• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Mặc nhìn xuống tên quỷ tu đang nằm co quắp bên dưới lên tiếng:

- Ngươi ở trong này tu luyện được bao lâu rồi?

Tên quỷ tu này bị Thiên Mặc dọa sợ, thật sự là vậy. Nó không biết kẻ mà mình muốn đánh lén là một lôi tu, nếu biết thì nó có thêm chục cái lá gan cũng không dám, nó thật sự là hối hận. Dù sao quỷ tu bị nhốt trong cái không gian này quá lâu, không được ra ngoài, tư duy cũng có chút kém một ít.

Quỷ tu này nghe Thiên Mặc hỏi liền nhanh chóng trả lời:

- Đại nhân tha mạng cho ta a! Tiểu quỷ bắt đầu có ý thức vào khoảng hai vạn năm trước, ở trong này linh khí cằn cỗi lại hay bị sát khí quẫy nhiễu nên tiểu quỷ chỉ mới hoàn thiện ý thức vào mấy trăm năm trước!

Tu duy của quỷ tu này tuy kém nhưng trước khi trả lời Thiên Mặc cũng không có quên xin tha mạng. Đây chính là bản năng của mọi sinh vật rồi, dù có thể không có ích nhưng vẫn mở miệng cầu xin, mà sinh vật thể hiện rõ bản năng này nhất chính là con người. 

Thiên Mặc nghe xong câu trả lời tên quỷ tu này liền im lặng suy nghĩ một chút. Quỷ tu này chính là do tàn hồn phát triển thành, tàn hồn ở đây không phải là linh hồn bị thương mà là một tia hồn phách bị mất hết trí nhớ, tư duy, ý thức. Tia hồn phách này do nguyên nhân nào đó mà bám lên pháp bảo, dần dần tự sinh ra ý thức mới. Tên quỷ tu này còn chưa có thân thể thực sự, quỷ tu muốn ngưng luyện ra thân thể thật thì mất không ít đại giới đâu.

Nếu theo như lời tên quỷ này nói thì thiên thạch này hẳn là đã xuất hiện ở đây hơn hai vạn năm về trước, cũng khá lâu rồi. ( quỷ tu không chỉ là tàn hồn mới có thể tu thành mà linh hồn hoàn chỉnh cũng tu luyện thành quỷ tu, quỷ tu từ linh hồn hoàn chỉnh sẽ vẫn giữ nguyên tư duy và kí ức khi còn sống.)

- Ngươi ở trong này có thấy những tu sĩ khác vừa mới vào trong không?

Thiên Mặc hỏi tiếp.

- Có, tiểu quỷ đã thấy được mười người, đại nhân đây là người thứ mười một mà ta thấy!

Tên quỷ tu này sợ mình trả lời chậm sẽ bị Thiên Mặc giết chết nên trả lời một cách nhanh chóng.

- Ngươi đã giết tất cả mười người đó?

Thiên Mặc nhướng mày.

- Không phải, tiểu quỷ chỉ giết chết năm người, năm người còn lại bị những tên khác giết. Đây là mấy đồ ta lấy được trên năm người đó.

Quỷ tu vừa nói vừa lấy ra năm chiếc nhẫn, ý muốn hối lộ Thiên Mặc.

Thiên Mặc là một trận sư tứ phẩm,thần niệm lại mạnh mẽ.  tay chưa cầm nhẫn thì hắn đã có thể phá bỏ cấm chế trên đó, thần niệm quét vào trong rồi lại nhanh chóng trở lại. Bên trong năm chiếc nhẫn này chẳng có thứ gì vừa mắt hắn, linh ngọc cũng ít đến đáng thương, xem ra năm tên xui xẻo kia thực lực cũng chẳng ra làm sao.

- Ngươi cất mấy thứ rác rưởi kia đi! Nghe ta hỏi, trả lời thành thật, nếu không...

Vừa nói, Thiên Mặc vừa huơ huơ ngón tay, trên ngón tay đó đang có một thanh lôi kiếm chớp lóe lôi quang.

Quỷ tu đáng thương này sợ mất mật, thân hình nó run bần bật mặc dù thân thể của nó không phải là vật thực.

- Đại nhân cứ hỏi đi, nãy giờ tiểu quỷ cũng đâu có dám nửa lời dối trá, đại nhân tùy tiện hỏi, nếu biết tiểu quỷ sẽ không giấu giếm.

- Được! Trong này có tất cả bao nhiêu quỷ tu như ngươi? Thực lực thế nào, còn nữa, ở đây có tu sĩ sinh sống không?

Thiên Mặc lấy ra một chiếc ghế ngồi xuống, một bộ nhàn nhã hỏi, tuy nhiên thanh tiểu lôi kiếm trên tay hắn vẫn xoay tròn, thậm chí nó còn đang được Thiên Mặc tích súc lôi nguyên, khí tức nguy hiểm bao trùm lên quỷ tu.

- Đại nhân, ta cũng không biết rõ số lượng quỷ tu trong này nhưng có lẽ là không vượt quá năm trăm đầu, thực lực giống như ta có vài chục đầu, còn vượt qua ta thì chắc có mười mấy tên mà thôi, ngày thường rất ít khi gặp những tên đó, chỉ dễ gặp mấy tên thực lực thấp, còn lại mấy tên thực lực cao thì trốn bế quan hết. Nhưng hôm nay có nhiều tu sĩ xuất hiện nên tất cả quỷ tu đều ra ngoài để...

Nói tới đây, quỷ tu không dám nói nữa, dù sao thì cái điều mà nó sắp nói cũng không quá quan trọng.

Thiên Mặc gật đầu, cứ cho là ở trong này có năm trăm tên quỷ tu có thực lực trải rộng từ luyện khí đến huyền nguyên, rất may là không có tên nào có thực lực kết anh. Năm trăm tên quỷ tu này bị nhốt ở trong này lâu như vậy, tài nguyên thiếu thốn trầm trọng, nay bỗng dưng có nhiều tu sĩ đi vào nơi này, trong mắt số quỷ tu đó thì đây chính là những tài nguyên tu luyện quý giá, nếu số quỷ tu này còn có thể bình tĩnh im lặng mới là lạ.

Thiên Mặc cũng không để ý, cho dù quỷ tu ở đây có giết chết toàn bộ tu sĩ vào trong thì hắn cũng không nháy mắt một cái. Con đường tu luyện vốn gian nan, sống chết khó tự tay nắm giữ, ở trong mắt hắn thì mọi thứ được thiên địa sinh ra đều là bình đẳng, cho dù đó là một gốc cây, một con sâu. Con người cũng do thiên địa sinh ra giống vậy, lấy đâu ra quyền để đòi làm chủ, đòi làm trung tâm thiên địa.  Cho nên, tu sĩ giết quỷ tu cũng được, quỷ tu giết tu sĩ cũng được, đừng động tới đầu hắn là được.

Thiên Mặc hắn cũng  không phải mấy thằng nhân vật trong một câu chuyện hay bộ phim nào đó, dùng bản lĩnh đi diệt quỷ cứu nhân loại,hắn không có rảnh tới mức đó. Quỷ tu cũng là do thiên địa tạo hóa, nhân loại cũng do thiên địa tạo hóa, dựa vào đâu mà con người lại muốn đè đầu cưỡi cổ người ta. Nói chung, ở đây là hai bên đều muốn diệt trừ nhau thôi, nếu để số quỷ tu này ra bên ngoài thì chúng cũng không có dám giết tu sĩ bậy bạ như vậy, dù sao quỷ tu cũng không phải là ăn thịt người tu luyện như trong tưởng tượng, chúng cũng hấp thu linh khí để tu luyện thôi, sở dĩ quỷ tu trong này tấn công tu sĩ là muốn lấy đi tài nguyên trên người họ thôi.

- Được rồi, không gian trong này có phải là một không gian pháp bảo hay không? Và cái pháp bảo này từ đâu tới?

Thiên Mặc vào vấn đề chính.

Quỷ tu này suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời:

- Ta cũng không  có biết rõ, nhưng có lẽ là giống như đại nhân nói, đây là không gian pháp bảo, chỉ là tiểu quỷ không có biết lai lịch của nó.

Thiên Mặc gật đầu, quỷ tu này chỉ là  một tàn hồn vô thức tu luyện thành, không biết lai lịch của pháp bảo này cũng là điều đương nhiên. Hắn lại hỏi tiếp:

- Ngươi có biết trung tâm cấm chế của pháp bảo này ở chỗ nào không?

- Tiểu quỷ không có biết trung tâm cấm chế gì đó, chỉ là tiểu quỷ có biết một nơi có rất nhiều trận pháp.

- Được, mau dẫn ta đến đó!

Thiên Mặc có phần nóng nảy, cái nơi mà quỷ tu này nói có chín phần là cấm chế trung tâm pháp bảo rồi, dù không phải cấm chế thì cũng là một nơi liên quan đến nó.

Tên quỷ tu này biết tức là cũng phải có nhiều quỷ tu ở trong này biết. Lỡ như có một tu sĩ nào giống như hắn cũng đang bắt một quỷ tu dẫn tới cấm chế trung tâm để luyện hóa thì sao? Phải nhanh!

- Được, đại nhân theo ta!

Quỷ tu này nói rồi đứng dậy đi về phía trước, Thiên Mặc nhanh chóng đi theo, hắn cũng không sợ tên quỷ tu này giở trò, ở trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế đều là hư vô, hắn cũng không tin là tên này sẽ không sợ lôi kiếm của hắn, đừng nói là một mình tên quỷ tu này, cho dù là toàn bộ quỷ tu ở trong này tấn công hắn thì hắn cũng không sợ.

Một quỷ, một người tiến tới, rẽ phải rẽ trái liên tục, mỗi khi Thiên Mặc cảm nhận được khí tức của tu sĩ nhân loại thì tránh đi, còn gặp quỷ tu thì kệ mẹ nó, chỉ là mấy quỷ tu đó không có kệ Thiên Mặc mà là tấn công hắn, tất nhiên ở đây chỉ có những tên quỷ tu có thực lực cao, và chúng đều có kết quả là hồn phi phách tán, còn những tên quỷ tu có thực lực cao thì không dám bén mảng tới.

Khoảng mười phút sau, quỷ tu dừng lại ở một mảnh nham thạch bằng phẳng đầy sương mù, nói:

- Đại nhân, đây là chỗ mà ta đã nói.

Thiên Mặc không nói gì, tiến tới phía trước, thần niệm quét ra. Điều làm hắn khiếp sợ là ở đây thần niệm của hắn lại chỉ còn mười mấy mét phạm vi, nếu như hắn thu gọn thần niệm lại thì phạm vi chỉ còn vài mét.

Tất nhiên, làm một trận sư, Thiên Mặc  vẫn có thể cảm nhận được ở đây có một trận pháp, à không, phải là một trận pháp bên ngoài và có cấm chế bên trong trận pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK