Vừa bước xuống bếp thì thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Vương Giang.
Người đàn ông đó thì cô đã được thấy qua trong ảnh đó là Châu Kiệt Luân và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cô có thể đoán được ngay đó là vợ của ông Nhã Hân.
Nhưng điểm đặc biệt hơn là Châu Kiệt Luân và Nhã Hân đang gắp thức ăn cho Vương Giang. Thấy hình ảnh này, Nguyệt Vân chỉ biết đứng há hốc mồm.
“Con về rồi thưa mẹ. Em về rồi thưa anh chị.”
“A, Quốc Thiên về rồi hả em. Để chị xuống lấy bát đũa cho em nhé.”
Nhã Hân tươi cười nói.
“À khoan đã chị, thật ra hôm nay em có dẫn một người tới ạ.”
Cả ba người thắc mắc.
“Ai vậy hả? Là khách quý sao?”
Nguyệt Vân lúc này mới bước ra gật đầu chào, rồi nhìn Vương Giang cô lên tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ thực sự đã tỉnh lại rồi ạ! Thật là tốt quá, tốt quá.”
Vương Giang nhận ra Nguyệt Vân nên mỉm cười hiền hậu nói.
“Nguyệt Vân đấy hả? Tới thì tới thôi, còn mua nhiều quà vậy để làm gì cơ chứ.”
Dù trước mặt vậy nhưng trong lòng bà ấy thực sự ghét Nguyệt Vân, vì bà biết con trai bà phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đào, Nguyệt Vân vốn làm vợ thì ghẻ lạnh, mẹ vợ thì chửi mắng con trai mình. Làm mẹ ai mà không tức giận khi nghe nói như vậy được nhất là đứa con trai duy nhất yêu dấu của mình.
“Bao nhiêu này toàn là đồ tẩm bổ cho mẹ cả ạ. Con xin lỗi vì giờ con mới biết tin mà tới thăm mẹ.”
“Ừm, không sao đâu. Biết cũng được mà không cũng không sao.”
Vương Giang nói.
Quốc Thiên thấy không ổn nên lại cười nói.
“Đây là chút tấm lòng của Nguyệt Vân, mẹ nhận để cho cô ấy vui ạ.”
Nghe Quốc Thiên nói vậy, Vương Giang mới nuốt giận vào trong. Vì trước đó Quốc Thiên cũng thường xuyên nói tốt cho Nguyệt Vân, nói rằng tất cả chỉ là tin đồn vớ vẩn. đều là tại do bản thân anh không cố gắng nỗ lực đặc biệt khi nghe Nguyệt Vân vì muốn giữ hạnh phúc gia đình mà tự lấy dao đâm mình, nhớ tới điều này bà cũng gật đầu mà tạm nguôi.
“Ái chà, khách quý tới nhà vậy thì chị phải xuống làm món gì ngon mới được.”
Nhã Hân niềm nở nói.
Châu Kiệt Luân cũng nén lại vì sự việc trước đó ông tới nhà Nguyệt Vân tìm Quốc Thiên và bị gia đình nhà họ chửi mắng Quốc Thiên thậm tệ. Cũng cười trừ mời Nguyệt Vân ngồi.
Nhã Hân kéo tay Quốc Thiên.
“Quốc Thiên, xuống đây nào. Chị nấu ăn còn em phụ chị nhé.”
Châu Kiều Linh cũng chạy lại chơi với bố.
Nguyệt Vân vẫn nhìn theo chớp mắt, vừa hoảng sợ vừa khó tin những chuyện đang xảy ra. Trong cô dấy lên câu hỏi.
“Tại sao Quốc Thiên lại thân thiết tới như vậy với gia đình Châu Kiệt Luân. Trong khi trước đó mình chưa bao giờ nghe nói gì về cái mối quan hệ này cả. Rốt cuộc chuyện này là sao cơ chứ, không lẽ anh ta giấu mình chuyện gì đó mờ ám đằng sau chưa được giải đáp?”
Lúc này, Đào Như Ngọc và Nhu Thùy đã đi tới trước cửa công ty bất động sản Song Luân mang theo vẻ mặt kiêu ngạo và tham vọng tới.
“Cái chuyện như này chắc cũng dễ dàng với em thôi đúng không, Nhu Thùy?”
“Vâng chị yên tâm em sẽ cố gắng hết mình.”
“Có thế chứ vậy mới là thư ký mà chị tin tưởng nhất.”
Như Ngọc cười vẻ tự tin. Cô ta tới đây nghĩ rằng chuyện này sẽ đơn giản không có gì khó khăn và dám chắc sẽ lấy được lại hợp đồng. Một con người quá tự cao bản thân mình.
Như Ngọc nói.
“Nhu Thùy, chị mang em tới đây vì tin tưởng vào năng lực của em, em tuyệt đối đừng để chị thất vọng mà rơi bè đấy nhé, nếu điều đó xảy ra thật thì dù phải ngủ với người ta em cũng phải đi. Làm sao lấy cho bằng được, nếu thành công thì chị sẽ thưởng em sáu tỷ thù lao, còn chưa kể sau này chúng ta còn là chị em tốt với nhau nữa.”
Nghe tới đây Nhu Thùy sướng tít cả mắt nhưng không nhận ra Như Ngọc đang lợi dụng như một con tốt thí mạng. Nếu có việc gì sai thì chỉ việc đổ cho Như Ngọc là xong.
Vừa tính bước vào của công ty bất động sản Song Luân thì bị bảo vệ cản lại.
“Hai người đi đâu đây, tới đây tìm ai?”
“Bọn tôi tới đây để tìm ông Châu nói chuyện?”
“Các người là ai? Có đặt hẹn trước rồi chứ?”
“Không có đặt, chỉ là chúng tôi muốn tới đây gặp trực tiếp để đàm phán một số chuyện về công việc.”
Người bảo vệ nheo mắt hỏi.
“Vậy xin hỏi hai người thuộc công ty nào?”
“Chúng tôi đến từ công ty vật liệu xây dựng Đào thị.”
Bảo vệ trừng mắt quát.
“Về đi, về đi, công ty chúng tôi không tiếp hai người đâu mau đi đi.”
Như Ngọc tròn xoe mắt.
“Tại sao cơ chứ?”
“Đừng có mà hỏi nhiều, nếu không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đấy.”
Đào Như Ngọc nháy mắt ra hiệu cho Nhu Thùy.
Nhu Thùy hiểu được ý bèn kéo vai áo xuống lộ làn da trắng nõn, kèm với áo ngực đỏ chót đang ôm trọn núi đồi.
“Anh bảo vệ à, anh có phải là hiểu lầm chúng tôi phải không? Chúng tôi là tập đoàn vật liệu xây dựng Đào thị, có quan hệ làm ăn thân thiết với bất động sản Song Luân cơ mà. Anh xem kỹ lại đi.”
Cô ta cố tình phe phẩy cổ áo của mình. Rồi tiến tới đưa tay lên ngực anh bảo vệ gãi gãi nhẹ nhàng mấy cái.
Bép!!
Mặt bảo vệ nhăn lại, tát vào mặt Nhu Thùy một cái.
“Mẹ cái con đi3m này, vợ tôi đang làm việc ở đây mà cô còn dám sờ s0ạng tôi cơ à. Cô có tin tôi đập chết cô không, con đ ĩ! Công ty vật liệu xây dựng của các người đừng mong mà bước chân vào đây. Đây là mệnh lệnh.”
Vừa hét xong những người bảo vệ khác cũng tiến lại xua đuổi.
“Mau cút đi, cút đi.”
Đào Như Ngọc nhăn nhó nói.
“Bị chửi mắng thậm tệ, còn bị đuổi đi không kịp làm gì còn bị trật cả chân. Tức quá đi mất.”
Nhu Thùy tay còn ôm mặt nói.
“Chị à, hình như công ty của chúng ta bị cho vào danh sách đen rồi hay sao ấy? Nếu không thì sao họ lại gay gắt tới như thế được cơ chứ.”
Còn đang bực tức thì Đào Mạnh Thường gọi điện cho Như Ngọc.
“Con gái, cha vừa nhận được tin hôm nay Châu Kiệt Luân không tới công ty làm. Con hãy tới khu biệt thự Vạn Đức, ông ta đang ở đó nhất định con phải ký kết được. Chuyện này bà nội con biết được rồi, bà ấy đang ra lệnh cho con cháu ai đàm phán thành công sẽ cho mười phần trăm cổ phần của công ty, trở thành tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn bây giờ. Bây giờ con phải nắm được bằng mọi giá cơ hội ngàn vàng này bởi các anh em đang tích cực hành động đó.”
Nghe xong, Đào Như Ngọc như là được tăng thêm phần trăm độ tự tin. Không màn đau đớn ở chân quay sang Nhu Thùy nói.
“Nhất định chị em mình phải lấy được tờ hợp đồng ấy càng nhanh càng tốt. Bây giờ tới khu Biệt thự Vạn Đức một đi không được phép thất bại, thành công chị sẽ thưởng em hai mươi tỷ còn thất bại thì em cút mẹ em đi.”
Hai người hùng hổ tiến tới khu biệt thự Vạn Đức, nhưng không có gì là dễ dàng.