Tâm tình của Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng phức tạp.
Cô vừa hy vọng bố cô có thể làm người tốt tuân thủ luật pháp, lại hy vọng bố cô lúc nên ra tay thì ra tay, không nói đến việc đi hại người khác, làm gì thì cũng không thể bị người khác hại chứ?
Nhưng rõ ràng là bố cô đã chui vào ngõ cụt.
Tuân thủ luật pháp không sai, nhưng mà cũng quá tuân thủ luật pháp rồi.
Người ta cũng đến tận nơi bắt nạt rồi, còn ra vẻ công dân tốt?
Làm một đứa trẻ, cô lại không tiện nói rõ.
Ám chỉ lời trong lời ngoài, ngược lại bị bố cô dạy dỗ một phen.
Chẳng trách trước đó Tiểu A nhắc nhở cô, trước ba tuổi thì mọi thứ đều có khả năng. Dù cho bố cô không làm việc xấu thì người khác cũng sẽ làm việc xấu hãm hại Hoắc Tùy Thành.
Huống chi người ta ở trong tối, bố cô ở ngoài sáng, đoán chừng đối thủ là ai bây giờ bố cô cũng không biết rõ.
Vậy thì phải làm sao bây giờ.
Hoắc Tiểu Tiểu thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Giờ phút này, công dân tốt Hoắc Tùy Thành bị Hoắc Tiểu Tiểu “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” đang dùng một cái kéo cắt một tờ giấy, làm bài tập thủ công ở nhà trẻ cho Hoắc Tiểu Tiểu.
Trên bảng vẽ được được dán lên một biển hoa hướng dương, ở giữa có thêm một người bù nhìn.
Hoắc Tùy Thành đặt kéo xuống, nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu mang vẻ mặt ai oán cách xa mình hai mét.
“Ngồi xa như vậy làm gì? Tới đây.”
“Bố đánh con, cô giáo nói, đây gọi là bạo lực gia đình!” Hoắc Tiểu Tiểu thấy cảm xúc của bố cô đã ổn định thì bắt đầu lên án: “Cô giáo còn nói, cho dù trẻ con đã làm sai điều gì thì người lớn cũng nên giảng giải cho đứa trẻ, không thể ra tay, như vậy không tốt đối với thân thể đứa trẻ, cũng sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho đứa trẻ, đối với đứa trẻ tổn thương rất lớn!”
“... Con còn không đến nữa là bố sẽ cho con nếm thử mùi vị ‘bạo lực gia đình’, lần nữa, bố đếm đến ba,” Thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bất động, Hoắc Tùy Thành nâng cao giọng: “1…”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu dịch tới, âm thầm cắn răng oán hận.
Làm sao phụ huynh bây giờ có thể thống nhất dùng “ba số” khắp cả nước rồi?
“Nói chuyện đàng hoàng với con mà con lại muốn chọc giận bố.”
“Con xin lỗi!”
Hoắc Tùy Thành nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của cô, chỉ vào hoa hướng dương trên bản vẽ.
“Đây là hoa hướng dương, ở giữa là hạt của nó, sau khi lớn lên, chín muồi, phơi khô là có thể làm thành hạt hướng dương, bên cạnh là cánh hoa của nó, mặt trời mọc lên ở phía Đông lặn xuống ở phía Tây, đĩa mật của hoa hướng dương cũng sẽ chuyển theo mặt trời, từ phía Đông đến phía Tây, giống như thế này.”
Hoắc Tùy Thành loay hoay với mặt trời trên bản vẽ, để ở một bên khác, lại chuyển đĩa mật của hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.
“Hiểu ý của bố không?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
Đây thì tính là gì, lời bố cô nói đều là trò trẻ con.
Dỗ con nít thì được, dỗ cô thì không.
“Bố, bố nói hoa hướng dương xoay theo mặt trời, vậy buổi tối không có mặt trời thì nó làm sao bây giờ? Nó làm sao để quay lại? Nếu như nó quay lại thì chậm rãi quay lại hay là giống thế này…” Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên quay đầu nhìn về phía bố cô, mô tả, diễn giải sự nghi hoặc của mình: “Đột nhiên thoáng cái quay lại, còn có, lỡ như nó quay sai hướng rồi hôm sau không tìm thấy mặt trời thì làm sao bây giờ?”
“...” Hoắc Tùy Thành gõ gõ đầu cô: “Trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”
Hoắc Tùy Thành che lấy đầu: “Bố ơi, bố cũng không biết sao?”
“Đương nhiên là bố biết, nhưng bố giải thích cho con thì con nghe hiểu được sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng kiên trì: “Bố không nói thì làm sao bố biết được con không hiểu?”
Hai bố con giằng co một lúc.
“Được, bố giải thích cho con nghe.” Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại ra, mở Baidu tìm kiếm ‘Nguyên nhân hoa hướng dương xoay hướng về phía mặt trời’.
“Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời chủ yếu là bởi vì nhận sự ảnh hưởng của tia sáng, bộ phận rễ cây của nó chứa một loại ‘chất kích thích thực vật’ ưa tối, kích thích tế bào sinh trường, khi loại chất kích thích này gặp được ánh nắng, nó sẽ chạy đến nơi khuất bóng né tránh, khiến cho mặt khuất bóng sinh trưởng tương đối nhanh, mặt hướng về phía mặt trời thì chậm lớn, tạo thành sự uốn lượn hướng về phía ánh sáng phần thân, sinh ra hiện tượng nó luôn hướng về phía mặt trời, sau khi mặt trời xuống núi, chất kích thích sẽ một lần nữa phân bố, lại làm hoa hướng dương chậm rãi quay lại vị trí lúc đầu.”
Hoắc Tiểu Tiểu yên lặng nghe xong, cô nhìn bố, bình tĩnh nói: “Bố ơi bố sao chép đúng không?”
Hoắc Tùy Thành ở trước mặt cô cất điện thoại: “Bố chỉ là mượn từ ngữ nghiêm túc, chính xác hơn để giải thích cho con vì sao hoa hướng dương xoay theo mặt trời, và ban đêm hoa hướng dương quay lại như thế nào, con nghe hiểu không? Nghe hiểu thì thuật lại một lần cho bố.”
“...”
Thật sự là kỳ lạ!
Ở chỗ cô, bố cô thật sự không thể chịu một chút thua thiệt nào, làm gì cũng phải lấy lại danh dự.
Ở bên ngoài, bị người khác bắt nạt thành như thế nhưng ở nhà lại không nói câu nào!
Chỉ biết mềm nắn rắn buông! Bạo hành gia đình!
“Nhìn bố làm gì? Không phải con bảo bố giải thích à?”
Hoắc Tiểu Tiểu uất ức không nhịn được, liền nói lại.
“Bố, con chỉ nói bố đôi lời như vậy mà bố cứ khắp nơi nhằm vào con như thế, những người… những người bên ngoài nói bố làm việc xấu, tại sao bố không đi đối phó bọn họ? Ở trong nhà không làm gì, bố sợ bọn sao? Bố đây gọi là mềm nắn rắn buông, bạo hành gia đình đúng không?”
Cả phòng yên tĩnh một lúc.
Ngay sau đó lại là tiếng kêu khóc kinh động trời đất của Hoắc Tiểu Tiểu.
“Bố! Bố đây chính là mềm nắn rắn buông, bạo hành gia đình!”
- -
Nửa đêm, Hoắc Tiểu Tiểu nằm trên giường, nhào nặn cái chăn một cách vô tình.
Vốn dĩ chỉ đau một bên, bây giờ thì tốt rồi, hai bên đối xứng.
Bây giờ thái độ của bố cô đối với cô càng ngày càng ác liệt, không chỉ động tay mà còn động những hai lần.
Bây giờ đã động tay rồi, về sau chắc chắn còn lợi hại hơn.
Đều nói trẻ con càng lớn càng chịu nhiều uất ức, đoán chừng đợi cô lớn thêm hai năm nữa, không biết bố cô sẽ làm cô uất ức thành cái dạng gì nữa.
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, có lẽ lời vừa rồi mình nói quá nghiêm trọng rồi, nếu không đâm vào ngực bố cô, làm tổn thương tới trái tim bố cô, làm sao bố cô lại thẹn quá hóa giận mà liên tục đánh cô hai cái.
Nói đi nói lại thì bây giờ bố cô trở nên có lương tâm như thế, nhắc tới cũng có một phần nguyên nhân do mình.
Lúc trước suốt ngày ở trước mặt bố nói đừng làm việc xấu, hiện tại cảm thấy uốn nắn có chút quá tay, không làm việc xấu, một lòng tin tưởng công lý có thể trả lại sự trong sạch cho mình.
Giác ngộ của bố cô cũng có quá cao rồi!
Có điều, xảy ra chuyện như vậy, trông bề ngoài thì bố cô nhẹ như mây gió, không coi là việc to tát, thật ra trong lòng vẫn sốt ruột nhỉ?
Dù sao thì việc này cũng chạm đến pháp luật, sơ ý một chút thì đoán chừng là phải ngồi trong tù rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu không khỏi có chút ảo não vì hôm nay không lựa lời nói với ông bố “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” của cô.
Phải nói một vài lời hữu ích an ủi bố, cổ vũ bố.
Cô chậm rãi leo xuống khỏi giường, mở cửa, nhón chân lặng lẽ chạy tới cửa phòng bố cô.
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Tiểu Tiểu dời chiếc ghế đẩu từ trong phòng mình ra, giẫm lên ghế mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, gió lạnh gào thét thổi tới, thổi đến mức Hoắc Tiểu Tiểu rụt cổ lại run lên, giật mình một cái.
Không thấy bóng dáng của bố cô ở trong phòng, cửa sổ sát đất mở ra, sau màn cửa mơ hồ có bóng người, giống bô cô.
Quả nhiên, hơn nửa đêm không ngủ được, một mình đứng ở ban công, đoán chừng là chuyện phiền lòng đầy bụng.
Sự áy náy trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu càng sâu sắc hơn.
Bây giờ một mình bố cô gánh vác những việc này, còn phải nghe cô nói những lời đó, trong lòng phải khó chịu cỡ nào.
Làm một người đàn ông, không thể có chuyện gì là khóc lên phát tiết giống một đứa trẻ như cô, chỉ có thể một mình chất chứa trong lòng, đau khổ gánh vác.
Cô đi vào phòng, vừa định gọi bố cô một tiếng thì nghe thấy ban công truyền đến tiếng nói.
“Tiền Đại Xuyên sửa lời thì sửa lời, chuyện này vẫn chưa xong, con của ông ta cần tủy, có thể, nhưng phải đi làm theo lời tôi nói.”
“Quý Thư Dương nặc danh tố cáo, nếu ba năm trước đây đánh gãy một cái chân của hắn không khiến hắn nhớ lâu, vậy thì lần này đánh gãy hai cái đùi hắn, để hắn nhớ kỹ.”
“Văn Dương không đáng để tôi tự mình ra tay, ngày mai gửi những chứng cứ này cho Giang Hoài, không phải hắn đẩy Văn Dương ra đối phó với Tưởng Trí sao? Nói cho hắn biết, nếu như không giải quyết Văn Dương thì Hoắc thị sẽ không đứng ở thế trung lập nữa…”
“Một đám không biết tốt xấu…”
Hoắc Tùy Thành cúp điện thoại.
Gió lạnh ở ban công xào xạc, ý lạnh kinh người.
Nhưng anh lại cảm thấy, không có nơi nào khiến người ta tỉnh táo hơn nơi này.
Mặc dù anh không hiểu, Văn Dương và anh vốn không quen biết, vì sao hắn ta lại lấy chuyện này để nhằm vào anh, nhưng chuyện này không thể do Giang Hoài giật dây.
Hoắc thị giữ thái độ trung lập trong dự án liên hiệp xí nghiệp của Giang Hoài, không thiên vị bên nào, Giang Hoài không có lý do gì để đánh vỡ cục diện cân bằng dưới tình hình này.
Văn Dương là thứ gì, tự cho là bắt được chút điểm yếu của anh là có thể đưa anh vào tù?
Xảy ra chuyện như vậy, ngay cả suy nghĩ ra mặt anh cũng không nghĩ đến.
Người như vậy, không đáng để tự mình ra tay.
Bóng đêm dần dần dày đặc, Hoắc Tùy Thành đã hoàn toàn tỉnh táo lại, quay người trở về phòng.
Vừa vén màn cửa lên liền thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngu ngơ đứng cách ban công không xa.
Cũng không biết là tới lúc nào.
Không biết là cuộc điện thoại vừa rồi con bé đã nghe được bao nhiêu.
Hoắc Tùy Thành đóng cửa sổ ban công lại, đi qua nhìn khuôn mặt nhỏ cứng ngắc của cô, anh sờ lên.
Vừa lạnh vừa cứng.
Anh lại sờ tay, cũng lạnh buốt.
“Tới lúc nào? Sao tay lại đông lạnh thành thế này?” Hoắc Tùy Thành vội vàng ôm cô lên giường, đắp chăn.
Hoắc Tùy Thành nhíu mày sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Lời vừa rồi bố nói, con nghe thấy rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu không biết là mình nên gật đầu hay là nên lắc đầu.
Bây giờ trong lòng cô là cảm xúc hỗn loạn, dùng một câu để khái quát thì có lẽ chính là “Sự lo lắng và thấp thỏm trong khoảng thời gian này, cuối cùng là sai rồi”.
Cô thật là ngu, vậy mà lại tin tưởng tất cả biểu hiện bên ngoài của bố cô.
Cô nên biết rằng, với thủ đoạn của bố cô thì tuyệt đối không có khả năng bị người ta hãm hại còn bó tay chịu trói, rảnh rỗi ở nhà không làm gì.
Bố cô không làm gì sao?
Không, bố là vừa dỗ dành mình vừa ở sau lưng ngầm đâm chọt chơi chết người ta.
Uổng cho cô lo lắng thấp thỏm lâu như vậy, mỗi ngày đều vì chuyện của bố cô mà rầu rĩ không vui, không thèm ăn cơm uống nước, bố cô thì tốt rồi, trộm kiếp phù du* mà rảnh rỗi khá lâu, ở nhà câu cá, không thèm đánh rắm.
*Cách nhìn tiêu cực về cuộc sống.
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã bị lừa gạt một cách sâu sắc, bố cô không đáng.
Cô xoay người đi, ôm chăn mền ân hận, không muốn nói chuyện với Hoắc Tùy Thành.
“Hoắc Tiểu Tiểu, nói chuyện, làm sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu ngậm miệng không nói lời nào.
Hoắc Tùy Thành đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ dần dần tăng lên, không có gì không bình thường.
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của mình ở ban công, nói không chừng là đã bị con bé nghe thấy rồi.
Đứa trẻ này thông minh hơn mấy đứa đồng lứa, nhất định là đã nghe ra cái gì đó cho nên mới như vậy.
Hai mắt Hoắc Tùy Thành hơi tối đi, giọng điệu ngoài miệng lại dịu dàng không ít: “Tiểu Tiểu, vừa rồi có phải con nghe thấy cuộc điện thoại ở ban công của bố không? Con nghe bố giải thích, bố chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, sẽ không thật sự làm như vậy, bố đã đồng ý với con sẽ không làm việc xấu thì sẽ không làm, tin tưởng bố được không?”
Hoắc Tiểu Tiểu mài răng.
Thật sự coi cô là trẻ con mà dỗ?
Con tin bố mới lạ!
Bố là trùm phản diện, bố rất xấu xa!