- Cái gì đây? Gớm quá!- Anh chạy xuống phòng vệ sinh lau mặt mà lòng không khỏi ấm ức. Được rồi, mới nghe anh nói đi chơi thôi mà đã phun nguyên một tràng như vậy, thật không thể chịu nổi mà, phải nghĩ thêm cách trừng phạt mới được.
Nó lau lau chùi chùi quanh miệng, Phong thật mờ ám, một người như vậy sao có thể rủ người khác đi chơi công viên chứ, chắc chắn có âm mưu gì rồi đây. Phải đề phòng, phải cảnh giác, anh ấy cũng có thể là rất biến thái, một con sói biến thái dê xồm đội lốt con cừu non ngây ngô chẳng hạn.
Thấy anh bước lên với vẻ mặt không thể hậm hực hơn, nhìn cái mặt anh mà nó thực sự rất rất muốn cười.
- Hahaha!- Hạ Vy ôm bụng cười sặc sụa- Mặt anh buồn cười quá đi!
Anh ngồi xuống ghế, tiện tay đập luôn cái bàn:
- Là ai đã làm anh ra thế này mà còn cười được hả?
Nó lấy lại tác phong nghiêm chỉnh, nói:
- Tại em thấy thật bất thường, anh như vậy mà cũng thích đi công viên sao?
- Có quy định gì cấm con trai đi chơi công viên không?
- Ờ… không.
- Bởi vậy… mắc gì ngu chi không đi chơi! Đang có dịp vui mà!
- Chẹp…- Nó lắc đầu nhìn anh
- Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, em phải gọi anh là anh yêu mười lần một ngày, sáng trưa chiều tối và kể cả khuya đều phải chúc anh vui vẻ. Không được cãi lời anh!
- Cái gì? Tại sao em phải làm như vậy?
Phong dùng hai tay véo hai má nó:
- Vậy thì anh phun vào mặt em một bãi khó coi, chúng ta huề nhé!
- Úi úi, bỏ tay ra! Đau! Thôi được rồi em đồng ý!- Nó dùng tay xoa hai má mình, dè dặt nói
- Tốt tốt! Hê hê hê!
---------------
- Bà có chắc là chúng ta có thể vào trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này không đấy?- Ông Nhân lay lay vai vợ mình
- Để tôi nghe ngóng tình hình đã…
Hiện tại là, hai cặp đôi phụ huynh lớn tuổi cùng Bạch Tuyết đang lăm le sợ sệt đứng ngoài cửa phòng bệnh của Hạ Vy, ai cũng không dám mở cửa vào. Nói đúng ra lúc này chỉ có hai cặp đội kia là hồi hộp thôi, còn Bạch Tuyết vẫn rất thờ ơ không có biểu hiện gì. Lý do là vì họ sợ trận lôi đình của Thành Phong sẽ ập đến khi đã biết mọi chuyện cho nên mới rình mò mờ ám như vậy.
Bà Nhân nhẹ nhàng mở cửa không một tiếng động, ló đầu vào bên trong nhìn.
- Sao im lặng quá vậy?- Bà Nhân khó hiểu
- Đáng lẽ giờ này thằng Phong nó phải đang trách móc con Vy chứ!- Bà Hoàng cũng nhanh chóng nhướn người vô nhìn
- Đâu, đâu?- Ông Hoàng nhìn quanh trong phòng
- Sao lại không có chút tiếng động vậy cà?- Ông Nhân cũng theo trào lưu mà tí tởn ngó vô
Cùng lúc đó, một cô y tá từ trong phòng đi ra (vì giường bệnh nằm khuất sau phòng vệ sinh nên mọi người không nghĩ là trong phòng không còn ai hết), trên tay còn cầm xấp ga trải giường. Cô y tá hết sức ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này: cánh cửa mở hờ, bốn cái đầu già chát, khuôn mặt còn đầy nếp nhăn nữa, có vẻ đều là người có tuổi, đang ló ra nhìn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời…?
Còn bốn vị phụ huynh kia nhìn thấy cô y tá tá hỏa đến mức ngã nhào lên nhau.
- Ahaha, cô y tá à, cô làm gì ở đây vậy?- Ông Hoàng lồm cồm đứng dậy, gãi đầu gãi tai hỏi
Cô y tá kia vẫn chưa hết ngạc nhiên, lắp bắp:
- Dạ… dạ… tôi qua trải ga giường mới và dọn dẹp lại phòng. Bệnh nhân phòng này vừa mới xuất viện.
- Cái gì???
---------------
Công viên Ily-on
Hạ Vy khệ nệ vác một mớ túi xách lỉnh kỉnh hai bên tay, trong khi ai kia vẫn đang thủng thẳng thản nhiên bắt chéo tay sau đầu mà đi, không phải mang gì cả.
- Đi công viên thôi mà làm như đi picnic vậy? Nào là trái cây, bánh kẹo, nào là nước uống đủ thứ!- Nó uất ức vì phải xách vác nặng nhọc
Anh ngoài đầu lại nhìn:
- Không nói nhiều, cứ vác đi. Đây là hình phạt của em vì đã lừa anh là em mất trí nhớ!
- Cái gì?- Nó chạy vọt lên chắn ngang đằng trước anh- Không phải em đã hô… đã kiss anh rồi sao?- Đang ở nơi đông người nên nó phải dùng tiếng Anh nói cho tế nhị
- Ô hay, chỉ có kiss thôi vẫn chưa đủ đâu! Thôi không nói nữa, lo mà xách đi!
- Em không muốn làm ô sin bất đắc dĩ…- Nó thều thào
Phong không thèm để ý đến sắc mặt tiều tụy của nó vào lúc này, chỉ biết trên gương mặt anh giờ đang nở một nụ cười rất… hiểm.
Anh đi đến một quầy hàng bán nước giải khát. Nó cũng lúi húi chạy theo, cứ tưởng anh sẽ mua cho chai nước uống, ai ngờ…
- Cô ơi, cháu có ít quà muốn biếu, cô nhận giùm cháu!- Anh cầm lấy mấy chai nước uống trên tay nó, đưa sang cho bà bán hàng
Trong khi nó nghệch mặt ra nhìn thì bà ta đã nhanh nhảu nhận lấy mấy chai nước từ anh, luôn miệng:
- Cháu tốt quá! Đây là người giúp việc nhà cháu sao? Con bé giỏi quá! Mang vậy mà cũng không biết mệt! Mà cháu là…
- Cháu là Thành Phong ạ. Thôi chào cô cháu đi!
Phong bước đi, mặc cho Hạ Vy thẩn thờ.
Nó chạy đến đứng trước mặt anh, thở hồng hộc vì mệt, hậm hực:
- Này, mang mớ đồ cồng kềnh này chỉ để tặng mấy bà bán hàng thôi à?
- Ừ.- Anh gạt nó qua một bên và đi tiếp
Nó lại chạy đến đứng trước dang hai tay chặn đường anh, rồi nhanh chóng thảy đống đồ trên tay mình qua phía anh:
- Vậy thì tự mà cầm lấy!
Nhưng mà… có một điều cần đề cập đến thật chi tiết. Trong lúc Hạ Vy đưa đống đồ lỉnh kỉnh trên tay sang phía Phong thì anh đã nhanh tay kéo nó khiến nó ngã nhào vào lòng anh. Những túi đồ cũng theo đà mà rơi phịch xuống chân hai người.
- Anh làm cái trò quỷ gì vậy?- Nó dùng hai tay chống vào ngực anh đẩy ra, nhưng anh lại càng ôm chặt nó hơn
- Em nghĩ xem, anh đang định làm gì?- Giọng nói Phong có phần thật ma mãnh, đôi mi mắt lại hơi cụp xuống, khóe môi bất giác nhếch lên nhẹ
Thật là một mỹ nam…
Đến bây giờ, chính nó còn bị khuất phục bởi vẻ đẹp của anh…
Hạ Vy nhắm mắt lại, Phong càng ngày càng tiến sát lại mặt nó. Nó cảm nhận được những hơi thở nóng phả ra từ anh, đôi má nó chợt ửng đỏ lên.
10 cm… 9 cm… 8 cm… 5 cm… 2 cm…
Khoảng cách giữa hai gương mặt, chỉ còn vỏn vẹn 1 cm…