Sáng sớm lúc nàng chống mình nửa ngồi nửa nằm dậy ăn sáng có hỏi ta: "Tinh Nhi, đêm qua thoải mái không?"
Ta đáp, "Mặc dù chỉ có một lần, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tiến bộ của tỷ tỷ." rồi hỏi nàng, "Tỷ tỷ mệt không?"
Yêu Nguyệt liếc nhìn ta, lại nằm xuống.
Ta bò lên giường, ôm lấy nàng từ đằng sau, đối gối lên vai nàng, kiên trì hỏi, "Trải qua nhiều lần như vậy,, tỷ tỷ có mệt không?"
Yêu Nguyệt muốn giãy, lại bị ta ngăn cản, ta siết nàng thật chặt, "Đừng động." Bắp đùi lại cọ vào lưng nàng một cái.
Nàng nhận ra ý của ta, nhịp thở trở nên dồn dập.
Ta ghé vào bên cổ nàng, nói, "Nội thương của tỷ tỷ chưa lành, đừng nên lấy sắc dụ dỗ nữa, nếu không ta chịu không nổi, làm tỷ tỷ bị thương thì phải sao giờ."
Yêu Nguyệt bảo, "Đi ngủ!"
Ta hôn nàng một cái, giấu cằm vào hõm vai của nàng, cười.
Sau đó thím bụng đánh thức ta.
Ta vẫn duy trì tư thế ôm Yêu Nguyệt, có điều hiện tại Yêu Nguyệt đã đối diện với ta, cả người chui vào trong ngực ta.
Ta nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngang giường, sau đó đi nấu chút canh.
Trước kia khi ăn mỳ thì cứ thích uống nước chứ không ăn cái, giờ có canh lại nhớ mỳ, con người thật đúng là một sinh vật tầm thường.
Không bao lâu sau Yêu Nguyệt cũng tỉnh, cũng vừa vặn nấu cho nàng ít thịt, cắt miếng mỏng dùng với trứng chim, còn rắc lên ít gừng, hành, muối.
Thế là nàng ăn hai bát thịt, ta ngắm nàng ăn cũng cảm thấy vui mừng, lại đòi một tí ngay tại miệng nàng, chờ nàng xong xuôi lại đi lấy sữa sơn dương mang tới. Cuối cùng cũng đến ngày Yêu Nguyệt bắt đầu kháng nghị việc mỗi ngày phải uống sữa, hất mặt đi, nói, "Không uống."
Ta bảo, "Tỷ tỷ lúc đầu tỷ hôn mê, đã ăn uống như thế nào?" Yêu Nguyệt nhìn ta đầy phòng vệ, nói, "Ta không muốn biết." Ta cười húp chút sữa dê, đút tới miệng nàng, thấy nàng trợn mắt há mồm uống sữa, mới chậm rãi mở miệng, "Tỷ tỷ ăn nước miếng của ta giống như trẻ nhỏ vậy, còn khen thơm nữa, tốt đẹp biết bao."
Da mặt Yêu Nguyệt cũng phồng tái cả đi rồi, quyết liệt phủ nhận, "Không thể nào!"
Ta lại đút nàng một hớp nữa, nàng ngơ ngác nuốt xuống, ta nói, "Chẳng lẽ tỷ tỷ hoài niệm tình cảnh khi mắc bệnh, cho nên mới đặc biệt khiến ta phải như thế này mới chịu uống sao? Mà ta cũng không ngại, tỷ tỷ đừng xấu hổ là được rồi."
Kĩ năng mới của Yêu Nguyệt: Ném gối ôm, GET.
Thế là nguyên một ngày chúng ta cùng lười biếng.
Ta ngủ đến chiều mới dậy, việc đầu tiên làm lại là sờ người bên cạnh, Yêu Nguyệt vẫn nằm đó, ta ngoái đầu sang, nàng giương mắt nhìn ta, miệng còn lẩm bẩm, dường như đây không phải lần duy nhất ta trông thấy nàng như vậy, bèn xoay mình hỏi, "Tỷ tỷ đang làm gì vậy?"
Yêu Nguyệt đáp, "Đếm lông mi."
Ta chợt nhớ tới một câu chuyện, cười đểu nhìn Yêu Nguyệt, "tỷ tỷ có biết nếu đếm hết được số lông mi của một người, thì người đó sẽ phải nghe theo lệnh của người đếm không?"
Đương nhiên Yêu Nguyệt biết, bị ta bắt thóp thì tức giận gắt, "Dù ta không đếm lông mi của ngươi thì ngươi vẫn phải nghe ta!"
Ta bảo, "Vâng vâng vâng, đều nghe tỷ mà." Rồi tiếp, "Mới ban nãy tỷ tỷ ước nguyện gì sao? Có chuyện gì muốn Tinh Nhi làm nhưng lại ngại nói à? Tinh Nhi nguyện ý giải tỏa sầu não của tỷ tỷ mà." Tay đưa tới, dạo chơi trên người nàng.
Yêu Nguyệt trợn mắt mở toàn bộ kĩ năng.
Điểm phòng ngự của Liên Tinh lại vô cùng tận.
Yêu Nguyệt tháo chạy, mở đại pháp xoay người.
Liên Tinh tấn công, thức Spoon khai mở.
Yêu Nguyệt lại tháo chạy, nín hồi lâu mới nói, "Tinh Nhi, không phải ta không tình nguyện."
Ta hỏi nàng, "Không phải không tình nguyện, vậy tức là tình nguyện sao?"
Kĩ năng trợn mắt của Yêu Nguyệt mở hết hai cấp độ.
Điểm phòng ngự của Liên Tinh vẫn vô cùng tận.
Yêu Nguyệt hết cách, nhăn nhó thừa nhận, "Là tình nguyện."
Mức độ hài lòng +5.
"Vậy sao lúc ta mới tỉnh lại, tỷ tỷ lại vứt bỏ ta?"
"Ta không vứt bỏ ngươi!" Yêu Nguyệt mải mốt phân rạch ròi, "Chỉ là ta... ta... ta không biết nên làm gì mới phải... Khắp thiên hạ đều biết chuyện của chúng ta..."
Ta nói, "Người có học khắp toàn thiên hạ đều yêu nam phong, đã có ai quản chưa? Nam và nam có thể, nữ và nữ chẳng lẽ lại không thể ư? Hơn nữa, chúng ta đường đường là cung Di Hoa, còn cần quan tâm tới ánh mắt thế nhân sao?"
Yêu Nguyệt đáp, "cho dù... như vậy..." Ngồi dậy nhìn ta, hạ thấp âm thanh, "Tinh Nhi, nếu như...là nếu như ta thật sự không phải mẫu hình trong tưởng tưởng tượng của ngươi, ngươi... ngươi sẽ rời xa ta sao?"
Ta cũng ngồi dậy, mặt đối mặt với nàng, "Tỷ tỷ, tỷ nhìn ta."
Yêu Nguyệt ngẩng đầu giống như một cô vợ nhỏ.
"Tỷ tỷ, ta yêu tỷ, người ta yêu là tỷ, bất kể mẫu hình của tỷ có ra sao, ta cũng yêu tỷ, nguyện ý tin tưởng tỷ, che chở tỷ, ở bên cạnh tỷ, cho nên, tỷ tỷ cũng phải tin tưởng ta, đừng cứ mãi vứt bỏ ta mà chẳng một lời giải thích, khiến ta buồn lòng, được không?"
Yêu Nguyệt nhìn ta, ta nhận ra khóe mắt của nàng có lệ quang chớp động, "Tinh Nhi... Tinh Nhi..." Nàng dịu dàng gọi tên ta như thể nó đã được khắc vào trong trái tim nàng, treo ở trên đầu môi nàng vậy, cũng giống như, nàng đã chẳng còn biết nói gì ngoài hai tiếng này.
Yêu Nguyệt nhào vào lòng ta, bật khóc.
Khóc đẹp như hoa lê sau trời mưa, ta thấy mà lòng đau như cắt.
Nàng khóc lóc ôm lấy ta, mà sau cái ôm này, chúng ta lại lăn lộn một hồi.
Thân thể Yêu Nguyệt đã khá hơn chút đỉnh, ta mang nàng cùng đi xuống một vách đá phụ cận khi rừng
Nơi ấy cao lắm.
Nếu ta không nhầm thì cách một hôm nữa sẽ là sinh nhật Yêu Nguyệt.
Trong thâm sơn thì chẳng tìm được gì làm quà, ta nhớ từ trước đến nay nàng luôn thích ngắm cảnh mặt trời mọc ~ thế là định trước thời hạn một ngày đưa nàng lên chiếc cây cao nhất, để sớm tinh mơ ôm nàng ngắm cảnh.
Trước khi xuất môn, ta hòa sữa hươu với trứng, coi như bánh ngọt tạm thời, lúc đi ra còn lấy sọt trúc mang theo thịt, mật, bánh ngọt, sữa với các loại hoa quả khô, mặc y phục cho Yêu Nguyệt, bọc thêm một lớp da hổ, lại lấy cả hai tấm da gấu vây lên người nàng, nàng bị bọc tới mức toàn thân trông giống một con gấu chính hiệu, lông xù nhìn hài hước hết sức.
Nàng không biết nghe đâu ra câu chuyện về A Phàm (mà phần lớn chúng nó là tự ta kể cho nàng ==), bắt ta đặt sọt lên đỉnh đầu, giả làm phụ nữ Đông A. Đương nhiên là ta... không bạo lực thì không hợp tác. Đương nhiên Yêu Nguyệt cũng chỉ biết sử dụng bạo lực mà thôi >_<.
Kết quả là vốn định sáng xuất môn, song về sau đến tận khi trời nhá nhem mới ra ngoài.
Mà dáng vẻ ngăn nắp gọn gàng ta muốn tạo cũng hoàn toàn không thực hiện được. Lúc ra khỏi cửa, trên đầu ta buộc 'khăn che đầu' Yêu Nguyệt làm cho ta, còn đội cái giỏ, trên người là nữ trang phiên bản sửa đổi rách rưới, sau lưng còn cõng theo một Yêu Nguyệt lông thú đầy mình, còn Yêu Nguyệt mặt da gấu, bị gói thành cái bánh chưng ở trên ta một đường lắc lư lên vách núi, cái bánh chưng còn hân hoan vui mừng vác thêm sau lưng một cái sọt xiêu vẹo (dù cho Yêu Nguyệt thông minh hiền huệ hơn nữa, đan một cái sọt vẫn còn xiêu vẹo lắm T_T) - may mắn vạn kiếp là trong núi không có ai trông thấy phong cách ăn mặc này của chúng ta, nếu không thanh danh mấy đời của cung Di Hoa đều sẽ bị chúng ta tẩy trắng hết.
Ta nhìn cái sọt sau lưng Yêu Nguyệt mà buồn cười, dọc đường còn ngân nga hát 'Cái sọt nho nhỏ', Yêu Nguyệt đánh thấy không có hiệu quả bèn quay ra hát cùng ta luôn, ca khúc thì nàng tự biên, tên là cái gì mà 'Hào quang của nguyệt ban phúc thiên hạ', tên thì khá là vang đấy, nhưng bài hát cũng coi như trung chính ôn hòa, chẳng thể hình dung chúng nó ăn nhập với nhau! Ta vừa nghe nàng hát, vừa cười, một lúc sau lại nghĩ đến một chuyện tiếu lâm, hỏi nàng, "Tỷ tỷ, ta có bài hát muốn tặng tỷ."
Quả nhiên Yêu Nguyệt dừng lại, thế là ta bắt đầu hát, "Những ngôi sao lấp lánh trên cao, khắp bầu trời là những vì sao, treo trên cao tỏa sáng rực rỡ, giống thật nhiều thật nhiều đôi mắt." <*Twinkle Little Star*>
Yêu Nguyệt hỏi, "Tặng ta bài hát này làm gì?"
Ta đáp, "Không phải vì sao chính là ta sao? Nhiều sao như vậy tất cả đều tặng hết cho tỷ, tỷ tỷ không thích?"
Không biết Yêu Nguyệt nghĩ đến cái gì, đột nhiên run rẩy một cái, đấm ta bảo, "Không cho hát nữa."
Ta nói, "Sao thế?" cảm thấy toàn thân Yêu Nguyệt đều nóng dần lên, nhất thời sốt sắng, "Tỷ tỷ không thoải mái à?" Muốn đặt nàng xuống, kết quả Yêu Nguyệt ôm chặt cổ ta, nói, "Không được để ta xuống!"
Ta đành ngừng lại, hỏi nàng, "Rốt cuộc tỷ làm sao thế?"
Yêu Nguyệt hừ một tiếng, sống chết không hé răng.
Ta chẳng thể làm gì khác ngoài tiếp tục đi về phía trước.
Đến nơi, trời đã tối, ta đốt lửa, mở chăn nệm ra, đặt Yêu Nguyệt xuống.
Địa thế nơi đây mềm mại, Yêu Nguyệt nằm rất thích ý. Toàn thân nàng bọc trong da gấu, thực sự không khác gì con gấu thật rồi, chỉ có nửa gương mặt lộ ra, hai mắt sáng lấp lánh nhìn ta.
Ta bị nàng ngắm tới mức mất tự nhiên, hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Yêu Nguyệt đáp, "Ta đang nhớ lại 'Dịch'".
Ta tò mò, "Sao đột nhiên lại nghĩ tới nó?"
Yêu Nguyệt nghiêm túc đáp, "Không phải Tinh Nhi luôn đòi ta đọc sách cho ngươi nghe sao? Bây giờ ta đã khỏe, có thể đọc ngươi nghe một đoạn."
Ta ngồi xuống bên nàng, vui vẻ nói, "Mời tỷ tỷ." Mà cũng không phải vui vẻ nghe giảng bài, mà là vui vẻ lắng nghe thanh âm của nàng.
Yêu Nguyệt hắng giọng, thầm thì, "Khôn, nguyên hanh, lợi tẫn mã chi trinh."
Tâm niệm ta lập tức động đậy, cười bảo, "Tỷ tỷ nghĩ đây là một quẻ thế nào?"
Yêu Nguyệt chậm rãi nói, "Ta vừa tiện tay xem bói, lấy được quẻ này."
Yêu Nguyệt biết xem bói quẻ, vậy hàng năm lúc năm mới cần gì phải gọi Tử Kinh đến chủ trì cơ chứ?
"Tỷ tỷ học xem bói lúc nào thế?"
Yêu Nguyệt lạnh nhạt đáp, "Trong lúc rảnh rỗi, tiện học thôi."
Vừa bói đã bói ra một quẻ mập mờ như vậy, là do ta đa nghi hay nàng vẫn quá tùy tâm?
Ta đưa tay giật mấy cây cỏ, cười bảo, "Tỷ tỷ, xem cho ta một quẻ đi nhé?"
Yêu Nguyệt buồn bực, "Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không?"
Ta bảo, "Tỷ tỷ xem giúp ta trước đi mà." Tay ôm lấy cánh tay, lay lay, nũng nịu.
Yêu Nguyệt cũng hết cách, chỉ đành giận dữ đọc cho ta nghe, "Tốn. Tiểu hanh. Lợi hữu du vãng, lợi kiến đại nhân. Sơ lục. Tiến thối, lợi vũ nhân chi trinh. Cửu nhị. Tốn tại sàng hạ, dụng sử vu phân nhược, Cát, không có điềm dữ." Rồi chợt dừng lại, như có điều nghĩ suy.
Ta hỏi, "Tốn, tượng tại cổ, ngụ trường nữ dã, ta nhớ không sao chứ?" Cầm lấy tay nàng, "Mới nãy quên chưa nói với tỷ tỷ, bói bằng cỏ có thể coi hai lần mà, vừa rồi chỉ hạ nửa quẻ, còn có tính toán, không biết lúc tỷ tỷ tự xem cho mình thì sẽ tính mấy lần?" Một tay thả cỏ xuống, cười, "Đổi cách khác, ly tượng thứ nữ, tốn hạ ly thượng thị vi đỉnh, Nguyên Cát là quẻ tốt, có phúc ăn, gặt được mùa, vừa khéo không phải sao?"
Mặt Yêu Nguyệt lại có chút đỏ.
Ta dịch lại gần nàng, cảm nhận được độ nóng từ gò má của nàng, chậm rãi hỏi, "Mới vừa rồi coi như là xem nhân duyên của ta, chẳng bằng tỷ tỷ thay ta giải quẻ?"
Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn ta, rồi bất thình lình nói, "Ngươi xem dương hào hay âm hào?"
Ta hỏi, "Tỷ tỷ không biết sao?"
Yêu Nguyệt đáp, "Phương pháp bói trên thiên hạ nhiều vô kể, làm sao ta biết ngươi dùng loại nào?"
Ta trả lời, "Phương pháp của ta là phương pháp của tỷ."
Yêu Nguyệt nhìn ta, cười nói, "Sao có thể dùng phương pháp của ta, hơn nửa quẻ của ngươi là Đoài được? Đoài thị ấu nữ, tốn hạ đoài thượng, quẻ quá nặng."
Lòng ta nặng nề, quả nhiên nàng vẫn để ý?
Ai ngờ Yêu Nguyệt dừng một lúc lại mở miệng, "Đoài hạ tốn thượng, thị vi trung phu, lợi trinh."
Trung phu thì trung phu, chỉ cần nàng không ngại chúng ta tương thân tương ái, ai thượng ai hạ tính làm gì? Có điều đoài vi khẩu, tốn vi cổ. . . Ha ha...
Quả quyết ôm lấy nàng, đè xuống, cùng nàng thảo luận kinh dịch.
Trí khôn các cụ quả nhiên sâu không lường, nếu không sao có thể biết trung phu trong quẻ 'Minh hạc tại âm, kỳ tử hòa chi'? Làm sao biết 'Hoặc cổ hoặc bãi, hoặc khấp hoặc ca'? Làm sao biết 'Nguyệt kỷ vọng, mã thất vong'? Yêu Nguyệt kể tổ tiên ngộ đạo từ kinh dịch, sau này ta nhất định phải tôn thờ, nghiêm túc học tập, tuyệt không lười biếng.
Sau một đêm tiêu hồn, tới lúc tờ mờ sáng, mượn sắc trời, có thể nhìn thấy một con gấu đang nhìn chăm chú bên này.
Mặc dù đêm qua có cảm nhận kề cận xuất hiện dã thú, nhưng thứ nhất là do tình đang bén, không rảnh bận tâm, thứ hai là ỷ võ công của mình, vậy nên cứ để con vật đó đợi cả đêm.
Đến khi trời sáng thì mới phát hiện hóa ra là con gấu hồi xưa, chuyện đầu tiên nghĩ đến lại là chẳng lẽ báo ứng do lần trước xem hai con gấu làm việc ấy?
Gấu và ta đối mặt hồi lâu, đột nhiên xoay người lẳng lặng rời đi.
Ta bối rối một chút, cảm thấy Yêu Nguyệt quan trọng hơn da gấu nhiều, thế là không đuổi theo, ngồi sưởi nắng ban mai, ôm Yêu Nguyệt mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ, leo lên ngọn cây, nhìn ánh nắng màu vàng trải khắp biển rừng, ở trên ngọn còn có thể trông thấy sắc đỏ vàng của từng chiếc lá cây, tạo thành từng đợt sóng biển cuồn cuộn, khiến người thán phục.
Hai ta tay trong tay ngồi ở trên cao, Yêu Nguyệt tựa vào người ta, đưa mắt nhìn phương xa, thật lâu sau mới nói, "Tinh Nhi, thiên hạ tốt đẹp như vậy, lại không cho phép hai nữ nhân chứ?"
Ta cười bảo, "Tỷ tỷ lại không yên lòng rồi. Chờ tỷ khôi phục võ công, chúng ta quay về thời cực thịnh, thiên hạ này còn ai dám đối nghịch hai cao thủ hóa cảnh hay sao? Thiên hạ tốt đẹp như thế, sẽ tự có người biết thưởng thức, thế nhân thì có quan hệ gì với chúng ta? Cũng có liên quan gì đến khắp toàn thiên hạ? Thiên địa bất nhân, người hóa cảnh như tỷ tỷ lại không nhìn thấu ư?"
Yêu Nguyệt lắc đầu, mỉm cười, "Tinh Nhi, một khi chúng ta đã trở về, vậy không để ý đến phân tranh giang hồ nữa, riêng ta và ngươi đi một đường, du ngoạn sơn thủy, ngắm nhìn cảnh trời mọc trên khắp thiên hạ, có được không?"
Ta nói, "Tỷ tỷ nói được thì phải giữ lời."
Yêu Nguyệt ngạo nghễ đáp, "Đương nhiên." Đột nhiên đưa tay ôm vai ta, chụt một cái lên mặt rồi ngẩng đầu nhìn ta, cười nói, "Tinh Nhi, ngươi cũng phải giữ lời."
Ta đưa tay đáp, "Tỷ không tin, vậy chúng ta ngoắc tay."
Yêu Nguyệt bật cười, "Trò ngây ngô như vậy, cũng chỉ mình ngươi tin." Song vẫn đưa tay ra, ngón út của nàng quyện lại với ngón út của ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đoán xem tỷ tỷ nghĩ gì khi nghe Tiểu Tinh Tinh hát 'tiểu tinh tinh'...
Thực ra tựa đề có hơi kỳ...
Chú thích của tác giả:
Minh hạc tại âm, kỳ tử hòa chi: Đại để nó là ca xướng ở nam phương, vợ/bạn/con cùng hát ~
Hoặc cổ hoặc bãi, hoặc khấp hoặc ca: có lúc phấn chấn có lúc thầm trầm, hoặc giống như khóc lóc tỉ tê, hoặc giống như ca hát ~
Hàn âm đăng vu thiên: Mời tự động phân tích tiếng hát lanh lảnh cắt ngang đường chân trời.
P.s: Là hàm nghĩa của quẻ Khôn sao?
Danh Sách Chương: