Sau một buổi chiều đi từ địa điểm này đến địa điểm nọ thì đúng 5h, mọi người đã có mặt ở thảm cỏ phía sau homestay.
Châu Nhiên vỗ vai Hứa Thành đang chuẩn bị than để nướng thịt.
- Công nhận, chỗ này của nhà cậu thích thật.
Ya, sau này khi về già, mình muốn ở đây.
Cậu nhất định phải nể mặt mà nhường cho mình một khu đấy.
Hứa Thành nghe vậy thì buột miệng.
- Nếu cậu thích đến vậy thì lấy mình đi.
Làm bà chủ rồi muốn sao mà chẳng được.
Lời nói vừa dứt thì cả lớp “ồ” lên khiến hai bạn trẻ ngượng chín cả mặt.
- Ai thèm lấy cậu chứ - Nói xong Châu Nhiên đi kiếm chỗ khác chơi.
Hứa Thành vừa quạt được xong lò thì bị các anh em vẫy gọi.
- Này tiểu Thành, đem mấy chai nước ngọt ở trên bàn lại đây với.
Hứa Thành nghe vậy thì thu các chai nước ở trên bàn vào một cái khay để bê cho thuận tiện.
Xui rủi thế nào, gần đến nơi, cậu bị vấp chân.
Khay nước đung đưa và rồi " choang ", một chai trong số đó rơi xuống, vỡ tan tành.
Tiếng vỡ chai lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
Một số người phàn nàn nhẹ.
- Ui trời, cậu làm sao vậy Hứa Thành?
Hứa Thành gãi gãi sau đầu.
- Sory mọi người, mình dọn ngay đây.
Và thế là Hứa Thành nhặt các mảnh vỡ của chai thủy tinh, không hiểu có phải do trời đã sẩm sẩm gần tối không mà Hứa Thành đã nhặt thiếu một mảnh.
Một lúc sau, vì chán quá, các bạn nữ trong lớp bày ra trò để chơi.
Vương Hạ phổ biến luật:
- Hai người chơi sẽ đưa tay lên phía trước, đẩy một lực nhẹ về đối phương, người nào bị xê dịch sẽ thua.
Như đã hiểu, mọi người gật đầu lia lịa.
Tĩnh Linh xung phong:
- Mình muốn thử trước.
Có ai chơi với mình không?
Tĩnh Linh ở trong lớp không được vừa lòng mấy người, nhất là con gái.
Như hiểu được chuyện này, Châu Nhiên kéo Tiêu Mạn đang ngồi một góc gần đấy gọt trái cây lại.
- Để Tiêu Mạn chơi với cậu.
Tiêu Mạn ngơ ngác sau khi được phổ biến luật thì đồng ý chơi.
Lượt đầu tiên, do lực đẩy quá nhẹ nên cả hai người còn vẫn đứng vững.
Vì vậy những người xung quanh nhất là Lục Kiều hô hào muốn hai người đẩy đối phương mạnh hơn chút.
Không ngờ lần này lỡ đẩy quá mạnh mà cả hai người mất thăng bằng, ngã ra sau.
Nước mắt Tĩnh Linh rơi xuống khiến ai cũng lo sợ, mọi người đều vây quanh cô.
Và đương nhiên không thiếu đám con trai trong lớp.
Nhiều thấy vết trầy trên tay Tĩnh Linh do chống đỡ khi ngã xuống, Thiếu Phong và Tô Minh quay qua trách móc Tiêu Mạn.
- Mạn Mạn à, cậu quá đáng rồi đấy.
- Không phải là trò chơi sao, cậu cần gì phải đẩy mạnh đến vậy?
Mặc dù Tĩnh Linh lên tiếng giải thích rằng cả hai đều đẩy mạnh nhưng ngoại trừ Hứa Thành và Châu Nhiên thì những người còn lại đều không ngừng chỉ trích lớp phó của họ.
Nhất là Lục Kiều, cô ta lên tiếng mỉa mai, chia rẽ:
- Tưởng bạn thân với nhau thế nào, hoá ra cũng chỉ từng này thôi.
Châu Nhiên gắt gỏng:
- Cậu im miệng đi.
Lục Kiều định bật thì bị Vương Hạ ngăn lại.
Cơn đau ở tay thôi thúc Tiêu Mạn.
Cô đứng dậy cúi người xin lỗi rồi rời đi, để lại những tiếng phàn nàn ở sau lưng.
Chỉ có cô mới biết, lúc nãy khi ngã, cô lấy tay chống xuống, không may chóng vào mảnh thủy tính mà Hứa Thành bỏ sót.Nhìn vết máu ngày càng đậm thêm thật khiến người ta chua xót.
Tiêu Mạn bắt taxi đến bệnh viện nhỏ gần đó để khâu vết thương.
Lúc ra lại gặp ngay người anh em thân thiết ở thành phố cũ:
- Mạn Mạn phải không?
Tiêu Mạn ngước đầu lên, nhìn khuôn mặt này.
- Triệu Mặc Sinh, sao anh lại ở đây?.
Danh Sách Chương: