Ở hàng ghế chờ, bà Nhân, bà Hoàng cùng Phong đang ngồi đợi kết quả. Đã hơn 4 tiếng trôi qua, nhưng cánh cửa phòng kia vẫn chưa mở. Từng giây, từng phút, nỗi lo lắng trong anh càng dâng trào đến cực điểm. Anh chống tay lên đầu, một cánh tay đã được băng bó cẩn trọng bởi nhát dao của tên côn đồ. ân thì cứ đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật, chốc chốc lại đưa mắt nhìn vào bên trong. Bà Hoàng khóc từ nãy đến giờ, giờ đây vẫn còn sụt sùi, chắp tay mong trời phật tổ tiên phù hộ độ trì cho đứa con gái tội nghiệp của bà.
- Mẹ, bác, anh rể, chị Hạ Vy sao rồi?
Từ đằng xa vọng lại một tiếng nói quen thuộc làm mọi người đều chú ý. Bạch Tuyết trên người vẫn còn nguyên bộ đồ dành cho bệnh nhân, tay đẩy cây truyền nước, hớt ha hớt hải chạy đến hỏi. Phía sau cô là hai quý ông đang chạy theo ngăn cản:
- Bạch Tuyết! Ba đã nói là con vẫn chưa khỏe, phải nằm một lát đã! Làm gì mà hấp tấp như vậy?- Ông Hoàng chau mày ra vẻ không hài lòng
- Chị hai phải phẫu thuật trước sau đều một tay do con làm ra, con phải có trách nhiệm!
Bà Hoàng chạy đến, vừa khóc vừa hỏi:
- Con đã khỏe hẳn chưa? Sao lại đến đây? Cả ông nữa, sao lại để con bé đến đây?
- Con khỏe rồi. Vậy mà ba vẫn cứ bắt con lúc nào phải có cây truyền nước bên cạnh đây nè.- Bạch Tuyết hậm hực đẩy cây truyền nước tới một chút để cho mẹ mình nhìn thấy
- Tại con gái bà cứng đầu cứng cổ. Tôi và anh Nhân có nói bao nhiêu cũng khăng khăng đòi đến đây!- Ông Hoàng khó chịu đáp lại
- Mà chị hai vẫn chưa ra hả mẹ?- Bạch Tuyết nhìn ba hằn học rồi quay sang hỏi mẹ
- Ừ. Đã hơn 4 tiếng rồi mà…
- Cái gì?!! 4 tiếng?!!
- Ừ. Chắc là…
- Không được! Con phải vào bên trong! Bọn người bác sĩ đó ngủ bên trong rồi hay sao kì vậy?- Cô sốt sắng sấn sổ tới
Bà Hoàng ngăn lại, bảo:
- Con ngồi vào ghế đi! Sự việc đã như thế nào mà con còn vội vàng như vậy! Không được gây náo loạn! Để các bác sĩ tập trung!
Bạch Tuyết cũng không dám làm gì thêm, cùng ngồi trên ghế chờ đợi.
- Phong! con còn đau không?- Hoàng e ngại trước vết thương lớn đang loang loáng máu trên tay anh. Dẫu sao cũng vì cứu hai cô con gái rượu của ông mà anh đã thành ra như vậy, nên ông cũng thấy có lỗi.
- Không sao đâu ba.- Phong nhìn tay mình rồi nói tiếp- Chỉ là một vết thương nhẹ, làm sao có thể khuất phục con?
Đúng vậy. Chỉ là một vết thương về thể xác, làm sao có thể đau đớn bằng vết thương trong tâm hồn. Người con gái của anh, đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, an nguy ra sao còn chưa rõ. Chỉ từng ấy thôi cũng khiến anh lòng đau khôn nguôi, nhát dao đâm đó, thì có thấm đẫm gì?
Mọi người đều biết Thành Phong chỉ là đang tạo một vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong tâm hồn kia thì đau quằn quại. Nỗi đau ấy, lớn nhường nào, đều là dành cho Hạ Vy…
- Con bé vẫn chưa có tin gì hả bà?- Ông Nhân ngồi xuống bên cạnh vợ, khẽ hỏi
- Chưa ông ạ.- Bà Nhân lắc đầu ê chề- Có vẻ là… ca phẫu thuật này quá khó…
- Cầu trời khấn phật cho con bé được bình an vô sự…- Bà Hoàng bên cạnh buồn bã thành khẩn van xin. Nếu trời phật có linh thiêng, nghe được ước muốn của bà, chỉ mong mọi chuyện sẽ qua mau và Hạ Vy lại trở về với cuộc sống vốn có…
“Cạch” Có tiếng mở cửa vang lên. Vị bác sĩ nom đã có tuổi đi ra ngoài, trên bộ đồ vẫn còn lưu lại vài vệt máu đã khô.
- Con gái tôi sao rồi bác sĩ?!!
- Ông nói đi, nói là Hạ Vy vẫn không sao đi!!!
- Chị tôi như thế nào rồi?!!
- Con bé có bị làm sao không bác sĩ?!!
- …
- Mọi người bình tĩnh!- Ông bác sĩ khẽ nói, rồi mở khẩu trang và găng tay y tế ra, điềm đạm hỏi tiếp- Mọi người đều là thân nhân của bệnh nhân Hoàng Hạ Vy?
- Vâng. Vâng. Chúng tôi đều là người nhà của con bé.- ân đáp.
- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại. Phần não may mắn không có tụ huyết, viên đạn đã được lấy ra và truyền máu lại cẩn thận. Song vẫn chưa kết luận được gì thêm, phải đợi theo dõi cho đến lúc bệnh nhân tỉnh lại. À đúng rồi, khi tôi phẫu thuật đã thấy một mắt của bệnh nhân bị mất khả năng quan sát vì tổn thương giác mạc nên đã cấy ghép lại rồi. Vẫn may là bệnh viện chúng tôi vừa được một người hiến giác mạc. Cho nên bây giờ, chắc chắn cô bé sẽ nhìn thấy được như ban đầu. Nửa khuôn mặt cô bé chỉ bị phỏng, mọi người liên hệ với các chuyên gia thẩm mỹ, đặc biệt là các chuyên gia bên Hàn Quốc, chín phần mười sẽ có người tái tạo lại gương mặt cho bệnh nhân được.
Bà Hoàng mỉm cười hạnh phúc, liên tục cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!
- Bây giờ chúng tôi vào thăm cô ấy được chưa?- Thành Phong hỏi
- Chúng tôi đã chuyển cô ấy sang phòng theo dõi đặc biệt, phòng 301 dãy A tầng 3, mọi người có thể đến đó. Còn cảm phiền một người ở lại theo tôi làm thủ tục nhập viện và thanh toán viện phí.
- Để tôi.- Ông Hoàng nói, rồi theo chân vị bác sĩ kia mà đi.
---------------
“Ngày X tháng Y, tại nhà kho X thôn Y, một vụ bắt cóc đã diễn ra, nạn nhân và hung thủ đều là những người có tiếng trong thương nghiệp. Theo như lời khai của ông Từ Gia Hưng, hung thủ của vụ án và cũng là chủ tịch tập đoàn Từ Gia đã phá sản gần đây, con gái ông vì bị bệnh hiếm, mặc dù ông đã lén biển thủ công quỹ của chính công ty của mình để có tiền chữa chạy cho con nhưng vẫn không đủ, ông nghĩ đến hợp đồng đối tác làm ăn với tập đoàn Nehon khá nổi tiếng để cứu vớt thế sự. Trong lúc đó, Nehon vốn đã định hợp tác với Hoàng Gia nhưng Từ Gia can thiệp. Một cuộc chiến đấu thương trường diễn ra, và đối thủ của Từ Gia chính là Hoàng Gia. Nhưng, kết quả, Hoàng Gia lại là người thắng cuộc. Để lọt mất hợp đồng rất quan trọng trong cuộc đời của mình, Từ Gia ngày càng sa sút rồi sụp đổ hẳn. Gia đình ông Từ cũng vì kinh tế suy thoái mà trở nên vô cùng túng quẫn. Cô Gia Huyền – con gái ông Gia Hưng cũng vì không có tiền trị bệnh mà đã qua đời ở tuổi 18. Anh Gia Huy – con trai đầu của ông cũng bởi chuyện nghèo túng mà bị người yêu bỏ rơi, sinh ra phẫn chí, cuối cùng nhảy sông tự vẫn. Ông Từ quá tức giận, nghĩ rằng chính Hoàng Gia đã làm cho cả nhà ông trở nên thảm thiết như vậy nên nhằm ngay ngày đầu năm mới để bắt cóc cô Hoàng Tuyết Linh – con gái của ông Hoàng Linh Tâm, chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia với ý định sẽ giết để trả thù. Nhưng nhờ sự lanh trí của cô bé, vụ án đã được lực lượng an ninh phá bỏ. Qua sơ bộ, có thể kết luận ông Gia Hưng đã phạm tội bắt cóc và cố ý gây thương tích người thi hành công vụ cũng như nạn nhân, dự đoán có thể bị tù đày hơn 10 năm.
Tại hiện trường vụ án, ngoài nạn nhân Tuyết Linh đang bị thương và ngất vì kiệt sức, cán bộ công an còn phát hiện một nạn nhân khác bị đạn bắn vào bụng và ở đầu cũng có chấn thương. Qua điều tra lí lịch, được biết cô gái này tên là Hoàng Hạ Vy, chị gái song sinh của Tuyết Linh nhưng chưa được giới truyền thông biết đến. Hôm đó chính là ngày kết hôn của cô và cũng là ngày tập đoàn Hoàng Gia giới thiệu với cánh báo chí về đứa con gái thất lạc hơn mươi mười mấy năm qua. Nào ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy, thành thử hôn lễ bị gián đoạn. Hiện bây giờ, Tuyết Linh đã tỉnh lại, song chị gái cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê sau ca cấp cứu kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ. Theo lời khai của Tuyết Linh, cô đang trên đường đến nhà chị gái để chuẩn bị làm phù dâu cho hôn lễ thì bị ai đó đánh ngất. Khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn nhà hoang cùng một người trung niên lạ tự nhận là Từ chủ tịch và còn một số đàn em của ông. May sao, cô có điện thoại và đã dùng nó cầu cứu ba cô. Không ngờ, người nhận được cuộc gọi không phải ba mà là chị mình. Hạ Vy đã không quản ngày hệ trọng mà tức tốc chạy đến và cứu cô hết lần này đến lần khác trước sự hãm hại của ông ta. Trong lúc ông ta bị giữ chân bởi Hạ Vy, Bạch Tuyết đã liên hệ ngay với người thân. Hơn nửa tiếng sau, lực lượng cảnh sát công an có mặt tại hiện trường nhưng bị tay chân của ông Từ giữ lại ở ngoài không cho vào nên đã xảy ra cuộc ẩu đả. Một số cảnh sát bị thương và đang được chữa trị tại bệnh viện. Khi phá được hàng rào chắn và vào bên trong, hung thủ đã dùng dao uy hiếp mạng sống của Tuyết Linh để hăm dọa mọi người. Nhưng cuối cùng vẫn bị các cảnh sát khống chế.”
Quỳnh An ngả người ra ghế xoay, điềm nhiên vứt tờ báo xuống dưới đất, khẽ đưa điếu thuốc sắp tàn lên miệng hút một hơi rồi phả khói. Cô nhếch môi cười đắc ý. Trời vẫn còn thương cô, ngăn cản không cho Phong kết hôn với bất kì ai, và, cô vẫn còn cơ hội để cướp lại người yêu cũ. Ngày trước, Phong đã yêu cô biết nhường nào, và bây giờ cũng vậy, chắc chắn trong trái tim anh dù lãnh khốc đến mực nào cũng lấp ló hình bóng cô đâu đó. Chỉ cần tiếp cận và khơi gợi lại nó, cô sẽ có được anh, đồng nghĩa với việc cô sẽ là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Trần Gia sau này. Tiền tài, danh vọng đều có đủ, như vậy, chẳng phải cuộc đời của cô đã thăng hoa vượt bậc như ý muốn?
“Trần Thành Phong, suốt đời này, anh mãi mãi không thoát khỏi em đâu…”
Quỳnh An châm điếu thuốc đã lụi tàn vào ly rượu bourbon bên cạnh. Những làn khói mờ mờ còn đọng lại khẽ vương trong khoảng không tối tăm của căn phòng đèn vẫn chưa mở. Ly rượu bị tàn thuốc phá hỏng, cũng như cuộc đời của những con người sắp sửa bị cô xáo trộn…
“Hạ Vy… Cuộc chiến bắt đầu…”