Vạn Dược Sơn nằm ở phía Bắc vùng Vạn Thụ, nơi này lúc trước là nơi có nhiều linh thảo mọc hoang nhất, cũng không thiếu linh thảo cấp sáu, cấp bảy. Chỉ là sau này người tới đây tầm thảo nhiều nên linh thảo đã ít dần. Nói Vạn Dược Sơn không phải là chỉ một ngọn núi mà là nhiều ngọn núi rộng lớn, cũng không phải không còn linh thảo quý hiếm nhưng những chung chỉ còn lại ở những nơi hung hiểm hoặc nằm trong các trận pháp thiên nhiên. Người phàm nếu như là cưỡi ngựa tốt cũng phải mất ít nhất là mười ngày mới có thể đến nơi, nhưng dùng thực lực của Thiên Mặc bây giờ thì chỉ mất chưa đến nửa ngày đã đến phạm vi của Vạn Dược Sơn rồi. Chỉ là hắn cũng không có vội tiến vào mà dừng chân ở bên ngoài một thị trấn gần Vạn Dược Sơn, theo ánh mắt của Thiên Mặc thì cái thị trấn này còn lớn hơn thị trấn ở Lôi Vụ Sâm Lâm không ít, đặc biệt hắn còn cảm nhận được nơi này có rất nhiều người lui tới, mà số lượng càng ngày lại càng tăng. Thiên Mặc suy đoán hẳn là ở thị trấn này sắp có chuyện gì đó rồi. Hắn tiến vào bên trong thị trấn, vừa mới đi được vài bước đã có một cái bóng người chặn lại rồi. Thiên Mặc ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy một cái nam thanh niên gầy còm, khuôn mặt có vài phần lanh lợi, tu vi kết nguyên tầng hai, trên người mặc một bộ áo mỏng, cũng không có nhẫn trữ vật mà là túi đựng đồ, túi đựng đồ cũng có tác dụng như nhẫn trữ vật nhưng chất lượng kém hơn, diện tích cũng nhỏ hơn, xem ra người này cũng không có khá giả gì? Người thanh niên gầy kia thấy Thiên Mặc nhìn mình liền nhanh chóng cúi đầu nói:
- Tiền bối, phải chăng tiền bối cũng cũng tới đây để tham gia đấu giá hội của Quang Minh thương hội? Bây giờ trong tiểu thị trấn này rất khó kiếm nơi ở, nếu tiền bối tin tưởng ta, chỉ cần hai trăm, à không một trăm nghìn linh thạch trung phẩm thì vãn bỗi sẽ giúp tiền bối nhanh chóng tìm được chỗ ở!
Này thanh niên gầy gò cũng chạc tuổi Thiên Mặc nhưng ở nơi này thực lực vi tôn, không phân biệt tuổi tác, ngươi có tu vi hơn ta thì ngươi chính là tiền bối, ta là vãn bối. Vì thanh niên này không nhìn thấu tu vi Thiên Mặc, cho nên hắn mới xưng hô Thiên Mặc là tiền bối. Thiên Mặc quan sát người này một chút, xem ra người thanh niên này chuyên làm nghề kiểu hướng dẫn như vậy, những người này thực lực kém, tư chất không được tốt ngoài cách tìm cách sinh tồn bằng cách kiểu này thì cũng khó kiếm ra nghề tốt hơn. Thanh niên gầy gò này làm nghề này ở đây đã lâu, biết nhiều chuyện, vừa thấy Thiên Mặc lạ mặt tiến vào liền đoán hắn tới tham gia đấu giá hội. Thiên Mặc dù sao cũng muốn biết một vài thông tin nên cũng không có xua đuổi gầy gò thanh niên mà mở miệng:
- Được rồi, ngươi theo ta!
Thấy Thiên Mặc đồng ý cho mình đi theo, thanh niên gầy gò vui vẻ đi sau. Một lúc sau, hai người đã vào một cái quán trà gần đó. Thiên Mặc gọi lên hai chén linh trà rồi đặt cấm chế, sau đó nhìn sang thanh niên gầy gò hỏi:
- Ngươi tên gì? Mà chuyện đấu giá hội là như thế nào?
Thanh niên một hớp trà, nghe Thiên Mặc hỏi như vậy liền kinh ngạc nhìn hắn:
- Chẳng lẽ tiền bối không phải đến tham gia đấu giá hội?!
Thanh niên nói tới đây liền ý thức được mình nhiều chuyện liền nhanh chóng trả lời câu hỏi của Thiên Mặc:
- Vãn bối tên là Bạch Nam Thiên, nhưng thường được người khác gọi là Tiểu Thử, tiền bối cũng có thể gọi ta như vậy. Còn về đấu giá hội của Quang Minh thương hội này trăm năm mới mở một lần và luôn cố định tổ chức tại thị trấn nhỏ này. Đứng sau Quang Minh thương hội là một cao thủ nguyên anh đỉnh phong, trong đấu giá hội này thường có nhiều đồ vật rất tốt cho nên thu hút nhiều người tới. Nếu tiền bối đã tới đây cũng nên thử tới xem một lần!
Bạch Nam Thiên nói xong lại cẩn thận nhìn Thiên Mặc, hắn còn sợ Thiên Mặc tức giận chuyện hắn nhiều lời. Chỉ là Thiên Mặc cũng không có biểu hiện tức giận gì mà thú vị nhìn Bạch Nam Thiên, Tiểu Thử sao? Phù hợp với nghề của tên này a. Thiên Mặc suy nghĩ một chút vẫn thấy Bạch Nam Thiên nói đúng, nơi này càng ngày càng nhiều người, hẳn là chỗ ở đã hiếm hoi, lại nói hắn cũng có chút tò mò với đấu giá hội kia. Hắn tin tưởng Bạch Nam Thiên không có lừa hắn, dù sao thì tên này chuyên làm cái nghề này, nếu hắn là kẻ hay lừa đảo cũng không bình yên ngồi ở đây. Thiên Mặc ném ra một chiếc nhẫn rồi nói với Bạch Nam Thiên:
- Trong này có một triệu linh ngọc trung phẩm, ngươi giúp ta tìm một chỗ ở, rồi kiếm cho ta một cái vé tham gia đấu giá hội, số còn thừa cho ngươi! Được rồi, nhanh đi, ta ở nơi này chờ ngươi!
Bạch Nam Thiên thấy Thiên Mặc dứt khoát như vậy liền mừng rỡ, sau khi hai người trao đổi truyền tin châu thì Bạch Nam Thiên rời đi. Bạch Nam Thiên này có vẻ làm việc rất hiệu quả, một tiếng sau trở lại chỗ Thiên Mặc.
- Tiền bối, vãn bối đã tìm được chỗ ở. Đấu giá hội một tháng sau sẽ tổ chức cho nên vãn bối cũng chỉ thuê chỗ ở kia hơn một tháng mà thôi, còn đây là vé tham dự đấu giá hội, đây là vé cho phòng riêng!
Bạch Nam Thiên cung kính đưa cho Thiên Mặc một cái ngọc bài màu trắng, trên đó có một vài tiểu trận pháp, trên ngọc bài có khắc bốn chữ Quang minh thương hội. Thiên Mặc hài lòng thu ngọc bài lại, rồi nói:
- Dẫn đường đi!
- Vâng!
Bạch Nam Thiên cẩn thận đi trước dẫn đường, Thiên Mặc nhàn nhã theo phía sau. Cũng mất mười mấy phút thì hai người mới tới nơi, nơi này khá hẻo lánh, chỉ là một ngôi nhà nhỏ. Thiên Mặc lại không để ý, chỉ cần có chỗ dừng chân là được rồi, lại nói thời điểm này tìm được một chỗ như thế này là đã khá tốt rồi.
- Chính là căn nhà nhỏ kia. Vãn bối đã thương lượng với chủ nhân nơi này, tiền bối chỉ cần vào ở là được.
Thiên Mặc gật đầu:
- Ừm, được rồi. Ngươi đi đi, à đúng rồi. Trong thời gian này ngươi giúp ta nghe ngóng tình hình ở thị trấn, một tháng sau, tới tìm ta!
- Vâng!
Bạch Nam Thiên vui vẻ đáp ứng, nhìn cách người này tiêu tiền hắn liền biết đây không phải là hạng người keo kiệt, nếu hắn làm tốt chắc chắn lại được thưởng lớn. Bạch Nam Thiên nhanh chóng quay đầu đi xa, nhìn bộ dạng của hắn, Thiên Mặc đoán ra tên này lại có mối làm ăn khác rồi. Thiên Mặc cười cười, mỗi người có một cách sống, như tên Bạch Nam Thiên này hẳn là chỉ có những thời điểm như vậy mới có thể làm ăn được, nếu không cũng không đến nỗi nghèo túng.
Hắn lắc đầu đi vào căn nhà nhỏ, căn nhà nhỏ này chỉ có một cái hộ trận cấp một. Thiên Mặc lại ra tay thiết lập một cái trận pháp cấp hai đỉnh phong, tiếc là hắn không có thời gian thôi diễn học tập trận pháp cao hơn, trận pháp cấp hai quá thấp. Thiên Mặc lại bố trí thêm vài trận pháp khác rồi mới đi vào trong. Bên trong bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, hết! Thiên Mặc cũng không có để ý lứm. Hắn kiểm tra xung quanh căn phòng, hắn làm người vốn cẩn thận, không thích kiểu mất bò mới lo làm chuồng, sau khi không phát hiện điều gì khả nghi, Thiên Mặc ngồi lên chiếc giường, chui vào tạo hóa giới.
Một tháng nữa, đấu giá hội mới tổ chức, hắn cũng không thể lãng phí thời gian của mình. Sau khi nói vài câu với Bạch Vũ và Tiểu Hắc, Thiên Mặc tìm một nơi rộng rãi lấy ra chiếc phi toa mà sư phụ hắn đã cho, hắn cần nhất là một pháp bảo phi hành như vậy, cái phi toa này là chân khí thượng phẩm, ném ra ngoài cũng có vô số người tranh nhau. Thiên Mặc bắt đầu câu dẫn thần niệm đi vào luyện hóa. Nửa tháng sau, Thiên Mặc thu lại thần niệm, cái phi toa này có một trăm cấm chế, Thiên Mặc đã luyện hóa được sáu mươi cấm chế.
- Sau này gọi ngươi là Mặc Song phi toa.
Thiên Mặc vui vẻ để chiếc phi toa một bên, lại lấy ra ngọc giản đao kĩ mà Ninh lão đưa. Theo như sư phụ hắn nói thì bộ đao kĩ này có uy lực rất mạnh, thậm chí đến cuối cùng có thể sánh ngang với thần thông. Thiên Mặc rót thần niệm vào bên trong, từng dòng thông tin đi vào đầu hắn. Đao kĩ này chỉ có một chiêu duy nhất, gọi là Tử lôi bán nguyệt trảm, uy lực kinh người, chỉ có lôi tu sĩ mới có thể thi triển. Thiên Mặc hăng say chìm đắm vào pháp quyết, càng lúc hắn càng cảm thấy kinh hãi với đao kĩ này, theo từng dòng pháp quyết rót vào trong đầu, Thiên Mặc lại có thể cảm nhận được uy lực của Tử lôi bán nguyệt trảm, sợ rằng những pháp kĩ của hắn cộng lại cũng không sánh bằng một nửa uy lực của đao kĩ kia. Một tiếng sau, Thiên Mặc thanh tỉnh, thu lại thần niệm, hắn đã thuộc lòng pháp quyết, ngọc giản này cũng theo đó mà vỡ vụn, xem ra người tạo ra pháp kĩ này không muốn người khác sao chép pháp kĩ của mình.
Thiên Mặc suy nghĩ một lúc, bây giờ hắn rất muốn học tập cái đao kĩ này. Chỉ là bây giờ hắn không muốn ra ngoài, mà nếu như thi triển trong Tạo hóa giới hắn sợ thế giới của mình bị ảnh hưởng. Thế là Thiên Mặc lại ngồi tại chỗ, tự thôi diễn thi triển trong tâm thần, cái này hắn có thiên phú Ngộ thiên, hắn thôi diễn một bằng người ta thôi diễn trăm. Cứ thế trong đầu Thiên Mặc liên tục xuất hiện cảnh hắn thi triển đao kĩ, không tốn chân nguyên lại tốn thần niệm, nhưng thần niệm của hắn vốn cường hãn, không phải nghĩ nhiều. Thời gian trôi qua, Thiên Mặc thậm chí có cảm giác như bây giờ hắn đã có thể dễ dàng thi triển ra Tử lôi bán nguyệt trảm, chỉ là hắn biết đây là ảo giác thôi, nhưng ảo giác này cũng quá thật một chút, nói chung là việc hắn tự thôi diễn như vậy cũng có chút thành tựu. Thiên Mặc cứ vậy chìm đắm trong việc thôi diễn đao kĩ, Bạch Vũ và Tiểu Hắc biết lão đại của chúng có việc nên tự tìm chỗ yên phận, không dám quấy rầy.
Rốt cuộc ngày hôm nay, Thiên Mặc mới tỉnh lại, bởi vì ngọc giản truyền tin truyền đến tin từ Bạch Nam Thiên, ngày mai đấu giá hội sẽ tổ chức. Thiên Mặc nhanh chóng thu thập một phen rồi ra ngoài. Khi hắn bước ra căn nhà nhỏ thì đã thấy Bạch Nam Thiên đứng đợi đó rồi.
- Tiểu Thử!
Bạch Nam Thiên đang ngơ ngẩn đợi Thiên Mặc thì nghe tiếng gọi mình liền ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy Thiên Mặc đang nhìn mình, Bạch Nam Thiên hiểu ý liền nói:
- Thưa tiền bối, theo lời dặn dò của tiền bối, ta luôn nắm chặt tin tức trong thị trấn. Nhưng cũng không không có chuyện gì lớn, chỉ là trong thời gian cận kề đấu giá hội, có càng nhiều người tới đây hơn, tu vi huyền nguyên cũng không có ít.
- Được rồi, dẫn ta đi đến đấu giá hội!
Thiên Mặc khoát tay nói.
- Vâng!
Hai người dắt tay nhau tung tăng đi ra. Tuy ngày mai mới tổ chức đấu giá nhưng Thiên Mặc muốn đến sớm xem trước một chút. Người có ý nghĩ như Thiên Mặc không ít, trên đường thị trấn này lúc này có vẻ đông người hơn lúc trước gấp mấy lần, xem ra cái đấu giá hội này cũng có sức thu hút không nhỏ.