Âu Dương Tư Duệ quay về nhà thì trời đã khuya, anh đã ngồi ở sân bay đến lúc người dần thưa thớt đi, mặc cho người qua lại nhìn anh tò mò.
Anh cũng không hiểu bản thân nữa, hiện tại anh rất rối, cái gì cũng không thể suy nghĩ được.
Quần áo xộc xệch, khuôn mặt anh bờ phờ, cả ngày không ăn gì làm cơ thể anh như mất đi hoàn toàn sức lực.
Vừa đặt chân bước vào nhà, anh đã không trụ nổi mà ngã nhào xuống, suýt chút nữa đầu còn đập vào cả cạnh bàn.
"Tư Duệ, con làm sao vậy? Sao giờ này lại về đây, không phải hôm nay con đi dã ngoại cùng bạn học sao?" Mẹ Lạc Ninh Hinh đang uống nước dưới bếp, trông thấy con trai thất thểu quay về, bà ấy xót xa chạy ra đỡ anh dậy.
"Mẹ, con sai rồi, là con có lỗi với Minh Nguyệt!" Âu Dương Tư Duệ mệt mỏi tựa vào lòng bà ấy nói, anh bây giờ cảm thấy bản thân thật hèn nhát.
Mẹ Lạc Ninh Hinh không biết con trai mình sai ở đâu nhưng nhìn trạng thái của anh bây giờ, bà ấy hiểu việc này rất nghiêm trọng.
"Tư Duệ, con biết sai và nhận lỗi là một chuyện rất đúng đắn." Bà ấy xoa đầu anh, rồi bất ngờ dùng sức kéo anh đứng lên.
"Đi, mẹ đưa con quay về phòng tắm rửa! Tắm một cái cho sạch sẽ, mẹ sẽ làm bữa tối cho con, con vẫn chưa ăn gì có đúng không?" Bà ấy nói tiếp, tay không ngừng kéo anh đi lên lầu.
Âu Dương Tư Duệ mặt mày không cảm xúc, anh vô thức đi theo bà ấy, hiện giờ anh cũng không còn sức lực nữa rồi.
Mẹ Lạc Ninh Hinh đưa anh đến phòng tắm, bà ấy cẩn thận pha nước ấm cho anh, rồi mới đẩy anh đi vào trong.
Sau đó bà ấy không nói gì, trực tiếp quay đầu đi xuống bếp, nấu cho con trai một bát mì nóng, vì bây giờ cũng đã rất trễ.
Âu Dương Tư Duệ không dễ chịu, thân làm mẹ bà ấy cũng đau lòng, cách duy nhất bây giờ là phải vực dậy tinh thần cho anh.
Đừng nhìn anh mỗi ngày đều tỏ ra mạnh mẽ mà lầm tưởng, mỗi khi anh cảm thấy sa sút liền trở nên yếu đuối vô cùng.
Nước trong nồi nhanh chóng sôi lên sùng sục, mẹ Lạc Ninh Hinh động tác nhanh nhẹn cho mì vào trong, bà ấy còn chuẩn bị thêm thịt bò và tôm tươi.
Nói đơn giản là nấu mì nhưng lại vô cùng hoành tráng, vẫn đầy đủ chất như bữa cơm thường ngày.
Lúc Âu Dương Tư Duệ lại một lần nữa xuống lầu, thì trên bàn đã có thêm một tô mì lớn hấp dẫn, mùi hương ngào ngạt khiến bụng anh cồn cào.
Nhưng tâm trạng anh rất tệ, cho nên cũng không muốn ăn.
"Tư Duệ, đến đây ăn đi!" Mẹ Lạc Ninh Hinh mang thêm một cốc nước lạnh đặt lên bàn, bà ấy mỉm cười nhìn anh nói.
"Mẹ biết con chắc là cũng không muốn ăn đâu, nghe mẹ nói, con muốn sửa sai thì cũng cần phải có sức chứ! Mẹ không biết là chuyện gì, nhưng mẹ tin con trai mình sẽ có cách để thay đổi cục diện này, vì con là con trai của Âu Dương Tư Thần."
Những lời này lại giống như tiếp thêm cho Âu Dương Tư Duệ sức mạnh.
Mẹ anh nói đúng, chuyện này vẫn có thể cứu vãn.
Vũ Minh Nguyệt chỉ là đi nước ngoài, cũng không phải sẽ không gặp lại, anh ở đây tỏ ra đau lòng cho ai xem, cô cũng đâu vì thế mà tha thứ cho anh.
Bây giờ anh phải ăn uống đầy đủ, như vậy thì mới có sức đi tìm cô để cầu xin sự tha thứ chứ.
Mọi thứ vẫn chưa phải chấm hết, anh không được phép suy sụp như vậy, vì anh là con trai của người đứng đầu Âu Dương Đế Đoàn.
"Cảm ơn mẹ!" Âu Dương Tư Duệ nở nụ cười đáp lời bà ấy, anh bước đến ngồi vào bàn dùng bữa.
Vẫn là thức ăn mẹ nấu vừa miệng, loáng một cái bát mì đã sạch trơn.
"Như vậy mới đúng, Tư Duệ, con phải cố lên!" Nhìn con trai bắt đầu phấn chấn lên, mẹ Lạc Ninh Hinh vui mừng cổ vũ anh.
"Vâng, con sẽ không để chuyện này lặp lại đâu!" Âu Dương Tư Duệ có chút tự tin đáp.
...
Phó Tử Khanh sau khi biết Vũ Minh Nguyệt rời đi liền đến sân bay nhưng cũng giống Âu Dương Tư Duệ, hắn cũng đến muộn một bước không thể gặp được cô.
Có điều sau khi biết tin cô đến nước M từ quản gia, trong lòng hắn lại vui mừng như nở hoa.
Phải chi cô đến nước M sớm hơn, thì hắn đã không phải mất công chạy đến thành phố Nam Vương này.
Tuy bây giờ hắn lại phải thu xếp quay về nước nhưng hắn lại cảm thấy hài lòng, vì ở nước M chính là địa bàn của hắn, còn sợ cô sẽ bị cái tên ất ơ nào cướp mất nữa sao.
"Ông mau chuẩn bị đi, chúng ta quay về nhà thôi!" Phó Tử Khanh ngồi trên ghế sô pha, hắn vui vẻ nói với quản gia.
"Sao ạ? Thiếu gia, chúng ta vừa đến đây không bao lâu mà, giờ lại phải quay về sao?" Ông ấy kinh ngạc nhìn hắn hỏi lại.
"Đúng vậy, nữ thần đã không còn ở đây nữa, thì tôi ở lại làm cái gì chứ? Ông mau đi chuẩn bị đi, càng nhanh càng tốt!"
"Nhưng mà..."
"Còn nhưng nhị cái gì nữa, chê tôi trả lương cho ông thấp sao?"
"Không có ạ!"
"Vậy thì làm việc đi!"
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay!"
Cuộc nói chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc, Phó Tử Khanh thích thú quay về phòng ngủ.
Vậy là hắn sắp rời khỏi đây, quay về lãnh địa của mình rồi.
Chỉ có lão quản gia là cực khổ, vì bận luôn tay luôn chân với hắn.
Ông ấy chỉ vừa mới sắp xếp ổn thoả việc sinh sống ở đây, bây giờ lại sắp phải chạy tới chạy lui chuẩn bị trở về nước M.
Ông ấy thật sự muốn khóc chết đi được, từ ngày đi theo săn sóc Phó Tử Khanh, mái tóc muối tiêu của ông ấy nay đã bạc trắng nhiều hơn.
Cũng không biết khi nào hắn chịu trưởng thành, có như vậy thì ông ấy mới đỡ cực khổ vì tính khí thất thường của hắn.
...
Cùng lúc đó, tại nước Y.
Giờ này đang là buổi sáng, Vũ Minh Nhật hiện tại đã rời giường ngủ, sau khi ăn sáng xong thì anh ấy lại bận rộn cùng bác và hai anh trai đến bến cảng tàu.
Lục gia hôm nay có một đơn hàng mới, bọn họ là đến đây kiểm tra tình trạng hàng hoá, xem thử có vấn đề gì hay không.
Đây cũng là công việc mà nửa tháng nay Vũ Minh Nhật thường làm, ngoài ra anh còn đến công ty xem qua sổ sách.
Dù mới là một thiếu niên mười sáu tuổi nhưng với trí thông minh vượt bật của mình, mỗi thứ anh xem qua đều ghi nhớ và hiểu rõ.
"Lô vải lần này chất lượng thật không tồi, Minh Nhật, em đến đây xem thử đi!" Lục Trạch, anh trai của anh lên tiếng gọi.
"Vâng, em đến ngay!" Vũ Minh Nhật nói rồi liền đi đến, anh đưa tay chạm vào những tấm vải, rồi hài lòng gật đầu.
"Này so với đợt lần trước còn tốt hơn!"
"Đúng vậy, hi vọng sau này sẽ luôn nhận được hàng tốt thế này!"
"..."
Đến trưa thì việc kiểm tra đã hoàn thành, bọn họ cũng chuẩn bị lên xe quay về công ty xử lý sổ sách.
Vũ Minh Nhật lúc này vẫn còn đứng ở bên ngoài, anh muốn kiểm tra lại thật chắc chắn, như vậy anh mới có thể yên tâm.
Không mất quá nhiều thời gian, anh cuối cùng đã kiểm tra xong, liền nhanh chân muốn quay về nơi đỗ xe vì sợ mọi người chờ lâu.
"Bịch, bịch, bịch." Đột nhiên phía sau anh vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người đang chạy đến.
Vũ Minh Nhật theo quán tính quay đầu lại, anh còn chưa kịp nhìn xem người ở phía sau là ai, thì bất ngờ người đó đã đâm sầm vào anh.
"Ầm!"
Cú đâm khá mạnh làm Vũ Minh Nhật có chút choáng váng, khi anh định thần lại thì nhìn thấy người kia vẫn còn nằm trên đất, dường như không còn sức lực để ngồi dậy.
"Lam Tiểu Nhã?" Ngay khi người ấy ngẩng đầu lên nhìn, anh liền lập tức nhận ra, dù cho gương mặt cô ấy bây giờ trông rất tiều tụy..
Danh Sách Chương: