Ba Hến xong xuôi về phòng không thấy Vợ thì rẽ qua phòng các nàng. Mhìn mấy mẹ con chui rúc trong chiếc giường nhỏ tội ghê cơ. Em Sò út ít được chiều hơn thành ra hư quá rồi, hết quay trái giành chăn của chị Hến lại quay phải rúc vào mẹ Hà, cái tay nhỏ xíu thò vào trong áo mẹ nghịch hỗn ơi là hỗn à.
Anh Hậu thương tình nàng ấy đêm nay thức khuga nên không gọi dậy phạt, chỉ đơn giản đặt tay con về vị trí cũ. Vợ mặc áo ngủ cổ rộng thành ra nơi trắng mịn nào đó vô tình đập vào mắt chồng, mơn mởn đẹp đẽ khiến chồng ngẩn ngơ thất thần, cảm giác khát khao thèm muốn bỗng dâng trào mãnh liệt.
Chải cố gắng lắm có người mới kiềm nén được ngọn lửa đang bùng cháy trong mình, lật đật đi lấy thêm chăn đắp cho Hến nhỏ rồi nhẹ nhàng kéo lại áo ngay ngắn cho bà xã cẩn thận bồng chị về phòng.
Bình minh sáng hôm sau chim hót líu lo, mẹ Sò là người tỉnh giấc trước, thoáng sửng sốt khi cả người đang bị ai đó Ôm gọn gàng. Rõ ràng tối hôm qua chị định ngủ với con mà? Là do anh lo các bé nằm chen chúc sao?
Sao đó ngại trải đệm dưới đất cho chị nên vứt lên giường luôn cho tiện?
Có lẽ vậy.
Cô giáo Hà cười khổ, khẽ đẩy chồng để lách ra mà nào ngờ anh lại càng giết chặt hơn, đầu anh vÔ thức rúc vào bờ vai chị hít hà, chân tay cũng lười biếng bám vợ như hoa hồng leo tường ngoài khung cửa sổ. Mùi hương dịu nhẹ thân thuộc của ba Hến quanh quẩn bên chóp mũi khiến chị lưu luyến chẳng muốn rời
Vợ Vòng tao qua ôm lấo chồng rồi Xoa Xoa tóc anh. Rõ ràng cái người nào vô tâm gây cho chị biết bao nhiều đau khỗ, vậy mà cớ sao chỉ ở bên anh chị mới thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Tiếc rằng, hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi.
-“Em gêu mình, giá như một ngày nào đó mình biết em yêu mình”
Chị thủ thỉ rồi áp má mình vào má ba Hến, có nhiều chuyện muốn anh hiểu, có nhiều thứ mong anh thấu, chỉ là, ông xã chẳng bao giờ tin tưởng chị, thường ngày không, trong mơ cũng không.
-“Tưởng anh là thằng ngốc chắc, chỉ có anh thật lòng thôi chứ mình yêu thầy Thanh”
Ba Hến càu nhàu làm mẹ Sò giật nảo mình, chị gọi gọi nhưng anh vẫn miên man ngủ à, có lẽ chỉ là ngủ mê nói linh tinh. Vợ rón rén lật áo chồng, thấy mấy vết mẩn đỏ lặn dần thì thở phào nhẹ nhõm. Chị nằm ngây ngốc mãi đến khi người ta mỗi người quay sang phía đối diện mới lật đật trở dậy chuẩn bị bữa sáng.
Bà xã cố tình làm ba hộp cơm trưa nhưng trước khi ông xã đi làm chỉ nhỏ nhẹ bảo nhỡ tay nấu hơi nhiều. Anh vừa khỏi ngộ độc bụng yếu nên cũng chẳng sĩ diện từ chối, cẩn thận cầm lấy hộp cơm rồi dịu dàng chào vợ con.
Từ đó trở đi, ngày nào mẹ Sò cũng nhỡ tay nấu nhiều cơm.
Ngào nào ba Hến cũng cứ lẳng lặng mà nhận, căn bản ăn cơm công ty một thời gian mới biết giá trị của cơm nhà. Chưa kể thức ăn làm sạch sẽ đậm đà gia vị thì từng hạt cơm cũng dẻo thơm, nhai có vị ngọt lắm chứ không khô không khốc như ngoài quán.
Ban đầu có người hơi ngại, nhưng xong lâu dần mặt cũng dày dần, thôi thì ba phúc nhờ oon. Dẫu sao cũng trả tiền đầy đủ, dẫu sau cũng chỉ là ăn đồ nấu thừa của các nàng ấy thôi mà?
Ba già nghĩ ngợi thấy không có gì to tát nên thoải mái gắp chút gỏi sứa thưởng thức. Miếng sứa dai dai giòn giòn hoà quyện hương thơm quyến rũ của các loại rau sống và nước mắm cốt cá cơm, thỉnh thoảng có vài hạt lạo bùi bùi ngậy ngậy đến là ngon.
Húp thêm chút canh ngao mồng tơi, mát hết cả ruột cả gan.
Tâm trạng tốt là thế, thế nào mà đang yên đang lành thì nhận được tin nhắn của nhân viên ngân hàng cảnh báo tài khoản của quý khách đã âm một cách đáng kể, kèm theo là giấo tờ được scan rõ ràng.
Ôì vậy?
Mhầm lẫn chăng? Đợt vừa rồi chuẩn bị cho ba dự án game thành ra sếp Hậu bận túi bụi đầu tắt mặt tối, có gì cũng là trợ lý đi mua, mà đều là việc của công to nên thanh toán bằng tiền công quỹ, chẳng động tới tiền riêng mấy.
Mà dù có động thì anh cũng chưa bao giờ để nợ đìa ra như vậy. Ba Hến đang định gọi lại hỏi cho rõ ràng mà bất chợt nhìn thấy mẹ Bị đi vào nên liền hiểu ra vấn đề. Chết thật, suýt nữa thì quên người yêu cầm thẻ của mình.
-“Cưng ơi tan làm đi thôi. Ba dự án game sắp hoàn thiện chưa thế”
-“Vừa bàn giao sáng nay rồi, em làm gì mà để ngân hàng phải gửi giấy nợ đến cho anh vậy?”
Mặt ba Hến rất khó coi, mẹ Bi đành cười xuề xoà làm nũng.
-“Ôi chao ôi anh bận quá chẳng nắm được tình hình gì cả. Đồng bào miền Trung đợt vừa rồi gặp lũ lụt lớn em theo năm nhóm tình nguyện đi năm đợt khác nhau, ngoài ủng hộ tiền mặt thì còn mua mì tôm, ruốc và quần áo tới ủng hộ nữa. Cuối tháng lấy được tiền hàng em chuyễn khoản trả lại anh”
Anh Hậu nghe chị Liên trình bào thì cũng lướt qua mục tin nhanh trên web, cÔng nhận thiệt hại nặng thật đấy. Mhìn cái ảnh Ông bà cụ râu tóc bạc phơ phải ngồi trên mái nhà mà nao cả lòng.
-“Thôi điên à mà chuyển, em làm thế là đúng, trÔng bà con tội quá đi mất”
-“Anh có của em có công, đừng giận em nha, tính em anh biết rồi đấu, không giúp đêm em ngủ không ngon”
Giận gì cơ chứ, tính chị Liên anh lại thừa hiểu đi. Tuy hiếu thắng với ăn nói có phần bỗ bã nhưng tốt bụng hiếm có, đến con mèo đói chị còn xót ruột nữa là con người.
-“Anh lại thuê thêm trợ lý mới à? Cái con đó mất dạy ghê, gặp em mà không thèm chào”
Chị phụng phịu kể lể, anh vỗ về giảng hoà.
-“Đừng nghĩ linh tinh, con bé đó tên Mhung, ngoan lắm, chẳng qua nó bị cận nặng nhưng ngoài giờ làm việc không đeo kính đâm ra thỉnh thoảng hơi ngơ thôi. Là cháu gái báo Đào vợ sếp Huy đó, tốt nghiệp loại ưu, bước đầu bác ấy chỉ gửi gắm tới chỗ anh học hỏi thôi, anh tin với năng lực của nó thì trước sau gì cũng thăng tiến”
-“Ôi dào, con cháu sếp thì thích tốt nghiệp loại gì chẳng được?”
-“Không nên suy xét chủ quan thế em à, hồi sinh viên năm nhất nó được giải Olimpic toán học toàn quốc đó, năm ba thì giật giải nghiên cứu khoa học. Anh đào tạo qua anh biết, rất sáng tạo. Mới vào nhưng có nhiều chỗ nhanh hơn cả chú Thắng”
Giọng anh Hậu khi nói về cô trợ lý lộ rõ vẻ phấn khởi, thực ra đơn giản chỉ là đàn anh cảm thấy tự hào vì đàn em khoá sau, về hậu bối, về cấp dưới được việc. Khổ nỗi chị Liên lại cảm thấy như anh rất có hứng với Nhung, tâm trạng chị Vì thế cũng không được thoải mái cho lắm.
Ngơ cái quái gì mà ngơ, đàn bà thông minh làm gì có con nào ngơ? Chẳng qua cố tình thả thính sếp Hậu mà thôi.
Cũng phải, sếp hào hoa phong độ đến thế cơ mà. Mới tiếp xúc còn khiến chị em tim đập chân run nữa là làm việc tiếp xúc với nhau hàng ngày. Con này xem ra không dằn mặt thì không được rồi.
Mghĩ là làm, tối hôm đó mẹ Bị chuẩn bị quà gửi cho cô Nhung, tuy nhiên chị lại khÔng ký tên chính mình mà chơi trò ném đá giấu tay.
Cô trợ lý mới sau khi bóc quà thì cũng không sợ sệt ngạc nhiên như chị dự đoán. Có mỗi cái đầu lâu với chút máu me thế nào mà cũng đòi doạ hả? Lại còn tấm thiệp với hàng chữ in ngay ngắn bằng mực đổ nữa chứ.
“Cảnh bảo lần một dành cho em, hãy yên phận ở vị trí của mình thôi nhé Nhung.
PS: Vợ sếp của em, chị Hà Mẹ Hến Sò”
Kinh thật, vợ sếp cơ à? Vợ sếp mà to à?
Chính là cái cô giáo viên dạy toán công dung ngôn hạnh mà mấy anh trong công ty hay nhắc tới đó sao?
Xem ra cũng chỉ là hư danh thôi, người tử tế thánh thiện chẳng ai làm cái trò mèo nào cả. Thôi số chị cũng nhọ rồi, động vào Nhung là nhọ quá rồi.
Cô Mhung cẩn thận cất hộp quà vào hộc bàn rồi cười khẩy, ngón tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím. Chuẩn dân công nghệ thông fin, mới chục phút đã có đủ các thông tin cần tìm kiếm.
Chị tặng quà thì cô cũng phải đáp lễ chứ nị, cũng giống chị lần đầu nương tay, lần đầu của cô cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là một cái confession thôi mà.
Admin của page trường này làm việc nhanh thật đấu, chưa đầy hai tiếng bài đã được đăng lên trang chủ. Chị Hà thì khÔng hay la cà chơi trên mạng nên phải đến khi dì Hợi vội vã chạo sang Văn phòng gọi mới biết.
-“Chết toi chứ bác Hà ơi, khÔng biết đứa nào ăn cháo đá bát, tự xưng là học sinh của báo hai khoá trước, bị bác vụt đến chảy máu đầu. Nhưng hồi đó nhà nó nghèo mà ba Hào cậu Hợp lại làm to nên khÔng dám tố cáo, giờ mới đủ can đảm để vạch trần bộ mặt thật của bác. Ôi chao Ôi kể lể dài ơi là dài, báo tự đọc đi nè”
Mẹ Sò nhận điện thoại từ tay dì, kéo mãi kéo mãi mới hết. Phần comment mới gọi là khủng khiếp, gần sáu trăm cái, chủ yếu là nhảy vào bênh cÔ giáo nhưng tất nhiên cũng có rất nhiều nick dùng từ ngữ miệt thị khá nặng nề.
Cả cuộc đời chị từ khi sinh ra đến nay, làm việc gì cũng đều nhìn trước ngó sau xem có ai bị ảnh hưởng hao tổn thương không, cứ tự nhủ rằng mình khÔng làm gì sai trái thì người ta cũng chẳng hại đến mình.
Vậy mà, cơ sự lại như thế nào đây.
Đúng là có một số chuyện chẳng thể ngờ trước được. Mặc dù lúc đi họp trên bộ về cậu Hợp với tư cách phó hiệu trưởng đã yêu cầu admin gỡ bài nhưng sự việc đó vẫn có ảnh hưởng khÔng nhỏ đến chị Hà.
Giá kể những lời miệt thị đó của người dưng kẻ địch viết như chị Liên chẳng hạn, ít ra còn thấy nhẹ nhàng hơn. Đằng nào lại từ chính học trò của chị, những đứa trẻ mà chị yêu thương hết mực.
Buồn. Chán.
Cả một tuần liền tâm trạng trống rỗng não nề không sao khá lên nổi. Có lẽ là năm hạn tháng giÔng, việc ở trường của mẹ Sò đã chẳng tốt rồi mà việc ở cÔng ty của ba Hến cũng không ổn.
Chiều thứ bảy đó, có bà vợ đang ngồi ủ rũ chăm mấy bÔng hoa ngoài ban cÔng thì nhận được điện thoại từ trợ lý của chồng.
-“Chị Hà… em Thắng đây. Anh Hậu có nhà không chị cho em gặp anh chút… có việc gấp… nhanh chị…”
-“Anh chưa về chú ạ, có gì chú cứ bình tĩnh nói”
-“Vâng nhưng chị đừng kể với anh nhé. Có kẻ chơi xấu anh, dám đứng lên làm đơn yêu cầu bãi bỏ chức giám đốc của Sếp Hậu. Sếp biết nhưng chủ quan lắm, đâm ra em cũng không để ý. Vừa nãy vào ngó giật mình nhận ra bọn chúng đã thu thập được 24 chữ ký rồi”
-“24 chữ ký thì sao hả chứ?”
-“Ở công tg em có luật bất thành văn, giám đốc nào nếu sau một tháng “vinh dự” nhận được 100 chữ ký là chắc chắn bị mất chức, còn nhận được 50 chữ ký thì ban lãnh đạo sẽ mở cuộc họp xem xét. Nói chung cũng lành ít dữ nhiều chị à, riêng hôm nay có thêm 5 người ký tên nữa, em chỉ sợ tình hình này sang tuần sau là anh Hậu chính thức lên thớt rồi chứ không cần đợi tới cuối tháng”
Chị Hà nghe chú ấy nói mà cứ lạnh toát cả người, anh Hậu đam mê cÔng việc này lắm. Bao nhiều lần bác Đăng rủ ra ngoài làm chung mà anh đâu có chịu đâu, nói rằng không phải chuyên môn sở trường nhàm chán khÔng chịu nổi.
Nói gở chứ ngộ nhỡ bị mất chức thì không biết anh có chịu nổi cú sốc này không?
-“Sao mà lại ra nỗng nỗi này hả chứ?”
-“Chị cũng biết mà, sếp chỉ giỏi chuyên môn thôi chứ nóng tính lắm. Trong cÔng việc thì yêu cầu cao, hay đòi hỏi nhân viên làm thêm giờ, cũng không biết dỗ ngọt cấp dưới như phó giám đốc. Thành ra ai hiểu thì mới quý chứ còn lại ghét cực. Sáng nay em còn nghe tụi nó đồn đợt này 99% là anh Hậu xuống để anh Đạt lên thay rồi. Thế cho nên em mới muốn tìm sếp để xem có cách gì ngăn cản không cho mọi người vào ký nữa, tránh trường hợp lên 50 chữ ký lại to chuyện”