-“Không phải đâu, cái Hà khác, cái Hà chị biết nó giỏi nhịn nên bắt nạt thôi, cái Liên này là cáo thành tinh đấy cậu ạ. Cậu nhớ vụ con cờ hó nó nhảy cầu tự tử không? Thực ra nó sợ chết bỏ mịa đi được ấy, doạ cậu thôi.”
Chị ra sức giải thích, mà cậu không nghe chị. Cũng phải, mối tình đầu của cậu, kí ức ngày đó đẹp đẽ biết bao, nếu không tận mắt chứng kiến, cậu sao có thể tin?
Cậu bị nó làm cho mờ mắt rồi, đến ngày biết chân tướng, có khi cậu chết đứng vì sốc mất. Giống như cái cách cậu đối xử với mẹ bây giờ đây này.
Không, ít ra mẹ còn là mẹ ruột của cậu.
Nhưng con Liên đó, nó chẳng có quan hệ máu mủ gì sất, để rồi xem, mày nhởn nhơ được đến bao giờ hả con?
Lưới trời lồng lộng, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Đến như chị tưởng đầu xuôi đuôi lọt rồi mà cuối cùng vẫn ăn quả đắng nữa là nó. Mẹ đánh mỏi tay thì dừng, chị Thơm ngã ngửa ra đất.
Cả người chị, chỗ bầm tím chỗ ửng đỏ rớm máu. Những vết thương hằn lại thành hình thù đáng sợ, nó đau, nó xót đến tái tê.
Chị nhớ lúc trước thím Hà cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, rồi Hiến Sò oà vào lòng thím ấy, đứa thổi trán đứa xoa tay, tụi nó ríu rít hỏi han, tụi nó thương mẹ phát khóc.
Chị nhớ lắm cái khoảnh khắc ấy. Giá như, chị có một đứa con. Chị Thơm chợt cười vang, cười đến chảy cả nước mắt. Ác giả ác báo, chị chấp nhận, nhưng chị mong lắm đến cái ngày con hồ ly nào đó hiện nguyên hình.
Cái ngày ấy, không biết cậu Phó Tổng Giám Đốc sẽ ê chề đến mức nào? Code giỏi lắm hả? Nghe bảo sáng tạo bao nhiêu game hot cơ mà, ký được cả tá hợp đồng, rốt cuộc vẫn bị một con nhãi nó qua mặt.
Đời, thế đó, nực cười nhỉ?
Cậu tất nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến lời chị rồi, cũng mặc mẹ níu kéo khóc lóc, cậu lạnh lùng đi thẳng.
Anh Hậu ra tới ngõ thì gặp ba Hải, hai ba con chào dì Minh rồi cùng tới bệnh viện thăm chị Hà.
Anh có chút hồi hộp, vừa gặp bác Vân đã vội hỏi nhà em sao rồi ạ, mẹ Cún cố giữ vẻ mặt thản nhiên, bảo ông Hào cũng vừa ở đây về, tình hình tốt chú ạ.
Ba Hến phấn khởi lắm, anh và ông Hải vào rồi bác Vân mới buồn buồn bỏ ra ngoài hành lang. Bác Đăng lẽo đẽo theo sau, vỗ vai vợ lặng lẽ thở dài. Vừa xong nhà anh nói dối cho ba với Hậu an lòng thôi, thực tế mới nửa tiếng trước thím bị co giật, mấy bác sĩ phải chạy xuống cùng lúc, doạ anh, chị Vân, ba Hào một phen khiếp vía, cứ tưởng đêm nay không qua được thật. May mà phúc lớn.
Ba Hải thăm con dâu một lát thì ra ngoài hỏi sao không để Hà nằm phòng VIP như ngày xưa ba ở cho gần gũi với người nhà? Bác Đăng gãi đầu gãi tai đáp cái này vấn đề chuyên môn con cũng không rõ nữa, hình như môi trường trong đấy tốt hơn, trong lành – tiệt trùng, ở ngoài thì nhiều bụi bẩn khí độc.
Bác Vân đang nẫu ruột nghe chồng nói mà ngứa cả tai, tiệt trùng, nghe khác gì sữa tươi?
Cái lão này suốt ngày chỉ biết gái gú, người ta chuyên gia từ nước ngoài về, nói dài như thế, phân tích hay là vậy mà qua tai trâu của ông ấy rơi rớt hết cả rồi.
Giữ sĩ diện cho lão trước mặt ba nên bác không bẻ mà chỉ tâm sự thêm.
-“Ba cứ yên tâm, cái phòng đó sử dụng toàn thiết bị công nghệ cao, vận hành rất tốn kém, số lượng cũng có hạn, không phải bệnh nhân nào cũng đủ điều kiện để đăng ký. Thím yếu quá nên tụi con với ba Hào quyết định cứ đưa vào cho an tâm, mấy hôm nữa sức khoẻ ổn định hơn thì sẽ chuyển ra.”
Ông Hải dặn dò Vân Đăng, bảo các con cố gắng giúp em nó, tiền nong không quan trọng, thiếu quá thì cứ bán nhà ba đi. Mẹ Cún cười khổ, vấn đề là tiền thì đã dễ giải quyết.
Biết ông chưa ăn gì nên hai vợ chồng bác chở ba ra ngoài làm bát phở. Ông hôm nay tình cảm khác thường, tự tay vắt chanh cắt ớt cho con trai hại bác Đăng sởn cả gai ốc, bác run run hỏi ba con lại làm gì có lỗi à?
Ba rơm rớm nước mắt, ba bảo anh ăn đi, ba thương anh lắm, ba xin lỗi anh. Bác Đăng sốc, quay sang cấu tay bác Vân thì thầm.
-“Ơ ba đang tính dằn mặt Đăng phải không? Nhưng dạo này Đăng có xì căng đồ gì đâu Vân nhỉ? Mình ở Mỹ suốt với Chó Cún mà?”
-“Có, tối qua nhân tình của Đăng check in ở Mü, nàng còn post sờ ta tút ngọt ngào tình cảm lắm, thời điểm Đăng về tới sân bay hình như cũng bị chụp trộm, báo lá cải giật tít ầm ầm ấy, kiểu bắt gặp Đăng đưa người mẫu ra nước ngoài hẹn hò.”
Bác Đăng lẩm bẩm thôi chết bỏ mịa rồi, ông Hải tai kém nên hỏi Đăng gọi gì ba hả con? Sao ba ngọt ngào lạ lùng thế? Đáng nhẽ ba phải hắt cả bát phở vào mặt bác mới đúng chứ?
Ba bảo từ giờ ba sang nhà anh ở, bác Vân thủ thỉ chắc ba định giám sát Đăng đấy, bác Đăng bĩu môi xỉa lại, giám thì giám chứ Đăng sợ chó gì, phiền mỗi Vân phải chia giường thôi. Bác Vân lườm chồng rõ dài, bác Đăng nhìn vợ cười hề hề.
Ở bệnh viện còn mỗi ba Hến trông vợ.
Gọi là trông cho oai chứ vợ cũng đâu có cần anh trông đâu. Môi vợ nhợt nhạt hơn cả lúc nãy, chẳng biết có thật là tình hình tốt lên không?
Anh muốn vào trong phòng đó quá, vào ngồi gần với vợ một chút, đứng chỗ này xa lắm, xin lỗi chỉ sợ vợ không nghe thấy.
Anh sai rồi. Vừa ngu vừa dại, tại anh. Vợ dặn con không được bếp xếp linh tinh, vợ nghĩ cho anh. Còn anh? Anh chỉ biết trách móc hờn dỗi vợ, chưa một lần, anh đặt mình trong hoàn cảnh của vợ để suy xét.
Lỗi tại anh hết, nếu anh nghe vợ thì tốt biết mấy? Vợ sẽ chẳng phải chịu đau vợ nhỉ? Có khi bây giờ anh đang chở vợ với Hiến Sò đi ăn kem ấy chứ, đêm về ru con ngủ xong anh lại được ôm vợ, rúc vợ. Một giây mù quáng, một phút điên cuồng, là anh hại vợ ra nông nỗi này.
Là anh mắng vợ, quát vợ, cũng chính anh đuổi theo vợ.
Là anh giữ thang máy của vợ.
Là anh…để vợ tuột khỏi tay anh. Đến giờ phút này đầy, anh cũng chẳng có tư cách gì mà phản đối khi ai đó yêu cầu anh ra ngoài một chút để hắn và vợ tâm sự riêng.
Ghen tỵ. Nghẹn. Đắng.
Nhưng biết làm sao? Là thanh mai trúc mã của vợ, là người cho vợ máu, anh chỉ đành lủi thủi ra ngoài.
Lững thững xuống đến tầng hai thì tình cờ gặp mẹ Bi, mấy hôm đầu óc nặng trĩu quên chưa hỏi thăm chị, trông người gầy cũng tội nghiệp lắm. Chị Liên mò sang khu này để tìm người mà, gặp được rồi bụng khấp khởi mừng thầm nhưng mặt vẫn phải giả đò diễn thật sâu.
Chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững, ba Hến bất đắc dĩ phải dìu chị về phòng. Trên đường đi anh tâm sự rằng mọi chuyện do bác Thơm chứ không phải vợ anh, anh thay mặt bác xin lỗi chị.
Chị Liên tức tím mặt, cố nén xuống rồi tươi cười ngọt ngào, chị bảo chị biết ngay mà, cái Hà không cố ý hại em đâu.
Ba Hến thở dài, đưa mẹ Bi về tới phòng anh mới ngập ngừng bảo.
-“Liên à…khi xưa chia tay em…anh lấy sự nghiệp, công việc để an ủi, để quên đi…nhưng ngày hôm nay đây…nếu không có cô ấy…anh cảm thấy…mọi phấn đấu…mọi cố gắng…và ngay cả sự tồn tại của anh cũng trở nên vô nghĩa.”
Anh nói, anh của ngày hôm nay, đã chẳng còn là anh của năm hai mươi tuổi. Anh bảo, là anh thay lòng, tội lỗi anh gây ra cho chị, hẹn kiếp sau anh trả.
Thế rồi, anh cứ thế quay lưng bước đi, để lại chị trong căn phòng lạnh lẽo sực mùi thuốc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những nhung nhớ da diết mãnh liệt, những cái ôm siết chặt đầy tình cảm, tiếng gọi mình ơi nghe sao thân thương, tình yêu của anh dành cho chị, bao la như trời cao biển rộng, sao có thể nói thay đổi một cách dễ dàng như vậy?
Anh thương chị mà.
Chị cũng khó khăn lắm mới tán đổ anh.
Chị nhớ ngày ấy mới nhập học, anh quá nổi bật nên được khá nhiều bạn nữ để mắt tới.
Chị thì chị tự nhận thấy mình cũng đẹp, không những da đẹp dáng đẹp mặt xinh mà còn rất cá tính.
Chỉ có điều anh ngốc nghếch chưa nhận ra ánh hào quang tiềm ẩn của chị thôi. Hồi đó anh suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào máy tính, lúc đầu chị còn tưởng chăm học, mãi sau mới biết ngoài học ra ba Hến còn có tật xấu là hay lê la lên diễn đàn giao lưu kết bạn bốn phương.
Chị rình mò mãi mới ngó trộm được nick của anh. Chị lén lút lập một cái tài khoản mới âm thầm theo dõi anh. Xem lịch sử hoạt động mới biết anh follow đúng một người, chị cũng không biết tên con bé đó nữa, chỉ biết nó kém tựi chị ba tuổi, vậy nghĩa là vẫn còn đang học cấp ba.
Nó có vẻ khác những con nhãi ranh cùng độ tuổi, tường nhà nó chủ yếu viết về những vấn đề như tiết kiệm năng lượng, giữ gìn môi trường xanh sạch đẹp và đặc biệt là kêu gọi mọi người bảo vệ động vật quý hiếm.
Anh hay nhảy vào bình luận các bài viết của nó, nó cũng tích cực trả lời lắm. Anh khen nó lương thiện, anh bảo anh ước mai sau có người yêu ngọt ngào như nó. Mấy lần chị thấy anh xin tên xin ảnh mà con bé hình như thẹn nên nhất định không chịu cho.
Hồi đó chị thương thầm anh, ngày ngày lén lút xem bọn họ comment lên bài viết của nhau mà ức nghẹn cả họng. Chẳng hiểu sao chị rỗi hơi đến mức lưu từng bài, từng câu từng chữ của họ lại nữa.
Kiểu ghen quá hoá điên ấy. Rồi cũng chẳng ngờ sau này có sự cố, diễn đàn bị đánh sập.
Vì không khôi phục được dữ liệu nên tầm hai chục ngày sau người ta thiết lập lại một diễn đàn mới nội dung giống hệt, chỉ khác tên miền thôi. Anh ngày viết mấy bài, ở cuối lúc nào cũng tái bút @kysibongdem2705 đợi @Oaihuongtim0472, kiên trì đăng online nửa tháng liền mà không hề nhận được tin tức của em ấy.