Năm giờ chiều, Thị Nhất Trung tọa lạc tại đường lớn nội thành Tây Nam của thành phố S còn một tiếng nữa là tan học, sân trường rộng rãi từ xa xa truyền đến tiếng đọc sách sang sảng.
Có điều ở gần tường rào phía Đông Nam của trường học, dưới sự yểm trợ của cây xanh cao lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy giọng nói của bốn học sinh mặc đồng phục của Thị Nhất Trung đang ở đó trèo tường.
“Lục Tĩnh Nhất, anh đừng lộn xộn, chân em chưa giẫm vững, anh đẩy em lên trước đi… Hướng Sâm, Hướng Sâm, kéo em một cái, nhanh nhanh nhanh, em sắp rơi xuống rồi!”
Dưới tường rào, một cô gái mặc đồng phục giẫm trên vai nam sinh, hai tay bám víu lấy tường rào, gian nan leo lên.
Nhưng cô không đủ cao, tay cũng không đủ dài, cho dù chàng trai dưới chân cô cắn răng đẩy cô lên thì cũng không thể đủ để chạm đến đỉnh của tường rào.
“Hoắc Tiểu Tiểu, em… em nhanh đi lên đi! Vai anh sắp bị em giẫm gãy rồi, em đó, có phải gần đây lại mập lên không?”
Lời này giống như đâm vào ngực Hoắc Tiểu Tiểu, cô cúi đầu trợn mắt trừng Lục Tĩnh Nhất một cái: “Anh câm miệng cho em!”
“Các cậu đừng ồn ào nữa, nhanh trèo qua đi, đợi chút nữa bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận là không đứa nào chạy được đâu.” Dưới tường rào còn có một người đứng đó trông chừng.
“Tưởng Duyệt, cậu đừng… mẹ nó, nói gở, trông coi đi!”
Trường học quản lý nghiêm ngặt, không cho phép đến trễ về sớm, huống chi còn là hành vi trèo tường trốn học, bị bắt lại thì mời phụ huynh là cái chắc.
Một bên vai của Lục Tĩnh Nhất bị Hoắc Tiểu Tiểu giẫm đến mức đều là dấu chân với bùn đất, cậu nghẹn đỏ mặt khó khăn lắm mới đưa cô lên được.
Mắt thấy tay sắp câu đến tường rào rồi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn người ngồi trên tường rào: “Hướng Sâm, Hướng Sâm, kéo em với, nhanh nhanh nhanh, em sắp rơi xuống rồi!”
Trên tường rào có một chàng trai đeo kính mắt, chân dài tay dài rảnh rỗi ngồi dạng chân trên đầu tường, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu khó khăn giãy giụa, cậu bắt lấy tay cô rồi kéo lên.
“... Hoắc Tiểu Tiểu, gần đây em thật sự mập lên rồi!” Hướng Sâm cắn chặt hàm răng, bàn tay nắm lấy Hoắc Tiểu Tiểu nổi gân xanh, giống như đã sử dụng sức lực rất lớn.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!”
Lục Tĩnh Nhất ở dưới, Hướng sâm ở trên, hai người đồng tâm hiệp lực, sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng cũng đẩy được Hoắc Tiểu Tiểu lên trên tường rào. Lục Tĩnh Nhất chống đầu gối thở hổn hển hai cái rồi gọi Tưởng Duyệt: “Tưởng Duyệt, đi thôi!”
Tưởng Duyệt từ sau bóng cây đi tới, hai người lui ra phía sau chạy lấy đà, nhảy lên một cái, nhẹ nhàng bám lấy tường rào rồi lật người lên một cách cực kỳ ngầu.
Bốn người ngồi trên tường rào, khuôn mặt sạch sẽ và ngũ quan còn chưa nảy nở, gương mặt non nớt ngây ngô trông cũng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, mặc đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo, đang là thời kỳ nổi loạn, từng người một không chịu quản giáo, cực kỳ kiêu căng tự mãn.
“Các anh không nói cho Dịch Khiêm biết chứ?”
“Yên tâm đi, không có.”
“Mấy người ngồi trên tường rào là ai? Còn chưa tới giờ tan học liền muốn trốn học?”
Giọng nói thô kệch của thầy tổng giám thị bất chợt truyền đến.
Mấy người Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm, Tưởng Duyệt vội vàng nhảy xuống giống như sủi cảo rớt xuống nước, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên tường rào nhìn độ cao này, cô do dự: “Này đừng đi! Đỡ… đỡ lấy em một chút!”
Mấy người ngẩng đầu nhìn cô, cùng đưa tay ra: “Đỡ em, đỡ em, em nhanh nhảy xuống đi!”
Thầy tổng giám thị kéo thân thể không rèn luyện tốt của ông, thở hổn hển chạy đến một bên tường rào: “Các em học lớp nào? Đứng lại cho tôi!”
Hoắc Tiểu Tiểu quyết tâm vừa nhắm mắt nhảy xuống, được mấy người Lục Tĩnh Nhất vững vàng đỡ lấy.
Tường rào cao lớn ngăn cản được ánh mắt nhưng lại không thể ngăn cản tiếng quát mắng của thầy tổng giám thị, mấy người nào còn dám ở lại đây, vội vã chuồn đi mất.