• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên bài hát này đúng là chấn động tám phía, sát khí trực tiếp ồ ạt.

Lam Đóa nào có thấy khí chất thế này, bị dọa đến ngốc luôn, hoang mang không biết đã làm sai chỗ nào.

Đến Cục trưởng Cao cũng bị sát khí đó làm tổn thương. Bà cười cười: "Được rồi được rồi, buổi tụ tập hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại mọi người."

Bà nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Tô Mẫn. Còn đơ ra đó làm gì? Không nghe thấy sao? Còn không mau đi tất cả mọi người bị giết luôn ở đây bây giờ.

Tô Mẫn giật mình, đang định nói thì Tô Tịnh An đã trước nàng một bước, nhàn nhạt: "Mẫn Mẫn, con tiễn Lam Đóa về đi, đi đường cẩn thận. Ta tiễn Cục trưởng Cao về."

Tô Mẫn đồng tình nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy trầm lặng một lúc: "Không cần đâu, tôi gọi xe."

Tô Tịnh An cầm áo khoác ngoài lên, nhìn bà: "Đi thôi."

Cao Tịch Huy;.....

Tính khí Cục trưởng Tô như này giống như hiệu quả của chiếc bình phong che chắn chẳng cần nghe thanh âm thế giới bên ngoài.

Cao Tịch huy nhìn bà, trong lòng chẳng biết là cảm xúc gì.

Trên đường về, ánh trăng mát dịu, có chút đìu hiu vắng lặng.

Ngồi trên xe, Tô Tịnh An biểu cảm lạnh lùng, chẳng nói lời nào.

Dáng vẻ Cao Tịch Huy vẫn như cũ, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói năng gì cả.

Sự im lặng cứ lan tỏa bao trùm hai người, mang theo một chút cảm giác chua xót.

Tô Tịnh An suy nghĩ hình như trước đây cùng bà ấy náo nhiệt ồn ào, tranh cãi, ghen tuông, nhưng mà... bây giờ bà đâu còn đứng ở vị trí đó nữa? Có thẻ ở lại bên Cao Tịch Huy đã rất tốt rồi, không phải sao?

Trong lòng Cao Tịch Huy cũng mâu thuẫn như thế. Thực ra bà biết rõ bản thân nên phân biệt rõ ràng, đặt nguyên tắc lên hàng đầu nhưng có phải khi đứng trước tình cảm con người ta đều thiếu tự trọng như thế? Rõ ràng năm đó là bà ấy muốn chia tay, mang theo hận thù mà đi, nhưng đến hôm nay sao bà lại chẳng thể nào nhẫn tâm nhìn Tô Tịnh An buồn bã khó chịu?

Đến nơi.

Lúc xuống xe, Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An đang trầm lặng: "Muốn lên lầu uống tách trà không?"

Tô Tịnh An không nhìn bà, ánh mắt có chút thất thần: "Người lên đi, chỉ sợ là lên rồi lại không xuống được."

Cao Tịch Huy:.....

"Huy Huy, em đã rất cố gắng để khống chế rồi" Tô Tịnh An nhỏ giọng lẩm bẩm, dưới ánh trăng sáng, đáy mắt bà tràn đầy cảm xúc: "Em sợ em lại gần quá chị lại đẩy em ra xa. Em cẩn thận giữ khoảng cách, cố hết sức dùng lý trí khống chế cảm xúc của mình. Em cứ tưởng mình có thê làm được... nhưng chị có biết không? Nhìn thấy người khác, đặc biệt là cô gái trẻ lại gần chị, trái tim em đau lắm."

Tròng mắt bà đỏ lên, có nhưng lời chôn giấu trong lòng đã rất lâu rồi, sợ rằng tiếp tục không nói ra thì bà phát điên mất. "Trước giờ em không phải người tự ti... nhưng mà em vẫn sợ, sợ sẽ có ngày chị yêu thương người đó mất."

Dù sao bà cũng không còn trẻ nữa.

Nếu Cao Tịch Huy muốn lựa chọn thì có quá nhiều người sẽ tự tiến đến, không chỉ vì uy quyên của bà mà còn vì nét quyến rũ riêng nơi con người tính cách của bà.

Nói mấy lời này ra, Tô Tịnh An như gạt bỏ được khó chịu trong lòng. Bà cố gắng cười nhẹ nhìn Cao Tịch Huy: "Được rồi, tôi lại không giữ được giới hạn rồi, đã làm phiền Cục trưởng Cao."

Cao Tịch Huy nhìn bà, nhìn tròng mắt đỏ. Bà mím môi như muốn nói điều gì đó.

Tim Tô Tịnh An đập dữ dội. Bà sợ bà ấy lại nói ra quyết định gì khiến cho bà buồn "Tạm biệt, Cục trưởng Cao."

Mở cửa xe ra, cặp chân dài của Cao Tịch Huy bước ra. Trong lòng bà có lời muốn nói nhưng đang loay huay không biết mở lời thế nào. Đến khi cửa đóng lại, Cao Tịch Huy mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "An An, ngoài em ra, chị còn có thể yêu ai?"

Để lời này nói với gió với trăng với bầu trời đêm khuya đi.

Cao Tịch Huy chỉnh lại áo, đang định rời đi thì "cạch" một tiếng, cửa xe lại bị mở ra.

Cao Tịch Huy giật mình, quay người lại nhìn thì bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười của Tô Tịnh An.

Cao Tịch Huy:...........???

Chuyện gì thế này?

Tô Tịnh An chỉ lên miệng bà: "Em nghe thấy hết rồi."

Cao Tịch Huy:..........

"Phụ nữ đều tính khí thất thường" mấy từ đó đúng lúc này đây quả đúng được miêu tả Cục trưởng Tô. Bà rất vui, vui mừng đến mức trong mắt toàn là giọt nước mắt lấp lánh óng ánh.

Cao Tịch Huy không dám nhìn, nhanh chónng chỉnh trang phục rời đi.

Bà sợ phút giây sau sẽ rơi vào trầm luân.

Chưa đi mấy bước, Cao Tịch Huy lắc đầu. Làm gì vậy? Trong lòng bà sao lại không có nguyên tắc như thế? Tại sao tâm tình đang phức tạp như thế lại có chút...ngọt ngào?

Buổi tối về nhà.

Tô Tịnh An rất vui, liền lúc đắp ba cái mặt nạ rồi gọi điện cho Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, biểu hiện không tồi."

Từ khi đến cục thuế bà cực kỳ chú trọng dưỡng da, còn chăm chỉ hơn cả những người trẻ tuổi.

Tô Mẫn đang buồn rầu, buổi tối Lâm Tiêu Tiêu bị Hồ Phỉ Phi gọi đi rồi. Hai người mới đoàn viên còn chưa kịp ấm chỗ đã bị lìa xa "Ồ, dì, người vui là được rồi."

Tô Tịnh An hoàn toàn đắm chìm trong sự đột phá của mình: "Sao thế, dì vui mà con không vui à?"

Tô Mẫn lập tức ngồi thẳng: "Vui chứ ạ."

Tô Tịnh An: "Nếu như ngày mai con có thể đem cuốn《Ba trăm sáu mươi lăm đêm người dì xấu bụng và dì rể kiêu ngạo》cho ta xem thì ta càng vui hơn."

Tô Mẫn:.....

Co người lớn nào như vậy không? Khi họ vui thì sẽ lấy mình ra đùa giỡn?

Buổi tối Tô Mẫn đã lén viết vào một ít. Hôm sau nàng đem đôi mắt thâm quầng vừa vào đến cơ quan đã bị Cục trưởng Cao gọi vào.

Cao Tịch Huy chắp hai tay phía sau, đang nhìn ngoài cửa sổ.

Tô Mẫn có chút thấp thỏm. Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Nghe nói dạo này ở bên trên không yên bình lắm, chuyện nhỏ chuyện to đều liên tục bị điều tra. Ngày nào họ cũng phải đau đầu đối phó với đội kiểm tra.

Cao Tịch Huy: "Mang đến chưa?"

Tô Mẫn ngơ người: "Gì cơ ạ?"

Là cơm sao? Mới có mấy giờ chứ.

Cao Tịch Huy quay người lại, đôi mắt nhìn nàng chăm chăm: "Tiểu thuyết."

Tô Mẫn:.....

Cao Tịch Huy: "Cửa đóng rồi lại chẳng có người ngoài, giao thứ mà con giấu ra đây, đừng có giả vờ tỏ ra đơn thuần với ta. Ta ở tuổi này rồi không cần đơn thuần trong sáng đâu, cần có thứ gì đó màu sắc chút để mua vui."

Thứ gì đó màu sắc chút để mua vui.

Có thể để một câu nói không được trong sáng cho lắm nói một cách đương nhiên như thế đúng là chỉ có Cục trưởng Cao mới làm được.

Tô Mẫn đưa tiểu thuyết mà nàng đã viết liền một đêm một chương cho Cao Tịch Huy. Nàng hắng giọng: "Dì rể, dì đừng không tiếp nhận nổi nhé. Mặc dù con là tác giả mới, nhưng thứ mới viết chính là thu hút sự chú ý của người khác."

Cao Tịch Huy quét mắt một cái, chỉ nhìn thấy chân cao dài, bà gật đầu: "Được được, vô cùng được. Con ra ngoài làm việc đi. Tạm biệt."

Tô Mẫn:....

Đúng là đáng sợ.

Ra ngoài, tiểu Tương đang pha cafa: "Cuộc họp Miên Dương đã sắp xếp trước, buổi chiều chúng ta có thể xuất phát. Cục trưởng Cao nói cô cần vào học rồi, đừng đi theo."

Tô Mẫn gật đầu: "Được, lần này cả ban đều đi sao?"

Tiểu Tương gật đầu: "Đúng vậy, vì người nhiều nên Cục trưởng Cao cũng không để tôi đi."

Tô Mẫn nghe thì có chút không yên tâm. Nàng đi đến phòng làm việc của dì. Tô Tịnh An đang thu xếp hành lý liền nhìn nàng: "Sao thế?"

Tô Mẫn: "Dì, hội nghị lần này là bao lâu? Không biết sao nữa, con cứ cảm thấy sợ sợ."

Tô Tịnh An cười: "Con sợ chỗ nào. Con là uống cafe nhiều, tối qua viết lại thức khuya đúng không?" Bà vuốt tóc Tô Mẫn: "Mặc dù con còn trẻ nhưng cũng không nên quá sức biết chưa? Đợi dì trở về sẽ đưa con đi kiểm tra."

Được thôi.

Tô Mẫn cũng cảm thấy bản thân nghi thần nghi quỷ rồi. Có điều nàng đúng là cần nghỉ ngơi thật, tim cứ luôn đập thình thịch.

Buổi chiều trên máy bay.

Tô Mẫn lái xe đưa Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An đến sân bay. Nàng phát hiện ra dì với dì rể có chút gì đó không đúng lắm....nhưng cái không đúng lắm này khiến người ta vui mừng. Cao Tịch Huy không mang dáng vẻ của lãnh đạo trước đây nữa, nói gì cũng mang giọng điệu tập thể hòa hợp, thậm chí lúc ánh mắt hai người chạm nhau bà còn bất giác quay đầu. Dì cũng như vậy, lại còn đỏ mặt.

Tô Mẫn nhìn vậy thì buồn cười. Hai người như đang chơi trò mối tình đầu đó sao?

Đúng là hai người lớn tuổi mà lại trẻ con vô cùng đáng yêu.

Hội nghị lần này khá quan trọng chủ yếu liên quan đến cải cách và xúc tiến hệ thống,, thời gian hội nghị cũng kéo dài.

Vậy nên Cao Tịch Huy mua cho mình cafe thật đậm đặc. Tô Tịnh An ngồi cạnh bà nhìn thấy thì đổi thành trà.

||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||

Bà nhìn Tô Tịnh An chằm chằm, ánh mắt đều là sự cảnh cáo. Tô Tịnh An bình tĩnh đối diện với ánh mắt của bà, nhàn nhạt nói: "Đừng nhìn nữa, em không sợ đâu."

Cao Tịch Huy:....

Cục trưởng Tô đúng là càng ngày càng trực tiếp rồi.

Bữa trưa ăn tiệc. Đến đây thì làm sao Cao Tịch Huy có thể yên vị được. Bà chuẩn bị có bữa ăn được chăm sóc đặc biệt. Xung quanh hội nghị có rất nhiều lẩu cay. Bà vừa thậm thụt đi đến cửa thì bị Tô Tịnh An đang ở đó bắt được: "Trùng hợp quá."

Cao Tịch Huy:....

Người phụ nữ này luôn cướp lời của bà.

Thực ra Tô Tịnh An luôn không đồng tình với việc Cao Tịch Huy ăn cay như vậy nhưng cũng không có cách nào, từ nhỏ đã có khẩu vị như vậy, dạ dày đã được luyện đến chua luôn rồi.

Vì nghỉ trưa chỉ có một tiếng, Cao Tịch Huy còn muốn ăn lẩu vừa tốn thời gian vừa tốn sức, Tô Tịnh An chú tâm gắp thịt cho bà. Cao Tịch Huy bận ăn. Bà ăn vừa vui vẻ vừa hạnh phúc, chóp mũi đều đầy mồi hôi, cười lên giống hệt một đứa trẻ.

Trái tim Tô Tịnh An mềm nhũn. Hình như bà chưa có ăn, cả quá trình toàn ngồi phục vụ Cao Tịch Huy.

Ăn xong, Cao Tịch Huy ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn bà. Trong mắt mang theo vẻ...thâm tình mà đã lâu Tô Tịnh An không nhìn thấy.

Trái tim Tô Tịnh An đập mạnh. Bà kinh ngạc nhìn Cao Tịch Huy, ăn một bữa lẩu xong thì sau khi vui vẻ có thể chấp bà rồi sao?

Lúc trái tim Cục trưởng Tô như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Cao Tịch Huy liếm môi, nghiêm túc hỏi: "Chị có uống một một ly trà sữa đá không?"

Tô Tịnh An:....

Mười phút sau.

Cục trưởng Cao hài lòng mang ly trà sữa đà về phòng họp. Cuộc họp buổi chiều còn thêm ba tiếng đồng hồ, bà cần phải có đầy đủ lượng đường để duy trì sự hạnh phúc của mình.

Ngồi xuống, Tô Tịnh An đưa cho bà một viên kẹo bạc hà: "Ăn đi."

Ăn lẩu xong dù sao cũng có chút mùi, vừa làm thanh mát hơi thở vừa có thể nâng cao tinh thần.

Cao Tịch Huy biết nghe lười phải liền nhận lấy viên kẹo. Tô Tịnh An nhìn bà cười: "Cục trưởng Cao có cảm thấy không, chị càng ngày càng không từ chối em rồi."

Cao Tịch Huy cắn ống hút nhìn bà: "Chắc em không tưởng rằng một ly trà sữa đá với viên kẹp bạc hà có thể khiến chị khuất phục chứ?"

Tô Tịnh An:.....

Đúng là khiến người ta tức còn giỏi hơn hồi trẻ nữa.

Hội nghị bắt đầu.

Cao Tịch Huy chẳng biết sao nữa, có lẽ là quá buồn ngủ, mí mắt cứ không ngừng giật.

Thấy hội nghị đầu tiên sắp kết thúc, bà vươn hông ra, nhìn Tô Tịnh An đang dùng tài liệu của hội nghị che mặt ngủ, bà không nhịn được liền cười, giơ tay định giúp bà vén tóc, nhưng tay lại giơ lên giữa không trung.

Lúc Cao Tịch huy đang do dự thì có người ở đó gây rối, ồn ào đẩy bàn đứng dậy.

Cao Tịch huy giật mình, chuyện gì vậy. Hội nghị như thế này mà có người dám làm loạn.

Tất nhanh sau đó, bà liền hiểu nguyên nhân.

Vốn dĩ tivi đang chuẩn bị chiếu cảnh chế độ thì màn hình xuất hiện một màu xanh.

- - Cảnh báo động đất.

Một trận động đất mạnh 6,1 độ Richter sắp xảy ra ở Miên Dương, Tứ Xuyên. Xin hãy tránh nguy hiểm một cách hợp lý nhất!

Hoành độ động đất vẫn còn 15 giây sẽ tới.

Cao Tịch Huy cảm thấy đầu óc như đông cứng rồi. Phản ứng đầu tiên là kéo Tô Tịnh An. Tô Tịnh An vẫn còn chút mơ màng, nhưng bên tai vang lên tiếng cảnh báo lạnh lùng mang theo chết chóc đó khiến bà đột nhiên căng thẳng.

"10"

"9"

"8"

..........

Tất cả người ở đó đều hoảng sợ. Mọi người la hét kinh sợ lao ra ngoài. Bàn ghế đều đổ hết. Lúc này đây chẳng có lãnh đạo hay cấp dưới gì nữa, tất cả đều lo cho tính mạng của mình.

Cao Tịch Huy nắm lấy cánh tay Tô Tịnh An, kéo bà ra ngoài, lúc đến tầng dưới, cầu thang bắt đầu rung chuyển, ngọn đèn lắc lư mang theo thanh âm cảnh báo đầy chết chóc.

Lúc này đây không thể đi thang máy. Học lại đang ở tầng bốn, hành lang toàn là tiếng người kêu góc, la hét. Bóng đèn dần trở nên tối om, còn mang theo cả từng tia lửa điện, bức tường như có thứ gì đó kích động, bị nứt theo chiều ngang.

Dường như chỉ trong chớp mắt, núi non bắt đầu phẫn nộ gầm thét, những viên đá to từ trên mái nhà rơi xuống, thời giann hư dừng lại ở khoảnh khắc này, đi đến đâu cũng là tiếng khóc than kêu gào.

Cao Tịch Huy nín thở kéo Tô Tịnh An đến cửa tòa nhà. Toàn thân bà đã tê dại, máu tươi trên trán đã dần lan đến nửa khuôn mặt. Bà đã không cảm thấy gì nữa, đến tim cũng đã ngừng đập.

Cuộc đời bà đã từng bảo vệ bap nhiêu lãnh đạo, từ quỷ môn quan đã đi về không biết bao nhiêu lần.

Nhưng không ngờ được lần này, bà lại bảo vệ cho người mình yêu thương nhất.

Con người quá nhỏ bé khi đối diện với thảm họa thiên nhiên, giống như chú cừu non bị giết thịt, chẳng có chỗ cho sự phản kháng.

Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An xông ra ngoài, lúc bước ra cửa lớn thi xà nhà đập xuống, lực đập xuống quá lớn không kịp né tránh, Cao Tịch Huy dùng hết sức đẩy Tô Tịnh An ra, lực đẩy quá mạnh Tô Tịnh An căn bản không phản ứng kịp, loạng choạng ngã ra.

Thời khắc đó, cảnh tượng đó, đầm đìa máu tươi.

Mặc dù xà tường rơi xuống bức tường đã chặn được lực lại một chút nhưng vẫn đập lên đầu Cao Tịch Huy rồi thuận theo cánh tay trượt xuống. Dường như bà chậm rãi quay người lại nhìn Tô Tịnh An giãy giụa gào thét khuôn mặt đầm đìa nước mắt ở trên nền đất.

Cao Tịch Huy đã không còn nghe thấy gì nữa, có thứ chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi và miệng. Bà gắng sức nhìn mặt Tô Tịnh An, nhìn một chút.

Tô Tịnh An phát điên lên, tay chân bà lạnh cóng, hơi thở như đã bị cướp mất, cả người đều rối loạn cả lên. Bà gọi tên Cao Tịch Huy, chạy lại ôm lấy cơ thể dần dần ngã xuống, không ngừng lắc người bà.

Đừng mà!

Cầu xin chị... xin chị bất luận trừng phạt em thế nào, nhưng đừng rời xa em như thế...

Cao Tịch Huy nằm trong lòng Tô Tịnh An, ánh mắt dường như đã mất tiêu điểm, nhìn bà, máu trên môi lại lan ra. Bà cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh cóng. Trước khi mất đi ý thức, bà giơ tay lên muốn sờ lên mặt Tô Tịnh An nhưng bàn tay vô lực roi xuống, chỉ để lại một câu mà bà đã mang theo cả cuộc đời: "An An, chị yêu em."

- - An An, em chỉ cần tin chị, người khác nói thế nào không quan trọng, chỉ cần em chịu tin chị, cả đời này của chị chính là của em.

Chị phải cố gắng, sau này nhất định sẽ bảo vệ em.

Chị thích nhất lúc tan làm được nhìn thấy em ôm Tây An chờ chị về.

Người đó là ai? Em yêu anh ta sao? An An, em không biết chị đang đợi em sao?

Nếu biết sớm sẽ không đợi được em, thàn chị chết quách nơi Tây Tạng.

Bảy năm rồi, chị vẫn yêu em.

.........

Yêu bà ấy, hận bà ấy, vương vấn lãng phí nửa đời người, đến thời khắc cuối cùng, Cao Tịch Huy vẫn bảo vệ bà ấy, yêu bà ấy. Tô Tịnh An ôm lấy Cao Tịch Huy, khóc đến xé ruột xé gan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK