Qua một đêm không ngủ nghỉ, cuối cùng Cục trưởng Cao cũng đã sống, nhưng bà vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh vẫn chưa có tỉnh lại.
Thời gian này Tô Tịnh An cũng không đi làm. Bà yên lặng trông coi bà ấy, giúp bà ấy lau người, chuyển mình, cắt móng tay, chải đầu, rửa mặt, vệ sinh, tận tâm chăm sóc bà ấy.
Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu có thời gian là lại đến, người trong đơn vị cũng lần lượt đi tới.
Lời hỏi thăm của lãnh đạo, của đồng nghiệp, huân chương và giấy chứng nhận hạng nhất màu đỏ được đặt trước bàn cạnh giường của Cao Tịch Huy. Tất cả mọt người đang chời đợi bà tỉnh lại.
Nhưng bà ngủ liền đến nửa tháng, yên lặng như một mỹ nhân đang ngủ.
Bác sĩ đã kiểm tra nhiều lần, an ủi mọi người: "Đợi thêm nữa đi. Mặc dù bị thương không nhẹ nhưng được vậy đã là rất tốt rồi. Cánh tay chẳng phải cũng đang hồi phục sao. Còn tại sao vẫn chưa tỉnh lại....có lẽ lại vết thương trên đầu quá nặng, có lẽ bà ấy qua mệt."
Mấy ngày nay các lãnh đạo đủ cấp bậc đến thăm hỏi.
Nếu lần này Cao Tịch Huy tỉnh lại, chức vụ của bà nhất định được tăng lên, huy chương hạng nhất, nhưng quả đúng là bà đã dùng tính mạng để đánh đổi.
Đang thời khắc căng thẳng, tất cả mọi người đều vị mạng sống mà chạy ra ngoài, chỉ có một mình bà là quên mình cứu đồng nghiệp, không chỉ là người trong hệ thống mà cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy.
Một truyền mười,mười truyền trăm, bà bỗng chốc trở thành một tấm gương cứu người.
Sự chăm sóc không rời của Tô Tịnh An với Cao Tịch Huy cũng trở thành báo đáp ơn cúu mạng. Lãnh đạo cấp trên cho bà được nghỉ phép để bà có thời gian chăm soc Cao Tịch Huy.
Chỉ là khi lãnh đạo đứng đầu đến tìm Tô Tịnh An, nói riêng với bà: "Tôi nghĩ lão Huy sẽ chưa tỉnh lại ngay ngay lúc này đâu, dù tỉnh lại thì thời gian để phục hồi cũng không hề ít. Vị trí này của cô ấy, hiện giờ đang cần suy nghĩ, lí lịch của cô là phù hợp nhất."
Lời nói ra đến đay, Tô Tịnh An không rõ là ý gì. Bà đã công cốc nhiều năm rồi.
Nhưng giờ phút này đây, tâm tư của bà chỉ đặt lên người Cao Tịch Huy, không có bà ấy thì quyền lực giàu sang có tác dụng gì?
Lãnh đạo nhìn Tô Tịnh An nhìn Tô Tịnh An như vậy thì thở dài, lắc đầu rời đi.
Một tuần, nửa tháng, một tháng, một tháng rưỡi...
Người đến thăm Cao Tịch Huy dần ít đi, chỉ có vài người bạn tốt. Mọi người đến đều không mang vẻ mặt bi thương hay vô ích lãng phí gì cả mà đều mang theo suy tư riêng của mình.
Bác sĩ nổi tiếng trong ngành đều hội chẩn rất nhiều lần không hiểu sao Cục trưởng Cao lại không tỉnh lại. Nếu là tạm thời còn được, họ sợ rằng sẽ cứ mãi ngủ như vậy.
Người khác thì không sao nhưng Tô Tịnh An lại rất cố chấp dù ai khuyên cũng vô dụng. Một ngày ngủ hai, ba tiếng là chuyện bình thường với bà. Do lâu ngày mất ngủ nên quầng thâm mắt đen đen khiến người khác đau lòng.
Thực ra trong bộ cũng đã thăm hỏi, nếu như có khó khăn gì thì bất cứ lúc nào có thể nói với tổ, bọn họ có thể thuê người. Dù không nhờ vào bộ thì Lâm Tiêu Tiêu với thân phận là phó tổng Nam Dương, có nhiều chuyện chỉ cần một lời nói, nhưng Tô Tịnh An đều từ chối hết.
Ai bà cũng không yên tâm.
Lúc mới bắt đầu chăm sóc Cao Tịch Huy bà còn tay chân luống cuống, sau này thì đã đâu vào đấy.
Đút ăn, làm sạch cơ thể, xoa bóp cơ bắp, cả một loạt liệu trình bà cũng không than thở.
Tô Mẫn xót xa nhìn cơ thịt trên cánh tay dì, người đã gầy thành thế này vẫn còn có cơ thịt. Cục trưởng Cao nặng năm chục cân, dì còn nhẹ hơn bà ấy. Ngày ngày xoay bà thế này, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, đừng nói sau Cục trưởng Cao tỉnh rồi dì lại mắc bệnh.
Tô Mẫn: "Dì, nếu dì không yên tâm có người chăm sóc trong bệnh viện thì con với Tiêu Tiêu thay đổi nhau đến được không ạ?"
Tô Tịnh An còn chẳng nhìn nàng: "Các con còn chẳng bằng mấy người chăm sóc, ta càng không yên tâm."
Tô Mẫn:.....
Tô Tịnh An: "Chăm sóc tốt cho Tây An là được rồi."
Tô Mẫn:....
Nàng thực sự rất phiền con mèo vừa xấu vừa già đó. Lúc đầu đưa dồ ăn thì không ăn, ngày nào cũng cào cửa kêu meo meo ầm ĩ, sau đó dì có tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, ôm nó vuốt ve cổ nó rồi dỗ dành như một đứa trẻ: "Ngoan, Tây An, bà ấy bệnh rồi tao phải đi chăm sóc bà ấy. Mày phải ngoan không được quậy phá. Bà ấy tỉnh lại sẽ nhìn mày đó."
Tô Mẫn nhìn mà thấy răng tê buốt, cảm thấy có lẽ dì chăm sóc Cục trưởng Cao mệt quá rồi nên thần thái cũng thất thần nhưng không ngờ sau khi bà rời đi con mèo Tây An lại vô cùng ngoan ngoãn.
Mặc dù nó vẫn không muốn nhìn Tô Mẫn nhưng không có quậy nữa, biết ăn đồ của mèo, ăn xong rồi thì dùng ánh mắt coi thường nhìn Tô Mẫn, quay cái mông mập mạp căng tròn đối diện với Tô Mẫn, đầu vẫn nhìn về phía cửa ra vào như đang đợi chờ điều gì đó.
Tháng thứ hai, bác sĩ gọi mấy người vào "Thực ra tình trạng sức khỏe hồi phục bây giờ của bệnh nhân khá tốt, các chỉ tiêu cơ thể của bà ấy đã dần bình thường trở lại. Mọi người không cần phải quá cẩn thận như vậy nữa."
Tô Mẫn nhìn bác sĩ: "Là có ý gì ạ?"
Tô Mẫn căng thẳng nhìn bác sĩ. Thời gian hai tháng này, bà ấy như già đi chục tuổi, sự hủy hoại về thể xác còn đỡ, chủ yếu vẫn là sự dày vò về mặt tinh thần.
Nàng ngày ngày mong chờ bà tỉnh lại, rồi lại ngày ngày chìm đắm trong thất vọng.
Có lúc Tô Tịnh An thực sự nghĩ có khi nào cả đời này bà ấy cũng không tỉnh lại.
Nhưng mà nghĩ lại, sống chết gì họ đều qua rồi, cùng lắm thì đến lúc ra viện, bà đưa Cao Tịch Huy về nhà cùng với Tây An chăm sóc cho bà ấy.
Bà ấy còn sống, đó đã là sự ban ơn và quyến luyến lớn nhất mà ông trời ban tặng.
Bác sĩ hướn dẫn từng bước: "Ngoài việc đọc sách đọc báo có thể kích thích đại não, mọi người cũng có thể nghĩ cách khác. Người bệnh có để ý thứ gì đặc biệt biệt không? Bà ấy cứ nằm vậy... cũng không phải cách hay đúng không?"
Quan trọng là bệnh viện chịu không nổi việc các lãnh đạo cứ thường xuyên đi dến như vậy.
Cách khác?
Buổi chiều Tô Tịnh An nói muốn về nhà một chuyến để tắm rửa. Lúc đi bà rất vui: "Con không được bắt nạt bà ấy, đừng động vào bà ấy, để dì về làm là được."
Tô Mẫn: "Dì nói gì thế? Dì, sao con có thể bắt nạt bà ấy được."
Tô Tịnh An nhìn nàng chăm chăm: "Con là cháu gái ruột của ta, phải xứng đáng với sự tín nhiệm của ta."
Tô Mẫn:....
Thấy dì đi rồi, Tô Mẫn lập tức gọi một phần lẩu cay, đặt lên đầu giường, mở nắp giấy lên: "Woa thơm quá. Người nhìn xem có những thứ gì nào? Ếch bò, lá lách, họng vàng, sợi bánh đa, đậu phụ khô..." Nàng nhìn Cao Tịch Huy, người vẫn cứ nằmg đó bất động.
Tô Mẫn thở dài: "Dì, dì có ăn không? Không là con ăn một mình đó. Con còn mua cả coca lạnh."
Cao Tịch Huy là người coi trọng việc ăn uống. Nếu theo tính cách thường ngày thì bà sớm đã nổi cáu đòi ăn đồ ngon rồi.
Đồ ăn tỏa mùi thơm, Tô Mẫn ăn mấy miếng, lại uống ngụm coca, chẳng có khẩu vị gì cả. Nàng lại thở dài: "Dì, dì mau tỉnh lại đi, hai tháng nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm."
Cao Tịch Huy vẫn yên lặng nằm đó, băng gạc trên người bà đã được gỡ ra một phần, để lộ là phần má gầy gò.
Tô Mẫn nghĩ đến lời bác sĩ, thở dài một hơi, cố tình nói đại lên: "Nếu dì còn khôgn tỉnh lại thì Vương Quân sẽ cầm hoa theo đuổi dì con đó."
Gần đây Vương Quân càng ngày càng can đảm, không biết là vì nguyên nhân boss lớn nằm viện nên không có ai quản hay sao mà bình thường thấy ông ta cười haha không có nóng giận gì cả, hom nay còn dám đến bệnh viện ra vẻ nịnh bợ.
Từ đầu đến cuối Tô Tịnh An đều rất lạnh lùng, cũng đã trực tiếp ngay lúc đó từ chối mấy lần nhưng ông ta vẫn cười haha tự làm theo ý mình.
Tô Mẫn thấy mà còn phiền, hận bây giờ Cục trưởng Cao lập tức tỉnh lại dạy dỗ ông ta.
Lâm Tiêu Tiêu được Tô Mẫn chiều càng ngày càng to gan. Mỗi lần nhìn thấy Vương Quân cũng đều cười, chẳng nể mặt ông ta chút nào: "Vương ca, lại đến muốn làm rể phải không?"
Làm cho Vương Quân đỏ mặt tía tai, lần nào cũng chán chường bỏ chạy.
Tô Mẫn lại nói các thể loại lời để kích Cao Tịch Huy.
'Con nghe nói tiểu Tương với La Hân hài lòng nhau rồi, hai người đã bắt đầu hẹn hò."
"Người không ở đây, dì con còn cho La Hân đến. Có một lần La Hân mặc quân phục rằn ri, đôi chân dài đó khiến tiểu Tương chảy cả nước miếng. Ay da, không hổ là người mà người dẫn dắt, bình thường thì nhìn nghiêm túc nhưng thực ra lại háo sắc hơn ai hết, được lắm đó dì."
"Cứ thế mà rơi vào biển tình, mà còn phát triển cực nhanh, đã qua đêm luôn rồi."
"Ha ha, chẳng phải là tre già măng mọc sao? Dì à, mấy người chúng ta, chỉ có hai người lớn tuổi các dì vẫn còn giữ thân như ngọc thôi."
"Ay, cô đơn quá, sau này chẳng có ai bên cạnh các dì nữa. Con đưa dì với người đến viện dưỡng lão được không? Chính là viện dưỡng lão Ái Dân dưới lầu chúng ta đó. Một tháng chỉ cần 1888, còn có combo đồ ăn, có thể chơi mạt chược. Con đã đặt sẵn cho hai dì rồi."
Tô Mẫn không hổ là người từng đi theo Cao Tịch Huy, mỗi câu nói ra đều nguy hiểm nhưng Cục trưởng Cao vẫn không động đậy.
Tô Mẫn đang nói cho thỏa thì từ phía sau giọng nói của Tô Tịnh An vang lên: "Con đang làm gì?"
Giật cả mình, Tô Mẫn vội quay đầu: "Con... không có, con..."
Còn chưa nói xong Tô Mẫn đã ngẩn người. Nàng ngớ người nhìn Tô Tịnh An, có chút không dám nhận.
Đây là dì của nàng hay sao?
Tô Tịnh An mặc chiếc váy trắng, tóc xõa trên vai, bà còn trang điểm nhẹ, tô son, trên vai đeo một chiếc balo, cổ đeo chiếc dây chuyền mèo nhỏ rất ngây thơ, nhìn không rõ là chất liệu gì, chỉ có cảm giác là rất lâu rồi.
Thoạt nhìn mà không biết thì còn tưởng là sinh viên đại học.
"Dì đây là..."
Tô Tịnh An sờ tóc mình. Bà không quá thích ứng với kiểu bù xù này: "Có đẹp không? Lúc còn trẻ ta trang điểm thế này đấy."
"Đẹp... đẹp ạ."Tô Mẫn nuốt một ngụm nước miếng xuống. Nàng hiểu rồi, dì chính là muốn Cục trưởng Cao nhớ mãi không quên.
Bàn tay mềm mại, làn da trắng mịn ngọc ngà.
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công)
Tô Tịnh An để túi xuống, nhìn Tô Mẫn đang ngẩn ra: "Còn không đi đi? Không đi ăn à?"
Tô Mẫn:....
Thích dì cứ trực tiếp như vậy.
Đuổi người ra ngoài, Tô Tịnh An đóng cửa lại. Bà kéo ghế ngồi cạnh giường, lôi từ trong túi ra cuốn nhật ký.
Giọng Tô Tịnh An uyển chuyển du dương như tiếng thì thầm nhẹ nhàng ngân nga tỏng phòng bệnh.
- - Lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, đún là một người bá đạo. Sao một người như vậy lại phân đến cạnh mình, ánh mắt trừng to, giọng nói cũng vang lớn. Mình thực sự không thích. Mình muốn học hành đàng hoàng nhưng chị ây cứ ở bên cạnh mình hát kịch hí khiến mình cảm thấy phiền phức vô cùng.
- - Ở trong nhà giúp mẹ làm việc bị đâm vào chân. Ngày hôm sau đi học người phiền phức đó cứ nhìn chân mình đến nửa ngày, lại còn cõng mình. Lúc đó bị bị dọa gần chết, tim đập rất mạnh, chị ấy lại cười rất vui.
...
Một đoạn văn là một giai đoạn thanh xuân tuổi trẻ. Tô Tịnh An cứ vậy đọc cho Cao Tịch Huy cả một ngày. Bà không hề thấy phiền mà lại vô cùng nhẫn nại.
Khi đọc đến ngày thứ bảy, Tô Tịnh An cười nhạt: "Đoạn hôm nay em vẫn còn ghi nhớ là khi chị tỏ tình với em. Lúc đó ấy à, mặt chị đỏ lên giống cái gì nhỉ, tiến bước lại chỗ em kết hợp cả đánh tay nữa."
Cuốn nhật ký chính là như vậy. Tô Tịnh An không chỉ muốn đánh thức Cao Tịch Huy mà còn muốn cùng bà hồi tưởng lại một thời tuổi trẻ đã qua.
Ngày thứ mười hai.
Tô Tịnh An nói xong câu cuối cùng: "Tiễn chị ra bến xe lửa, ôm lấy eo chị không chịu buông tay. Em muốn chị đừng đi, muốn chị cả đời này đều ở bên cạnh nhưng em biết rằng chúng ta đã qua rồi tuổi trẻ còn ngây thơ đó. Sự nỗ lực của ngày hôm nay chính là vì tương lai được ở bên nhau tốt đẹp hơn. Huy Huy, chị vừa đi em đã bắt đầu nhớ chị rồi. Gia đình gần đây tạo áp lực rất lớn với em. Em muốn nói với chị nhưng lại sợ làm khó chị."
Bà gập cuốn nhật ký lại rồi thở dài nặng nề.
Ngày mai đọc sẽ là chuyện quá khứ mà bà không muốn nhớ lại nhất.
Sáng sớm hôm sau.
Dù rằng không muốn Tô Tịnh An cũng lấy cuốn nhật ký ra. Bà lau mồ hôi trên trán Cao Tịch Huy trước. Dạo này thời tiết hơi nóng, hỏa khí Cao Tịch Huy vẫn mạnh như thế, rất hay ra mồ hôi.
Tô Tịnh An mắc bệnh sạch sẽ, lau mồ hôi xong bà lập tức quăng khăn đi. Bà ngồi trên mặt đất, khom lưng giặt khăn.
Người trên giường đã ngủ lâu đến ba tháng, tay bà động đậy, lại động đậy.
Tô Tịnh An cúi đầu không để ý nhưng khi bà đứng dậy, phơi khăn tay lên bệ cửa sổ, bà cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Tô Tịnh An vội quay lại thấy Cao Tịch Huy đã tự ngồi dậy. Bà đang nhìn ống truyền trên tay mình, nhăn mày: "Trời ạ.. đây là cái gì??? Cái này phải bao nhiêu tiền, ai làm cho tôi thế. An An, đây là ai làm vậy? Chị chỉ ngất đi thôi mà? Đến mức vậy không??? Tối quá tối quá, chị vừa mới phát lương xong! Ay zo cái đầu của chị sao lại nặng thế này. Toi rồi, nhất định là phản ứng áp suất thấp. Ay lại nghĩ đến không khí ở Tây Tạng."
Tô Tịnh An ngẩn người. Bà ngơ ngơ nhìn Cao Tịch Huy, hơi thở như đông cứng lại.
Cái, cái gì???
Cao Tịch Hy ngẩng đầu nhìn bà, nói kháy: "Chị biết mà, chủ nhà khốn kiếp, chắc chắn là chê chúng ta thuê nhà ít quá vậy nên mới cố tình bịa chuyện em có bạn trai để chọc giận chị? Ay, em nhìn chị chằm chằm thế làm gì? Đầu chị, sao lại đau thế này... ay, Tây An đâu? Sao em không mang nó đến? Ayo thân thể này của chị. Em không biết chứ, người trên xe lửa có bao nhiêu, chị không có mua giường cứng, đứng luôn, đông đến cả người chị mềm nhũn, cứ như là nằm đến mấy tháng vậy, xương cốt cũng mỏi nhừ."
Thấy bà lật chăn ra muốn dậy, Tô Tịnh An lập tức xông tới: "Đừng động đậy!"
Âm thanh này cực gấp gáp, dọa Cao Tịch Huy co rúm, bà mù mịt nhìn Tô Tịnh An: "Sao thế?"
Tô Tịnh An nhìn mắt bà ấy chăm chăm, ánh mắt chấn động kinh ngạc.
Cao Tịch Huy nhìn thấy bà như thế bỗng nhiên liền cười: "Có phải em vội quá không? Nhớ chị quá à? Sao lại có vết chân chim thế này? Chị xem nào, có phải cố tình trang điểm lừa chị không? Ay da, chị cũng nhớ em lắm." Bà đột nhiên õng ẹo động đậy cơ thể sau đó ngẩng đầu lên: "Vậy thì đừng khách khí nữa, lại đây đi, hôn cái nào~"
Tô Mẫn vừa ăn cơm xong đi vào thấy cảnh này, hộp cơm trên tay nàng "bộp" một tiếng rơi xuống đất, canh cũng rơi đầy trên mặt đất.
Danh Sách Chương: