Lúc này Quốc Thiên và Nguyệt Vân đã ăn cơm xong,
Nguyệt Vân cúi đầu chào hai vợ chồng Châu Kiệt Luân rồi cũng ra về. Quốc Thiên cũng rời đi theo sau bởi vì muốn đi mua một nhánh sâm trăm năm cho Vương Giang bởi toa thuốc của anh đang thiếu thành phần chính này.
Vừa bước lên con xe BMW M8, Nguyệt Vân đã vội vàng sấn tới hỏi liên tiếp như là một đứa trẻ hiếu kỳ.
“Quốc Thiên, làm sao mà anh có thể quen được ông Châu cơ chứ?”
“Tại sao anh lại ở khu này?”
“Chiếc xe này là do anh mua đúng không?”
“Vậy tại sao mối quan hệ của hai người lại tốt tới thế cơ chứ?”
Quốc Thiên cười nói.
“Em hỏi gì nhiều vậy. Anh thở không kịp chứ nói chi trả lời em.”
Nguyệt Vân mới ngừng lại ánh mắt nheo lại dò la.
“Vậy anh trả lời đi, sao anh lại quen được ông Châu. Trong khi trước đó cả hai người đâu có mối quan hệ gì thân thiết với nhau cả?”
Quốc Thiên vừa lái xe vừa đảo mắt tìm các hiệu thuốc nằm trên đường.
“Cái này là chắc cơ duyên mới quen biết được với ông Châu.”
“Cơ duyên sao? Anh kể cho tôi nghe đi?”
“Chuyện là con gái ông Châu, là bé Châu Kiều Linh ăn hồ lô bị mắc nghẹn, may sao được anh cứu giúp khỏi cửa tử nên ông ấy muốn báo đáp ân tình với anh thôi.”
“Anh cứu thật sao?”
“Chứ em nghĩ ông Châu là người như nào mà có thể nhầm lẫn anh với người khác được.”
Nguyệt Vân gật gù.
“Anh nói cũng nghe hợp lý đấy. Vậy ngôi biệt thự đó là từ đâu mà có? Không lẽ ông ấy cho anh sao.”
Quốc Thiên cười đáp.
“Đúng rồi là ông Châu đã cho anh …ở nhờ mà thôi.”
“Chỉ là ở nhờ thôi sao?”
Nguyệt Vân ngạc nhiên hỏi.
“Tại ông ấy thấy mẹ anh vừa xuất viện mà không có nhà ở nên thương tình may sao ông ấy có một căn trống sát bên nhà nên cho anh và mẹ dọn vào ở.”
“Vậy là không phải là tặng ….”
Nguyệt Vân gật gù suy nghĩ.
“Phải rồi nếu suy nghĩ vậy thì cũng không sai, trên giấy tờ bất động sản cũng không phải ghi tên anh ta. Có lẽ mọi điều anh ta nói là thật.”
“Em đang suy nghĩ gì đấy, Nguyệt Vân.”
“Không có gì đâu, nhưng mà ở đó cũng không hay cho lắm.”
Nguyệt Vân trầm giọng nói.
Quốc Thiên quay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vân rồi cười nói.
“Ơ thế sao không tiện nhỉ?”
“Như vầy không tốt đâu, dù sao về nhà vẫn thoải mái hơn ở đây chứ. Anh dọn về đi mẹ cũng về theo luôn.”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Không được đâu, về đó để mẹ em chửi anh à. Với cả mẹ anh cũng không phải là đèn cạn dầu, tới lúc đó hai người lại đánh nhau, cãi nhau chí choé cả lên. Tốt nhất là cứ như vậy đi, anh sẽ giải quyết. Quan trọng là em đó.”
Nguyệt Vân ngạc nhiên.
“Ơ tại sao lại là em?”
“Em qua ở với anh đi.”
“Cái gì cơ qua ngủ với anh, rồi ngủ ở đâu?”
“Ngủ phòng anh với anh.”
“Anh cút đi. Còn lâu mới…”
Nói tới đây Nguyệt Vân như đứng sững lại, cô thấy có gì đó không có tình nghĩa cho lắm. Cô lại bất giác nhớ tới lời Lan Ngọc.
“Nếu mình không thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, thì tại sao mình lại trì hoãn việc ly hôn này làm gì? Có phải mình đang quá ích kỉ không.”
Vừa nghĩ Nguyệt Vân nhìn Quốc Thiên đăm đăm. Trong lòng cô đang rất hỗn loạn, không biết giải quyết dứt điểm chuyện này như nào.
“Còn lâu mới gì vợ?”
Quốc Thiên tò mò hỏi.
“À… Cho em chút thời gian, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.”
Quốc Thiên nói.
“Không sao, dù gì anh cũng quen rồi mà.”
Nghe những câu này của Quốc Thiên thực sự làm cô khó chịu hơn, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện.
“Hay là lựa hôm nào đó, mình phải giải quyết cho xong chuyện này đi cho rồi.”
Trong lòng muốn sao, cô vẫn chưa thể có câu trả lời chính xác được.
Đây là cửa tiệm thuốc thứ năm mà Quốc Thiên ghé. Nhân sâm trăm năm trên núi quả thực rất khó tìm.
Quốc Thiên đã đi hỏi gặng kĩ càng nhưng vẫn không tránh được những lô nhân sâm trăm năm nhưng lại là hàng giả, cùng lắm nếu hàng thật thì cũng chỉ tới năm mươi năm.
“Có vẻ phải bới tung cả Thanh Châu này lên mới hi vọng kiếm được.”
Vừa bước lên xe, thì điện thoại Quốc Thiên reo lên.
Màn hình điện thoại hiện lên cái tên mà không ai muốn thấy là Thu Cát.
Quốc Thiên quay nói với Nguyệt Vân.
“Em vẫn nên mở điện thoại đi, không thì tất cả các cuộc điện thoại của mẹ em đều sẽ dồn vào anh hết cả đây.”
“Không, lúc này em không thích cho lắm.”
“Em không thích nhưng nghe giọng mẹ em thì anh lại đau đầu lắm đấy.”
“Anh nói vậy khác nào, gần một năm anh nhịn được mà giờ không nhịn được nữa hả.”
“Là anh không nỡ bỏ em thôi. Anh không an tâm khi bỏ em một mình.”
“Anh nói nghe thật…”
Quốc Thiên nhấn nghe cuộc gọi.
“Mẹ à, có chuyện gì không?”
“Mày…Cậu đưa máy cho con Vân hộ tôi.”
Quốc Thiên nhìn Nguyệt Vân rồi nói.
“Nguyệt Vân không có ở đây mẹ à?”
“Mày đừng có mà bốc phét, đừng có mà….”
Thu Cát thấy mình hơi bung lụa nên kiềm lại nói nhẹ nhàng.
“Cậu đừng nói dối nữa. Con bé đang ở chỗ cậu.”
“Sao mẹ chắc chắn điều ấy cơ chứ?”
“Cậu và con gái tôi ăn cơm cùng nhau, Đào Như Ngọc nó đã thấy rồi. Bây giờ nó cùng cha nó tới nhà tôi rồi. Bảo con gái tôi về đây mau, có chuyện quan trọng. Nghe rõ chưa!!”
Chốt như là ra lệnh cho Quốc Thiên bằng mọi giá phải nói Nguyệt Vân trở về cho được.
“Cái bà già này, riết bà ta bị đa nhân cách à.”
Quốc Thiên cười nói.
“Đào Như Ngọc và Đào Mạnh Thường đã tới nhà em rồi đấy.”
Nguyệt Vân lắc đầu.
“Không lý nào bác hai lại tới nhà em được. Ông ấy lúc nào cũng cho rằng đến nhà em sẽ bị gặp xui xẻo. Vậy mà giờ cả cha lẫn con lại tới nhà cùng một lượt, phải chăn là có ý đồ gì đó rồi.”
“Em vẫn chưa nhận ra ý đồ của họ sao Nguyệt Vân.”
“Ý đồ gì cơ chứ. Chính hai người họ là người đã đá em ra khỏi chức tổng giám đốc chi nhánh Thành Nam đó.”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Dĩ nhiên họ tới tìm em là muốn xin lỗi. Công ty vật liệu xây dựng Đào Thị nếu họ để vụt mất tờ hợp đồng của công ty bất động sản Song Luân thì chẳng mấy chốc họ sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, vì vậy bà cụ Đào mới chó cùn rứt giậu, đưa ra quyết định chia cổ phần của công ty kèm vị trí tổng giám đốc. Mà khi nãy, Như Ngọc lại thấy em ăn cơm cùng với ông Châu nên nghĩ rằng em với ông ấy có mối thân tình. Việc hai người bọn họ tới cốt là để xin lỗi rồi nhờ em ra tay thuyết phục ông Châu ký kết lại bản hợp đồng đó.”
Nguyệt Vân tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Nhưng mà em không thể nào thay đổi được tình thế được.”