Chương 66
Tuy rằng Quý Tiêu và Trần Lâm Ký chưa từng xuất hiện cùng nhau, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy cái bóng lưng đó thì cô liền nhận ra rằng mình đã từng gặp ông ta ở buổi đấu giá.
Áo bành tô màu đen làm cả người ông ta như được bao phủ trong màn đêm, thân hình cao lớn che chắn phân nửa ánh sáng của máy bán hàng khiến Quý Tiêu không khỏi cảm thấy có chút nguy hiểm.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tin tức tố Alpha thoang thoảng đang thăm dò lẫn nhau trong không trung.
Trần Lâm Ký không nói gì, nhìn Quý Tiêu đang đứng trước mặt, hương Brandy đào khiến ông ta khó có thể giữ bình tĩnh.
Ông nhìn cô gái nhỏ trước mắt, bàn tay trong túi hơi hơi chuyển động.
“Quý Tiêu.”
Ngay lúc Trần Lâm Ký định làm gì đó với Quý Tiêu thì một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên từ sau lưng cô.
Quý Tiêu nghe được giọng nói đó thì quay đầu nhìn, thấy Ngụy Khinh Ngữ đang đứng trên hành lang cách đó không xa, bước đi nghiêm nghị đang chậm rãi đi về phía mình.
Không biết tại sao, nhưng trái tim đang thấp thỏm lo lắng của cô lại có chút thả lỏng.
Giống như cô biết chắc rằng chỉ cần có Ngụy Khinh Ngữ ở đây thì Trần Lâm Ký sẽ không dám làm gì với cô.
Nhưng rõ ràng trong nguyên tác, mối nguy hiểm lớn nhất với Quý Tiêu phải là Ngụy Khinh Ngữ kia mới đúng.
Mà Trần Lâm Ký ở đối diện Quý Tiêu cũng buông bàn tay ra khỏi túi, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không thể nhìn thấu.
Quý Tiêu bình thản ung dung nhìn Ngụy Khinh Ngữ đi đến, cất tiếng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Khi Quý Tiêu rời khỏi phòng bệnh thì Ngụy Khinh Ngữ đã mơ hồ cảm thấy có chút bất an, sau đó nàng từ chỗ An Sầm biết được hôm nay Trần Lâm Ký cũng đến bệnh viện.
Tuy nàng không biết Trần Lâm Ký đến bệnh viện làm gì, nhưng chỉ cần dựa vào việc nàng biết thái độ của Trần Lâm Ký đối với người nhà họ Quý không được thân thiện mà nói thì nhất định không thể để Quý Tiêu gặp ông ta.
Chỉ là, Ngụy Khinh Ngữ cũng không thể nói những chuyện này với Quý Tiêu, chỉ giải thích đơn giản một chút: “Vừa rồi ở phòng bệnh chúng tôi có nói chuyện, cảm thấy cậu đi một mình như vậy sẽ phải xách rất nhiều đồ, nên Kỳ Kỳ nói tôi đến giúp cậu một chút.”
Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói thế, lại đưa những chai đồ uống đang cầm trên tay ra, “Không sao, cậu xem, một mình tôi xách là được rồi.”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng để các cậu ấy đợi lâu.”
“Được.” Quý Tiêu gật đầu, nhấc chân đi cùng Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng không ngờ, Trần Lâm Ký này lại cất tiếng gọi ở phía sau hai người.
“Hai cô bé.”
Hai người đều có chung suy nghĩ cố ý làm lơ Trần Lâm Ký để rời đi, nhưng khi âm thanh phía sau lưng vang lên, cả hai gần như đồng thời dừng bước.
Trái tim Quý Tiêu bịch lên một tiếng, Ngụy Khinh Ngữ lại tương đối bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Trần Lâm Ký, hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Nàng hiểu, quan hệ của bọn họ vẫn còn là bí mật, Trần Lâm Ký không dám hành động như Liễu Nguyệt, công khai rõ ràng quan hệ của bọ họ trước mặt Quý Tiêu.
Trần Lâm Ký mỉm cười với Ngụy Khinh Ngữ, vô cùng lịch sự hỏi: “Xin hỏi, phòng ICU* đi hướng nào?”
(*ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit, là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.)
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, thì đã hiểu được ý của Trần Lâm Ký, bình tĩnh trả lời: “Tôi cũng không rõ, chú có thể hỏi y tá trực ban xem thế nào.”
“Được, cảm ơn.” Trầm Lâm Ký khẽ gật đầu với Ngụy Khinh Ngữ, thật sự xoay người đến phòng y tá.
Không biết có phải thật sự đúng thời cơ hay không, thời điểm Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu trở về phòng bệnh vừa lúc bác sĩ chủ trị đang kiểm tra cho Kỳ Kỳ.
Thừa dịp Quý Tiêu đang đứng nghe, Ngụy Khinh Ngữ nhân lúc không người phát hiện đã rời khỏi phòng bệnh, đến phòng ICU như đã hẹn với Trần Lâm Ký.
Trần Lâm Ký đang an vị trên chiếc ghế dựa tại vị trí hành lang kín đáo nhất bệnh khu, áo khoác đen hoàn toàn che phủ gương mặt đang rũ xuống của ông.
Không gian yên tĩnh không một bóng người càng khiến bóng lưng người đàn ông thêm hùng vĩ, bóng dáng in dài trên tường đầy vẻ trầm tĩnh.
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng bước đến, nói: “Chú Trần.”
Trần Lâm Ký nghe thấy tiếng gọi thì khẽ giật mình, không khí nghiêm túc mới vừa quanh quẩn quanh thân chợt tiêu tán hết.
Ông khẽ động, mở ra đôi mắt vừa mới nhắm lại cách đó không lâu, tiếng nói mang theo vài phần giọng mũi: “Khinh Ngữ đến rồi sao.”
“Dạ.” Ngụy Khinh Ngữ gật gật đầu, lại hỏi: “Sao chú lại ở trong này.”
“Chuyện con nhờ ta, ta phải biết rõ người nọ là ai mới được.” Trần Lâm Ký giảng giải.
Khí thế của người đàn ông vừa mới tan ra, giờ lại hội tụ.
Trần Lâm Ký đứng trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, tiếng nói nặng nề: “Khinh Ngữ, chú có một lời phải nhắc nhở con.
Giúp đỡ bạn học là tốt, nhưng phải có chừng mực.”
“Tuy là chuyện của người lớn, trẻ nhỏ vô tội, nhưng sau này Quý Thanh Vân nhất định phải vào tù, đến lúc đó Quý Tiêu nhất định cũng sẽ chịu liên lụy.”
“Dưới cái tổ bị lật sẽ không còn trứng nào bình an*, chú vẫn phải nhắc nhở con, đừng qua lại thân thiết với người nhà họ Quý.”
(*Ý nói một người làm ra tội sẽ liên lụy đến cả nhà.)
Giọng điệu của Trần Lâm Ký giống như một người cha nghiêm khắc đang dạy dỗ con gái, trên gương mặt nghiêm túc cứng nhắc mang theo vẻ tận tình khuyên nhủ.
Vốn ông không cần nói những lời này với Ngụy Khinh Ngữ, nhưng ngày hôm qua ông vô tình thấy được bài đăng trên diễn đàn trường trong di động của Liễu Nguyệt, không thể không liên tưởng đến việc mà mấy hôm trước Ngụy Khinh Ngữ nhờ vả ông.
Nên mới khiến ông phải tự mình đến bệnh viện một chuyến.
Trên hành lang phòng ICU truyền đến tiếng bước chân lúc gần lúc xa của y tá.
Ngụy Khinh Ngữ nghe được những lời nói ẩn ý của Trần Lâm Ký, chỉ im lặng mím môi.
Nàng có thể đáp ứng những yêu cầu khác của Trần Lâm Ký, nhưng chỉ riêng việc phân rõ giới hạn với Quý Tiêu là nàng không làm được.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn cố né tránh và xem nhẹ việc này, cuối cùng hôm nay vẫn bị Trần Lâm Ký đào lên.
——— Bản thân nàng sẽ giành lại quyền thừa kế tài sản từ trong tay Quý Thanh Vân, nàng cũng sẽ tống ông ta vào tù, những chuyện và người có liên quan đều sẽ phải chịu báo ứng tương xứng.
Nhưng chỉ có Quý Tiêu là nàng muốn bảo vệ.
Nàng đã từng rất căm hận Quý Tiêu, nhưng hiện tại lại hy vọng trong tương lai cô ấy có thể bình an vô sự không phải gánh chịu bất cứ hậu quả gì.
Trần Lâm Ký nhìn dáng vẻ Ngụy Khinh Ngữ im lặng, lại nói: “Khinh Ngữ, tính từ khi chú gặp lại con ở buổi đấu giá, cũng chỉ mới qua nửa năm thôi nhỉ?”
“Dạ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.
Nàng hiểu rõ lần này Trần Lâm Ký mạo hiểm tự mình đến bệnh viện không chỉ là vì cảnh cáo Quý Tiêu, mà còn có kế hoạch muốn bàn bạc với nàng.
Mà từ lời nói vừa rồi của ông có thể thấy, chủ đề lần này họ muốn nói đến là gì.
“Chú, chú muốn nói đến sự chuẩn bị cho tương lai đúng không.”
Khóe mắt Trần Lâm Ký hiện lên vẻ hài lòng vì trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Khinh Ngữ, chỉ còn một năm nữa con đã mười tám tuổi, trưởng thành rồi.
Hẳn là con hiểu rõ, càng gần đến thời điểm con đến tuổi trưởng thành, Quý Thanh Vân lại càng muốn bức bách con từ bỏ quyền thừa kế công ty, dù cho có phải sử dụng thủ đoạn dơ bẩn nào.”
Vẻ khẩn cấp chợt lóe lên trong đôi mắt nàng thiếu nữ, con ngươi xanh thẫm tràn ngập vẻ trào phúng.
Thủ đoạn dơ bẩn của Quý Thanh Vân, Ngụy Khinh Ngữ đã từng nếm trải qua một lần.
Lần đó nếu không có Quý Tiêu ra tay, nàng cũng không dám tưởng tượng đến dáng vẻ hiện tại của bản thân nữa.
Trần Lâm Ký: “Sau này chú Liễu Hổ của con sẽ cử người âm thầm bảo vệ con, nhưng đồng thời cũng đã đến lúc con nên tiếp xúc đến những thứ này rồi.
Chú nghĩ từ giờ nên thuê một gia sư dạy cho con, tầm này năm sau, sau khi con thi đại học xong, sẽ lập tức tham gia vào trận chiến này ngay.”
“Trên mặt trận không khói thuốc súng này, chỉ cần một sai lầm cũng sẽ phá hủy hết những gì chúng ta đã chuẩn bị, sẽ là thất bại vô cùng thảm hại.”
Nói đến đây, ngữ điệu của Trần Lâm Ký trở nên nặng nề hơn.
Dừng một chút, ông lại nói: “Thế nhưng ngược lại, nếu chúng ta lấy được quyền chủ động, hiện tại những thứ con muốn bảo vệ, dù cho sau này con có thay đổi suy nghĩ hay không, con đều có thể bảo vệ được chúng.”
“Con hiểu rõ lời chú nói chứ?”
Nói xong thì Trần Lâm Ký lập tức nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ.
Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, rèm mi dày của thiếu nữ khẽ nâng lên, trong đôi mắt thanh lãnh kia tràn ngập sự kiên định và cương quyết.
Ngụy Khinh Ngữ không làm Trần Lâm Ký thất vọng mà gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Giống như Trần Lâm Ký đã nói, chỉ có lấy được quyền chủ động mới có thể bảo vệ những thứ bản thân muốn.
Có thể dưới tầm mắt của ông ấy, bảo đảm sự bình an sau này của Quý Tiêu.
Nếu hôm nay không phải vô tình biết được việc Trần Lâm Ký đến bệnh viện từ chỗ An Sầm, nàng không biết Quý Tiêu sẽ bị ông ấy làm gì nữa.
“Nhưng con có một thỉnh cầu, chú Trần.” Im lặng một lúc, Ngụy Khinh Ngữ lại nói.
Nàng hiểu Trần Lâm Ký làm những điều này đều là vì suy nghĩ cho nàng, nhưng có một số người là điểm giới hạn của nàng.
Người điềm tĩnh như nàng lại không muốn phải trải qua thời khắc bị động như thế này một lần nào nữa.
Trần Lâm Ký nghe vậy, thì ánh mắt chợt khựng lại.
Tâm tư thiếu nữ rất dễ đoán, nhưng ông vẫn cho Ngụy Khinh Ngữ sự tôn trọng tương ứng: “Con nói đi.”
“Trước khi hạ bệ được Quý Thanh Vân, con muốn chú bảo đảm an toàn cho Quý Tiêu.
Con sẽ nghe theo sắp xếp của chú, dốc hết toàn lực nhanh chóng hoàn thành những bài học kia.”
Từ khi bắt đầu Ngụy Khinh Ngữ chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, đến bây giờ lại tham lam muốn cầu thêm vận mệnh của Quý Tiêu.
Từ Quý Thanh Vân, nàng thiếu nữ lại một lần nữa nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này, cũng từ Trần Lâm Ký hiểu rõ được tầm quan trọng của quyền lực.
Bây giờ nàng không có một lợi thế nào, chỉ có thể lấy bản thân trao đổi.
Dù rằng Trần Lâm Ký không có thiện cảm với người nhà họ Quý vì hãm hại ân nhân của ông tan cửa nát nhà, nhưng khi ông nhìn thấy ánh mắt sắc bén này của Ngụy Khinh Ngữ thì vẫn thỏa hiệp.
“Được, chú đảm bảo với con.”
Trần Lâm Ký cảm thấy Ngụy Khinh Ngữ như một chú sư tử con, bờm lông xinh đẹp như một ngọn lửa đang bùng cháy nuốt chửng mọi thứ.
Ông chỉ nghĩ đơn giản rằng Quý Tiêu chính là mồi lửa nàng cần dùng để thắp sáng niềm tin của mình.
Mà sau này khi chú sư tử nhỏ đã trưởng thành, hoàn toàn có thể vứt bỏ đốm lửa nhỏ bé này.
“Con cứ làm theo lộ trình kế hoạch chú vạch ra cho con, hiện tại vất vả một chút, nhưng cuối cùng nhất định sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về cha con.
Đến lúc đó, có rất nhiều Alpha ưu tú tùy con lựa chọn.”
Trần Lâm Ký nói xong thì đặt bàn tay nặng nề của mình lên vai Ngụy Khinh Ngữ rồi siết chặt lại.
Bờ vai thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, thậm chí khiến người ta có cảm giác không thể chịu nổi một đòn.
Nhưng sau khi hứng lấy bàn tay nặng nề của Alpha lại không có chút nghiêng ngả nào.
Gió khe khẽ lướt qua sườn mặt Ngụy Khinh Ngữ, nhưng lại không có hương vị Brandy đào.
Ngụy Khinh Ngữ âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải chuẩn bị hết tất thảy, cuối cùng nắm giữ được quân bài của mình, bảo toàn cho Quý Tiêu.
Có nhiều Alpha ưu tú làm gì chứ, nếu đó không phải là Quý Tiêu thì nàng đều không cần.
•
Giữa tiết trời mùa xuân, hoa hồng nở rộ đầy khoảng sân trong các khu nhà dạy học.
Gió thổi qua dừng trên vai các bạn học, hương hoa như hương tin tức tố cuốn hút các Alpha và Omega.
Tiếng chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, học sinh trong phòng nhanh chóng thu dọn sách vở nối đuôi nhau ra về.
Từ cửa sổ thủy tinh của lớp thực nghiệm nhìn vào trong, có một bóng lưng cô độc giữa chồng sách giáo khoa.
Ngụy Khinh Ngữ làm xong bài tập thì nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Hàng mi dài như phiến quạt xòe rũ xuống, vô cùng yên ổn.
Từ sau khi gặp mặt Trần Lâm Ký, mấy ngày nay Ngụy Khinh Ngữ đều liều mình cố gắng.
Không chỉ vì để tránh mất đi những di sản mà ba mẹ để lại cho nàng, mà còn vì tránh việc buộc phải mất đi Quý Tiêu.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống bóng lưng nàng thiếu nữ như nét vẽ họa lên mặt bàn, ở trước cửa có một bóng đen khác đang đi vào.
Cái bóng cột tóc đuôi ngựa này chậm rãi đổ xuống đỉnh đầu nàng thiếu nữ, hai cái bóng lồ ng vào nhau như đang nhẹ hôn lấy đối phương.
Đột nhiên một luồng hơi lạnh truyền lên trán Ngụy Khinh Ngữ, làm nàng đang trong giấc mộng nháy mắt bừng tỉnh.
Không chờ Ngụy Khinh Ngữ kịp phản ứng lại, giọng nói quen thuộc pha chút giận dữ độc nhất vô nhị truyền đến từ đỉnh đầu.
“Này, tan học rồi mà còn ngủ sao?”
Ngụy Khinh Ngữ mở đôi mắt còn đang nhập nhèm vì buồn ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy Quý Tiêu.
Nàng không biết cô ấy đã đứng trước bàn học của mình bao lâu, hai que kem khác vị đang nằm trong tay cô ấy, một cái trong đó còn đọng nước bên trên.
——— Đây hẳn là thứ mát mát lành lạnh vừa mới dán lên trán nàng.
Tay áo đồng phục của Quý Tiêu đã xắn lên một nửa, dưới ống tay áo là lớp băng trắng.
Đôi mắt hạnh cất chứa vài phần ý cười tinh nghịch, Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào, trái tim thoáng rung động.
Làm sao có thể không rung động khi vừa mở mắt thức dậy, người xuất hiện trước mặt tôi lại là cậu?
–---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy lạnh lùng: Có.
Quý hèn: Cái gì cơ?
Ngụy lạnh lùng: Hôn tôi đi..
Tiếng huyên náo của những học sinh rời đi vang vọng bên ngoài hành lang, tách biệt với sự yên tĩnh lạ thường trong phòng học chỉ có hai người.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đứng trước mặt mình, vành tai phiếm hồng lấp ló sau mái tóc dài thoáng hiện ra.
“Sao cậu lại ngủ gật trong lớp học vậy, thấy không khỏe ở đâu hả?” Quý Tiêu quan tâm hỏi.
“Không có.” Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Chỉ là hơi mệt một chút thôi.”
Nghe vậy, Quý Tiêu gật gật đầu rồi ngồi dựa lên mặt bàn phía sau lưng, ra dáng than phiền: “Tôi cảm thấy gần đây cậu rất hay mệt mỏi, buổi tối lúc nào cũng tắt đèn rất muộn, cậu học đến khuya thế sao?”
“Vì có rất nhiều bài, tôi học hết rồi mới nhận ra là đã trễ như vậy.” Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt đáp.
Khi còn nhỏ Ngụy Khinh Ngữ thấy cha nàng dù rất bận rộn nhưng vẫn luôn có thời gian dành cho mình, vì vậy nàng đã ngây thơ nghĩ rằng công việc kinh doanh này cho dù rất phức tạp nhưng có lẽ cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức.
Nhưng giờ đây, khi bản thân nàng đang cố gắng học tập thì mới nhận ra rằng, còn rất nhiều điều mà nàng chưa hiểu được.
Chú Trần nói đúng, dưới cái tổ bị lật sẽ không còn quả trứng nào bình an.
Ngoài nhà họ Ngụy ra thì mấy năm nay Quý Thanh Vân đã từng đắc tội với không ít người, một khi sự thật được phơi bày, mọi chuyện cũng sẽ liên lụy đến Quý Tiêu. Tới lúc đó cô cũng sẽ thê thảm không kém gì nàng ngày trước.
Thế nên nàng càng phải nỗ lực chăm chỉ hơn nữa.
Quý Tiêu thừa biết, Ngụy Khinh Ngữ nói học bài là học cả những thứ không có trong sách giáo khoa.
Khi cô gặp Trần Lâm Ký trong bệnh viện vào ngày ấy, ông ấy hẳn đã nói điều gì đó với Ngụy Khinh Ngữ. Hoặc là phân tích về tình hình hiện tại, hoặc là nói về tương lai, ông ấy hẳn là đã có sẵn kế hoạch cho những chuyện đó rồi.
Quý Tiêu biết rằng những điều này sẽ liên quan đến việc giúp Ngụy Khinh Ngữ lấy lại tài sản thừa kế trong tương lai, vì vậy cô sẽ không ngăn cản nàng. Nhưng nhìn Ngụy Khinh Ngữ mệt mỏi như vậy, cô vẫn cảm thấy xót xa.
Chỗ da thịt hồng hào trên người nàng mà cô dày công vỗ béo trong suốt nửa năm vừa rồi chỉ vừa qua mấy ngày đều như dã tràng xe cát hết rồi.
Quý Tiêu bĩu môi bất mãn, giơ tay lên và đặt que kem lên trán của Ngụy Khinh Ngữ một lần nữa, nhắc nhở: “Vậy thì cậu phải chú ý đến sức khoẻ của mình hơn, cơ thể nhỏ bé này của cậu không thể chịu nổi áp lực này đâu.”
Bóng đèn huỳnh quang trong phòng nhấp nháy hai lần, những ngón tay mảnh khảnh của Quý Tiêu cùng với que kem chạm vào trán Ngụy Khinh Ngữ.
Cảm giác lành lạnh xen lẫn hơi ấm, hương rượu đào nhẹ nhàng vương vấn nơi đầu mũi nàng.
Trái tim của Ngụy Khinh Ngữ lập tức rộn ràng mãnh liệt đập bịch bịch bịch.
Chỉ một hành động nhỏ thôi mà nàng như muốn lên cơn đau tim rồi này.
“Yooo, chị Tiêu, hai người thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta về nhà được chưa nè?”
Lúc này, giọng nói của Kỳ Kỳ từ cửa sau lớp học truyền đến, cô và Phòng Nhất Minh đang đứng trước ngưỡng cửa với một nụ cười nửa miệng trên mặt.
Ngụy Khinh Ngữ vội phản ứng tránh khỏi bàn tay của Quý Tiêu khiến mặt nàng bị dính kem, nàng quơ tay lấy cặp sách, giả vờ bình tĩnh: “Chờ một chút.”
Mặt trời treo ở rìa phía Tây của bầu trời, hằn lên trên nền trời một quầng sáng màu vàng nhạt.
Khuôn viên sau giờ cao điểm trống trải và yên tĩnh, tiếng than vãn của Quý Tiêu vang trên hành lang: “Thật là, tại sao hai người lại đến đây, không đợi ở cổng trường được hả?”
“Lâu thế mà không thấy mấy cậu, nên bọn này mới lo lắng đi tìm chứ bộ.” Kỳ Kỳ vỗ bả vai của Quý Tiêu, nói: “Hơn nữa, hôm nay có vẻ phe ta đến lúc phải hạ màn rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Quý Tiêu trở nên nghiêm túc: “Xì, xì xì! Cái gì mà hạ màn, sao mà toàn nói mấy cái xui xẻo không vậy.”
Phòng Nhất Minh: “Mình nghĩ là cậu ấy nghĩ rằng bệnh của bản thân có thể chữa khỏi hoàn toàn nên mới không kiêng dè nói mấy lời như vậy.”
Kỳ Kỳ nhìn hai người bên cạnh, hô “Cắt” một tiếng, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đi bên cạnh Quý Tiêu: “Cảm ơn Khinh Ngữ nhiều nha, nếu không có cậu giúp đỡ thì tôi hết cứu thật rồi. Giờ thì mọi chuyện đều đã ổn cả.”
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu nên tự chăm sóc tốt cho bản thân, bọn tôi còn mong cậu mau chóng quay lại nhóm.”
Kỳ Kỳ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Cô còn chưa nói xong đã thay đổi biểu cảm, có chút đau khổ nói: “Nhưng mình không thể trở lại được...”
“Ủa alo!” Quý Tiêu cùng Phòng Nhất Minh đồng thanh hét lên, hết sức bất ngờ.
“Bởi vì khi trở lại có lẽ mình vẫn phải học cho xong năm cuối cấp ba, còn các cậu thì đã lên đại học hết rồi!” Kỳ Kỳ thở dài, trên mặt có chút đắc ý vì lừa được hai kẻ khờ.
Chỉ là lần này phản ứng của Quý Tiêu với những đề tài của Phòng Nhất Minh và cô ấy lại không giống như ngày thường.
Dòng sông trước mặt là dòng sông chảy ngang qua thành phố, nó đã trải hàng trăm năm lịch sử, đã chứng kiến rất sự trôi đi của thời gian. Từng gợn sóng ánh lên trong đôi mắt của mỗi người, các cô gái đều vì câu nói của Kỳ Kỳ mà đặt nhiều hy vọng trong tương lai.
Học lên cao, tự do. Sự sống và cái chết.
Chỉ cần Kỳ Kỳ sống sót qua tháng Bảy này, khi tuyến của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm nữa thì Quý Tiêu mới có thể chắc chắn bản thân đã thay đổi được cốt truyện.
Cùng lắm thì bản thân lại bị trừng phạt đánh gãy tay một lần nữa, cũng không đáng kể lắm nhỉ?
“Nói mới nhớ, cậu định vào trường đại học nào?” Kỳ Kỳ hỏi.
Phòng Nhất Minh: “Tôi muốn nộp nguyện vọng vào trường Đại học C, đồ ăn ở đó được xếp vào top 5 ở Trung Quốc đấy. Hơn nữa Thiển Thiển cũng muốn thi vào trường đó nữa.”
Nói xong, người trước nay có da mặt dày như Phòng Nhất Minh cũng bẽn lẽn cười xấu hổ.
——— Thiển Thiển mà cô ấy nói chính là cô bạn thanh mai mà trước đó Phòng Nhất Minh đã kể với Quý Tiêu.
Kỳ Kỳ tặc lưỡi, nhìn Quý Tiêu cùng Ngụy Khinh Ngữ ở một bên, lại hỏi: “Còn hai cậu thì sao nè?”
“Đại học A.”
Dòng sông bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, rõ ràng là hai âm thanh khác nhau nhưng lại đồng thanh vang lên cùng một câu.
Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh nhìn nhau cười cười: “Đúng là ô tê pê hot nhất trường nhaaa, ngay cả đại học cũng chọn giống nhau.”
Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ có chút kinh ngạc, nàng và Quý Tiêu chưa từng cùng nhau nói về kế hoạch tương lai, nhưng bởi vì câu hỏi hôm nay của Kỳ Kỳ, không ngờ lại tình cờ trùng hợp.
Điều này giống như một món quà để bù đắp cho những nỗ lực, thời gian và công sức mà nàng đã bỏ ra, khiến tâm tình nàng thiếu nữ không khỏi có chút vui vẻ mãn nguyện.
“Nhưng chị Tiêu, không phải cậu nói không muốn thừa kế tài sản của gia đình sao? Đổi ý rồi hả?” Kỳ Kỳ hỏi.
Quý Tiêu không ngờ nguyên chủ lại nói những lời hợp ý cô như vậy, cô hơi cụp mắt nói: “Đương nhiên không phải. Đại học A tuy nổi tiếng với chuyên ngành kinh tế tốt nhất, nhưng còn có khoa sư phạm mà.”
Phòng Nhất Minh thực sự bất ngờ ngơ ngác và bật ngửa khi nghe những lời này: “Chị Tiêu, mình có nghe nhầm không vậy? Cậu muốn làm giáo viên hả?”
Quý Tiêu ngẩng đầu lên: “Không thể sao? Dạy học cho mọi người cũng rất tốt mà.”
Cô biết rằng khối tài sản của gia đình họ Ngụy nên được hoàn trả, những thứ đó sau này sẽ bị tịch thu lại hết. Mặc dù cô sẽ không bị liên lụy đến mức phải ngồi tù, nhưng cô chắc chắn rằng bản thân cũng không thể tiếp quản công ty và lăn lộn trên thương trường được.
Dù xuyên thư đến thế giới mới nhưng cô vẫn muốn làm việc chăm chỉ và thực hiện ước mơ ban đầu của mình ở thế giới thực.
Hơn thế nữa.
Một giáo viên có đạo đức với chức nghiệp và trách nhiệm với mọi người cũng là một sự kết hợp tốt với một doanh nhân tài giỏi phải không?
Gió nhẹ lướt qua gương mặt của nhóm bốn người, khiến mấy sợi tóc trên trán khẽ tung bay, Ngụy Khinh Ngữ ánh mắt càng thêm mơ hồ.
Nhìn cô gái đứng bên cạnh, lại một lần nữa nàng cảm thấy Quý Tiêu này thực sự không giống với Quý Tiêu trước kia.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn nhớ rằng khi còn nhỏ, nàng đã cùng Quý Tiêu ngồi trên xích đu ở nhà huyên thuyên nói về ước mơ tương lai của cả hai.
Ước mơ của Quý Tiêu nhỏ luôn thay đổi, lúc thì nói muốn làm phi hành gia, lúc thì muốn làm tướng quân, lúc thì làm thợ máy…
Giữa muôn vàn ước mơ, chỉ có duy nhất một nghề “giáo viên” là không được nhắc đến, dù cho đó là nghề nghiệp mà tất cả những đứa trẻ khác đều sẽ hướng đến khi còn nhỏ.
Một cô tiểu thư ương ngạnh, tính tình nóng nảy quái đản lại rất thiếu kiên nhẫn như Quý Tiêu thực sự muốn làm giáo viên sao?
Điều này khiến cho Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy không có cách nào để nhìn thấu được Quý Tiêu trước mặt.
“Kỳ Kỳ!”
Đúng lúc này, một tiếng gọi cắt ngang cuộc nói chuyện của cả đám, bốn người đồng thời dừng lại.
Cũng giống như lần trước, ở cách đó không xa, Kiều Nghê vẫy vẫy tay, nhanh chân chạy về phía bọn họ.
Chỉ là lúc này, người mà Kiều Nghê gọi đã đổi thành “Kỳ Kỳ”.
Kỳ Kỳ nhìn nàng chen giữa cô cùng Quý Tiêu bèn hỏi: “Kiều Nghê, em không về nhà sao?”
Kiều Nghê hình như đã nghĩ được cái cớ, tự tin đáp: “Tôi là ở trong lớp làm bài tập, trên đường đi về thì gặp chị, cùng chị đi về không được hả?”
Nàng hiểu rõ hơn ai hết rằng tình trạng lúc này của Kỳ Kỳ trông có vẻ như là không sao, nhưng bên trong cô lại giống như một ngọn núi lửa không ổn định, chẳng biết khi nào nó sẽ phun trào, nàng không biết nó sẽ thật sự phun trào hay chỉ là một hiện tượng giả.
Đặc biệt, hôm nay là ngày cuối cùng Kỳ Kỳ đi học, lỡ dọc đường xảy ra chuyện gì thì sao?
Cho dù ngoài miệng Kiều Nghê rất bướng bỉnh và khó chiều, nhưng thật ra nàng lại có một trái tim vô cùng mỏng manh.
Kỳ Kỳ thấy Kiều Nghê như vậy, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng: “Vậy thì cảm ơn em.”
Nụ cười đó giống như đóa hoa hồng nở sớm vào mùa xuân, vẻ đẹp thanh tú ấy khiến khuôn mặt Kiều Nghê thoáng chốc đỏ bừng.
Nàng mất tự nhiên chớp mắt vài cái, cúi đầu giật lấy quyển sách trong tay Kỳ Kỳ: “Không cần khách khí.”
Khi mặt trời lặn, tiếng cười nói vui vẻ của các cô gái trẻ thánh thót vang lên trên con đường vắng vẻ.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Kiều Nghê mới gia nhập đang đứng bên cạnh vui vẻ cười nói với Quý Tiêu và Kỳ Kỳ, ánh mắt vốn luôn có chút nặng nề khó chịu mỗi lần nhìn thấy cô bé nay đã khác đi không ít, thậm chí còn có một chút cảm thán.
Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh chiếc bóng lẻ loi luôn một mình đi về nhà đã xuất hiện thêm hai người, rồi từ hai lại thành bốn.
Rồi hoàng hôn rực rỡ đổ xuống nền đường, chiếu lên năm cái bóng đi song song, mỗi cái điều có những điểm riêng biệt khác nhau.
Ngụy Khinh Ngữ lén nhìn vào góc nghiêng trên khuôn mặt của Quý Tiêu đang đi bên cạnh mình, cô đã bao bọc nàng bằng sự ấm áp, và chính cô là người đã kéo nàng vào nhóm nhỏ này.
Có lẽ, cô ấy thực sự thích hợp để trở thành một giáo viên.
Mặt sông bị gió thổi qua gợn lên từng đợt sóng, phản chiếu bầu trời màu vàng cam đang dần ngả về tối.
Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên có cảm giác muốn thời gian mãi ngưng lại ở khoảnh khắc này.
Màn đêm mờ mịt từng chút một nuốt chửng ánh sáng trên bầu trời, đã qua mùa đông nên trời đã không còn mau tối nữa.
Trong phòng Quý Tiêu truyền đến giọng nói của một người phụ nữ đang giảng bài, cô nhàn nhã ngồi dựa trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại phồng lên vì nhai kẹo.
Cuốn sổ tay đã dùng một nửa được để trên bàn với những dòng chữ đơn điệu được viết trên những tờ giấy note, Quý Tiêu cầm một cây bút trên tay trái, ghi chép lại bài giảng của cô Phùng trong video trên trên web học online.
Cô Phùng đây đã từng làm việc cho một công ty lớn tại Trung Quốc, những thành tích mà cô ấy đạt được khi còn công tác trong ngành cũng rất nổi tiếng.
Vài năm trước, cô đã kết hôn với người vợ Alpha của mình, sau đó lui về ở ẩn, bắt đầu tự mở các khóa dạy online cơ bản này.
Thật ra, Quý Tiêu mỗi tháng đều nhận được tiền tiêu vặt từ Quý Thanh Vân, ngoài việc gửi tiền vào tài khoản phụ của Ngụy Khinh Ngữ thì hàng tháng cô đều sẽ dư ra mấy vạn để tiêu vặt.
Gửi tiền vào ngân hàng không được bao nhiêu tiền lãi, vì vậy tốt hơn là sử dụng nó một cách hợp lý như là mua một số quỹ và thực hiện vài khoản đầu từ. Bằng cách này thì trong tương lai, ngay cả khi gia đình bị phá sản, cô cũng có thể là tiểu phú hào hạnh phúc và là một giáo viên mẫu mực.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu bật cười khi cô nhớ ra là mình đang ghi chép.
Nhưng Quý Tiêu còn chưa kịp nở nụ cười thì cửa đã bị mở ra.
Một người giúp việc khá quen mặt với Quý Tiêu bước vào phòng ngủ của cô, theo sau là Ngụy Khinh Ngữ, nàng đang vội vã đuổi theo cô ta.
Quý Tiêu chưa bao giờ trông thấy nàng bối rối như vậy.
Cô nhìn người giúp việc tự tiện xông vào, bất mãn quát lên: “Làm cái gì đây!”
“Tiểu thư, Ngụy Khinh Ngữ này là thứ đồ vong ơn bội nghĩa, tâm địa xấu xa.” Người giúp việc vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mình sắp phải gặp, lớn giọng nói: “Ông chủ rõ ràng đã cấm nàng học những thứ này, vậy mà cô ta lại lén học.”
“Tiểu thư, tôi đã âm thầm quan sát một tuần nay rồi, mỗi đêm cô ta đều lén lút học. Nếu không tin, cô có thể đọc lịch sử trò chuyện ở đây!”
Nói xong, người giúp việc đưa điện thoại di động đến trước mặt Quý Tiêu.
Trên màn hình điện thoại mà cô ta cẩn thận giữ lấy có một cuộc trò chuyện của Ngụy Khinh Ngữ và ai đó, dường như người kia đã thoát khỏi giao diện trò chuyện.
Trước mắt cô hiện lên một dòng chữ được viết bằng chữ trắng trên nền xanh: [Kinh tế học quốc tế, giáo viên Phùng].
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.