Xe của Văn Dương ở bên đường nháy đèn xi nhan, Tô Nguyên Thanh nhìn thoáng qua rồi cúi đầu lên xe.
Vừa lên xe, Văn Dương không kịp chờ đợi mà hỏi: “Cảnh sát hỏi gì?”
Tô Nguyên Thanh lắc đầu: “Anh yên tâm, chuyện này không kéo lên người chúng ta được, em đã đẩy tất cả lên người Tiền Đại Xuyên rồi.”
Nghe Tô Nguyên Thanh nói như vậy, Văn Dương nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng đập mạnh vào vô lăng.
“Có thể chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Lông mày Tô Nguyên Thanh nhíu chặt: “Rời khỏi nơi này? Vì sao?”
Văn Dương cắn chặt răng: “Vừa rồi Giang tiên sinh liên hệ với anh, bãi bỏ chức vị của anh, bảo anh tìm đường sống khác.”
“Bãi bỏ? Giang Hoài? Vì sao?”
“Còn có thể vì sao, lần này không vặn ngã được Hoắc Tùy Thành, anh ta đương nhiên sẽ không vì anh mà đối đầu với Hoắc Tùy Thành! Anh ta và Hoắc Tùy Thành phong sát anh trong ngành, anh không thể ở nơi này nữa, sẽ không có ai dám dùng anh.”
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Văn Dương, Tô Nguyên Thanh nhất thời không biết làm sao.
Từ lúc Tiền Đại Xuyên bắt đầu phản bội cho đến bây giờ Văn Dương bị phong sát, kết cục này là điều ngoài dự đoán của cô ta.
“Thanh Thanh, em yên tâm, nơi này không ai dám dùng anh, chúng ta liền đến những thành phố khác, anh không tin Hoắc Tùy Thành và Giang Hoài có thể một tay che trời, em đi theo anh, anh thề, anh sẽ đối tốt với em, sẽ nhanh chóng để em có cuộc sống tốt!”
Đáy mắt Tô Nguyên Thanh là vẻ mê mang không xác định, cô ta gần như không nghe thấy lời Văn Dương nói.
Trong đầu tất cả đều là vì sao lại có kết cục như vậy.
Hoắc Tùy Thành không si mê cô ta như trong tưởng tượng, Văn Dương cũng không thể hăng hái thể hiện thực lực của mình trên thương trường, cô ta cũng không mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp, hoa lệ, lóe sáng lên sàn tại bữa tiệc nào đó.
Một sự chênh lệch to lớn dần dần lan tràn trong lòng cô ta.
“Thanh Thanh?”
“Hửm?” Tô Nguyên Thanh đột nhiên hoàn hồn.
“Em nghe anh nói không?”
Ánh mắt Tô Nguyên Thanh lấp lóe: “Em… vừa rồi em thất thần… vậy tiếp theo anh định làm như thế nào?”
“Thanh Thanh, em và anh cùng nhau đến những thành phố khác, anh sẽ để em có được sống cuộc sống tốt!”
Tô Nguyên Thanh mím môi.
Cô ta biết Văn Dương tốt với cô ta, cũng sẽ luôn tốt với cô ta, chỉ là dưới sự chênh lệch cực lớn này, cô ta có chút không cam lòng.
Không cam lòng việc cho dù mình xuyên sách cũng vô cùng bình thường đến thế, không cam lòng vì một tương lai không xác định của mình.
Nếu như ngay từ đầu cô ta biết Hoắc Tùy Thành không dễ đối phó như vậy, không đền tội theo kết cục của tiểu thuyết thì cô ta tuyệt đối sẽ không đi đối phó với anh.
Thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Tô Nguyên Thanh, Văn Dương nắm chặt tay cô ta, một vệt điên cuồng, cố chấp chợt lóe lên nơi đáy mắt, hắn nhìn Tô Nguyên Thanh chằm chằm, giọng nói trầm xuống. Hắn chậm rãi nói: “Thanh Thanh, em đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
“... Phải, em từng nói.”
“Cho nên em mãi mãi ở bên cạnh anh, đúng không?”
Sự do dự trong mắt của Tô Nguyên thanh bị Văn Dương nhìn thấy rõ ràng: “Thanh Thanh?”
Tô Nguyên Thanh thở sâu: “Ừ, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Văn Dương nghe vậy thì cười, hắn cúi đầu hôn mu bàn tay của Tô Nguyên Thanh.
“Anh không có gì cả, chỉ có em, em không thể rời xa anh, mãi mãi cũng không thể rời xa anh.”
- -
Hoắc Tùy Thành không có hứng thú với việc Văn Dương và Tô Nguyên Thanh đi đâu. Hiện tại anh đang đưa Hoắc Tiểu Tiểu và ông cụ Hoắc đến phương Nam tránh rét.
Điểm khác biệt với phương Bắc rét lạnh khô khan chính là phương Nam ấm áp, hơi nóng từ ven biển phà tới và gió biển mằn mặn khiến thành phố vùng duyên hải này mọc ra cỏ tươi xanh biếc, cây to lớn xanh ngắt thẳng tắp, sức sống bừng bừng.
Hai thành phố cách nhau rất xa, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, vừa xuống máy bay, Hoắc Tiểu Tiểu suýt chút nữa bị hơi nóng mãnh liệt làm cho ngạt thở.
Nóng, quá nóng.
Trước khi lên máy bay bố cô đã xem nhiệt độ không khí ở bản địa, mặc dù là hai mươi tám độ nhưng trời đầy mây, mưa nhỏ, bố cô sợ cô bị cảm lạnh nên đã mặc thêm cái áo khoác bên ngoài quần đùi, áo ngắn tay của cô.
“Nóng quá!”
Hoắc Tiểu Tiểu liên tục cởi áo khoác trên người mình, cô quay đầu nhìn bố cô, áo khoác âu phục trên người anh đã sớm được cởi ra, tay áo của sơ mi trắng được xắn lên cánh tay, cà vạt luôn luôn thắt chặt ở cổ được cởi lỏng, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng được mở ra.
“Bố, đã nói là rất nóng rất nóng, bố còn thế nào cũng phải bắt con mặc nhiều như vậy!”
Hoắc Tùy Thành tiện tay cầm áo khoác của cô, quay người đưa cho dì Triệu: “Cũng không biết vừa rồi trên máy bay ai lạnh đến mức run lên.”
“...”
Nếu mà so sánh thì Tiểu Vũ còn mặc giống khách du lịch hơn bọn họ.
Áo thun trắng thoải mái, kính râm, mũ lưỡi trai, sức sống của người trẻ tuổi cũng không vì mấy tiếng bay mà suy yếu đi chút nào.
“Là anh Tiểu Vũ ở trên máy bay lạnh đến run lên, con làm gì có!”
Tiểu Vũ ngây người cười, cậu ta nhéo khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu: “Cục cưng, lại đang nói xấu anh đấy à?”
Ông cụ Hoắc cầm gậy ba toong đánh vào chân Hoắc Tùy Thành: “Được rồi, không được đấu võ mồm nữa.”
Tiểu Vũ “chậc” một tiếng: “Ông, ông cũng quá thiên vị rồi…”
“Hửm?”
“... Không có gì.” Tiểu Vũ ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu: “Cục cưng, đi thôi.”
Xe chờ ở trong ga ra tầng ngầm của sân bay.
Đến bờ biển nghỉ ngơi tránh rét, còn không đến mức ở khách sạn, nhà họ Hoắc có một vài bất động sản tại thành phố biển, trong đó có một ngôi biệt thự bờ biển ở giữa sườn núi gần vịnh Lam Thủy, đó là vịnh biển có nước biển và chất lượng bãi biển cao nhất.
Biệt thự không thường xuyên có người ở, trước khi đến Hoắc Tùy Thành đã cho người cẩn thận quét dọn trong ngoài biệt thự một lần, bây giờ chỉ chờ chủ nhân vào ở.
Đường vào biệt thự xa xôi, nhìn hướng dẫn cũng cần hai tiếng đi xe.
Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh ở ven biển, thỉnh thoảng nhìn thấy có du thuyền dừng lại ở bến phà, chiếc xe đi qua, cô còn ghé vào ghế nhìn ra sau.
Tiểu Vũ ngồi đối diện cô, cậu ta cười cười: “Tiểu Tiểu, chút nữa thay đồ, anh mang em ra biển chơi.”
Hoắc Tiểu Tiểu hưng phấn quay đầu: “Ra biển chơi? Là du thuyền sao?”
“Đúng.”
Vừa nghĩ tới du thuyền, Hoắc Tiểu Tiểu theo một cách tự nhiên mà nghĩ đến sâm panh, tiệc tùng, đại mỹ nữ mặc bikini, cô hướng về phía Tiểu Vũ cười xấu xa: “Vậy có chị gái bikini không?”
Tiểu Vũ cho cô một ánh mắt kinh ngạc “Em vậy mà hiểu”, cậu ta nhướng mày, đang chuẩn bị lên tiếng thì tiếng ho khan nặng nề của Hoắc Tùy Thành truyền đến, cậu ta thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chị gái bikini cái gì, chị gái có cơ bắp của các anh trai có được không?”
Cậu ta nắm tay rồi cong khuỷu tay lên, nâng cánh tay, dưới đường cong trôi chảy là cơ bắp cứng rắn.
Hoắc Tiểu Tiểu động tay nhéo nhéo rồi quay đầu nhìn bố cô: “Bố, cơ thể của bố có cứng như anh Tiểu Vũ không?”
Hoắc Tùy Thành nâng mí mắt lên: “Ngồi đàng hoàng.”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, ra ngoài chơi còn bưng cái mặt đó, bố cô thật đúng là không có chút thú vị nào.
Hai tiếng sau, mấy chiếc xe chỉnh tề dừng bên ngoài biệt thự.
Hoắc Tiểu Tiểu vội vã, không nhịn nổi mà xuống xe, muốn nhìn mặt biển ở xa xa, nhưng cô còn quá thấp, trước mắt chỉ nhìn thấy một mảng xanh biếc.
Cô dùng sức nhón chân, tầm mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị mà mở rộng ra, cô nhìn thấy được vùng biển bao la xanh thẳm, quay đầu nhìn, là Hoắc Tùy Thành ở sau lưng bế cô lên.
“Bố!”
“Hôm nay ở với ông nội, ngày mai bố đưa con ra biển chơi.”
“Con biết rồi, vừa tới nơi này, đương nhiên là phải ở với ông nội.”
Hoắc Tùy Thành nhìn mồ hôi trên trán cô, anh đưa tay vuốt mái tóc thấm ướt mồ hôi của cô ra sau rồi đặt người xuống: “Biết là tốt, đi vào đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu chạy nhanh vào biệt thự, giọng nói trong veo ồn ào: “Ông nội, ông dễ chịu hơn chút nào không?”
Tình trạng thân thể của Hoắc lão tiên sinh không tốt, thường là vào mùa đông thì bệnh sẽ nặng hơn một chút.
Đến nơi này, khí hậu ấm áp, thân thể trong nháy mắt dễ chịu hơn không ít.
“Tốt hơn nhiều rồi, ngồi máy bay mấy tiếng có mệt không? Nghỉ ngơi một lúc, chút nữa cùng anh Tiểu Vũ của con ra ngoài chơi.”
“Con không đi, hôm nay con muốn ở nhà với ông nội.”
Cô dỗ ngon dỗ ngọt đến mức Hoắc lão tiên sinh cười không ngừng: “Ông nội không uổng công thương con.”
Ở biệt thự có bác sĩ đang chờ, đoàn người vừa tới liền tiến đến kiểm tra cho Hoắc lão tiên sinh.
Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng cơ thể của ông cụ Hoắc cũng không tệ lắm, nhưng cũng không thể xem thường bệnh cũ năm xưa, phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể vất vả.
Vì vậy, buổi chiều Hoắc lão tiên sinh cũng chỉ vận động nhẹ, đi ở bờ biển một lát dưới sự đồng hành của Hoắc Tiểu Tiểu.
Buổi tối gió biển quá lớn, nước biển hơi lạnh, tản bộ mười phút liền được bác Trần khuyên quay về biệt thự.
Thấy Hoắc Tiểu Tiểu vẫn luôn canh giữ bên người mình, Hoắc lão tiên sinh cười nói: “Được rồi, đừng coi chừng ông nội nữa, biết con ham chơi, tự mình đi chơi đi.”
“Con không ham chơi đâu.”
“Được, con không ham chơi.” Hoắc lão tiên sinh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc: “Khi thân thể ông nội tốt hơn một chút liền đưa con ra biển chơi.”
Hoắc Tiểu Tiểu cọ cọ vào mu bàn tay của Hoắc lão tiên sinh: “Vậy con đợi ông nội tốt lên, cùng ông nội ra biển chơi.”
“Đừng chờ ông nội, để bố con đưa con ra biển chơi, đã tới đây rồi, sao ông nội có thể giữ con ở trong biệt thự được, hơn nữa, con nhịn được sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nói: “Vậy ban ngày con cùng bố ra ngoài chơi, buổi tối về bên cạnh ông nội.”
“Được, muộn lắm rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vậy con đi ngủ đây, ông nội ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng của Hoắc lão tiên sinh, trên đường về phòng đi ngang qua phòng Hoắc Tùy Thành, cô thò đầu nhìn thoáng qua.
Bố cô hiếm khi không làm việc, dường như mới từ trong phòng tắm đi ra, tóc vẫn ẩm ướt, bố mặc áo choàng tắm ngồi trên ban công mờ tối, trên bàn bên cạnh tay có đặt một ly rượu đỏ, nhàn nhã bình tĩnh nhìn về phía mặt biển trầm lắng ở nơi xa.
Hoắc Tiểu Tiểu nhón chân lặng lẽ đến gần, ở sau lưng bố cô đột nhiên lên tiếng: “Bố!”
Đôi mắt híp lại của Hoắc Tùy Thành mở ra, nhìn cô nhóc một cái, cảm thấy buồn cười trước hành vi vô cùng ngây thơ này của Hoắc Tiểu Tiểu.
“Ông nội ngủ rồi?”
“Vâng, ngủ rồi.” Hoắc Tiểu Tiểu đi đến một bên cái bàn nhỏ, nhìn ly rượu đỏ kia, cô lại gần hít hà: “Bố, con có thể dùng ngón tay chấm một cái, thử một chút không?”
“Không thể.” Hoắc Tùy Thành bưng ly rượu qua, uống một hơi cạn sạch ngay trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu: “Trẻ con không được uống rượu, càng không được lén uống.”
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, ngồi vào bên cạnh bố cô: “Được thôi.”
Có lẽ là bởi vì gió biển quá lớn, áo choàng tắm trên người Hoắc Tùy Thành từ phần ngực đến bụng mở rộng ra không ít, cơ bắp rắn chắc mang đến cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Hoắc Tiểu Tiểu gan to bằng trời mà lấy tay chọc chọc: “Bố, cơ thể của bố còn cứng hơn anh Tiểu Vũ!”
Hoắc Tùy Thành hơi nhíu mày, không nói gì.
Hoắc Tiểu Tiểu lại nhéo cơ bụng của bố cô, không biết vì sao mà đột nhiên cô nhớ tới cảnh tượng bố cô bị Văn Dương đè xuống đất đánh trong mơ.
Toàn bộ quá trình bố bị Văn Dương đè xuống đất đánh, trên mặt đều là vết máu bầm, trên người đều là dấu chân, bị đánh nằm trên mặt đất không thể động đậy, cuối cùng còn bị Văn Dương giẫm mạnh một cái lên mu bàn tay.
“...”
Tố chất thân thể của bố cô tốt như vậy, đường cong cơ bắp tuyệt như thế, Văn Dương kia trông giống như con gà luộc*, gầy như vậy, sao bố cô lại bị Văn Dương đè xuống đất đánh?
*Dùng để hình dung người vừa trắng vừa gầy.
Không phù hợp với lẽ thường chút nào.
“Nghĩ gì thế?”
“Nhớ tới một giấc mơ trước kia từng mơ thấy.”
“Mơ gì?” Hoắc Tiểu Tiểu mở miệng, muốn nói cho bố cô nghe giấc mơ bố cô bị Văn Dương đè xuống đất đánh, cô suy nghĩ một chút, lời nói xoay chuyển: “Có đồ tồi không biết tốt xấu muốn đối phó với bố, làm công ty của bố sụp đổ, bố đè hắn xuống đất mà đánh, bố ở trong mơ rất lợi hại, đánh cho trên mặt hắn đều là vết máu bầm, trên người đều là dấu chân, cuối cùng hắn nằm trên mặt đất không thể động đậy, không phải là đối thủ của bố!”
“...” Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu một cái, sao cảm thấy giấc mơ này hình như anh đã từng gặp?