Nếu đã chắc chắn về chuyện giữa ta và Yêu Nguyệt, vậy lòng ta cũng kiên định, cuối cùng sẽ nghĩ sang rất nhiều những việc khác.
Ví dụ như Vô Khuyết.
Mặc dù danh chính nghĩa của đám nhân sĩ võ lâm rất nặng, hơn phân nửa không dám hạ thủ với phụ nữ và trẻ con, nhưng nói thì nói thế, đâu thể không lo lắng cho được.
Yêu Nguyệt thấy ta ưu sầu bèn hỏi, biết ta lo cho Vô Khuyết, nàng mới hừ một cái từ lỗ mũi, bảo, "Ngươi thật để ý đến con trai Giang Phong."
Ta quả thực hết cách với tính khí của nàng, một tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm eo, đầu tựa lên vai nàng, nửa nũng nịu nửa nghiêm túc nói, "Dù sao Vô Khuyết cũng là đứa nhỏ chúng ta tự tay nuôi lớn, không phải tỷ tỷ cũng thường xuyên dạy thằng bé học võ hay sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không đau lòng chút nào? Mà coi như không thương Vô Khuyết, nhưng còn đám Tử Kinh, bọn họ theo chúng ta lâu như vậy, mặc cho chúng ta làm ra những chuyện kinh hãi thế tục thì họ vẫn trung thành như xưa, chẳng lẽ tỷ tỷ không lo cho họ?"
Yêu Nguyệt im lặng hồi lâu, xong nói, "Ta đã mất võ công, dựa vào một mình ngươi sợ là còn khó đối phó Yến Nam Thiên, huống chi còn lắm nhân sĩ giang hồ như vậy! Hơn nửa đám đồng minh võ lâm đảm bảo bây giờ vẫn còn đang ở bên trên lom lom trông xuống chờ chúng ta xuất đầu lộ diện, ngươi cho rằng bọn chúng thật sự sẽ nghĩ chúng ta chết rồi ư?"
Ta không khỏi không phục, "Ta có thể mạnh mẽ hơn Yến Nam Thiên nhiều."
Yêu Nguyệt liếc ta một cái, "Vậy ngươi có thể áp chế y trong một trăm chiêu sao? Còn cả Lục Trọng Đạt nữa? Nếu ta vẫn còn võ công, vậy thì một mình ta có thể kìm chân bọn chúng, còn ngươi đối phó đám người ngoài, vậy thì có thể chống lại toàn bộ nhân vật giới võ lâm, đáng tiếc..." Nghĩ đến thương thế của mình, gương mặt nàng lộ vẻ ảm đạm.
Ta cọ mặt vào ngực nàng, an ủi, "Tỷ tỷ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, những việc khác cứ để ta lo."
Yêu Nguyệt vỗ tay ta, "Ngươi cũng đừng lo lắng. Ta xuất thủ nặng nhẹ cỡ nào tự ta biết, vết thương của Giang Biệt Hạc không khỏi trong vòng năm năm, tám năm kịp đâu, dù cho võ công có tốt cỡ nào. Yến Nam Thiên và Lục Trọng Đạt đều không phải kẻ ác độc, Yến Nam Thiên còn vô cùng bảo thủ, có bọn hắn, Vô Khuyết sẽ không sao hết, huống chi, ngươi thật sự cho rằng Yến Nam Thiên sau khi nghe những gì ngươi nói sẽ không điều tra lại chuyện xưa? Y là kẻ cẩn trọng, mặc dù có chút cứng nhắc, song tuyệt đối không hồ đồ ngu xuẩn, mặc dù Giang Biệt Hạc những năm gần đây cũng có chút danh tiếng, dẫu gì cũng là tân tú, mượn danh tiếng của công tử Tích Hoa, chứ thật ra cũng có mấy người phục hắn đâu. Đám nhân sĩ võ lâm này người người tự xưng chính nghĩa, chết vì mặt mũi, giữa hai bên lại không kính phục, lần trước nếu không phải cấu kết được với đám tiện nhân Mộ Hà, trước đó chúng ta lại tiêu hao nội lực, kết cục còn khó nói lắm."
Nàng vừa nhắc lại chính sự thì lập tức khôi phục lại khí chất tựa như thời ta mới tới thế giới này, mặc cho đang ở trong một hang động chật hẹp thấp bé, trên người còn mặc quần áo rách nát, song cũng không hề giảm bớt khí thế của nàng. Ta không nhịn được bèn hôn tai của nàng, khen, "Tỷ tỷ thật lợi hại."
Yêu Nguyệt cười nói, "Ngươi trước nay vẫn luôn là kẻ thông minh, thật ra những chuyện này chỉ là ngươi không để tâm nghĩ tới, thành ra không chịu xem xét mà thôi."
Ta đáp, "Có tỷ tỷ suy nghĩ, ta bèn trở thành tay chân của tỷ, tỷ tỷ chỉ đâu ta đánh đó, vậy thì cũng không cần suy nghĩ thừa thãi nữa rồi."
Yêu Nguyệt được ta nịnh cho trái tim cũng phải nở hoa, mỉm cười xoay người lại, bàn tay ghép lại khăng khít với ta.
Trời vừa đổ một cơn giông, có điều, bây giờ ta đã có Yêu Nguyệt, chúng ta có thể tựa vào nhau trong sơn động, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảm thấy còn ấm áp hơn cả khi được ánh mặt trời chiếu sáng.
Trong động còn cá tươi dự trữ, ta chặt đầu cá, còn lại thì đổ vào nồi, thả ít thịt nai với thịt lợn rừng xé nhỏ vào, cũng thêm chút nấm, rót chút sữa. Tầm hơn một tiếng sau đã được một nồi canh thịt nóng hổi.
Yêu Nguyệt vốn đã híp mắt mệt rã rời, vừa ngửi thấy mùi thơm thì lập tức tỉnh, ta múc một bát đưa nàng, mí mắt nàng còn không chịu nâng lên, nói, "Đút." Nội dung rất nũng nịu, giọng điệu rất nữ vương.
Hiếm khi thấy Nguyệt nữ vương để lộ tư thái giống tiểu cô nương, tiểu nhân đương nhiên sẽ không dám bất tuân, bèn cầm cái thìa đút cho nàng hết sạch bách hai bát, cho đến khi nàng hài lòng ợ một cái mới dừng, Yêu Nguyệt phất tay đuổi ta đi như đuổi ruồi, "Ta ngủ đây, ngươi ăn đi."
Ta bảo, "Mới ăn xong đừng ngủ." Rồi đỡ nàng dậy, để nàng ngồi lên đá, sau đó uống nhanh đống canh còn thừa.
Yêu Nguyệt nhướn người lên nhìn ta, ta thì lại phải cẩn thận quan sát nàng, sợ nàng ngã xuống.
Cơm nước xong xuôi thì mưa mới ngừng, ta đi kiểm tra đám động vật rồi mang theo một cái sọt trúc, kéo Yêu Nguyệt xuất môn, tản bộ tranh thủ hái ít rau củ dại.
Mưa xong có địa y, xào lên ăn cũng ngon.
Có điều trời lại nhanh chóng nổi cơn, bọn ta đi dạo được không lâu thì phải về.
Yêu Nguyệt chịu không nổi nữa, vừa vào cửa đã lăn ra ngủ, trong mộng còn không quên giữ lấy ta không chịu buông.
Ta nhất thời chưa ngủ được, bèn nhắm mắt tu luyện.
Yêu Nguyệt đang ngủ thì đột nhiên ngồi bật dậy gào lên, "Liên Tinh, ngươi dám chạy đi!" Rồi đánh một chưởng vào không khí, sau đó lại vật xuống ngủ tiếp, mặc dù không có lực, nhưng ta vẫn bị dọa sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, âm thầm cách xa nàng thêm một tấc.
Khi Yêu Nguyệt dậy lại bị ho khan, bây giờ tiết cuối hè, đống da kia dường như vẫn chưa đủ với nàng, ta đợi mưa tạnh, cõng nàng lên, cầm theo mấy đoạn dao găm từ xương hổ ra ngoài đi săn.
Mục tiêu chính là những sinh vật to như gấu, hổ, hươu.
Dồn toàn lực thi triển khinh công bôn ba một ngày mới tìm được một con gấu, một con hươu, đánh chết kéo về.
Bây giờ có vũ khí rồi, lúc tróc da cũng hoàn hảo không ít.
Con gấu lần này to lắm, da tróc xuống cũng nguyên vẹn, ta vá lại thành một chiếc áo choàng dài, bọc Yêu Nguyệt ở bên trong, cái đầu vừa vặn làm ra một cái mũ.
Y phục làm xong còn để Yêu Nguyệt mặc thử, nhìn nàng mặc bộ đồ da gấu, trông dễ thương vô cùng.
Bây giờ ngoài làm quần áo ra, còn ba tấm da gấu, một tấm làm đệm, hai tấm làm chăn, một tấm da hổ thì chuẩn bị dùng làm màn cửa, một tấm da nai, ta định làm thành hai đôi giày ống và một đôi găng tay.
Ta chuẩn bị nhiều củi khô, đan thật nhiều sọt trúc, Yêu Nguyệt cứ muốn giúp để rồi rách tay, ta vội sai nàng đi hái thảo dược, sau này làm xong đôi găng tay thì ngày nào cũng bắt nàng phải đeo, không cho nàng làm việc.
Động này rất sâu, ta trữ mấy chục bó củi, mười mấy sọt nấm, mấy chục sọt rau củ dại trái cây rừng.
Khi Yêu Nguyệt biết ta đang dự trữ cho mùa đông thì dở khóc dở cười, "Kẻ khác trữ đồ đông vì bên ngoài lạnh lẽo, ngươi nóng lạnh bất xâm, lại giỏi khinh công, đến lúc đó ra ngoài săn thú cũng tiện, cần gì phải chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy, mà có thể đến mùa đông ta đã tốt lên nhiều rồi." Mặc dù lời nàng nói cũng có lý, nhưng ta vẫn thấy rất lo lắng, dù sao phòng ngừa vẫn tốt.
Yêu Nguyệt cũng không phản đối gay gắt. Bây giờ việc nàng thích làm nhất chính là tay ôm quà vặt tựa vào tường nhìn ta bận rộn.
Đúng rồi, quà vặt!
Ta đưa con dao găm cho Yêu Nguyệt, dặn dò nàng phải thật cẩn thận, sau đó ra ngoài lòng vòng một hồi, bắt được một con hươu, không có sữa.
Thế là nhiều ngày sau ngày nào ta cũng đi bắt hươu, cuối cùng cũng bắt được một con có vú.
Đàn hươu bị ta đuổi vào sơn động, nuôi để lấy sữa.
Vốn dĩ ta nhớ tê tê là đồ đại bổ nên có hầm cho Yêu Nguyệt ăn một lần, nhưng lần ấy nàng lại thổ huyết, mặc dù nàng dám cam đoan rằng tê tê giúp tiêu máu ứ, có lợi cho nội thương của nàng, song ta lại không đặt niềm tin vào y thuật của nàng, cũng không dám tùy tiện thử linh tinh nữa, còn cất trữ thật nhiều máu thỏ, gà núi, thiên nga cho nàng.
Loanh quanh mấy ngày, trừ bắt được một con hươu, chừng mười con gà núi còn bắt sống vài con rắn, lấy gan cho Yêu Nguyệt ăn. Có hôm may mắn thì tìm được ít thực vật trông quen mắt, rút ra lập tức phát hiện ra là nhân sâm, làm cho ta vui vẻ khôn cùng.
Hầm nhân sâm với gà núi cho Yêu Nguyệt, sau đó nhìn chằm chằm nàng húp hết, ngay cả cặn nhân sâm cũng không còn, sau đó giữ lại lá để tham khảo, liền tù tì mười mấy ngày sau, ngày nào ta cũng điên cuồng truy tìm nhân sâm.
Không chỉ nhân sâm, ta cố gắng nhớ lại tất cả hình dáng dược vật, chăm chăm muốn bồi bổ cho Yêu Nguyệt.
Lúc Yêu Nguyệt nghe ta bảo thậm chí còn muốn tìm linh chi thì dở khóc dở cười, "Linh chi ở phương nam, nhân sâm ở phương bắc, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, sao có thể tìm thấy?"
Bấy giờ ta mới dập tắt ý nghĩ ấy, nghiêm túc đi tìm nhân sâm.
Mặc dù khu rừng này thoạt trông có vẻ rậm rạp cao thâm, nhưng nguồn tài nguyên cũng không phong phú lắm, trong vòng mười lăm ngày ta dường như đã lật hết toàn bộ các đỉnh núi, cũng chỉ tìm được ba cây nhân sâm, hơn nữa còn nhỏ gầy, khiến ta cực kỳ thất vọng, thế mà Yêu Nguyệt còn cảm thấy vận khí của ta tốt.
Ngay cả lá nhân sâm ta cũng hái xuống, ngày nào cũng nấu cho Yêu Nguyệt.
Trong thời gian này, ngoại trừ nhân sâm, ta cũng tìm thấy rất nhiều thứ khiến cho người ta mừng rỡ: hạch đào, nho, óc chó, thông, hạt dẻ. Mặc dù mỗi loại chỉ có chút ít, nhưng tích tiểu thành đại, số lượng cũng rất khả quan, ta đổ hết vào sọt, mang về.
Thời điểm ra ngoài dò đường, ở vách núi kế cận còn bắt được hai con sơn dương một lớn một nhỏ (thật ra nhìn lại hình như là linh dương), con lớn còn có sữa, ta mừng rỡ khôn xiết, bắt cả hai về nuôi.
Trước khi mùa thu hoàn toàn ra đi, ta cất được hai tấm da hổ, một tấm da gấu, một tấm da báo, ba hay bốn tấm da mèo rừng, hai tấm da rái cá, chừng mười tấm da heo rừng, mười tấm da cáo, vô số da thỏ. Dạo mới săn được da gấu bèn muốn làm y phục cho Yêu Nguyệt, lấy tấm da báo làm áo khoác ngoài, da lợn rừng thành bốn cái chăn, da cáo, da mèo rừng thì thành đồ bảo hộ đầu gối với vai. Yêu Nguyệt không thích giày ống, ta bèn lấy da thỏ làm thành cái thảm, để nàng có thể tự do đi lại trong sơn động. Hai tấm da rái cá làm thành gối cho nàng, còn chút vật liệu thừa thì ta gom thành cái gối nữa, vừa có thể dựa vừa có thể ôm, mặc dù miệng thì chê, nhưng cơ hồ chưa bao giờ thấy nó rời xa khỏi Yêu Nguyệt.
Thịt con mồi thì đều được ta hong khô rồi dự trữ trong động, xương thì tùy theo hình dạng lớn nhỏ mà làm thành kim, đũa, đồ đựng, vũ khí, còn mài làm trâm cài tóc, lấy xương sườn hổ tạo thành bộ vỉ nướng và móc áo.
Hiện tại sơn động này đã mang lại cảm giác như căn nhà ở kiếp trước, mà trong căn nhà này, chỉ có ta với nàng.
Cảm giác như gia đình vậy.
Ta lại tìm được một mảnh vườn nho hoang, hái hết rồi đem phơi, lấy một ít để làm rượu.
Không có bình, ta chỉ đơn giản dùng thùng đá xong đậy bằng lá cây, sau đó để thêm một nhánh nhân sâm với mấy miếng xương hổ.
Gần đây ta còn phát hiện ra gừng, trong động chất thêm một cái vò nhỏ, bên trong trồng hai ba loại rau củ lên rất nhanh, gừng cũng chôn xuống, nhớ thì tưới không nhớ thì thôi. Có lúc ta tưới một lượt nước, Yêu Nguyệt nhớ cũng tưới thêm một lượt nước, cũng có lúc mấy ngày rồi mà ai cũng quên tưới, vậy nên mạng của đống rau củ dại không ổn lắm, nhưng gừng lại lên rất mau.
Bây giờ mỗi ngày ta đều nấu nhiều hơn một chút, ngày nào cũng cho Yêu Nguyệt ăn bốn bữa: Sáng sớm uống cháo thịt, trưa ăn thịt với thức ăn, xế chiều ăn một bữa cháo hoặc thịt, buổi tối làm tiếp cá, hoặc gà nướng hay trái cây gì đó. Cháo dành cho Yêu Nguyệt luôn được ta nấu riêng, bên trong thêm nhân sâm hoặc lá nhân sâm. Mỗi sáng sớm ta còn phải ép nàng uống một chén sữa hươu, sợ nàng khó nuốt bèn bỏ thêm ít mật ong đút cho nàng, uống xong ăn một ít hoa quả để đảm bảo cung cấp vitamin.
Lúc rảnh rỗi ta rang cho nàng ít hạt dẻ, nàng lập tức gạt bỏ tâm niệm đối với gà hầm, lại trở nên trung thành với đồ rang hơn. Nàng không thích ăn hạch đào, chê chát, ta lấy mật ướp thành mứt quả, bấy giờ nàng mới chịu nể mặt ăn một ít. Nói thật nếu không phải vì bổ sung vitamin, ta cũng không thích loại quả vừa chát vừa chua này.
Yêu Nguyệt cũng không kháng cự thực đơn ta an bài, thỉnh thoảng ăn ngán thì cũng chỉ gọi ta ra ngoài kiếm thêm ít động vật.
Có một hôm ta bắt được một con thiên nga, nấu.
Yêu Nguyệt ăn nửa nồi thịt, uống một tô canh, ta lại nướng thêm cá cho nàng, nàng lắc đầu, duỗi tay mình ra tự véo, "Nhiều thịt hơn rồi nhe, ăn rất tốt." Âm cuối 'nhe' được kéo dài thật sự muốn móc hồn ta lìa khỏi xác.
Phải biết trên cái cõi đời này, hết thảy các cô gái (đặc biệt là thụ) đều có thời điểm kéo dài âm điệu cực kỳ đáng yêu, cô nương nhà ta khi tính tình quái gở cũng chỉ có 'Ồ?' hoặc ngạo kiều 'Hừ!', vậy mà ở trong sơn động lại có thể nhỏ giọng nũng nịu với ta đã khiến ta vui vẻ lắm rồi, không ngờ bây giờ còn có thể thả một cục thính to như vậy nữa.
Ta vứt bỏ não bộ, đưa tay vén tay áo của nàng lên, nhìn tay nàng đúng thật là có thêm chút thịt, không còn bộ dáng da bọc xương nữa, bóp bóp thử cái, trắng mịn, mềm nhũn, thật giống một bột ngó sen, có khi đây chính là nguồn gốc cánh tay ngó sen mà các cụ ngày xưa thường hay nói cũng nên.
Nhắc đến ngó sen, ta đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô cong, lén nhìn Yêu Nguyệt, chỉ thấy nàng mỉm cười nhìn ta, sắc mặt như thường.
Ta nuốt nước miếng (thật ra máu trong lòng ta nay đã ~~~~(>_<)~~~~), sau đó cố ra vẻ bình tĩnh thu tay về, cắn mấy miếng cá nướng, sau đó thu dọn chuẩn bị đi ngủ.
Yêu Nguyệt nói, "Vừa mới ăn xong, không nên đi ngủ." Thanh âm mềm mại.
Ta đáp, "Bây giờ bên ngoài đang mưa, không nên ra ngoài."
Yêu Nguyệt nhìn hồi lâu, bảo, "Vai ta đau, ngươi xoa bóp cho ta nhé."
Nhé, nàng lại nói nhé.
Kích thích dồn dập đánh vào ngực còn kinh khủng hơn so với lúc trước, ta suýt chút nữa xịt máu mũi, vội vàng trấn tĩnh, bình tâm tĩnh khí, lương tâm bé bỏng trong lòng lại la hét: Thương tổn của nàng còn chưa lành! Nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi! Ngươi chạm vào nàng sẽ làm nàng thống khổ! Nhưng mà một lương tâm bé bỏng khác lại đối chọi gay gắt: Tình cảm của nàng dành cho ngươi giống tình cảm ngươi dành cho nàng, nàng còn khắc Nguyệt x Tinh lên vách đá, trong nước biển còn chủ động vuốt ve ngươi, trong sơn động không cho phép ngươi bỏ đi, thậm chí bây giờ còn đang câu dẫn ngươi.
Ta cũng cảm thấy, hình như, có lẽ, ta hẳn là nên tin tưởng vào lương tâm đằng sau đi.
Ta quỳ ngồi bên mép giường, Yêu Nguyệt đắp chăn thoải mái nghiêng người dựa lên người ta, đầu đặt trên bụng ta, tấm da gấu buông xuống, áo khoác lộ từ phần bả vai, từ góc độ của ta có thể trông thấy hai ngọn núi như ẩn như hiện.
Động tác của ta cứng nhắc, hình như Yêu Nguyệt đang trò chuyện ngày hôm nay với ta, nhưng ta lại không hề đáp lời, sau đó ta cảm thấy nàng đưa tay sờ lấy ngón tay ta, sau đó một đường sờ đến cùi chỏ.
"Tinh Nhi." Nàng gọi một tiếng mà yêu thương ngập tràn cõi lòng, ta cúi đầu nhìn nàng, tay nàng lại chạm tới mặt ta, chúng ta cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau, ta nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Không phải của ta.
Sau mấy tháng quấn quít, cuối cùng lại một lần nữa ta có thể hôn nàng.
Trước khi hành động, ta nhìn Yêu Nguyệt chằm chằm, muốn chắc chắn rằng nàng không có phân nửa ý không vui, Yêu Nguyệt nhận ra suy nghĩ của ta, nàng nghiêm túc nói, "Tinh Nhi... Ta tuyệt đối không có chút miễn cưỡng nào." Rồi chủ động ngồi lên chân ta, vẻ mặt thành khẩn.
Thân là một công quân tốt, ta sao có thể giẫm đạp lên mong muốn của nàng chứ?
Một đêm kịch liệt trước nay chưa từng có.
Yêu Nguyệt rất chủ động.
Trước giờ nàng nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn ta, ôm ôm ta, động tác luôn mang theo khí lực đè nén, thỉnh thoảng cũng chịu động tay, nhưng toàn là tranh đoạt vị trí phía trên, có điều chẳng lần nào thành công.
Nhưng chiều nay thì không như vậy.
Lúc tỉnh lại, vẫn duy trì tư thế ôm, chẳng biết sao tay nàng vẫn còn trong người ta, mà đầu gối ta lại đang để ở giữa chân nàng, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Chúng ta cùng mở mắt, ta cọ lên đỉnh đầu nàng, nàng bỏ tay ra khỏi người ta, sau đó chậm chạp lau lên ngực ta. Sắc trời ngoài động đã sáng rực, là ánh sáng ấm áp làm con người ta lóa mắt.
Danh Sách Chương: