, chúng ta không nên tự dọa bản thân."
Trên hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng khóc nức nở vang vọng, Cố Tân Tân tuy là trong lòng cũng đang sợ hãi muốn chết nhưng vẫn không ngừng an ủi Lục Uyển Huệ.
Hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho ba, ông ấy còn rất khỏe mạnh, còn bảo cô dẫn Cận Ngụ Đình về nhà, bọn họ sẽ làm một bàn ăn ngon chờ.
Nhưng gần đây tình trạng của cô và Cận Ngụ Đình như vậy, Cố Tân Tân cũng không dám về liên tục, sợ bọn họ hỏi sẽ nói lộ hết ra. Cố Tân Tân nghĩ tới đó thì hối hận tràn ngập, nhưng bây giờ mới nghĩ đến những điều này thì cũng có tác dụng gì đây? Hai mắt Cố Tân Tân sớm đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, Cận Ngụ Đình muốn kéo tay cô, Cố Tân Tân lại đẩy tay anh ra.
Hiện tại trong đầu cô đang rất loạn, đến lúc này cô vẫn không có cách nào tiếp thu sự thật, cô sợ phải đối mặt. Cô thậm chí nghĩ tới nếu như Cận Ngụ Đình không cương quyết cưới cô về thì hiện tại cô vẫn còn ở nhà, nếu như cô có thể hàng ngày nhìn chằm chằm ba ba thì nhất định ông sẽ không gặp phải chuyện đó?
Cô biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu cực đoan, dù sao ba cô là vì uống rượu trong thời gian làm việc mà bị, nhưng hiện tại cô lại tìm người đổ lỗi để thay thế cho ăn năn trong lòng.
Cánh cửa phòng cấp cứu lần thứ hai mở ra, lần này người đi ra là một vị bác sĩ.
Cố Tân Tân hồi hộp, sợ đến mức không dám đứng dậy.
"Người nhà của bệnh nhân, xin mời đến đây ký vào thông báo tình trạng nguy kịch."
"Không -------" Lục Uyển Huệ khóc thành tiếng, Cố Tân Tân cũng ngồi xụi lơ trên ghế, điên cuồng lắc đầu, "Không thể nào, tại sao lại như vậy. . . . . ."
"Nhanh lên một chút, bệnh nhân bên trong vẫn chờ được tiếp tục cấp cứu."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đứng dậy đi tới.
***
Bát Bát: Để mở rộng phạm vi nguồn cung cấp cho nhóm những độc giả lười và bận không thể đọc truyện chữ thì sắp tới, ta sẽ mở thêm một kênh youtube audio dành cho các bộ truyện được dịch bởi CP88 :smile:)))))
Vậy nên tin ngày hôm nay chính là đi kèm với thông báo tuyển những con người tài năng cưng thấy ghét về dưới trướng của Bát Bát, kkk
~~Thông báo tuyển MC cho kênh audio truyện dịch bởi CP88~~
Yêu cầu: cái này lười nghĩ quá, thôi thì ai có tự tin và tình yêu với ta thì cứ chọn ghi âm một chương trong bộ Trảm nam sắc này (nếu có kinh nghiệm và thiết bị phụ trợ thì phải tận dụng triệt để nha!), đính kèm một bài giới thiệu bản thân mang phong cách tự do rồi gửi vào email cho ta, ta sẽ nghe thử và lựa chọn ra người phù hợp nhất. Email nhé mọi người
Quyền lợi? Cái này ta chưa nghĩ ra, cũng coi như là thông tin nội bộ đi, nhưng nhất định ưu tiên sau này sẽ có rất nhiều, một trong thì có lẽ sẽ có khoản được đọc trước chương mới, ít nhất là trước 5 tiếng :smile:)))
Số lượng tuyển dự kiến ban đầu là 1 (hiện tại đã có sẵn một thành viên trong ban quản trị groupchat hội độc giả ruột của CP88, nên ta cũng chỉ có dự định lập nhóm 2 người thôi), dù là nhận hay không ta cũng sẽ thông báo cho mọi người qua email trước chủ nhật tuần sau để mọi người biết được tình hình. Yêu thương ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK