Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bác sĩ nhìn về phía anh, Cận Ngụ Đình biết lúc này hỏi lại có phải Cố Đông Thăng rơi vào tình trạng nguy kịch rồi hay không chỉ làm lãng phí thêm thời gian, anh tỉnh táo lên tiếng. "Con rể có thể ký tên không?"
Cố Tân Tân nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cận Ngụ Đình, vóc dáng cao lớn của anh đứng đó, giống như một pho tượng cứng rắn được ánh đèn lạnh lẽo phát ra từ phòng mổ bao quanh.
Trong tai Cố Tân Tân quanh quẩn hai chữ Cận Ngụ Đình vừa nói, như thể lần đầu tiên nhận ra Cận Ngụ Đình vẫn luôn mang thân phận này.
Tầm mắt của bác sĩ lướt qua anh, thấy được Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ. ''Tốt nhất là trực hệ."
Cận Ngụ Đình quay đầu hướng về phía Cố Tân Tân gọi, "Tân Tân, lại đây."
Hai chân cô cứng ngắc không làm sao đứng dậy được, Cận Ngụ Đình thấy thế, lấy tờ giấy và bút nhanh chân đi đến bên cạnh người Cố Tân Tân.
Anh ngồi xổm xuống, đặt giấy lên đùi cô, "Ký tên."
Cố Tân Tân nhìn mấy chữ trên đó thì càng không thể chịu nổi. Hai bàn tay Cố Tân Tân run rẩy kịch liệt, cô biết lúc này cho dù là một giây cũng không thể kéo dài, nhưng bàn tay cô lại không chịu nghe cô sai khiến, sự bình tĩnh ngày thường sớm đã không còn chừa một mẩu.
Trên mu bàn tay bỗng cảm nhận được ấm áp, Cố Tân Tân cúi đầu, nhìn thấy Cận Ngụ Đình cầm lấy tay cô.
Anh nhét bút vào trong tay cô, lòng bàn tay ấm áp siết chặt, kéo bàn tay cô đến chỗ ký tên.
Cô được anh cầm tay viết từng nét tên của chính mình lên đó, sau đó Cận Ngụ Đình cầm tờ giấy mang đặt lại vào trong tay bác sĩ. "Nhờ cả vào bác sĩ, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào cứu lấy bệnh nhân, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp."
"Được."
Cánh cửa lạnh băng của phòng cấp cứu một lần nữa bị đóng lại.
Lục Uyển Huệ ngồi trên ghế bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một chỗ, nước mắt đã sớm chảy cạn.
Cố Tân Tân đứng dậy đi đến trước cửa sổ cách đó không xa, ngực cô hiện tại ngột ngạt khó chịu cực kỳ, dường như sắp không thể thở nổi nữa.
Bàn tay cô ôm lấy mặt, Cận Ngụ Đình đứng ở phía sau, duỗi hai cánh tay ra chống lên bệ cửa sổ giam cô vào lòng, để cho cô dựa vào trong lồng ngực anh.
"Hôm qua tôi với ba còn nói chuyện điện thoại với nhau. . . . . ."
"Tân Tân, có rất nhiều chuyện bất ngờ đến không báo trước, mà chúng ta càng không có cách nào biết trước được."
Cố Tân Tân nhẫn nhịn để không phải khóc nức nở, mỗi một chữ đều là từ trong cổ họng mà nghẹn ngào thốt ra, "Đáng lẽ ngày thường tôi nên về nhà thăm họ nhiều hơn, cho dù là ăn cùng một bữa cơm tối cũng được. Đã rất lâu rồi tôi không cùng họ ra ngoài dạo phố, đến cả thời gian đi siêu thị cũng không có. Tôi chỉ sợ lúc trở lại bọn họ sẽ không ngừng hỏi tôi. . . . . . Tôi chỉ là cảm thấy sau này còn rất nhiều thời gian, làm sao cũng không nghĩ tới. . . . . ."
Con người ấy à, đều là mất đi hoặc gần mất đi rồi mới thật sự cảm nhận được những ngày trước đây có được tốt đẹp đến thế nào, dù là bị công việc ảnh hưởng đến tâm trạng, thậm chí còn có những cuộc cãi vã. Nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng ta sẽ lại hi vọng được trở lại lúc ban đầu, dù là lỗ tai có bị mọc kén vì thế thì cũng cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.
Cận Ngụ Đình nắm chặt hai tay, nhẹ giọng an ủi cô. ''Không sao cả, những hối hận này về sau còn có thể bù đắp, tôi và em sẽ thường xuyên về nhà, ăn tối với ba mẹ nhiều hơn."
Thời gian khiến cho lo lắng trong lòng vơi đi một chút, Cố Tân Tân ngồi lại ghế, Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh, muốn đứng dậy, bàn tay lại bị cô kéo về.
Cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt đất, cầm lấy tay anh khiến cô cảm thấy an tâm hơn không ít.
Lại thêm nửa giờ nữa, đèn trên cánh cửa phòng cấp cứu tắt ngúm.
Khổng Thành nhìn thấy, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân đều ngẩng đầu lên, cô buông lỏng tay, cùng Cận Ngụ Đình đi đến.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, Cận Ngụ Đình lên tiếng trước tiên. "Sao rồi?"
"Đã thoát khỏi nguy kịch, nhưng vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm nên bệnh nhân vẫn phải thật cẩn thận, lần cấp cứu này đã phải tiếp gần 2000ml máu, dạ dày bị xuất huyết nghiêm trọng. Người nhà nhớ lấy, phải đặc biệt chú ý."
"Được, mọi người vất vả rồi, cám ơn." Cận Ngụ Đình nghe được bốn chữ thoát khỏi nguy kịch thì mới hơi buông lỏng, hướng về phía Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ vẫy vẫy. "Ba không sao rồi."
Cố Tân Tân lập tức đứng dậy rồi vọt tới, rất nhanh Cố Đông Thăng cũng được đẩy ra.
Lục Uyển Huệ nhào đến bên cạnh giường bệnh, liên tục gọi tên ông, nhưng Cố Đông Thăng lúc này còn đang hôn mê nên dĩ nhiên là không thể đáp lại bà.
Khổng Thành đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi, giường bệnh của bệnh viện thành phố luôn rất khó để có chỗ trống, Lục Uyển Huệ cũng không ngờ tới còn có thể nằm ở phòng đơn.
Cố Tân Tân ngồi bên giường, trên mu bàn tay của Cố Đông Thăng cắm đầy kim tiêm. Cố Tân Tân cẩn thận từng li từng tí nắm lấy ngón tay của ông.
Hai mẹ con mỗi người ngồi một bên trông chừng, ai cũng không chịu rời đi.
Mãi khi đêm đến Cố Đông Thăng mới tỉnh dậy.
Lục Uyển Huệ vừa vội vàng vừa tức giận, "Rốt cuộc cũng chịu tỉnh dậy rồi."
"Tôi làm sao vậy?"
"Ông ngất đi rồi còn biết cái gì nữa đâu." Lúc này vành mắt Lục Uyển Huệ vẫn đỏ ửng, ''Nếu thật sự có chuyện gì, ông bảo chúng tôi phải làm sao chứ. . . . . ."
Cố Đông Thăng nhìn quanh bốn phía, lại nhìn trên mu bàn tay, "Không sao rồi mà, bà nó đừng có khóc nữa."
"Tôi cho ông uống nữa đấy, uống đi uống đi, cho ông uống đến. . . . . . ."
Lục Uyển Huệ ý thức được lúc này nói chữ kia không may mắn chút nào, vội vàng nuốt nửa câu còn lại vào trong. Cố Đông Thăng lúc này đang cực kỳ suy yếu, nhìn thấy cả Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đều ở đây thì biết được lần này thật sự là nghiêm trọng rồi.
"Tôi cũng không muốn uống, nhưng lãnh đạo ở đó đều nhìn chằm chằm tôi. Thật sự là không uống không được. . . . . ."
"Vậy mạng của ông quan trọng hay là lãnh đạo quan trọng hơn?"
Cận Ngụ Đình đứng một bên không lên tiếng, anh có thể hiểu được khó xử của Cố Đông Thăng. Trên một bàn rượu, có rất nhiều lúc cũng là thân bất do kỷ.
"Đừng tức giận mà, sau này tôi nhất định sẽ chú ý."
"Chúng tôi đợi bên ngoài phòng cấp cứu mấy tiếng đồng hồ, nếu ông không nhờ có cái mạng lớn này thì ông. . . . . ." Lục Uyển Huệ tức giận ngồi xuống bên cạnh, tay không ngừng quệt nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Cố Tân Tân lau khóe mắt, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sau này ba nhất định sẽ không như vậy nữa."
"Đúng đó." Cố Đông Thăng yếu ớt kéo tay Lục Uyển Huệ. "Sau này dù có là mất việc tôi cũng sẽ không uống rượu với bọn họ nữa."
"Ông nói được phải làm được!"
Cận Ngụ Đình đi đến phía sau Cố Tân Tân, khom lưng nói với cô, "Tôi đến phòng của bác sĩ chủ trị hỏi lại tình hình của ba."
"Được."
Cố Tân Tân thấy Cố Đông Thăng thoát khỏi nguy hiểm mới nhớ đến hỏi chuyện hôm nay. "Ai đưa ba vào bệnh viện? Sao lúc con chạy đến một bóng người cũng không còn?"
"Còn không nhìn thấy mặt đây," Lục Uyển Huệ tức giận nói. "Mẹ vừa nhận được điện thoại liền chạy đến luôn, nhưng cũng không thấy một bóng người nào cả."
"Đây rõ ràng là thấy ba xảy ra chuyện nên sợ phải gánh trách nhiệm đây mà."
Cố Tân Tân nói xong, cầm điện thoại Cố Đông Thăng, gửi một loạt tin nhắn cho đồng nghiệp cùng đơn vị của Cố Đông Thăng, quả nhiên không lâu lắm đã có người gọi lại hỏi ông thế nào rồi.
Cố Tân Tân đáp lại vài câu, giọng nói cũng rất khách khí, đối phương thấy vậy thì nói muốn đến bệnh viện thăm.
Cận Ngụ Đình trở lại từ phòng làm việc của bác sĩ, vừa mới đi đến cửa phòng bệnh thì giống như nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.
"Chuyện như vậy làm sao có thể trách chúng tôi chứ, cô gái à, cô cũng phải nói đạo lý một chút."
Cố Tân Tân đứng bên cạnh giường bệnh của Cố Đông Thăng, cô thật sự không nhẫn tâm nhìn ông bị đè đầu cưỡi cổ như vậy. "Dạ dày của ba tôi trước giờ vẫn rất tệ, lúc trước cũng đã từng xuất huyết phải nhập viện. Hôm nay xảy ra chuyện lại là trong thời gian làm việc, tôi cho là đơn vị của ông ấy cũng có một phần trách nhiệm."
"Theo lời cô nói thì ba cô bị như vậy là do đơn vị của chúng tôi?"
Cố Tân Tân tức giận khó tiêu, liếc nhìn Cố Đông Thăng trên giường bệnh, sắc mặt ông trắng bệch, suy yếu vô cùng. Cố Tân Tân không làm sao mà quên ông vừa rồi mới đi một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về.
"Tôi không có ý vu khống cho mấy người. . . . . ."
Đối phương là lãnh đạo đã được hai năm, bụng bia phát tướng, vẻ mặt khinh thường nhìn Cố Tân Tân. "Vậy ý của cô là gì? Uống rượu là chuyện tự nguyện, có trách thì trách do ông ta uống quá nhiều thôi."
Sắc mặt Lục Uyển Huệ vô cùng khó coi, Cố Tân Tân không nghĩ tới đối phương lại tỏ thái độ như vậy, "Chúng ta đi ra bên ngoài nói đi."
"Có chuyện gì để nói? Không lẽ còn muốn hưởng trợ cấp tai nạn lao động?"
Huyệt thái dương của Cố Tân Tân giật giật, "Tôi chỉ là muốn cầu xin mấy người, sau này nếu như có tiệc rượu xã giao thì đừng gọi tên ba tôi, ông ấy chỉ mơi vừa nhặt lại được một cái mạng, thật sự không thể uống rượu thêm nữa. Ông yên tâm, chúng tôi không có ý truy cứu đến cùng là lỗi của ai, chúng tôi chỉ hi vọng bắt đầu từ hôm nay. . . . . ."
"Cô gái, cô cũng đừng có hiểu lầm, tôi đến bệnh viện cũng không phải vì trách nhiệm gì cả, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo quan tâm đến cấp dưới. Cô hỏi lão Cố xem có phải rượu là do ông ta tự mình uống hay không?"
Người này nói chuyện cũng quá thủ đoạn rồi. Trước giờ Lục Uyển Huệ luôn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Cố Đông Thăng ở bên ngoài luôn bị kéo ra ngoài uống rượu, hiện tại lại xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ hãi trong lòng bà còn chưa có tan đi hết. "Xin ngài đừng nói như vậy, mặc dù ông ấy uống rượu rất tốt nhưng lúc uống vẫn luôn có chừng mực, nguyên nhân chắc chắn là do những người trong đơn vị của ngài lôi kéo ông ấy. Chúng tôi là người thân của ông ấy, thật sự sợ hãi sau này chuyện như vậy lại xảy ra, chỉ sợ không còn được may mắn như lần này nữa."
"Vậy thì cũng hết cách rồi." Thái độ của ông ta cực kỳ không coi ai ra gì, thường ngày cũng không có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy. "Trừ phi ông ta từ chức."
"Ở đâu lại có cái quy định như thế?" Lục Uyển Huệ không nhịn nổi đứng phắt lên.
Cố Đông Thăng sốt ruột muốn kéo tay bà, nhưng ông hiện tại đang rất yếu, nằm ở đó thật sự đến thở cũng khó khăn. "Tân Tân, bỏ đi. . . . . ."
Người đàn ông trung niên cười khẩy, "Đúng rồi, lão Cố quả thật đúng là người uống nhiều rượu nhất, nhưng như vậy thì có cách nào khác sao? Những lúc đi ra ngoài xã giao, ông ta là người có chức vị thấp vốn dĩ không được chúng tôi mang theo, mà trên bàn rượu cũng là nơi ông ta không thể chen miệng vào nhất. Phía trên chúng tôi cũng có lãnh đạo cao hơn, lúc uống rượu chung quy vẫn là phải uống cạn mới đủ sôi nổi, ông ta không uống, không lẽ cấp trên như tôi phải uống?"
Cố Tân Tân vốn cho là có thể nói chuyện tử tế với ông ta, dù sao Cố Đông Thăng còn nằm ở đây, bọn họ còn chung một đơn vị.
"Ai quy định trong công việc nhất định phải dùng uống rượu để tạo lập mối quan hệ?"
Người đàn ông nghe vậy thì lửa trong ngực bắt đầu bùng lên, duỗi tay chỉ vào mặt Cố Tân Tân, giọng nói cũng vì thế mà kích động theo. "Chờ ông ta trở lại đơn vị, gặp trường hợp như vậy tôi liền cho ông ta đứng ra uống, còn sống thì còn phải uống."
"Ông.. . . . ."
Ông ta không thèm liếc thêm một cái quay đầu đi ra ngoài, lúc mở cửa ra cũng không nhìn kỹ Cận Ngụ Đình ở bên cạnh, ưỡn ngực nghênh ngang rời đi.
Cố Tân Tân ngồi lại lên ghế, "Kiểu người gì vậy chứ, tức chết rồi."
Cận Ngụ Đình đi vào trong phòng bệnh, sắc mặt Lục Uyển Huệ tái nhợt nhìn về phía Cố Đông Thăng, "Dưỡng thân thể cho tốt, sau đó trở lại nghỉ việc đi thôi."
"Lời này lúc tức giận thì nói thôi, sau này đừng như thế," Cố Đông Thăng kéo kéo cánh tay Lục Uyển Huệ, ý bảo bà ngồi xuống bên cạnh mình. "Mất bao nhiêu công sức mới chờ được gần đến lúc về hưu, lúc này lại đi từ chức không phải là ngốc sao?"
"Vậy ông muốn làm kẻ ngốc, hay là muốn mạng hả?" Lục Uyển Huệ nghĩ đến sức khỏe hiện tại của ông, không khỏi hạ thấp giọng xuống. "Sau khi ông trở lại đơn vị còn mong sẽ được ông tha cho sao?"
"Thì cứ tiếp tục giả ngốc thôi, tôi đồng ý với bà, tôi sẽ kiên quyết không uống quá chén được chưa nào."
Cố Tân Tân không biết làm sao nhìn Cố Đông Thăng. "Ba, thật ra những ngày tháng ở đơn vị ba vẫn luôn phải chịu đựng như vậy có phải không?"
Mắc kẹt ở một vị trí lưng chừng như vậy, mà Cố Đông Thăng còn là một người hiền lành, chỉ cần không phải là yêu cầu gì quá đáng thì ông đều làm theo.
"Vẫn rất tốt, vẫn rất tốt mà."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân. "Em tìm người đó đến đây cũng chỉ vô dụng mà thôi, đây là phòng bệnh, bọn họ đứng đây náo loạn cũng chỉ có chúng ta thiệt thòi."
"Đúng, làm sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ. Tôi chỉ là muốn mặt đối mặt xin ông ta sau này đừng ép ba tôi uống rượu thêm nữa." Cố Tân Tân thừa nhận, là do cô nghĩ quá đơn giản rồi.
"Những kẻ như thế, lăn lộn trong cái vòng này lâu như vậy rồi có gì chưa từng gặp qua? Đối với những người bên trên nịnh nọt vuốt đuôi, với người cấp dưới lại tạo áp lực trả thù, còn có chiêu gì mà chưa thông thạo. Em còn quá non, không thể nào là đối thủ của ông ta được. Em lại không nể mặt ông ta mà náo loạn thành như vậy, chỉ càng làm cuộc sống sau này của ba em thêm khó khăn."
Cố Tân Tân nóng nảy đan mười ngón tay lại với nhau, "Vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện cũng đã như vậy rồi."
"Trước hết để ba khỏe lại đã rồi hẵng tính tiếp."
Buổi tối Khổng Thành mang cơm đến, Cố Đông Thăng vẫn chưa thể ăn, Lục Uyển Huệ cả một buổi chiêu thấp thỏm bất an nên lúc này cũng đã không còn khẩu vị.
Cố Tân Tân nhét đũa vào trong tay bà, liên tục ép bà ăn, Lục Uyển Huệ miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân viện cớ đi ra ngoài, cũng bước nhanh theo.
Cô ngổi xổm một góc ngoài hành lang, không nhúc nhích, Cận Ngụ Đình đi về phía sau cô, "Không phải là đã không sao rồi à?"
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm cái bóng in trên mặt đất, "Trước đây tôi đều trách ba không chịu kiêng rượu, có lúc đi xã giao cùng đơn vị về trên người đầy mùi rượu, lúc ấy tôi cũng không nghĩ được là do ông ấy cũng có nỗi khổ riêng."
"Em sợ sau này ở nơi làm việc ông ấy sẽ bị người ta ức hiếp sao?"
"Hôm nay rốt cuộc nhìn được thái độ của người kia với ba, tôi cũng đã hiểu được bình thường ông ta vẫn dùng cách gì để ức hiếp ba rồi."
Cận Ngụ Đình cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt lo lắng của Cố Tân Tân, "Tôi nhớ là trước khi kết hôn đã nói với em một câu."
"Nói gì cơ?"
"Tôi nói, chỉ cần em vào Cận gia, sau này những quan hệ và quyền lợi trong tay tôi em đều có thể tùy ý mang ra sử dụng."
Cố Tân Tân đối mặt với tầm mắt của người đàn ông không lên tiếng, Cận Ngụ Đình vỗ nhẹ lên bả vai cô. "Tôi có thể giúp em."
"Giúp thế nào?"
"Chỉ cần một câu nói của em thôi, có muốn tôi xử lý giúp hay không?"
Đã lúc này rồi Cố Tân Tân đương nhiên sẽ không còn nghĩ đến chuyện thể diện làm gì, "Muốn."
"Vậy thì cũng không cần phải kéo dài, ngay trong đêm nay giải quyết luôn đi, đỡ mất một tối ngủ không yên." Cận Ngụ Đình nói xong, kéo cánh tay Cố Tân Tân khiến cô đứng dậy.
Khổng Thành đi đến trước mặt anh, Cận Ngụ Đình để cho Cố Tân Tân vào trong phòng bệnh báo cho Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng một tiếng sau đó mới cùng nhau rời đi.
Cố Tân Tân cầm túi đi ra, bên phía Khổng Thành cũng đã sắp xếp gần xong xuôi, Cận Ngụ Đình tiến lên kéo tay cô cùng đi.
"Chúng ta đang đi đâu?" Cố Tân Tân dè dặt hỏi. "Lúc này đơn vị cũng đã nghỉ làm rồi, chúng ta đi tìm cũng vô dụng. . . . . ."
"Đi ăn cơm tối trước."
Cố Tân Tân nghe vậy thì lập tức dừng chân lại, "Trong bệnh viện cũng có phục vụ cơm. . . . . ."
"Tôi mang em đi ăn một bữa ngon."
"Lúc này cũng không thể ngon miệng được."
Cố Tân Tân cuối cùng vẫn bị Cận Ngụ Đình kéo đi. Đến nhà hàng, Khổng Thành đẩy cửa đi vào, Cố Tân Tân nhìn thấy bên trong là một phòng bao riêng.
"Tôi thật sự không có tâm tình ăn cơm."
"Tôi bảo đảm chút nữa sẽ khiến cho tâm tình của em tốt lên."
Cận Ngụ Đình kéo ghế sau đó kéo cô ngồi xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó cánh cửa bị mở ra. Người đàn ông đi đầu khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, đầu hói. Ông ta quét một vòng quanh phòng bao, tầm mắt nhanh chóng dừng lại khuôn mặt Cận Ngụ Đình.
"Cửu gia, Cửu gia, thật vinh hạnh!"
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn, thấy được người đàn ông xế chiều nay ở bệnh viện cũng đang có mặt trong đám người.
Cận Ngụ Đình ngồi đó không nhúc nhích, đối với con mồi tự mình dâng đến tận miệng cũng không mấy để ý.
"Thật không nghĩ tới Cửu gia sẽ đích thân mời chúng tôi tới đây, thật sự là vinh dự quá ạ."
Cận Ngụ Đình nhìn mấy người đó chia nhau ra ngồi xuống, tên đàn ông trung niên vừa rồi đến bệnh viện liếc mắt liền thấy Cố Tân Tân, sắc mặt trong nháy mắt tái đi.
"Hẹn mọi người đột ngột như vậy, có phải là đúng lúc mọi người đang xã giao?"
"Không đâu, không đâu, chúng tôi cũng chỉ vừa mới hết giờ làm thôi."
Thật ra lúc nhận được điện thoại bọn họ đã bắt đầu ăn, chuyện của Cố Đông Thăng cũng không mấy ảnh hưởng gì với bọn họ. Lúc ban đầu bọn họ còn hoài nghi làm sao mà đột nhiên Cận Ngụ Đình lại tìm đến bọn họ, nhưng nghĩ đến có thể gặp gỡ được Cửu gia là may mắn đến thế nào. Đây quả thật là chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà.
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm những người ở phía đối diện, xem ra bọn họ chính là những người buổi trưa nay Cố Đông Thăng phải tiếp rượu rồi.
"Cửu gia, vị này là. . . . . ." Người ngồi bên cạnh Cận Ngụ Đình có lẽ là người có vị trí cao nhất trong đám người này, nãy giờ cũng đã liếc về phía Cố Tân Tân mấy lần.
"Phu nhân của tôi."
Cố Tân Tân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, cô nhận ra ánh mắt của ông ta không ngừng tránh né, đến mí mắt cũng không dám nhấc lên.
"Hóa ra là Cửu phu nhân, vinh hạnh, vinh hạnh."
Cố Đông Thăng ở đơn vị cũng là người kín kẽ, chưa bao giờ kể chuyện trong nhà, nếu không thì sao lại có chuyện bị người ta bắt nạt thành cái dạng này?
Khổng Thành chọn món, thức ăn nhanh chóng được mang lên, Cố Tân Tân còn nhìn thấy nhân viên phục vụ bê từng thùng từng thùng rượu đi tới. Khổng Thành vung tay ra hiệu cho bọn họ đặt hết rượu lên mặt bàn, dòng chữ rượu nồng độ cao lập tức đập vào mắt những người có mặt. Cố Tân Tân hơi quét mắt một cái, đoán chừng có mười mấy bình.
"Bắt đầu đi." Cận Ngụ Đình mở miệng, Khổng Thành đáp lại một tiếng, sau đó mở chai rượu Bạch Cửu ra đổ đầy vào cốc của từng người.
Cận Ngụ Đình cầm lấy bình nước trái cây rót vào trong cốc của mình và Cố Tân Tân.
Người đàn ông ngồi bên cạnh tuy là đã cảm nhận được tình hình có chút kỳ lạ, nhưng cũng không dám nói ra, "Cửu gia, nào, chúng tôi mời ngài một chén."
Những người đó một hơi cạn sạch rượu trong ly, mà Cận Ngụ Đình cũng chỉ nhấp một ngụm nước trái cây, "Đến đi, tiếp tục."
Cố Tân Tân cầm lấy đũa, chọn những đồ ăn mình thích gắp vào trong bát. Người đàn ông ngồi bên cạnh Cận Ngụ Đình bắt đầu giở chiêu lôi kéo làm quen. "Trước đây đã nghe danh ngài, không ngờ hôm nay lại có thể được gặp mặt, Cửu gia. . . . . ."
"Nếu cảm thấy vinh hạnh như thế, nhất định phải lấy rượu để thể hiện ra mới được."
Khổng Thành tiến lên, lần nữa rót đầy cho từng người.
"Chuyện này. . . . . ." Người đàn ông đó tỏ vẻ khó hiểu, "Cửu gia, ngài tìm đến chúng tôi là có chuyện gì muốn dặn dò sao ạ?"
"Không có, chỉ là muốn tìm mấy người uống rượu thôi."
Người đàn ông ngồi đối diện Cố Tân Tân rốt cuộc không chịu được nữa, đẩy ghế ra đứng dậy. "Hôm nay là tôi không biết tốt xấu, cũng không biết Cố Đông Thăng là ba của Cửu phu nhân. Lúc chiều ở bệnh viện tôi thật sự không nên nói những lời kia.
Những người ngồi trong bàn nghe được, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Câu chuyện được làm rõ ràng, bọn họ rốt cuộc hiểu ra lý do Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân đến đây. Bọn họ trao đổi ánh mắt không biết phải làm thế nào, bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên mép bàn. "Hôm nay ba vợ tôi bị đẩy vào phòng cấp cứu suýt chút nữa thì không qua khỏi, bác sĩ chẩn đoán là xuất huyết dạ dày nghiêm trọng. Tôi nghe nói trưa nay ông ấy đi ăn trưa cùng mấy người, tôi thật sự không hiểu, vì sao chỉ có ông ấy bị như vậy, còn mấy người vẫn rất khỏe mạnh?"
"Chuyện này. . . . . ."
"Tửu lượng của mỗi người đều không giống nhau."
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Chúng tôi vẫn luôn rất quan tâm đến lão Cố, không ngờ quan hệ của ông ấy và ngài lại là ba vợ - con rể. . . . . ."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên bàn hơi gõ nhẹ, những người kia lập tức hiểu được, uống cạn rượu trong ly.
Khổng Thành lại tiếp tục đổ đầy.
Cố Tân Tân vô thức nhai thức ăn trong miệng, giống như là đang suy nghĩ gì đó. Chật vật của bọn họ cô đều thu hết vào trong đáy mắt, nhưng tim vì thế cũng đau muốn chết. Ngày thường Cố Đông Thăng ở nhà luôn cưng chiều vợ con, có chuyện buồn phiền gì cũng sẽ không nói ra, bọn họ vẫn luôn cho là công việc của ông thuận buồm xuôi gió, nhưng lúc này rốt cuộc Cố Tân Tân cũng đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống bên ngoài của ông khổ cực như thế nào.
Trên bàn rượu trong nháy mắt lặng im không một ai lên tiếng, hai bình Bạch Cửu cũng đã trống rỗng, có người sắp không chống đỡ được, dù sao trưa nay bọn họ cũng đã uống không ít rượu.
"Cửu gia, bỏ qua đi mà, chúng tôi cũng biết sai rồi, sau này nhất định sẽ chiếu cố cho lão Cố thật tốt."
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình không đổi, khóe miệng hơi cong lên. "Uống không nổi nữa rồi?'
"Tửu lượng của tôi rất kém."
"Tôi cũng vậy, dạ dày và gan của tôi đều không tốt."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình chuyển đến hướng đối diện, những kẻ này rơi vào trong mắt anh đều khiến cho anh vô cùng chướng mắt. "Vậy thì các người phải cho một người làm đại diện, đêm nay tôi ở đây, còn chưa thấy mọi người uống đã, sao có thể nói đi liền đi như vậy chứ?"
"Không dám, không dám."
Người đàn ông bên cạnh Cận Ngụ Đình hỏi. "Ngài muốn cho ai uống thì người đó uống."
Cận Ngụ Đình nhấc tay, chỉ thẳng mặt người đàn ông trung niên ngồi đối diện. "Vậy thì để ông ta đi."
Người đàn ông trung niên run cầm cập, biết ngày hôm nay đã đắc tội phải người không nên đắc tội.
Khổng Thành đi đến bên cạnh ông ta, đổi lại cho ông ta thành cái bát, Bạch Cửu nồng độ cao liên tục rót vào, tràn ra cả ngoài miệng bát.
Yết hầu ông ta hơi động, tửu lượng của ông ta cũng đã đến cực hạn, thật sự là không thể uống nữa.
Lãnh đạo ở xung quanh không ngừng thúc giục ông ta, "Uống đi, uống đi!"
Cận Ngụ Đình cũng bỡn cợt, "Nếu như không uống, vậy thì là không nể mặt tôi rồi."
Lời nói tương tự đó trưa nay ông ta cũng đã nói với Cố Đông Thăng, ngón tay run rẩy của người đàn ông trung niên hướng về phía cái bát, nâng nó lên.
Xem thêm...