-“Đồ ngốc, ai mà bắt nạt chúng mình thì chúng mình phải dũng cảm thưa cô giáo hoặc ba mẹ ông bà chứ. Mẹ Hà dạy thế rồi mà, Sò không nhớ à? Để dó, để chị méc ba Hậu, từ giờ không ai dám đánh Bi cả.”
-“Eo ui chị Hến đúng là chả biết gì sất, cô Liên cô ý dí dao vào mặt giống bác Thơm với bà Mây đó, nhỉ anh Bi nhỉ?”
-“Ừ đúng rồi, cô Hà có bao giờ đánh Hến Sò không?”
-“Không mẹ Hà chẳng đánh đâu, mẹ Hà mà thấy Sò bị đau là mẹ Hà sụt sịt dấy, mẹ thương Sò mà.”
-“Mẹ cũng thương chị nữa, chị bị muỗi đốt chị khóc xong mẹ thơm chị nha.”
-“Hai đứa sướng thật!”
Bi cảm thán, ba Hậu đứng như trời chồng, ba run run hỏi Bi thế hôm nọ ngoài vườn nhà ông Hải là al đánh con? Bi ban đau sợ không dám hé răng, mà sau ba bảo ba biết hết rồi, chẳng qua ba chỉ muốn thử xem Bi có phải em bé ngoan không thôi nên thằng bé đành khai.
Cu cậu nức nở van nài ba đừng kể lại với mẹ Liên, khổ nỗi ba không nghe bé. Ba giận dữ lôi lũ trẻ đến bệnh viện đối chất. Có sự hậu thuẫn vững chắc của ba, tụi nhóc chẳng e dè ngại ngùng gì sất, cứ thế bô bô phun ra hết.
Ghị Liên tức tím tái mặt mày, rối rít xin anh Hậu đừng nghe lời trẻ con, bọn nhóc thì biết cái gì cơ chứ. Ba Hến uất muốn tăng xông, anh hất tay chị ra, quát tháo inh ỏi.
-“Chính vì trẻ con nên mớỉ không biết nói dối đó. Tới giờ phút này cô còn nguy biện được hả? Con mình mà cô nỡ lòng nào bẻ cả cành na quất đến lằn mông? Cô có còn là con người nữa không thế?”
Tính ba Hến rất nóng, mấy năm đại học yêu nhau mẹ Bi còn không rõ? Ngày ấy tuy chiến tranh tưng bừng khói lửa nhưng lúc nào anh cũng xuống nước trước dỗ dành nịnh ngọt chị.
Chị là nhất, chị nói gì anh cũng nghe.
Tiếc rằng, thời gian trôi qua, tự dưng lại lòi ra hai con nhãi ranh chiếm vị trí quan trọng trong trái tim anh.
Lần đầu tiên gặp lại anh sau khi về nước, nghe cái cách anh kể về chúng nó chị đã biết anh có thể bỏ vợ, bỏ chị, chứ chẳng bao glờ bỏ Hến Sò của anh.
Nhất định anh sẽ tin con gái yêu quý của anh rồi, chị cứ ương bướng chỉ sợ ván này chưa đánh đã thua mất, có lẽ cách tốt nhất bây giờ là nhận lỗi, tỏ vẻ hối cải.
-“Em xin…em xin mà…đừng giận nữa mà…em sai…em sai rồi. Là con hư nên em phải dạy…ba Hải cũng đánh anh đấy thôi…thương cho roi cho vọt…không đánh không mắng thì làm sao các con nên người được…”
Chị Liên ra sức giải thích nãn nỉ, Bi thương mẹ Liên quá, Bi ôm mẹ, Bi xin ba Hậu đừng mắng mẹ nữa. Hến Sò nghe cô Liên gào thét thấy hơi sợ sợ nên trốn tịt sau lưng ba. Ba nhớ lại cái đợt xưa em Sò bị ám ảnh, đêm đêm cứ bật dậy khóc lóc tìm mẹ Hà tự dưng xót quặn cả ruột, mà càng xót thì lửa giận càng bốc ngùn ngụt.
-“Dạy con? Con nào? Cành vàng lá ngọc nhà tôi, suốt từ thuở lọt lòng còn đỏ hỏn mãi cho đến bây giờ tôi và vợ tôi còn chưa dám động vào một sợi tóc của tụi nó. Cô lấy cái tư cách chó gì mà dí dao vào mặt con tôi hả?”
-“Em…em doạ thôi…em thương con là thật lòng mà…muốn tốt cho con nên mới vậy…”
-“Tốt? Ngay thẳng chính trực sao không dám nhận mà đổ thừa cho vợ tôi? Thủ đoạn học ở đâu dấy? Cô trở nên hèn hạ từ lúc nào mà tôi không biết?”
Vẫn biết ai rồi cũng sẽ khác.
Chỉ là, có mơ anh cũng không thể ngờ được cô gái năm xưa lại thay dổi nhiều dến thế. Phải chăng đây là cô gái đã âm thầm quyên góp hàng chục triệu đồng để mua áo quần ấm gửi cho các em nhỏ cơ nhỡ?
Phải chăng dây là cô gái đã viết cả mấy trăm note kêu gọi mọi người tiết kiệm năng lượng, giữ gìn môi trường, bảo vệ động vật?
Phải chăng đây là cô gái lương thiện, ngọt ngào nhất thế gian?
Cô gái của năm đó đến ôm mèo cũng cẩn thận suýt xoa vì sợ em bị rụng lông. Gũng chính cô gái ấy, của bây giờ, tẩn con khống tiếc tay.
Nói ra, ai sẽ tin?
Chính bản thân anh, ngay lúc này đây, cũng cảm thấy rất khó tiếp nhận. Vẫn biết mỗi người có một cách giáo dục con cái khác nhau, vẫn biết đàn bà thường nhỏ nhen nhát gan. Vẫn biết là thế, nhưng cái cảm giác niềm tin bao lâu nay bị phản bội, quả thực không được dễ chịu cho mấy.
Ba Hậu bồng em Sò đằng trước, cõng chị Hến đằng sau rồi chán nản quay người. Hến Sò lấm lét ngó ngó nghiêng nghiêng, Bi ngồi thụp ở góc tường, thút tha thút thít tội lắm, còn cô Liên thì cứ ôm chân ba, dai dẳng mãi không buông.
Xong ba hậu bực quá, ba hậu đá chân một cái, cô ý mất đà ngã lăn lông lốc á, bị sứt mất một mẩu răng nha.
-“Ba Hậu ơi..ba Hậu…nguy…nguy rồi…cô Liên bị hộc máu mồm rồl ba ơi…”
Em Sò hốt hoảng gọi, ba Hậu vội vã vòng lại. Gô Liên mừng mừng ấy, cô đưa tay để ba đỡ nhưng ba chẳng thèm nắm tay cô gì sất, ba tiến tới chỗ anh Bi rồi dắt anh ấy đi theo cùng luôn.
Muộn muộn rồi nên ba đưa mấy đứa di ăn cơm niêu cho tiện. Xong còn cho đi chơi đu quay nữa, lúc về tới nhà Bi với Sò ngủ chổng kềnh ra, có mỗi Hến còn thức thôi.
Hến chen vào giữa, cuộn người trong lòng ba rồi chìa hai bàn tay ra đếm đếm.
-“Một ngày…hai ngày…ba ngày…nhiều ngày…mẹ Hà bận nhiều ngày quá rồi ý…bao giờ mẹ Hà về vậy ba?”
Ba xoa đau chị ấy, thủ thỉ hỏi.
-“Hến nhớ mẹ Ha à?”
-“Vâng, Hến nhớ mẹ Hà kinh khủng khiếp luôn á.”
Hến hồn nhiên đáp. Cũng phải thôi, ba mới gặp mẹ lúc chiều mà ba còn nhớ nữa là Hến. Lòng ba nặng trĩu, ba thở dài thườn thượt, rồi bất chợt ba bâng quơ tâm sự.
-“Lần này ba Hậu mắc lỗi to ghê gớm lắm, chằng biết mẹ Hà có ghét ba không Hến nhỉ? Chỉ sợ mẹ Hà ghét ba xong mẹ Hà yêu bác Thanh hơn ý, nếu vậy thì Hến cũng đừng thương bác Thanh hơn thương ba nhé, ba tủi thân lắm.”
Hến nghe cũng hơi hiểu hiểu. Màng ngây ngốc một hồi, rồi bất chợt nhớ ra cái gì đó liền ghé tai ba thì thà thì thầm.
-‘Đâu phải thế đâu, mẹ Hà yêu ba Hậu hơn đó, hôm lâu rùi Hến nghe lỏm mẹ nói với bác Thanh thế mà.”