Nhớ những ngày đầu Nhu Thùy khó khăn. Chính Nguyệt Vân là người đã chọn cô ta ra từ trường đại học, cho cô ta những đãi ngộ cao như một giám đốc. Nhờ thế mà cô ta vượt qua được khó khăn giúp gia đình mình trở nên khấm khá hơn. Còn đứng ra giúp đỡ nhiều trong sinh hoạt.
Ấy vậy mà giờ đây, người mà Nguyệt Vân đặt niềm tin cho thì lại đang bán đứng cô. Đây không phải là ăn cháo đá bát hay sao. Một kẻ vong ơn bội nghĩa như này thật không thể nào tha thứ.
Đào Như Ngọc đứng lên nói.
“Thôi cô đừng có mà đổ cho thư ký của mình nữa. Cô ta không có tội tình gì cả đâu. Người có tội chính là cô đấy, Nguyệt Vân. Cô ngủ quên đi trễ mà còn lại đổ lỗi người khác, cô có biết nhục hay không hả?”
Nguyệt Vân lên tiếng phản bác.
“Tôi không có ngủ quên, rõ ràng là…”
“Cô có im mồm ngay không hả? Làm sai thì nhận tội đi còn cố gồng lên mà phản bác lại sao. Cô nghĩ cô oan à.”
Đào Duy Thường lên tiếng cắt ngang lời Nguyệt Vân.
Đào Như Ngọc lắc đầu nói giọng mỉa mai.
“Thật là.. Nguyệt Vân này, cái đứa con ghẻ bị nhà họ Trần xua đuổi kia đã cố gắng mang tờ hợp đồng trị giá chục tỷ tới cho cô. Vậy mà sao cô nhìn xem, chính cô là người phá vỡ tờ hợp đồng ấy. Giờ cô còn gân cổ lên cãi càng cho được sao hả? Tôi thiết nghĩ cái ghế tổng giám đốc của cô nên đưa lại cho tôi còn tốt hơn.”
Đào Như Ngọc là con gái của Đào Mạnh Thường, người đang chủ trì cuộc họp này, cô ta đang âm mưu nhắm tới chiếc ghế tổng giám đốc chi nhánh của Nguyệt Vân, thủ đoạn ngày hôm nay cũng đã có sẵn trong kế hoạch của hai cha con nhà này.
Nguyệt Vân phản bác.
“Đào Như Ngọc, cô đừng có lớn tiếng ăn nói bừa bãi ở dây, cô không phải là người trong hội đồng quản trị. Càng không phải là người thuộc chi nhánh của tôi thì cô có tư cách gì mà lên nắm quyền cho được chứ.”
Nguyệt Vân chỉ tay ra hướng cửa.
“Cô không là gì ở đây cả, mời cô ra ngoài cho tôi.”
Rầm!!
Mạnh Thường đập mạnh tay lên bàn quát.
“Người cần rời khỏi đây là cô đó, Nguyệt Vân. Từ giờ trở đi cô không còn là tổng giám đốc chi nhánh của cô nữa. Vị trí của cô bây giờ thuốc về Đào Như Ngọc.”
“Cái gì cơ chứ? Tại sao lại vô lý như vậy được.”
Mạnh Thường bực bội cau mày nói.
“Cô đừng có nói từ vô lý ở đây với tôi. Tôi nói rõ với cô rồi người có năng lực như cô không thể nào mà lãnh đạo được công ty.”
Đào Như Ngọc đứng lên mỉm cười nói.
“Tôi là Đào Như Ngọc, sau này mong được mọi người giúp đỡ cho.”
Vừa dứt lời xong Đào Như Ngọc lườm ngoắt cao ngạo nhìn về phía Nguyệt Vân.
Mạnh Thường vỗ tay hồ khởi, các thành viên trong ban hội đồng quản trị cũng vỗ tay không ngớt.
Các giám đốc chi nhánh thì ngớ người không biết chuyện gì đang xảy ra. Cũng vỗ tay theo chứ không dám ý kiến gì nhiều.
Nguyệt Vân nắm cú tức giận quay sang nói.
“Bác Ba, tôi là tổng giám đốc chi nhánh sao có thể tùy tiện nói cắt chức là cắt chức thế nào hả?”
“Cô còn gì để nói nữa sao? Thắc mắc đúng không. Tôi có đem theo công văn tới cho cô xem đây.”
Mạnh Thường rút ra một tập văn kiện ném xuống trước mặt Nguyệt Vân.
“Cô đọc cho kĩ vào. Cô thấy đấy, tất cả đã được sự đồng ý của ban hội đồng quản trị. Ai cũng kí tên hết vào đó rồi. Và cũng thống nhất với đề xuất cho Đào Ngọc Như làm tổng giám đốc chi nhánh của cô.”
Nguyệt Vân lấy tờ văn kiện lên lật ngược lật xuôi. Cô vẫn không tin được là tất cả mọi người lại đồng ý với yêu cầu đó.
Rõ ràng trước đây ai cũng khen ngợi cô giờ đây thì lại quay lưng đồng loạt với cô. Xem xong tim cô thót lên, tràn đầy sự đau lòng, buồn bã và phẫn nộ.
Mạnh Thường nói tiếp.
“Hầu như chúng tôi ai cũng biết trước cô sẽ gây ra họa lớn nên tờ văn kiện này đã được lập từ trước chỉ đợi sự sai lầm ngu dốt của cô mà thôi.”
“Vậy là các người đã âm thầm mọi chuyện sắp đặt từ trước để đẩy tôi đi sao?”
Nói tới đây tất cả ai cũng cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn Nguyệt Vân.
“Công ty chi nhánh này là tâm huyết của tôi, tôi đã vất vả gầy dựng từng chút một ấy vậy mà giờ các người lại đẩy cho không người khác. Có phải là tôi thành may áo cưới cho người ta không hả?”
Mạnh Thường tức giận hét lớn.
“Cô có câm mồm đi ngay không. Cô hiện tại không có tư cách gì để mà nói nữa.”
Nói xong ông quay qua nhìn về phía con gái mình nở nụ cười nói.
“Bây giờ tôi xin tuyên bố, Đào Như Ngọc sẽ đảm nhiệm trách nhiệm tổng giám đốc chi nhánh Thành Nam của công ty vật liệu xây dựng Đào Thị, xin mọi người cho một tràng pháo tay lần nữa để chúc mừng cho tân tổng giám đốc của chúng ta.”
Mọi người trong phòng họp lúc này ai cũng vỗ tay chúc mừng, còn hết lời tâng bốc.
Nguyệt Vân như đứng chết lặng nhìn cảnh tượng mọi thứ bỗng chốc vụt biến khỏi tay cô.
Đào Như Ngọc nhìn Nguyệt Vân đau buồn. Cô ta khoái trí rồi nói tiếp.
“Cảm ơn mọi người đã nghênh đón tôi nồng nhiệt, để đáp lại ân tình đó tôi, tổng giám đốc mới của chi nhánh Thành Nam sẽ tăng lương cho toàn bộ nhân viên ở đây lên ba mươi phần trăm nữa. Mọi người thấy có được không?”
Tất nhiên dùng tiền thì có thể giải quyết được mọi chuyện. Những người nhân viên khi nãy còn hơi không thuận với quyết định của lãnh đạo. Khi nghe được tăng lương thì hầu như ai cũng hồ khởi mà quên đi những cái khác.
Ai nấy cũng đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng.
“Ngoài ra, có một người mà tôi thấy xứng đáng nhất để cùng tôi làm việc tới sau này. Đó là Nhu Thùy.”
Cô ta đứng lên cười đưa tay như là hoa hậu thân thiện vẫy chào mọi người.
“Tôi bổ nhiệm Nhu Thùy sẽ là thư ký riêng của tổng giám đốc, tiền lương và đãi ngộ của cô ấy sẽ hơn một bậc.”
Tất nhiên không ai ý kiến gì mà còn vỗ tay nhiệt liệt hơn.
“Cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tôi sẽ cố gắng hơn gấp nhiều lần cho tổng giám đốc ạ.”
Nguyệt Vân nhìn hai người y hệt như là một vở kịch đang diễn ra trước mặt cô, Nguyệt Vân cười khẩy một cái khinh thường, vì mình không có mắt nhìn người nên giờ cừu thì ít mà sói thì nhiều đổi trắng thay đen chỉ trong nháy mắt.
“À xém tí tôi quên mất vị tổng giám đốc cũ của chúng ta. Cô cứ an tâm tôi đã cân nhắc kĩ rồi.”
“Cân nhắc tôi sao!!”
Nguyệt Vân nhếch miệng cười.
“Không cần cô phải cân nhắc, tôi nghỉ việc.”