• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đan sư!

Thiên Mặc còn đang luyện đan thì bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi của Lưu Phong. Thiên Mặc có chút ngạc nhiên, hắn đã từng nói là trong quá trình hắn luyện đan thì không được làm phiền mà, sao hôm nay tên này lại gọi hắn làm gì? Chẳng lẽ là có chuyện gì rồi, Thiên Mặc nghĩ vậy liền phong ấn dược dịch trong lò luyện đan rồi mở ra cấm chế, một trung niên mặt đỏ tiến vào cung kính cúi chào với Thiên Mặc, đó chính là Lưu Phong, lão đại của Ngũ trảo sơn.

- Có chuyện gì vậy?!

Thiên Mặc lạnh nhạt hỏi:

- Đan sư, Vạn Dược Sơn phía nam có xuất hiện một cái Thiên ngoại thạch, hình như đã rơi xuống đây rất lâu rồi, nhưng là sau đó bị thiên nhiên trận pháp che giấu, mấy ngày trước có hai dong binh đoàn hỗn chiến ở đó cho nên xúc phạm vào trận pháp, sau đó không hiểu sao trận pháp đó tự tan vỡ mà mấy người của hai dong binh đoàn đó cũng bị hư không quy tắc từ thiên thạch kia giết chết!

Thiên Mặc nghe đến đó liền có chút giật mình, cái này nghe cũng khá hay a, ey, mà nghĩ lại cũng có gì hay đâu?

- Mấy người đó chết thì tại sao tin tức lại tung ra được?

- Đan sư, lúc đó có mấy kẻ đi ngang qua thấy được tình hình, liền thông tin cho đồng bọn bên ngoài, dần dần càng có nhiều người biết tin kéo đến, chỉ là lúc này vẫn chưa người nào có thể tới gần thiên thạch đó.

- Được rồi, đến xem!

Thiên Mặc nói rồi thu dọn, vì muốn an toàn cho nên hắn không mang theo mẫu tử Nhân Hoa hai người. Đan các cũng đóng cửa, mấy người Ngũ trảo sơn cũng đi tìm hiểu. Thiên Mặc vì để tránh phiền phức nên không đi cùng đám người đó mà thay đổi diện mạo thành một trung niên ria mép một mình phi hành đi. Quả nhiên có nhiều người đang tiến về phía Nam Vạn Dược Sơn, trên trời liên tục có những đường ánh sáng vụt qua hướng về một mục tiêu duy nhất: Thiên ngoại thạch.

Thiên Mặc thể hiện ra là một kim đan tầng năm hậu kì, dùng một chiếc phi thuyền nhỏ pháp khí trung phẩm bay đi, hắn cũng không biết vị trí chính xác nhưng là cứ bay theo mấy người kia thôi. Sau hai canh giờ, phi thuyền của Thiên Mặc hạ xuống, phía trước hắn khoảng ba ki lô mét đang tu tập rất nhiều người( thực ra ta dùng mấy đơn vị đo lường hiện đại này cho thể loại truyện này không thích hợp lắm nhưng mà làm như vậy cho dễ hiểu ha). Những người này đang vây quanh một cái đại thiên thạch như một quả đồi nhỏ cao mấy chục mét, thiên thạch này đen sì, điều đặc biệt ở đây là trên bề mặt Thiên Thạch lại có vài chục lỗ hổng đường kính một mét, lỗ hổng này dẫn sâu vào bên trong thiên thạch, nhưng là lại không thể thấy rõ thứ bên trong là gì vì thần niệm và mắt thường đều như bị một bức tường vô hình chặn lại. Tất nhiên mắt của Thiên Mặc không thể nhìn xa tới mức có thể dùng khoảng cách ba kilomet mà nhìn rõ như vậy, nhưng hắn có thần niệm a, phạm vi thần niệm trung bình của một kim đan hậu kì có lẽ vào khoảng năm mươi kilomet, nhưng Thiên Mặc thần niệm của hắn quá cường hãn, cũng xấp xỉ ba trăm kilomet, nhưng thần niệm của hắn cũng vô pháp xuyên thấu đi vào.

Nơi này cũng không có thiếu kẻ như Thiên Mặc, người tới nơi này cứ liên tục, kẻ này vừa hạ xuống thì hai ba người khác tiến tới. Thiên Mặc lấy ra một thanh phi kiếm pháp khí, đạp lên kiếm bay tới. Chỉ mất mấy hơi thở thì Thiên Mặc đã gia nhập vào đám đông kia rồi. Thiên Mặc tính toán một chút cũng có tới gần một ngàn người, mà số lượng thì vẫn cứ tăng liên tục, trong này còn có không ít khí tức mạnh mẽ, dựa vào khí tức đó, Thiên Mặc cũng có thể được có vài chục tu vi huyền nguyên sơ kì và trung kì, còn cao hơn thì chưa có. Theo như suy nghĩ của thì có thể là do tin tức vừa mới tung ra nên chưa có cường giả biết tin, hoặc là thứ thiên thạch này không làm cho họ động tâm, có vẻ là giả thiết thứ hai hợp lý hơn. Dù sao thì một cái thiên thạch cũng không có cái gì quá đặc biệt cả. Chỉ là...

Làm một luyện khí sư, Thiên Mặc cảm giác được cái thiên thạch này có chút không bình thường, xung quanh thiên thạch đang chảy loạn quy tắc, quy tắc này cho dù là tu vi hóa nguyên đi vào sợ rằng cũng bị xoắn nát. Có điều, quy tắc này đang có vẻ yếu dần, xem tình hình chắc một ngày nữa trôi qua thì quy tắc nơi này hẳn là sẽ tiêu biến hết. Thiên Mặc cũng không nóng nảy, hắn có cảm giác cái thiên thạch này cực kì không bình thường, chỉ là không bình thường ở chỗ nào thì hắn con chưa nhìn ra được, hắn tin tưởng không chỉ một mình hắn có thể nhìn ra cái thiên thạch này bất thường. Thiên Mặc không nóng, nhưng có nhiều người lại không như vậy, một bộ phận người đã bắt đầu rời đi. Bởi vì họ tới nơi này có chút là do tò mò, hoặc là do cảm thấy mất công một ngày đứng ở đây, ai biết cái thiên thạch liệu có cái gì tốt đâu nè, còn có người thì lại nghĩ dù là ở đây dù có thứ tốt cũng không thể có phần nên dứt khoát bỏ đi. Thiên Mặc lách ra khỏi đám đông, tìm một nơi trống trải ngồi xuống, bây giờ đứng như vậy một ngày cũng có phần nhàm chán cho nên lấy ra một gói mì tôm pha ăn. Tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình Thiên Mặc làm như vậy mà xung quanh có nhiều người cũng lấy ra động phủ, đợi thời cơ đến.

Một ngày với tu sĩ mà nói chỉ là hai mươi tiếng mà thôi. Lúc này bên ngoài đại thiên thạch, quy tắc đã bớt lăng loạn rất nhiều. Hiện trường lúc này có hơn hai ngàn người vây quanh cái thiên thạch này, tất nhiên là phải cách cái thiên thạch này mấy trăm mét, nếu tới gần hơn nữa có thể không chết nhưng chắc là tử vong. Thiên Mặc cũng đang hòa lẫn với đám người này, hôm nay hắn xơi mất mấy trăm gói mì rồi. Theo cảm nhận của Thiên Mặc thì lúc này nếu hắn tiến lại gần cái thiên thạch này có lẽ không sao, đây có thể là do hắn là tu sĩ luyện thể, thậm chí hắn còn mơ hồ quy tắc lăng loạn bên ngoài thiên thạch này có trợ giúp rất lớn với việc luyện thể của hắn, chỉ là hắn cũng không dám làm loạn, nơi này có nhiều người như vậy, hắn mà bước lên kiểu gì cũng trở thành mục tiêu công kích.

"Quy tắc tiêu biến hoàn toàn rồi! "

Cũng không biết kẻ nào hét lên mà dẫn theo vô số tiếng ồn. Lập tức đám người nãy giờ vẫn yên tĩnh như là kiến thấy mỡ, nhao nhao phi hành hướng tới đại thiên thạch kia. Thiên Mặc cũng nằm trong số những người này, khoảng cách của vòng người cách thiên thạch chỉ mấy trăm mét cho nên chớp mắt đã thấy được có người đã chui vào một lỗ hổng trên thiên thạch kia tiến vào bên trong rồi. Chỉ là người đó sau khi tiến vào cũng biến mắt tăm hơi khí tức như kiểu là hoàn toàn biến mắt vậy, nhiều người sau khi thấy như vậy cũng có chút do dự dừng lại, trong đó có Thiên Mặc. Tuy nhiên cũng có nhiều kẻ lớn mật tiến vào, rất nhanh hiện trường trở nên yên tĩnh, bên ngoài còn lại mấy hai ba trăm người đang quan sát thiên thạch này. Trong đầu họ lúc này đang có một dấu chấm hỏi rất lớn: cái thiên thạch này sao lại có thể chứa nhiều người như vậy? Hơn một ngàn người sau khi tiến vào bên trong những lỗ hổng kia liền mắt hút luôn.

Thiên Mặc cẩn thận quan sát một hồi thì trong lòng của hắn lại có hai cảm giác, một nửa là nói hắn tiến vào chắc chắn sẽ đạt được thứ tốt, một nửa lại nói bên trong có nguy hiểm. Cuối cùng Thiên Mặc vẫn tặc lưỡi, mẹ nó đi vào, cầu phú quý trong nguy hiểm a. Nghĩ vậy Thiên Mặc tặc hóa thành một đường ánh sáng chui vào một lỗ hổng tiến vào. Một số người ở đây thấy có kẻ đi vào liền nóng lòng tiến lên, trong này mà có thứ tốt thì chẳng lẽ để người khác chiếm hết? Tất nhiên vẫn có người yên tĩnh chờ đợi, còn chờ cái gì thì kệ mẹ nó đi.

Thiên Mặc vừa chui vào bên trong lỗ hổng liền cảm giác như mới chui qua một cánh cửa tới một không gian khác vậy, Thiên Mặc quay đầu lại thì có thấy cửa ra ở đâu đâu? Nói cách khác, nơi này có cửa vào mà không có cửa ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK