Hay là thôi vậy…
Hạ Vy đưa mắt nhìn một lượt căn biệt thự trước mặt, rồi xoay người, đôi chân như chuẩn bị bước đi…
- Sao lại không vào?- Từ trong nhà, Bạch Tuyết nhàn nhã bước ra, trên tay còn nâng tách cà phê phả khói- Hay chị muốn tôi ra đây khoanh tay mời mới vô?
Hạ Vy lúng túng, mỉm cười cho qua:
- À… chị xin lỗi, chị không có ý vậy. Chị sợ sẽ làm phiền em!
Cô nhếch môi khinh khỉnh:
- Thôi đừng vờ vịt ngây thơ hiền lành nữa, ở đây chỉ có tôi và chị thôi. Dù cái đuôi cáo của chị có lòi ra đi chăng nữa, cũng chả có ai mà chị phải sợ?
Nó thoáng buồn, nhưng rồi cũng cố vui vẻ, cười nói:
- Em mở cổng cho chị đi chứ! Không lẽ để chị ngoài này vậy à?
Bạch Tuyết đưa mắt nhìn không có chút tôn trọng, thủng thẳng đi đến ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, hớp một ngụm trà, điềm nhiên:
- Vào đi! Tôi không có khóa cửa!
Hạ Vy đẩy cổng vào, ngồi đối diện với Bạch Tuyết, niềm nở:
- Em ở nhà một mình sao? Mọi người đâu rồi!
- Ba mẹ đã sang nhà của vợ chồng chị không phải sao?- Cô vẫn không buồn nhìn nó đến một cái, ánh mắt chăm chăm vào chậu hoa mai bên cạnh chi chít toàn là búp non
Nó mỉm cười nhìn cô, dù cho cô vẫn chẳng để ý gì đến người đối diện.
- Không, ý chị là chị Tiểu Na, Tiểu Huyền, bà Năm và những người khác đâu ý!
- Sa thải hết rồi.
- Hả? Em nói gì?
- Chị có bị vấn đề gì về tai không? Tôi nói tôi sa thải hết bọn họ rồi!- Cô khó chịu ném một cái nhìn sắc lạnh về phía nó, đanh đá nói
- Sao em lại đuổi việc bọn họ? Em biết bọn họ rất nghèo và cần công việc làm lắm mà!- Nó hơi nhíu mày
Cô nhếch môi cười khẩy:
- Mặc xác bọn họ! Tôi là chủ tôi có quyền! Tôi chỉ cần một người đảm đang gánh vác trách nhiệm là đủ rồi. Tôi cũng chỉ giữ mỗi bà Năm lại. Chứ nếu thêm mấy cái con nhỏ nhí nha nhí nhố vào, cái nhà như cái chợ, làm sao có giây phút yên ắng? Cuộc sống của bọn nó tự bọn nó lo, không lẽ trên đời chỉ có mỗi nhà của tôi, à không, là nhà của tôi và chị, mới cần người giúp việc sao?
- Em… Em biết là họ rất nghèo mà!- Hạ Vy mím môi
- Tôi đã nói là họ như thế nào tôi chẳng quan tâm! Họ nghèo chứ tôi có nghèo đâu?- Bạch Tuyết nắm chặt tách cà phê trên tay, đặt xuống bàn đá, cử chỉ không một chút nhẹ nhàng
Hạ Vy lắc đầu thất vọng:
- Em thật là…
Bạch Tuyết nhếch môi:
- Tôi như thế nào, còn đỡ hơn loại người bẩn thỉu như chị, chỉ thừa cơ hội cướp lấy chồng của người khác, rồi cướp lấy cả gia sản mà đáng nhẽ những thứ đó phải là tôi sở hữu!
- Em… Em…- Hạ Vy cố nén tức giận
- Sao, tôi nói sai chỗ nào à? Chị đùng đùng một lúc lại cướp lấy thân phận của tôi mà ăn sung mặc sướng, sống với chồng hạnh phúc, trong khi những thứ đó, vốn dĩ là của tôi! Có phải chị đã dựng lên mọi chuyện phải không? Mọi chuyện là do chị sắp đặt, là do chị đã lên kế hoạch từ trước, đúng chứ? Chị an phận với thân thế của tôi, cưới chồng của tôi, thừa hưởng cuộc sống của tôi, chị có thấy chị thật tàn độc hay không? Chị có bứt rứt lương tâm không, chị có day dứt dằn vặt không? Không cần nói tôi cũng biết, chị là một con hồ ly, một con cáo chín đuôi không hơn không kém!- Cô đứng lên, nhàn nhã ngắt một búp non, gằn mạnh từng chữ, mắt vẫn không thèm liếc nhìn nó
Hạ Vy mắt ngân ngấn lệ vì những câu xúc xiểm vừa rồi, nắm chặt tay, cố kiềm nén sự giận dữ:
- Bạch Tuyết! Thôi đủ rồi đó!
Bạch Tuyết bóp nát chồi non trong lòng bàn tay, vứt mạnh xuống đất, dùng chân chà nát cái búp nhỏ:
- Đối với tôi, chưa bao giờ là đủ! Chị phải trả giá! Tất cả là do chị đã xáo trộn cuộc sống vốn có của tôi! Tôi hận chị! Tôi căm ghét chị! Đối với tôi, chị chẳng khác nào cái búp này! Bên ngoài xanh mơn mởn nhưng ai biết bên trong là gì? Chị chỉ giỏi cái phần cáo già giả cừu non ngây thơ hiền lành để lấy lòng người khác, để được người khác yêu thương! Chẳng qua là do ba mẹ tôi và ba mẹ anh Phong quá tin người, quá hiền lành, không nhận ra bản chất độc ác trong tâm địa chị! Là do anh Phong có mắt như không tròng, chỉ thấy một phần ngây ngô của chị, còn những khía cạnh hồ ly khác dường như anh ấy chưa giác ngộ ra!
“Chát!”
Sự tức giận tột cùng đã chiến thắng sự cố gắng kiềm chế, Hạ Vy mắt ầng ậng nước, mím môi, tát vào một bên má của Bạch Tuyết.
- Em… Em quá đáng vừa phải thôi Bạch Tuyết! Em xúc phạm chị? Được, không sao cả, vì chị nhẫn nhịn rất tốt. Nhưng em buông lời xúc phạm đến những người chị thương yêu thì, cái tát này, em sẽ hiểu lý do!
Bạch Tuyết giương cặp mắt bức bối nhìn chị mình, một tay áp vào bên má đỏ ửng, một tay siết chặt, nghiến răng ken két:
- Chị… chị dám…
- Em hãy suy nghĩ lại những lời em vừa nói ra đi! Em thấy bản thân em có giống như những gì em nói về chị hay không? Chị đã nhịn em hết sức rồi đó!- Hạ Vy hạ giọng
Bạch Tuyết nghiến răng căm phẫn, hất mạnh tách cà phê trên tay…
Không may, những giọt cà phê vẫn còn hơi nóng, đắng ngắt ấy, lại nhắm vào gương mặt của Hạ Vy…
“Choang!”
Chiếc tách trắng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Còn người phải chịu thứ nước nóng hổi ấy, đang đau đớn ôm lấy một bên mặt của mình, một bên mắt vẫn đang sững sờ nhìn người em gái máu mủ của mình…