• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống lưng ba Hến bất giác buốt lạnh.


Cả người anh cứng đờ, trong phút chốc, mọi thứ trở nên rối rắm. Anh gọi vợ nhưng vợ không nghe thấy. Vợ…Vợ không tranh luận với anh nữa rồi…anh…anh phải đưa vợ tới bệnh viện.


Đến bệnh viện các bác sĩ mới chữa trị cho vợ được chứ. Đúng rồi, phải gọi xe cấp cứu. Anh toan lấy điện thoại, nhưng lại run rẩy đến mức làm rơi xuống bậc cầu thang phía dưới, vỡ choang.


Tim gan quặn thắt như bị ai đó cào cấu cắn xé, anh cố trấn tĩnh rồi xốc vợ dậy, hối hả ôm chị lao xuống đường gọi taxi.


Tài xế thấy tình hình nguy kịch nên phóng nhanh hết sức có thể. Máu chảy ra không ngừng, máu thấm đỏ áo anh.


Anh áp lòng bàn tay mình lên vết thương của vợ, anh biết chị đau lắm, anh siết chị vào lòng, anh xin chị cố gắng.


Anh van chị, anh nài nỉ.


Nhưng đáp lại anh, chỉ là sự im lìm đến đáng sợ.


Mặc cho anh ra sức hà hơi, chân tay chị cứ mỗi lúc một lạnh, cánh môi trắng bệch nhợt nhạt không huyết sắc.


Quãng đường, vỏn vẹn có hai cây số thôi, cớ sao xa đến vậy?


Vợ sẽ cố gắng chứ vợ? Nhanh thôi mà, sắp đến rồi mà.


Khoảnh khắc cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, chỉ còn một mình anh, thẫn thờ giữa hành lang rộng lớn, cô đơn lẻ loi hơn bao giờ hết.


Vợ sẽ không sao phải không? Vợ sẽ không bỏ lại anh chứ? Chắc là không, không đầu. Vợ là vợ anh mà, vợ hứa rồi mà, vợ sẽ không bao giờ bỏ anh đây. Vợ lo cho anh lắm, vợ bỏ anh thì vợ làm sao mà yên lòng được?


Anh nhớ cái đợt anh bị dị ứng rau sắng phải vào viện ấy, chính anh là người bảo chú Thắng gọi điện cho vợ. Mãi sau có tiếng cạch cửa, lòng anh khấp khởi lắm, tưởng vợ nên đang định hờn dỗi một chút, nhưng ai ngờ lại là chị Liên.


Thú thật có người thất vọng ghê gớm, xong cũng chắng dám vọng tưởng vợ sẽ đến thăm nữa. Ai ngờ vợ gửi cháo cho y tá, nhìn vợ lén la lén lút đứng bên ngoài, mắt mũi đỏ hoe, bất chợt lòng anh ngọt ngào khó tả.


Vợ bảo anh vợ về, khi ấy anh hụt hẫng lắm, không muốn, thực sự không muốn chút nào. Chồng đang ốm đau mệt nhọc như thế, vợ về sao được mà về?


Nhưng ngại, nên chỉ nói giảm nói tránh thôi, bảo vợ ở lại đợi anh ăn xong thì mang ây về. Vợ dễ bị dụ thật đó, vợ lẽo đẽo theo anh.


Mẹ Bi có vẻ không vui, nhưng nói thật anh cũng đếch quan tâm. Ừ thì ba Hến công nhận mình hơi ích kỷ, nhưng lúc đó cả người nhức mỏi, bụng dạ cồn cào, anh cần có vợ ở bên, nhìn thấy vợ, anh mới an tâm.


Lúc trước, cứ mặc định vợ là vợ mình rồi, chẳng bao giờ lo lắng gì sất, hạch sách vợ đủ kiểu. Sau cái đợt ly thân, vợ vẫn quan tâm như cũ, nhưng khách sáo lắm, tự dưng làm người chồng nào đó thấy khó chịu.


Tự dưng thấy ngại, ngại cuộc sống không có vợ.


Ngại phải ăn món trứng rán tanh ngòm của mẹ Bi, ngại phải ngủ trên chiếc giường có mùi hương lạ, ngại cái cảnh về nhà không thấy ba cục bông tíu tít chạy ra đón.


Ngại mọi thứ đảo lộn.


Khi đó là ngại, bây giờ là sợ.


Mới chỉ mười phút trôi qua thôi, vì đây ngỡ như cả thế kỷ? Chẳng biết vợ trong đó thế nào? Đau lắm không? Giá kể anh có thể đau thay vợ.


Ba Hến tay ôm đầu gối, ngồi thu lu ở một góc tường, mãi đến khi nghe tiếng gọi của bác Đăng anh mới ngơ ngác giật mình. Cả bác Vân cũng vào, bác bảo hai bác sang thăm Khôi, về lúc sáng sớm.


Ban nãy nghe giám đốc bệnh viện báo tin dữ, nói thím gặp nạn nên anh chị vội qua liền. Cũng phải, đây là bệnh viện tư nhân do nhà bác đầu tư mà, bác nhắc anh mới nhớ.


Dì Hợi, cậu Hợp ba Hào mẹ Hảo có đủ, dì bảo chú Thìn ở nhà trông bọn trẻ, gương mặt ai cũng nhợt nhạt thất thần, tất cả mọi người cùng nhìn về phía anh.


Anh biết, anh nợ cả nhà một lời giải thích.


-“Là…là…tại con…tại con nóng tính…tại con không giữ được nhà con…tại con đuổi theo nhà con.”


Giọng anh Hậu run run, lần đầu tiên ông Hào thấy ba Hến bị khủng hoảng như vậy. Con gái nằm đó, có ba nào là không thương, không đau?


Nhưng con rể thì cũng là con, trông nó thất thểu như người mất hồn cũng xót xa lắm, ông đỡ anh dậy, cố nén nước mắt rồi khuyên nhủ ngồi lên ghế cho đỡ lạnh, cứ yên tâm, cái Hà trước giờ ăn ở hiền lành, ông ngoại và các cụ sẽ phù hộ độ trì cho nó.


Ông vừa dứt lời thì cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở, bác sĩnói tình hình không được khả quan lắm, bệnh nhân mất nhiều máu quá, lượng máu dự trữ không đủ, hỏi xem người nhà có ai cùng nhóm máu thì theo ông.


Dì Hợi cậu Hợp lập tức xung phong. Ba Hến đứng đờ đẫn một chỗ, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này. Bao năm qua, cần ăn gì, ới một tiếng vợ làm cho ngay, đau người, mệt mỏi, stress, ới một cây cũng có vợ matxa.


Vậy mà giờ đây, lúc vợ cần nhất, đến mấy giọt máu, anh cũng chẳng thể cho vợ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK