“Ha vì chúng ta sắp về nhà rồi. Bảo bối à đã lâu rồi anh không “cắm hoa” thật là có chút hồi hộp”
Nhân lúc đèn đỏ Nhiếp Thần quay sang hôn nhẹ một cái. Còn không quên thò tay xuống bóp mông cô.
Từ Noãn vẫn chìm trong suy nghĩ nghĩ về câu nói của anh. Quái lại anh nào có biết cắm hoa?
Đèn xanh sáng lên cô quay đầu ra cửa sổ suy nghĩ một hồi lại đỏ mặt rúc đầu vào cổ áo. Từ Noãn cũng nghĩ thông được cái “cắm hoa” anh nói là gì.
Không khí trong xe đang im ắng chợt có tiếng nói nhẹ nhàng cất lên
“Biến thái”
“Hừm bảo bối em thật là chậm tiêu. Hahahaha” Nhiếp Thần cười lớn như được mùa
“Anh học đâu ra lắm từ lóng bậy bạ như thế? Thật không biết có phải con cháu nhà học Bạch hay không?”
“Con cháu nhà họ Bạch tài giỏi ra sao, khoẻ mạnh ra sao? Không phải em cũng từng trải rồi sao?”
“Được hay lắm. Em nói không lại anh”
Vui vẻ cũng tới nhà. Nhiếp Thần vừa xuống liền vòng qua mở cửa cho cô bế xốc Từ Noãn lên.
“A Nhiếp Thần. Anh đừng quên anh còn vết thương trên người”
Bạch Nhiếp Thần vỗ mông cô hai cái
“Em còn nhớ thì đừng có vùng vẫy. Anh sẽ đau đó”
Một lời đùa giỡn như vậy mà Từ Noãn thật sự tin. Cô nép mình im thin thít trên vai anh.
Bạch Nhiếp Thần đặt cô lên giường anh đổ hết đồ trong túi vừa mới mua xong. Ngẫm nghĩ thật kĩ hôm nay cho vợ mình mặc gì thì có 1 cánh tay đưa ra.
“Nhiếp Thần. Anh…anh sang phòng khác tắm đi rồi quay lại đây. Em sẽ tự chọn đồ mặc” Từ Noãn nói ra câu này mặt cũng một trận đỏ hồng.
Mà Bạch Nhiếp Thần nghe xong mắt cũng muốn rớt ra ngoài, miệng mồn hả to.
“Sao vậy? Anh không muốn ư?”
“Muốn muốn được chứ. Vậy anh đi đây, khi nào em xong thì gọi anh vào nhé?”
“Được ạ”
Như một cơn gió Nhiếp Thần phóng sang một phòng khác tắm. Chuẩn bị xong còn không quên dùng nước hoa, xong việc anh đi qua đi lại suy nghĩ có chút bồn chồn.
Đi đến cửa phòng chính, mất một lúc lâu Nhiếp Thần mới gõ cửa.
“Mời vào” Từ Noãn trong phòng phát ra tiếng vọng.
Nhiếp Thần một trận rần rần người, Từ Noãn của anh lại có một mặt gợi tình này sao? Đẩy cửa vào khiến tim của anh đập nhanh hơn bao giờ hết.
Có cục tròn tron mềm mềm mại trên giường. Từ Noãn quấn chăn trùm luôn cả đầu chỉ để lộ ra đôi mắt hút người đang cười với anh.
“Anh lại đây”
“Ha. Thật là…” Nhiếp Thần nhìn cô nhịn không được cười. Đường đường là sói xám đói thịt mà giờ phút này lại hồi hộp tim đập muốn văng khỏi lồng ngực.
“Thần Thần anh vén chăn giúp em đi”
Nghe theo lời cô Bạch Nhiếp Thần vén chăn đang che đậy điều thần bí bên trong mà ném nó đi. Khoảnh khắc anh thấy được bên trong khiến anh liền xịt….máu mũi.
“Aa Nhiếp Thần anh sao vậy? Độc dược lại phát tác à?
Thần anh cầm cự chút em gọi bác sĩ Tô”
Thấy máu từ mũi anh chảy không ngừng Từ Noãn nhớ lại hôm hai người ở trong căn nhà hoang đó khiến cô không khỏi sợ hãi.
Một bên lo lắng không ngừng. Một bên lại chăm chăm chú chú nhìn không dời. Tầm mắt phủ một lớp dục vọng đục ngầu.
“Noãn Noãn…anh không sao”
“Không sao mà lại chảy máu mũi?”
“Noãn Noãn nếu bác sĩ Tô đến sẽ mất mặt lắm?”
“Anh thật sự không sao?”
“Cũng không phải là không sao”
“Vậy tụi mình đi kiểm tra lại một chút”
Thấy bà xã mình quá ngây thơ Nhiếp Thần thở dài bắt đầu giải thích. Anh hận không thể hoà cô vào người mình để có thể dễ dàng bảo vệ.
“Bà xã. Anh như vậy không phải vì em sao? Vì…vì em quá gợi cảm”
Anh nhìn chăm chú vào chiếc nơ trên đầu cô cùng bộ độ hồ li mua ban nãy. Mẹ kiếp hận không thể đem cô giấu đi, để thằng khác thấy chắc chắn anh sẽ móc mắt nó.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười thật lớn. Từ Noãn ôm lấy anh rúc vào trong ngực.
“Thật mất mặt quá. Đồ anh mua sao lại như dây cột tóc. Chẳng có miếng vải nào cả”
Bộ đồ hồ li chỉ có những sợi chun đỏ, đan chéo với nha thành hình ô zíc zắc, đằng sau còn được đính một ít lông như đuôi hồ li thật. Đúng thật là chẳng có miếng vải nào cả. Từ Noãn chính là trần như nhộng khi mặc thứ gọi là nội y tình thú.
“Haha. Vậy còn cái nơ này là sao đây?” Nhiếp Thần nhìn hồ li nhỏ rúc trong ngực mình, mẹ nó đúng là muốn lấy mạng mà
Nhớ đến chính sự Từ Noãn liền trả lời.
“Nhiếp Thần chúc mừng sinh nhật nhé. Đây là quà cho anh” Từ Noãn ngẩng mặt hôn Nhiếp Thần một cái
Bạch Nhiếp Thần ngẩn người. Anh còn không để ý tới. Vậy mà Noãn Noãn của anh lại nhớ.
“Vậy anh không khách sao nhé?” Nhiếp Thần dùng tay mân mê bộ ngực đang nẩy nẩy, tay kia lại lần mồ xuống dày vò bờ mông căn tròn.
Không khí trong phòng bắt đầu nóng rực lên. Tiếng nuốt nước bọt càng được khuếch đại hơn trong không gian im ắng.
“Đến đi. Em còn sợ anh không đáp ứng được em”
Từ Noãn sau này mới cảm thấy hối hận khi đã nói ra câu này. Vì người đàn ông trước mặt này giờ đã hiện thân thành sói đói.
“Được. Để em hồ li nhà em có hút cạn được tinh khí của tôi không”
Bạch Nhiếp Thần ngã cô xuống giường bắt đầu vuốt ve từ thắt lưng chầm chậm đi lên, nhẹ nhàng dùng tay ôm trọn bầu ngực mềm mại.
Cảm giác tê dại vào khoảnh khắc ngón tay Nhiếp Thần quét qua đầu ngực như bùng nổ. Từ Noãn khẽ rên một tiếng kiều mĩ cùng động tác cong ngực lên.
Một nụ hôn đặt xuống đốt cháy dục vọng cả hai người.